Nhiều xe hơi như vậy , Mạch Sanh Tiêu lập tức cảm giác được có điều gì không đúng.
Tinh thần cô cả kinh,dừng xe lại tại bên đường.
Cùng lúc đó, hơn mười chiếc xe đi theo cũng dừng lại, một chiếc xe nhanh chóng lao đến dừng ngay bên trái xe cô,từ ghế phụ trong xe, một người đàn ông lập tức xuống xe, kéo cửa xe Sanh Tiêu ra," phu nhân, mời cô theo chúng tôi trở về."
" Đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông không trực tiếp trả lời," Xin đắc tội." Hắn liền nắm chặt lấy cánh tay Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu tay phải cầm lấy túi xách bên cạnh, người đàn ông động tác vội vàng,dùng lực lớn lôi kéo tay cô tạo ra vài vết đỏ như bị véo, Mạch Sanh Tiêu không có hỏi han nhiều nữa , đi theo hắn sang xe bên cạnh .
Đoàn xe một đường thẳng hộ tống cô rời đi, xe của Sanh Tiêu do tên còn lại lái, Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía phía sau, không thấy xe Ân Lưu Khâm đâu.
" Duật thiếu ở đâu?"
" Phu nhân, Dạ Thần cùng Duật thiếu vốn có thù hận sâu sắc, hắn rất nguy hiểm, chúng tôi đều mong cô có thể tránh xa hắn."
" Dạ Thần là ai?"
" Ân Lưu Khâm là hắn giả danh."
Mạch Sanh Tiêu trầm mặc,khuôn mặt trắng nõn lộ ra một loại nghiêm nghị, cô nhướng cao đôi mi thanh tú," Thâm thù ra sao?"
" Chúng tôi chỉ biết,giữa Duật thiếu và Dạ Thần, một trong hai người nhất định phải chết. Nhiệm vụ của chúng tôi là hết sức bảo vệ thật tốt cho Duật thiếu." Người đàn ông cầm lái nói xong, sắc mặt phức tạp quay sang dò xét thái độ Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu một hồi hoảng hốt, toàn thân ức chế không khỏi nhẹ run rẩy, cô ôm chặt túi xách trong ngực, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô sợ tới mức tim đập rộn lên, tiếng chuông kéo dai phá tan bầu không khí tĩnh mịch trong xe, Mạch Sanh Tiêu cầm lấy điện thoại, màn hình tối đen, không có hiện lên cuộc gọi nào. Tiếng chuông tiếp tục kêu vang không ngừng, Sanh Tiêu lúc này mới nhớ tới Ân Lưu Khâm đưa điện thoại di động cho cô, cô vội vàng móc ra.
Ân Lưu Khâm nhìn từ đàng xa thấy cô bị túm lên một chiếc xe khác, lưỡng lự một hồi.
Một là Duật Tôn phái tới người, vậy đối với Sanh Tiêu như thế tất không có thương tổn. Hai là điều hắn lúc này đang lo lắng, bắt cóc.
" Sanh Tiêu nghe máy!"
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt điện thoại, đúng là số của Ân Lưu Khâm .
Cô mím chặt đôi môi.
" Phu nhân, ngắt điện thoại đi, tháo pin ra, nói không chừng trong điện thoại di động có cài thiết bị nghe lén hoặc định vị." Người đàn ông ngồi ở hàng ghế trước lo lắng nhắc nhở, Ân Lưu Khâm đưa cho Sanh Tiêu điện thoại, bọn họ đều nhìn thấy tận mắt.
Mạch Sanh Tiêu kéo kính xe xuống, chiếc điện thoại bị ném theo đường vòng cung bay xuống đất,giờ là lúc xe cộ đông đúc chen chúc trên đường, thế nên xe đằng sau không kịp phản ứng, bánh xe đã chèn lên nghiền nát chiếc điện thoại," Cái gì vậy?"
Lái xe nghi vấn tự hỏi mình rồi tiếp tục chạy. Bạn đang đọc truyện online tại website: 77F1.XTGEM.COM
Ân Lưu Khâm như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào điện thoại, bên trong truyền đến giọng nữ quen thuộc," Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được ....."
Hắn mới ngắt máy, liền sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ân Lưu Khâm liếc mắt, trong nội tâm bỗng dưng cả kinh, trong nhà nếu không phải có việc gấp, dãy số này sẽ không gọi cho hắn.
" A lô?"
" Ân thiếu...... Phu nhân......"
Ân Lưu Khâm đánh mạnh tay lái về phía trái, bánh xe máy xe cọ qua đường ngăn cách," Mẹ tôi, sao, làm sao vậy?" Hắn nghe được giọng nói của chính mình run rẩy, hàm răng đã có chút run lên.
" Phu nhân, bà đã bị bắn chết."
Biệt thự, lầu hai.
Duật Tôn đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự cách đó không xa.
.
Vài tên vệ sĩ chạy vội vào phòng khách, bảo mẫu sợ tới mức ngất đi, hộ lý bàn tay chống tại mép bàn,run rẩy, lung lay như sắp đổ, trên mặt bị máu bắn tung tóe," A-- a--"
Cô thét lên không ngừng, tay kia run rẩy che đi con mắt.
Duật Tôn thu hồi súng ngắm,lần này,có một trăm kỳ tích cũng không thể cứu được mạng sống của bà ta.
"Để vài tên ở lại đây, Dạ Thần nhất định đang trên đường trở về, xác mẹ hắn còn ở đây." Duật Tôn hạ điện thoại xuống, trong nội tâm tích tụ một tia buồn bực cuối cùng tán đi, những tên còn lại dọn dẹp hiện trường,rồi bảo vệ hắn trở lại Ngự Cảnh Viên.
Ân Lưu Khâm không phép chính mình được lãng phí thời gian, tay hắn nhẹ gõ lên vô lăng,lấy ra chiếc điện thoại khác được cất giấu bên trong ghế lái ," Lôi Lạc, ta đã bị lộ, nơi này là phố xá sầm uất đông người, huống hồ có người bảo vệ, sẽ không xảy ra sự cố, ngươi hãy dẫn người đếnđường vành đai, ta sẽ nhanh chóng quay lại."
Ân Lưu Khâm cúp điện thoại,dưới ánh mặt trời chói chang, sự hung ác nham hiểm trong mắt hắn phá bỏ lớp màng ngụy tạo bộc phát ra. nực cười thay hắn còn lo lắng cho an nguy của Mạch Sanh Tiêu, xem ra, đây chỉ là kế điệu hổ ly sơn, mà Sanh Tiêu, chính là dùng để dụ dỗ hắn.
Ân Lưu Khâm tiếp tục chạy, hắn lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn vị trí vào máy dò định vị.
Hắn đợi sáu năm, thậm chí chỉ vì một câu nói của cha, hắn nằm im sáu năm trời, để cho Duật Tôn lông cánh đầy đủ, thế lực tương đương, Ân Lưu Khâm chờ đợi cuối cùng cũng đến thời khắc này, hắn có thể nghe được mẹ hắn nói chuyện, cầm tay của bà, bà cũng có thể có phản ứng.
Mạch Sanh Tiêu khuôn mặt sáng ngời, càng làm hắn tham luyến, hắn quen dùng thủ đoạn đối với phụ nữ,nhưng đến cô cứng mềm đều vô dụng. Ân Lưu Khâm yêu mến nụ cười của Sanh Tiêu, hắn thậm chí vứt bỏ cả những quy định tự mình đề ra cho bản thân, đối với cô không chút nào bố trí phòng vệ.
Ân Lưu Khâm vành mắt hiện hồng, không thấy rõ tình hình giao thông phía trước, yết hầu nhấp nhô vài cái, giờ không phải lúc cảm khái, hắn phải còn sống rời khỏi nơi này, mới có thể đòi lại nợ máu cho mẹ !
Trong đầu hắn, hình ảnh Sanh Tiêu cánh môi mỉm cười bỗng chốc khiến đôi tay hắn ghìm chặt lấy vô lăng, Ân Lưu Khâm đạp chân ga, trong mắt mờ mịt hiện ra tia ẩm ướt .
Mạch Sanh Tiêu bị đội xe hộ tống trở lại Ngự Cảnh Viên, cô vừa xuống xe, cũng gặp xe Duật Tôn xe tiến nhanh trong sân.
Sanh Tiêu đứng ở vườn hoa chờ hắn, cô vươn tay, hái xuống một đóa hoa kiều diễm, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Mạch Sanh Tiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, gặp Duật Tôn lướt qua,lưng thẳng tắp hướng vào trong phòng .
Sanh Tiêu lo lắng đuổi theo, một cái bước dài chặn trược mặt Duật Tôn," Anh đi làm chuyện đó ?"
Người đàn ông thần sắc lạnh lùng,ánh mắt từ trên nhìn xuống mặt Sanh Tiêu, hắn kiên nghị mũi giương nhẹ lên," Sanh Tiêu, anh mệt chết đi."
" Anh...... Giết người phải không?" Mạch Sanh Tiêu nhịn không được, trong hốc mắt cảm thấy ươn ướt.
" Ừ!" Duật Tôn khóe môi nhếch ra một từ, thái độ kiên định khiến cho cái từ này nặng nề rơi xuống đất vang lên tiếng, Sanh Tiêu con ngươi trợn lên," Anh giết ai?"
Duật Tôn đi đến trước hai bước, ánh mặt trời trên đỉnh đầu Mạch Sanh Tiêu đều bị che đi, người đàn ông duỗi ra tay trái, đặt tay lên vai Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu chú ý tới cái hộp đen trong tay hắn, bên trong chứa cái gì, Sanh Tiêu biết rõ.
Tầm mắt của cô, dừng lại tại vết máu trên mu bàn tay Duật Tôn, Mạch Sanh Tiêu đi nhanh đuổi kịp hắn, tay phải dò xét hướng cổ tay hắn.
Không có ngờ tới, Duật Tôn lại giật mình gạt tay cô ra," Đừng đụng vào anh!" Âm thanh khàn khàn, con mắt đỏ đậm,bên trong vẫn còn tràn đầy sát khí, Mạch Sanh Tiêu rút tay về, mặt sau vẫn còn thấy rõ vết máu.
Hai người cùng im lặng, trong cổ áo Duật Tôn dính vài giọt máu tung tóe, ngực hắn phập phồng," Trở về phòng."
Mạch Sanh Tiêu đứng nguyên chỗ, không thấy nhúc nhích.
Chị Trần ôm Bân Bân đi tới, Duật Tôn khẽ vung tay, ý bảo cô đi vào.
Duật Tôn đem hộp đặt ở cạnh chân," Anh đã giết người, giết mẹ Ân Lưu Khâm , giờ em muốn như thế nào?"
Người đàn ông nheo lại con mắt phượng nhìn Sanh Tiêu, bên trong nhìn không có chút nào tình cảm ấm áp, Mạch Sanh Tiêu tay đang để ngang người hắn bỗng chốc thả xuống ," Bà ấy......"
" Bà ta đáng chết!"
" Tôn?" Lạnh lùng như vậy, lãnh khốc như vậy làm Sanh Tiêu run rẩy, làm cô cảm thấy lạ lẫm.
" Mạch Sanh Tiêu, anh yêu cầu em rời khỏi chỗ đó, em vì cái gì không chịu đi? Em cho rằng chỉ mình em là có thể bảo vệ Ân Lưu Khâm? Có phải là trong mắt em, anh chính là tên ác ma giết người, phàm là anh muốn giết người, em sẽ đều bất chấp tính mạng mình đi bảo vệ cho họ ư? Cũng vì sự cố chấp của em, làm hại anh thiếu chút nữa mất đi cơ hội, Mạch Sanh Tiêu, ai mới là người đàn ông của em hả?"
Sanh Tiêu trong cổ nghèn nghẹn, cảm thấy khó chịu, nước mắt tràn ra.
Cô nếu đúng như lời hắn nói, thì sẽ không ném đi điện thoại Ân Lưu Khâm đưa cho, sẽ không lãnh khốc đến biết rõ gặp nguy hiểm, mà không đi nhắc nhở đối phương một câu," Tôi chỉ có thể làm được như vậy, chỉ có như vậy......"
Chẳng lẽ thật muốn, đến cái lương tâm cuối cùng cũng không còn?
Duật Tôn xòe bàn tay ra phủ về phía cây súng, hắn chỉ là khó có thể tưởng tượng, một khi bỏ lỡ cơ hội này, khả năng từ nay về sau đều không thể giết được bà ta.
Duật Tôn thở dài, muốn đến ôm lấy Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu lui một bước.
Đúng lúc này,từ cửa ra vào truyền đến một hồi ồn ào, Sanh Tiêu nhăn trán nhìn lại, trông thấy Alice đẩy người đàn ông canh giữ ở cửa ra vào ra, chạy thẳng vào trong ," Tôn?"
Duật Tôn đáy mắt rùng mình, không có lên tiếng.
" Vì cái gì lại không cho em đến Ngự Cảnh Viên?" Alice trầm giọng chất vấn, ánh mắt nhìn về phía Sanh Tiêu đang đứng trước hắn," Là ý của cô?"
Mạch Sanh Tiêu giật mình, lắc đầu.
Alice đi đến bên cạnh Duật Tôn," Anh không tin em? Anh sợ em nhân cơ hội hại anh?" Gót chân cô không cẩn thận đá phải chiếc hộp đen bên cạnh, Alice con mắt cụp xuống ," Súng này, là em đưa cho anh."
" Alice......" Duật Tôn ánh mắt miết qua đứng ở bên cạnh Sanh Tiêu, hắn tận lực tránh đi hai chữ “tổ chức”," Sau khi rời khỏi chỗ đó, cây súng này ta giấu ở trong hòm sắt một mực không động đến, nhưng hôm nay, anh dùng nó giết người."
Alice đưa tay nắm lấy vai người đàn ông," Tôn,chuyện ngày trước đừng suy nghĩ đến, nếu không muốn giết người, từ nay về sau chuyện này cứ để em tới giúp anh làm."
Mạch Sanh Tiêu một câu không nói ra được,tính mạng con người ở trong tay bọn họ, làm sao lại trở nên đơn giản như thế, chỉ cần bóp cò, có thể tùy ý tước đoạt đi.
Duật Tôn nhấc lên khóe miệng, mắt lộ ra vẻ châm chọc," Tốt lắm, anh còn muốn giết thêm một người nữa."
" Là ai?" Alice hỏi.
" Dạ Thần."
" Dạ Thần?" Alice khiếp sợ, cô tránh đi ánh mắt Duật Tôn," Anh cũng biết, em không nghĩ đến chuyện liên lạc lại với tổ chức , huống hồ......"
" Anh vừa mới tự tay bắn chết mẹ của hắn, nếu không diệt cỏ tận gốc, sợ từ nay về sau sẽ có phiền toái." Duật Tôn cắt lời Alice.
" Anh giết phu nhân?" Alice nghẹn ngào hô to, đây cũng là nghĩa là,thân phận của Ân Lưu Khâm đã bại lộ.
" Nực cười, em còn gọi bà ta một tiếng phu nhân," Duật Tôn lời nói đến bên miệng, tin tức bố mẹ Alice hắn biết , nhưng vẫn là không nói ra miệng,"Tội ác năm đó, bà ta cũng có phần."
" Không, phu nhân không giống với......"
Duật Tôn đáy mắt hiện lên một đạo tàn khốc, hắn động tác cực nhanh rút ra khẩu súng lục luôn mang theo tùy thân, chĩa họng súng thẳng đến trán Alice," Tôi đã nói rồi, nếu ngày nào đó cô bị tôi phát hiện cô đang ở đây gạt tôi, t