Sanh Tiêu nhìn người đàn ông trước mắt giận đến tím mặt, cô mím miệng lại, vẻ mặt bình tĩnh.
Duật Tôn nhìn vẻ mặt cô hờ hững, trái lại, hắn như thể chuyện bé xé ra to.
"Sanh Tiêu, đến lúc nào em mới có thể mỉm cười với anh như vậy?"
Mạch Sanh Tiêu chớp nhẹ mắt, khi có tươi tắn rực rỡ, trong mắt Duật Tôn không có cô, tất nhiên không thấy được.
"Duật Tôn, từ đầu đến cuối anh cũng không hỏi xem Đào Thần thế nào, lúc đó anh ấy đã gặp phải chuyện gì, xem ra, anh thật ích kỉ."
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, "Anh ta sống tốt hay không thì có liên quan gì đến anh? Anh ta sống xót trở về, chứng tỏ anh không hại chết anh ta, em nên hiểu rằng, cả đời này em và Đào Thần là không thể, nhớ kĩ điều đó là được!"
Hắn chỉ quan tâm đến người ở bên cạnh hắn, chưa bao giờ \'yêu ai yêu cả đường đi\', nói cách khác, Đào Thần sống hay chết hắn không quan tâm, chỉ cần đừng đổ lên đầu hắn là được.
Đó là Duật Tôn.
Từ nhỏ đến lớn sống trong thế giới ngầm, Duật Tôn học được cách tàn nhẫn để sinh tồn.
Đây là điều dù có tốn bao nhiêu thời gian cũng không thay đổi được, một khi nó đã ăn sâu vào trong máu, trừ khi thay da đổi thịt, sống lại từ đầu.
"Vậy anh có biết không, lúc đó chỉ xém chút nữa, nếu chậm hơn một chút, anh ấy đã chết rồi, giống như hai người theo anh vậy!"
"Vậy anh ta có nhìn thấy kẻ ra tay không?"
Đào Thần trốn trong rừng cây, hơn nữa lại là buổi tối, cách lại xa, chỉ có thể nhìn thấy chiếc du thuyền cập vào bãi cát, Mạch Sanh Tiêu cũng không muốn nói rõ mọi chuyện với hắn, "Không thấy."
"Còn không phải sao, anh ta còn sống, là do số anh ta may, mặt khác hai người kia, chỉ có thể nói là đen đủi."
Mái tóc đen óng của Sanh Tiêu ở phía sau, cô hơi nhấc đầu lên, mắt chạm phải chiếc cằm góc cạnh đầy tinh tế của người đàn ông, "Duật Tôn, hai người kia không phải là thuộc hạ của anh sao?" cô không thể hiểu nổi, đều là mạng người, chỉ một giây thôi đã không còn.
"Sanh Tiêu," cô nghe thấy phía trên đầu truyền tới tiếng thở dài, cánh tay đang chống thẳng cũng gập lại, ngực hắn dường như kề sát vào cô, không cần nhìn anh với ánh mắt hoài nghi như vậy, em đừng có lấy cái gì nhân tính ra để xem xét, tất cả người trên thế giới này, em không thương hại hết bọn họ được."
Ngực Sanh Tiêu giống như bị một tảng đá to đè xuống, cô đẩy không ra, trốn không xong, cô tránh đi ánh mắt của Duật Tôn, trong mắt hắn ẩn chứa một loại tàn nhẫn mà cô chưa từng chạm phải, vẻ mặt cô không khỏi sợ hãi. Duật Tôn bỗng nhiên hoàn hồn, hắn thở dài, che dấu đi sự sắc bén trong mắt, nhanh chóng, vẻ lo lắng mới vừa rồi đã tan đi, hắn tiện đà xoay người nằm bên cạnh Sanh Tiêu, "Sanh Tiêu, Đào Thần vẫn sống tốt, em nên tin rằng lúc ấy anh không hề có ý hại anh ta."
Cảm xúc của hắn thường xuyên không không chế được, hắn đã từng nói, chỉ bản thân hắn cũng đã đủ đen tối, hắn không muốn Sanh Tiêu và con cũng dây vào, cho dù là một chút, hắn cũng không muốn dính dáng.
Sanh Tiêu nằm im trên giường, không nói gì.
Cô nghĩ đến Đào Thần, nghĩ đến Bàng Hiểu Bình, mọi thứ đều giống như nước chảy thành sông vậy, nhưng nghĩ kĩ, lại thấy có chỗ không thích hợp.
Đào Thần xuất hiện, rồi lại rời đi, còn có phần giới thiệu Bàng Hiểu Bình, thật ra mục đích cũng chỉ là hướng đến một điều.
Đó chính là, muốn làm Mạch Sanh Tiêu hạnh phúc.
Khi bọn họ gặp nhau, ánh mắt của Đào Thần khi lần đầu nhìn thấy Bân Bân, giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu không thể quên được vẻ mặt kìm nén bi thương và đầy phức tạp của Đào Thần khi đó.
Duật Tôn trở mình, "Sanh Tiêu..."
Mạch Sanh Tiêu quay sang, thật ra Duật Tôn muốn nói, nếu Đào Thần còn sống, có phải cô có thẻ loại bỏ được điều băn khoăn lớn nhất không, nhưng Sanh Tiêu không để hắn có cơ hôi, cô ngồi dậy, bước ra khỏi phòng ngủ.
Bân Bân ở trong phòng khách vừa mới tỉnh ngủ, cái chân nhỏ xíu động đậy, hình như không thoải mái.
Mạch Sanh Tiêu đi đến trước nôi, chị Trần mặc cho thằng bé một cái tã, "Thay tã nào, xem này mặt đỏ bừng rồi."
"Không sao," Mạch Sanh Tiêu cởi quần Bân Bân ra, "Con của mình chẳng lẽ còn ngại bẩn?"
"Duật phu nhân, đứa bé lúc trước tôi chăm, bà chủ thì sẽ không bao giờ động mấy việc này, chỉ ra ngoài chơi mạt chược, dạo phố, nói cái gì mà phải giữ dáng không thể chịu khổ, thật ra, trẻ con lớn rất nhanh, chờ dến lúc nó lớn thật rồi, muốn bế mới biết đã muộn..."
Mạch Sanh Tiêu lau sạch \'tiểu đệ đệ\' cho Bân Bân, thay một chiếc bỉm mới, thằng bé rất nhanh không còn quấy nữa, lời nói của chị Trần cũng là điều mà Mạch Sanh Tiêu nghĩ, thấm thoát thằng bé sẽ lớn lên, nếu để lỡ mất khoảng thời gian này, thì sẽ tiếc nuối rất nhiều.
Mạch Sanh Tiêu bế Bân Bân vào lòng, thằng bé mắt tròn xoe, con ngươi đen bóng đảo quanh, Sanh Tiêu vừa ngồi xuống mép giường, ngón tay dọc theo chân mày mát xa cho nhóc.
Duật Tôn đi qua phòng khách, thấy chị Trần và Sanh Tiêu đang ghé vào nhau, Bân Bân được đặt trên giường, hắn vừa vào liền thấy chị Trần đang hướng dẫn cho Sanh Tiêu cách mát xa cho trẻ con.
"Duật thiếu, hay là cậu cũng lại đây học." Chị Trần đứng dậy nhìn Duật Tôn.
Duật Tôn đi đến bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, Bân Bân rất hào hứng, cái đầu trơn bóng tóc vẫn chưa mọc dài ra, Duật Tôn ngồi xổm xuống, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào thằng bé, "Bân Bân, thơm bố một cái đi nào."
Mặt hắn vùi vào ngực nhóc con, Bân Bân tất nhiên thấy nhột, bật cười khanh khách.
Nhóc con kia bình thường trừ việc ngủ thì cũng chỉ bú, thởi gian thức để đùa nghịch không nhiều, vè mặt Duật Tôn không nén được vui vẻ, "Thấy không, Bân Bân cười kìa."
Mạch Sanh Tiêu đứng ở bên cạnh, không đáp lại, nhưng ánh mắt lại dịu dàng.
Duật Tôn trước giường đùa nghịch với nhóc con, Sanh Tiêu nghe thấy hắn hình như kêu đau, chỉ Trần liền bật cười, "Ôi chao, Duật thiếu, cậu không sao chứ?"
"Không sao."
Mạch Sanh Tiêu xoay người, nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia có một vệt đỏ.
Chị Trần áy náy, "Duật thiếu, thật xin lỗi, móng tay trẻ con nhanh dài, khi cậu chủ ngủ tôi đã cắt móng bên tay trái, nhưng mà, bây giờ cậu ấy tỉnh rồi, tay phải chưa kịp..."
Ngón tay Duật Tôn sờ lên mặt, sót.
Bân Bân chảy dãi ra, nó không biết được đau hay không đau, đôi mắt nhỏ như hai viên ngọc sáng lên, vui vẻ.
Duật Tôn đứng dậy, trên má có một vệt dài.
Nếu là người khác làm vậy với hắn, hắn sớm đã nổi nóng!
Nhưng ai bảo người gây ra lại là quý tử của hắn chứ, cho dù cào ra mười vệt hắn cũng phải ngoan ngoãn chịu.
Sanh Tiêu nhìn người đàn ông trước mắt giận đến tím mặt, cô mím miệng lại, vẻ mặt bình tĩnh.
Duật Tôn nhìn vẻ mặt cô hờ hững, trái lại, hắn như thể chuyện bé xé ra to.
"Sanh Tiêu, đến lúc nào em mới có thể mỉm cười với anh như vậy?"
Mạch Sanh Tiêu chớp nhẹ mắt, khi có tươi tắn rực rỡ, trong mắt Duật Tôn không có cô, tất nhiên không thấy được.
"Duật Tôn, từ đầu đến cuối anh cũng không hỏi xem Đào Thần thế nào, lúc đó anh ấy đã gặp phải chuyện gì, xem ra, anh thật ích kỉ."
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, "Anh ta sống tốt hay không thì có liên quan gì đến anh? Anh ta sống xót trở về, chứng tỏ anh không hại chết anh ta, em nên hiểu rằng, cả đời này em và Đào Thần là không thể, nhớ kĩ điều đó là được!"
Hắn chỉ quan tâm đến người ở bên cạnh hắn, chưa bao giờ \'yêu ai yêu cả đường đi\', nói cách khác, Đào Thần sống hay chết hắn không quan tâm, chỉ cần đừng đổ lên đầu hắn là được.
Đó là Duật Tôn.
Từ nhỏ đến lớn sống trong thế giới ngầm, Duật Tôn học được cách tàn nhẫn để sinh tồn.
Đây là điều dù có tốn bao nhiêu thời gian cũng không thay đổi được, một khi nó đã ăn sâu vào trong máu, trừ khi thay da đổi thịt, sống lại từ đầu.
"Vậy anh có biết không, lúc đó chỉ xém chút nữa, nếu chậm hơn một chút, anh ấy đã chết rồi, giống như hai người theo anh vậy!"
"Vậy anh ta có nhìn thấy kẻ ra tay không?"
Đào Thần trốn trong rừng cây, hơn nữa lại là buổi tối, cách lại xa, chỉ có thể nhìn thấy chiếc du thuyền cập vào bãi cát, Mạch Sanh Tiêu cũng không muốn nói rõ mọi chuyện với hắn, "Không thấy."
"Còn không phải sao, anh ta còn sống, là do số anh ta may, mặt khác hai người kia, chỉ có thể nói là đen đủi."
Mái tóc đen óng của Sanh Tiêu ở phía sau, cô hơi nhấc đầu lên, mắt chạm phải chiếc cằm góc cạnh đầy tinh tế của người đàn ông, "Duật Tôn, hai người kia không phải là thuộc hạ của anh sao?" cô không thể hiểu nổi, đều là mạng người, chỉ một giây thôi đã không còn.
"Sanh Tiêu," cô nghe thấy phía trên đầu truyền tới tiếng thở dài, cánh tay đang chống thẳng cũng gập lại, ngực hắn dường như kề sát vào cô, không cần nhìn anh với ánh mắt hoài nghi như vậy, em đừng có lấy cái gì nhân tính ra để xem xét, tất cả người trên thế giới này, em không thương hại hết bọn họ được."
Ngực Sanh Tiêu giống như bị một tảng đá to đè xuống, cô đẩy không ra, trốn không xong, cô tránh đi ánh mắt của Duật Tôn, trong mắt hắn ẩn chứa một loại tàn nhẫn mà cô chưa từng chạm phải, vẻ mặt cô không khỏi sợ hãi. Duật Tôn bỗng nhiên hoàn hồn, hắn thở dài, che dấu đi sự sắc bén trong mắt, nhanh chóng, vẻ lo lắng mới vừa rồi đã tan đi, hắn tiện đà xoay người nằm bên cạnh Sanh Tiêu, "Sanh Tiêu, Đào Thần vẫn sống tốt, em nên tin rằng lúc ấy anh không hề có ý hại anh ta."
Cảm xúc của hắn thường xuyên không không chế được, hắn đã từng nói, chỉ bản thân hắn cũng đã đủ đen tối, hắn không muốn Sanh Tiêu và con cũng dây vào, cho dù là một chút, hắn cũng không muốn dính dáng.
Sanh Tiêu nằm im trên giường, không nói gì.
Cô nghĩ đến Đào Thần, nghĩ đến Bàng Hiểu Bình, mọi thứ đều giống như nước chảy thành sông vậy, nhưng nghĩ kĩ, lại thấy có chỗ không thích hợp.
Đào Thần xuất hiện, rồi lại rời đi, còn có phần giới thiệu Bàng Hiểu Bình, thật ra mục đích cũng chỉ là hướng đến một điều.
Đó chính là, muốn làm Mạch Sanh Tiêu hạnh phúc.
Khi bọn họ gặp nhau, ánh mắt của Đào Thần khi lần đầu nhìn thấy Bân Bân, giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu không thể quên được vẻ mặt kìm nén bi thương và đầy phức tạp của Đào Thần khi đó.
Duật Tôn trở mình, "Sanh Tiêu..."
Mạch Sanh Tiêu quay sang, thật ra Duật Tôn muốn nói, nếu Đào Thần còn sống, có phải cô có thẻ loại bỏ được điều băn khoăn lớn nhất không, nhưng Sanh Tiêu không để hắn có cơ hôi, cô ngồi dậy, bước ra khỏi phòng ngủ.
Bân Bân ở trong phòng khách vừa mới tỉnh ngủ, cái chân nhỏ xíu động đậy, hình như không thoải mái.
Mạch Sanh Tiêu đi đến trước nôi, chị Trần mặc cho thằng bé một cái tã, "Thay tã nào, xem này mặt đỏ bừng rồi."
"Không sao," Mạch Sanh Tiêu cởi quần Bân Bân ra, "Con của mình chẳng lẽ còn ngại bẩn?"
"Duật phu nhân, đứa bé lúc trước tôi chăm, bà chủ thì sẽ không bao giờ động mấy việc này, chỉ ra ngoài chơi mạt chược, dạo phố, nói cái gì mà phải giữ dáng không thể chịu khổ, thật ra, trẻ con lớn rất nhanh, chờ dến lúc nó lớn thật rồi, muốn bế mới biết đã muộn..."