ây, giờ nàng cảm thấy muốn ngồi xuống và khóc to vì điều đó. Một tiếng nức nở thoát ra từ cuống họng nàng và nàng áp tay lên môi. Nàng không muốn khóc. Nàng không muốn anh thấy nàng khóc.
Tia mắt anh hướng thẳng về phía nàng khi anh nhét đuôi áo vào trong quần. "Em đang khóc đấy à?"
Nàng lắc đầu, nhưng mắt nàng bắt đầu ngấn lệ.
"Có mà, em đang khóc." Anh xỏ cánh tay qua dây đeo vai và khóa chúng lại ngay ngắn.
"Không mà." Anh vừa cho nàng khoái cảm mãnh liệt nhất trong đời nàng, và bây giờ anh đang điềm nhiên mặc đồ tựa hồ những chuyện kiểu như thế này xảy ra suốt với anh. Cũng có thể là vậy. Nàng muốn hét lên. Muốn nắm tay lại và đấm anh. Nàng nghĩ rằng họ đã chia sẻ điều gì thật đặc biệt, nhưng rõ ràng là không phải. Nàng cảm thấy rét buốt và trần trụi, thân thể nàng vẫn còn đau đớn bởi sự đụng chạm của anh. Nếu anh nói thêm lời nào ác ý, nàng sợ rằng mình sẽ vỡ tan. "Đừng làm thế với tôi, Nick."
"Dù sao cũng đã làm rồi," anh nói khi nhặt chiếc áo khoác dưới sàn. "Hãy nói với tôi rằng em có sử dụng biện pháp tránh thai nào đó đi."
Nàng ngỡ như mặt mình kiệt không còn chút máu và nàng lắc đầu. Nhớ lại kỳ kinh nguyệt cuối, nàng cảm thấy một tia hy vọng le lói. "Tôi sẽ không có thai được đâu, đang là những ngày an toàn trong tháng của tôi."
"Cưng à tôi là người Công giáo. Rất nhiều người trong số chúng ta được thụ thai vào cái thời điểm an toàn trong tháng đấy." Anh xỏ tay vào áo khoác và bẻ thẳng cổ áo. "Tôi chưa từng quên bao cao su trong khoảng mười năm nay. Em thì sao?"
"À…" Nàng là một phụ nữ của thập niên chín mươi. Nàng biết chăm lo cho cuộc đời và thân thể mình, nhưng bởi một nguyên do nào đó nàng khó lòng trao đổi về đề tài này với Nick mà không ngượng ngùng. "Phải."
"Chính xác thì "à..phải" có nghĩa là gì?"
"Anh là người đầu tiên trong một thời gian thực sự lâu, và trước lần này, tôi luôn cẩn thận."
Anh nhìn nàng một lúc. "Được rồi," anh nói và quăng mớ nội y và nịt tất cho nàng. "Áo choàng của em đâu?"
Nàng áp chặt quần áo vào sát ngực, đột nhiên cảm thấy xấu hổ và bối rối. Một phản ứng chậm trễ thừa thãi, khi xét đến những gì nàng giữ trong tay chỉ một thoáng trước. "Ở trên giá gần cửa trước. Sao thế?"
"Tôi sẽ đưa em về nhà."
Chưa bao giờ về nhà lại nghe có vẻ tốt đẹp đến vậy.
"Mặc đồ vào đi, trước khi một cô tạp vụ nhớ ra cô ta cần vài cái khăn tắm hay gì đó." Ánh mắt khó dò của anh dán chặt vào nàng khi anh kéo cổ tay áo lên. "Tôi sẽ quay lại ngay," anh nói, sau đó từ tốn mở cửa. "Đừng đi đâu cả."
Khi ngồi lại một mình, Delaney nhìn quanh căn phòng. Nàng nhìn vào túi xách cạnh chân trái, một chiếc giày nhung nằm dưới cái ghế thang, và chiếc kia ở cạnh cái xô rỗng. Không còn Nick ở bên khiến nàng xao lãng, những lo âu và những lời buộc tội ập đến giày vò nàng. Nàng không thể tin được việc mình vừa làm. Nàng đã quan hệ không có phương tiện bảo vệ với Nick Allegrezza trong một căn phòng chứa đồ ở khách sạn Lake Shore. Anh chỉ cần không quá một nụ hôn để khiến nàng hoàn toàn mất tự chủ, và nếu không phải vì những dấu hiệu còn lại nơi cơ thể, nàng hẳn đã không tin nó thậm chí ngay lúc này.
Nàng đã đảm bảo với Louie rằng nàng và Nick sẽ không làm gì để gây chuyện thị phi trong lễ cưới của anh, nhưng nàng đã làm tình cuồng dại với em trai của anh đằng sau cánh cửa không khóa nơi mà bất kỳ ai cũng có thể bắt gặp họ. Nếu có người phát hiện ra, nàng sẽ chẳng đời nào quên nổi nó. Nàng có thể phải tự sát.
Ngay khi nàng kéo đôi tất dài lên thắt lưng và xỏ chân vào giày, cánh cửa mở toang và Nick bước vào căn phòng nhỏ. Nàng khổ sở nhìn anh khi anh mở sẵn áo choàng cho nàng. "Tôi cần phải báo cho Lisa biết là tôi về."
"Tôi đã bảo chị ấy rằng em bị bệnh và tôi sẽ đưa em về nhà."
"Cô ấy có tin anh không?" Nàng ngước nhìn lên thật nhanh, sau đó xỏ tay vào chiếc áo choàng len của mình.
"Narcisa thấy em chạy ra khỏi phòng ăn và nói với mọi người rằng em trông như sắp chết đến nơi."
"Ồ, có thể tôi nên cảm ơn bà ấy."
Họ rời khách sạn bằng cửa phụ, và những bông tuyết trắng xoay tròn từ nền trời đen đậu xuống trên tóc, trên vai họ. Một lớp tuyết mới chuồi vào trong giày Delaneykhi nàng băng qua bãi đỗ xe về phía chiếc Jeep của Nick. Đôi chân trơn ướt của nàng bước trầy trật, và nàng có lẽ sẽ ngã chổng vó nếu anh không vươn tới giữ cánh tay nàng lại. Bàn tay anh xiết chặt hơn khi hai người bước qua nền đất trơn trượt, nhưng không ai nói gì, âm thanh duy nhất là tiếng tuyết bị nghiền nát dưới gót giày của họ.
Anh giúp nàng vào chiếc Jeep, nhưng không đợi động cơ nóng lên anh đã cài số xe và lái ra khỏi Lake Shore. Bên trong xe đầy bóng tối và có mùi của ghế da và Nick. Anh dừng lại ở góc Chipmunk và Main rồi với tới chỗ nàng, gần như kéo nàng vào lòng anh. Đầu ngón tay của anh chạm vào má nàng khi anh nhìn xuống khuôn mặt nàng. Sau đó anh thong thả cúi đầu xuống và áp miệng vào miệng nàng. Anh hôn nàng một lần, hai lần, và kéo dài đủ lâu ở lần thứ ba để lưu lại một nụ hôn dài dịu dàng trên môi nàng.
Anh ngồi thẳng lại và nói nhỏ, "Cài dây an toàn của em lại." Những bánh xe to lớn quay tròn cho đến khi những lốp đinh đủ sức chuyển động và không khí mát lạnh thổi vào đôi má ấm áp của Delaney qua lỗ thông hơi. Nàng rụt cằm vào trong cổ áo choàng và nhìn xéo qua anh. Đèn trên bảng điều khiển viền lên khuôn mặt và bàn tay anh một dải xanh. Tuyết bị tan chảy long lanh như những đốm ngọc lục bảo li ti trên mái tóc đen và vai áo lễ phục của anh. Một ngọn đèn đường hắt sáng vài giây vào bên trong xe Jeep khi anh đi qua tiệm thẩm mỹ của nàng.
"Anh quên mất chỗ rẽ vào nhà tôi rồi sao."
"Không đâu."
"Chẳng phải anh đang đưa tôi về nhà sao?"
"Phải. Nhà tôi. Thế em nghĩ chúng ta đã xong à?" Anh chuyển sang số thấp hơn và chạy dọc theo bờ phía đông của hồ. "Chúng ta còn chưa bắt đầu nữa mà."
Nàng quay sang nhìn anh. "Chính xác bắt đầu làm cái gì?"
"Những gì chúng ta làm trong căn phòng nhỏ đó chưa đủ đâu."
Suy nghĩ về cơ thể hoàn toàn trần trụi của anh gắn chặt lấy nàng không hẳn khiến nàng ghê tởm, trên thực tế nó đã trở thành nguồn sưởi ấm bên trong nàng. Như Nick vừa nói, điều bất lợi đã xảy ra rồi. Tại sao không qua đêm với một người đàn ông rất giỏi trong việc làm thân xác nàng tỉnh thức bằng những cách mà nàng chưa bao giờ biết là có thể? Nàng đã kiêng khem quá lâu và dường như khó mà nhận được một lời đề nghị tốt hơn trong một tương lai gần. Một đêm. Một đêm nàng sẽ có thể hối tiếc, nhưng đợi đến mai rồi nàng sẽ lo lắng sau, "Có phải anh đang cố nói với tôi – theo kiểu đặc trưng của anh – rằng anh muốn làm tình lần nữa?"
Anh liếc qua nàng. "Tôi không định cố nói với em điều gì cả. Tôi muốn em. Em muốn tôi. Một người vào phút cuối sẽ không khoác thêm thứ gì ngoại trừ một nụ cười thỏa mãn trên môi."
"Tôi không biết nữa, Nick à, tôi có thể sẽ chuyện trò sau khi xong việc. Anh có nghĩ mình xử lý ổn điều đó không?"
"Tôi có thể xử lý tốt bất kỳ chuyện gì em nghĩ ra, và một vài điều có thể em chưa bao giờ nghĩ đến nữa."
"Tôi có được lựa chọn không?"
"Chắc rồi, thỏ hoang. Tôi có bốn phòng ngủ. Em có thể chọn phòng nào chúng ta sẽ dùng đầu tiên."
Nick không dọa nàng. Nàng biết anh sẽ không ép nàng làm điều gì nàng không muốn. Hiển nhiên, bên cạnh anh, nàng dường như đã vứt bỏ hết tất thảy những gì tương tự ý muốn của riêng mình.
Chiếc xe Jeep chạy chậm lại và rẽ vào một lối xe đi rộng với thông Ponderosa và thông Canada trồng hai bên. Ra khỏi cánh rừng rậm rạp mọc lên một căn nhà lớn làm từ gỗ xẻ và đá hộc. Những cửa sổ vòm trong nhà đổ từng mảng sáng trên lớp tuyết mới rơi xuống. Nick với lấy tấm che ô tô và cánh cửa giữa cửa ga ra mở ra. Chiếc xe bốn bánh chạy vào đỗ giữa chiếc Bayline và Harley của anh.
Nội thất căn nhà cũng ấn tượng như vẻ bề ngoài. Những thanh đà nổi, gam màu lạnh chủ đạo, và vật liệu thiên nhiên. Delaney đứng trước một dãy cửa kính và nhìn ra bên ngoài sàn gỗ ngoại thất. Trời vẫn đổ tuyết, và những đốm hoa tuyết trắng chồng chất lên lan can và rơi xuống hồ tắm thủy lực. Nick đã cất áo choàng của nàng, và vì trần nhà rất cao và căn phòng quá rộng, nàng ngạc nhiên là sao mình lại không thấy lạnh.
"Em thấy sao?"
Nàng quay qua và nhìn anh tiến đến nàng từ nhà bếp. Anh đã cởi áo khoác và giày. Thêm một chiếc khuy nữa được cởi ra trên cái áo sơ mi trắng xếp nếp, và anh đã xắn tay áo lên tận trên khuỷu tay. Dây đeo màu đen nằm sát vào vòm ngực rộng của anh. Anh đưa nàng một chai bia Budweiser, sau đó uống một hớp từ chai của mình. Đôi mắt anh dõi theo nàng qua miệng chai, và nàng có cảm giác anh không muốn để nàng biết anh quan tâm tới câu trả lời của nàng thế nào.
"Nó đẹp thật, nhưng lớn quá. Anh sống một mình ở đây à?"
Anh hạ thấp chai bia, "Đương nhiên rôi. Còn ai khác nữa đâu?"
"Ồ, tôi không biết. Có thể cả gia đình năm người." Nàng nhìn lên ban công nơi nàng đoán sẽ dẫn tới bốn phòng ngủ mà anh đã đề cập. "Anh có định một ngày nào đó sẽ gây dựng một gia đình lớn với rất nhiều trẻ con không?"
"Tôi không định lập gia đình."
Câu trả lời của anh làm nàng hài lòng, nhưng nàng không hiểu tại sao. Không hẳn có vẻ là nàng quan tâm xem anh có muốn sống chung với một người phụ nữ khác không, hay hôn cô ta, hoặc làm tình với cô ta, hoặc giả phủ kín cô ta bằng những vuốt ve của anh
"Cũng không con cái gì hết… trừ khi em có thai." Anh săm soi bụng nàng như thể anh chỉ nhìn qua cũng có thể nói được. "Khi nào em mới xác định được việc đó?"
"Tôi thừa biết là tôi sẽ không dính."
"Tôi hy vọng là em đúng." Anh đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài màn đêm. "Tôi biết ngày nay phụ nữ độc thân chủ ý để mình có thai. Là con hoang không phải là một điều sỉ nhục như trong quan niệm cũ, nhưng việc đó không làm sự thể dễ chịu hơn. Tôi hiểu cảm giác khi khi lớn lên như vậy. Tôi không muốn làm điều này với đứa trẻ tội nghiệp nào đó."
Dây đeo hình chữ Y của anh áp sát lưng anh và phủ qua đôi vai rộng lớn của anh. Nàng nhớ những lần nàng thấy mẹ anh và Josu ngồi trong phòng thể dục theo dõi những vở kịch và chương trình mừng lễ của trường. Henry và Gwen cũng có mặt, ngồi đâu đó. Nàng chưa từng nghĩ xem điều ấy làm Nick cảm thấy thế nào. Nàng đặt chai lên cái bàn thấp bằng gỗ anh đào và tiến tới chỗ anh.
"Anh không phải Henry. Anh sẽ không chối bỏ con mình." Nàng muốn vòng tay qua thắt lưng anh tìm đến cái bụng phẳng của anh và áp má nàng vào xương sống anh, nhưng nàng kìm lại.
"Henry chắc đang quay cuồng trong nấm mồ của ông ấy."
Anh quay sang đối diện nàng. "Trong một vài thời khắc quan trọng, nó đã rơi mất khỏi tâm trí tôi."
Nàng nhìn vào mắt anh. Anh không có vẻ lo lắng gì cả. "Tôi sẽ không kể với ai cả. Tôi không muốn phần tài sản đó đâu. Tôi hứa đấy."
"Tùy em thôi." Anh gạt một vạt tóc sổ ra khỏi khuôn mặt nàng và nhẹ nhàng lần theo tai nàng với những đầu ngón tay anh. Sau đó anh nắm lấy tay nàng và dẫn nàng lên cầu thang tới phòng ngủ của mình.
Khi họ bước lên bậc thang, nàng nghĩ về bản di chúc của Henry và những hậu quả của đêm nay. Nick không gây ấn tượng cho nàng như kiểu đàn ông để thứ gì vuột khỏi suy nghĩ của mình, đặc biệt không phải phần thừa kế nhiều triệu đô la của anh. Anh hẳn phải quan tâm đến nàng ngang với mức nàng sợ rằng mình đã bắt đầu dành cho anh. Anh đã mạo hiểm rất nhiều để ở bên nàng, trong khi không mất gì cả ngoại trừ một chút lòng tự trọng. Và thật sự, khi nàng nghĩ về nó, nàng không cảm thấy nhơ nhớp hay lợi dụng hoặc hối hận gì cả. Kh