iểu nào đó, đứng trong hành lang khi Nick đang dùng nhà tắm của nàng làm nàng cảm thấy mình giống một kẻ tọc mạch, cũng như lúc nàng đã giấu ánh mắt sau cặp kính râm ở Value Rite và quan sát anh mua một hộp mười hai cái bao cao su loại lớn, có gân. Khi đó anh khoảng mười bảy tuổi.
Delaney mở sổ hẹn và nhìn vào trang trống. Nàng đã từng có một số bạn trai, và họ hiển nhiên đã dùng phòng tắm của nàng. Nhưng vì một lý do mà nàng không thể tự giải thích được, điều đó với Nick thì lại khác. Riêng tư hơn… và gần như thân mật. Như thể anh là người tình của nàng chứ không phải là chàng trai đã trêu tức nàng trong gần suốt quãng đời nàng, sau đó lợi dụng nàng để trả đũa Henry.
Nàng nghe cánh cửa phòng tắm mở ra và nàng uống một ngụm lớn cà phê.
"Em đã thử cánh cửa trước chưa?" anh hỏi, gót giày nện lên lớp vải sơn lót sàn khi anh bước về phía nàng.
"Chưa." Nàng ngoái lại nhìn anh và dõi theo khi anh bước lại. "Cám ơn vì cái khóa mới. Tôi nợ anh bao nhiêu nhỉ?"
"Nó dùng được. Tôi đã kiểm tra cho em," anh nói thay vì trả lời câu hỏi của nàng. Anh dừng lại bên cạnh nàng, sau đó dựa hông vào quầy ngay cạnh khủy tay phải của nàng. "Nó nằm trên sàn nhà khi tôi thay khóa trước," anh nói và chỉ vào một chiếc phong bì trên quầy thu ngân. "Ai đó đã nhét nó qua khe cửa trước nhà em."
Duy nhất tên cửa hàng được đánh máy trên nền giấy trắng, và nàng đoán rằng nó có thể là một thông báo nào đó về cuộc họp mặt của hiệp hội doanh nhân thị trấn hoặc một cái gì cũng hay ho tương tự.
"Hai má của em đỏ ửng kìa."
"Ở đây hơi lạnh," nàng nói, cũng không chắc là nhiệt độ có ảnh hưởng gì đến đôi má không.
"Em sẽ không sống nổi qua mùa đông." Anh ấp tay lên cốc cà phê của nàng vài giây, sau đó áp hai lòng bàn tay vào má nàng. "Có còn chỗ nào cần làm ấm nữa không?"
Ừ-ờ. "Không."
"Chắc không?" Đầu ngón tay của anh vuốt nhẹ tóc nàng đằng sau hai tai. "Tôi sẽ sưởi cho em thật ấm." Ngón cái của anh lướt qua cằm nàng, sau đó vuốt xuống môi dưới của nàng. "Thỏ hoang."
Nàng nắm tay lại và thụi vào bụng anh.
Thay vì giận dữ, anh cười to sau đó buông hai tay xuôi theo thân hình. "Em từng thú vị hơn thế này."
"Khi nào?"
"Khi em từng trợn trừng mắt và nổi điên và nhìn như thể em muốn đánh tôi nhưng chỉ là bộ tịch thôi em sẽ chẳng đời nào làm được. Quai hàm của em nghiến chặt và môi em mím lại. Hồi trung học, tất cả những gì tôi làm là nhìn em, và em sẽ chạy mất."
"Đó là bởi vì anh đã ném tôi suýt ngất bằng một quả cầu tuyết."
Anh cau mày khiến trán nhăn lại và đứng thẳng lên. "Quả cầu tuyết đó chỉ là một tai nạn thôi."
"Thật sao, phần nào? Khi anh tình cờ vun tuyết lại thành một quả cầu cứng, hay là khi anh tình cờ ném nó vào tôi?"
"Tôi không định ném em mạnh như vậy."
"Nhưng tại sao anh lại ném tôi?"
Anh nghĩ một lúc rồi nói, "Vì em đứng đó."
Nàng đảo mắt. "Thật là khôn ngoan, Nick ạ."
"Đó là sự thật."
"Tôi sẽ phải nhớ chuyện này vào lần sau khi tôi gặp anh trên vạch qua đường và chân tôi ngứa ngáy muốn hất ngã anh."
Anh mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều đặn. "Em đã trở thành một kẻ cay nghiệt tầm thường kể từ khi đi xa."
"Tôi đã trở thành chính tôi."
"Tôi nghĩ mình thích điều đó."
"Chà, tôi cho là mình sẽ chết vì hạnh phúc đấy."
"Những điều đó khiến tôi tự hỏi liệu có gì thay đổi khác trước nữa chăng." Anh với tay và búng nhẹ vào cái khóa trên dây kéo của áo nàng. Miếng kim loại mát lạnh chạm vào xương ức của nàng và nằm sát làn da nàng.
Delaney hít một hơi ngắn nhưng không nhìn đi chỗ khác. Anh rời mắt khỏi cổ nàng, và nàng ngước lên nhìn vào mắt anh. Trong khoảng một giây, anh đã từ một chàng trai bình thường trở thành anh chàng xấu tính đã cùng nàng lớn lên. Nàng đã thấy ánh mắt bàng bạc đó nhiều lần đến nỗi không biết anh có định giậm chân, la hét và làm nàng chạy như điên. Làm nàng nghĩ rằng anh định ném sâu lên người nàng, hay một điều gì đó gớm ghiếc tương tự. Nàng không để cho anh đe dọa mình. Nàng đã luôn luôn để anh thắng, và bây giờ nàng cố thủ vì tất cả những lần thua cuộc trước đây. "Tôi không còn là đứa con gái mà anh từng thù hận trước đây nữa. Tôi không sợ anh đâu."
Anh nhướng một bên chân mày đen nhánh trên vầng trán rám nắng của mình. "Không ư?"
"Không."
Hai người nhìn trừng trừng vào nhau khi anh với tới cái khóa kim loại trên cái dây kéo áo nàng lần nữa. Anh chầm chậm kéo nó xuống một phân dọc theo rãnh thật êm ái. "Bây giờ em có sợ không?"
Hai tay nàng siết chặt hai bên hông. Anh đang thử nàng. Anh đang cố làm nàng nao núng trước. Nàng lắc đầu.
Miếng kim loại trượt xuống thêm vài nấc sau đó dừng lại. "Giờ thì sao?"
"Không. Anh sẽ không dọa được tôi đâu. Tôi biết anh là loại gì mà."
"Ừ - hử." Cái khóa trượt thêm vài phân nữa và chiếc cổ áo sọc mở ra. "Nói với tôi những gì em nghĩ là em biết đi."
"Anh là một tên bịp bợm. Anh sẽ không làm tổn thưong tôi được đâu. Ngay bây giờ anh muốn tôi nghĩ rằng anh định cởi đồ tôi trong khi mọi người đi ngang qua cánh cửa sổ lớn ở nhà tôi. Anh tưởng rằng tôi sẽ căng thẳng, và sau đó anh có thể bỏ đi và cười thoải mái. Nhưng đoán xem đó là gì nào?"
Anh kéo miếng kim loại đến bông hồng vàng khóa phía trước áo ngực nàng. "Gì?"
Nàng thở mạnh và gọi anh là tên bịp bợm. "Anh sẽ không làm đâu."
Xoẹttt.
Miệng Delaney há hốc, và nàng nhìn xuống phía trước áo mình. Dải áo sọc đen mở ra, hai mép áo cách nhau vài phân, để lộ ra chiếc áo nịt ngực da báo và bầu vú nở nang của nàng. Rồi trước khi Delaney hiểu chuyện đã xảy ra như thế nào, nàng thấy mình bị nhấc lên và đặt xuống ngay trên cuốn sổ hẹn. Chất vải mềm của chiếc quần jeans của anh cọ lên đầu gối nàng, và mặt bàn bằng nhựa formica màu xanh ở dưới đùi nàng lạnh lẽo. "Anh nghĩ anh đang làm gì thế hả?" nàng thở hổn hển và giữ chặt lấy phần áo phía trước.
"Suụyt…" Anh chạm tay vào môi nàng. Ánh mắt anh áp chặt lên khung cửa sổ lớn ở phía sau Delaney tầm ba mét rưỡi. "Tay chủ tiệm sách đang bước qua đấy. Em sẽ không muốn hắn nghe thấy tiếng em và dí mũi vào kính cửa sổ chứ, phải không?"
Delaney ngoái nhìn ra ngoài, nhưng vỉa hè vẫn trống không. "Để tôi xuống," nàng yêu cầu.
"Lúc này em có sợ không?"
"Không."
"Tôi không tin em đâu. Em trông cứ như sắp vãi linh hồn ra rồi ấy."
"Tôi không sợ. Tôi chỉ là quá lịch sự để chơi trò chơi của anh thôi."
"Chúng ta còn chưa bắt đầu chơi mà."
Nhưng họ đã bắt đầu rồi, và anh là một người mà nàng không muốn chơi cùng. Anh quá nguy hiểm và nàng cũng cảm thấy anh thật quá lôi cuốn. "Anh còn trò tệ hại nào kinh khiếp hơn thế này không?"
Một nụ cười đầy nhục cảm nở trên môi anh. "Hẳn nhiên rồi. Cái áo nịt da báo em mặc khá là hoang dại."
Delaney buông vạt trước áo một khoảng đủ dài để kéo lên lại. Khi nó đã khép lại nàng thả lỏng một chút. "Này đừng vội mừng. Tôi biết là tôi không sợ đâu."
Nụ cười lặng lẽ khó lường cả anh bao trùm lấy nàng. "Em chắc không?"
"Hoàn toàn chắc."
Ánh mắt của anh trượt xuống miệng nàng. "Tôi đoán rằng tôi sẽ phải xem mình có thể làm gì."
"Đó không phải một lời thách thức."
"Nó là một thách thức, Delaney à." Anh miết khớp ngón tay suốt gò má nàng, và hơi thở nàng gấp gáp hơn một chút. "Một người đàn ông sẽ biết khi nào thì anh ta bị thách thức bởi một phụ nữ."
"Tôi rút nó lại." Nàng nắm cổ tay anh.
Anh lắc đầu. "Em không thể. Em đã đưa ra rồi."
"Ồ, không." Delaney hạ ánh nhìn xuống chiếc cằm mạnh mẽ ương ngạnh của anh. Một nơi nào đó an toàn, tránh xa khỏi đôi mắt hút hồn của anh. "Không. Tôi chưa đưa ra cái gì cả."
"Có thể đó là lý do khiến em cảm thấy căng thẳng. Em cần phải thư giãn."
Nàng đón lấy ánh mắt của anh và đẩy tay anh ra khỏi má nàng. "Tôi không cần thư giãn. Tôi lúc nào cũng thư giãn," nàng nói bừa.
Anh nhìn nàng với vẻ nghi ngờ.
"Thực sự là như vậy."
Anh cúi mặt xuống mặt nàng. "Vậy thì có thể em cần ai đó biết rằng anh ta đang làm gì."
"Có phải anh đang chào hàng bản thân không?"
Miệng của anh chạm phớt qua miệng nàng khi anh lắc đầu. "Không."
Hơi thở của Delaney nghẹn trong cổ. "Vậy tại sao anh lại làm điều này với tôi?"
"Nó thú vị," anh nói khẽ như một tiếng đặt một nụ hôn nồng nàn lên khóe môi nàng. "Và mùi vị cũng rất ngon lành. Em luôn luôn ngon lành, Delaney à." Anh phớt nhẹ môi qua môi nàng. "Khắp mọi chỗ," anh nói và mở to miệng ngậm lấy miệng nàng. Anh nghiêng đầu sang bên và trong tích tắc mọi thứ đều biến đổi. Nụ hôn trở nên nóng bỏng và ẩm ướt như anh đang mút hết nước từ một quả đào. Anh cắn miệng nàng và đòi hỏi nàng đáp lại. Anh cuốn lưỡi của nàng vào miệng anh. Bên trong miệng anh ấm áp và trơn bóng, và nàng cảm thấy xương tan chảy. Nàng không cách gì bắt anh ngừng lại lúc này. Nàng buông thả bản thân và hôn anh, cũng ngấu nghiến như cơn đói của anh. Anh thật tuyệt. Tuyệt ở chỗ có thể làm nnàg cảm thấy như thế này. Khiến nàng cảm thấy còn hơn là vui sướng khi làm những điều mà nàng không định làm. Khiến nàng ngộp thở. Khiến làn da nàng ngứa ran và se lại.
Bàn tay anh di chuyển tới đầu gối nàng và anh đẩy chúng tách ra. Nàng cảm thấy chiếc quần Levi’s của anh chạm khẽ khi anh bước vào giữa hai đùi nàng, cảm thấy anh đang xiết cổ tay nàng khi nâng tay nàng lên vai anh. Một tay của anh ôm lấy ngực nàng và nàng rên rỉ từ sâu trong cổ họng. Dạ dày nàng thắt lại và núm vú nàng săn cứng. Qua lần áo len và nịt ngực sa tanh, nàng cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay của anh. Nàng uốn người về phía anh, đòi hỏi thêm nữa. Bàn tay của nàng trượt theo bờ vai rộng của anh tới hai bên đầu anh. Ngón tay cái của nàng vuốt ve nhẹ quai hàm anh, và nàng trượt lòng bàn tay dọc theo cổ anh. Nàng cảm thấy nhịp mạch đập dồn dập trong anh và hơi thở phập phồng ngắt quãng bên trong phổi anh, và cảm giác thỏa mãn thuần tính nữ chảy tràn trong người nàng. Ngón tay của nàng tìm đến trước áo sơ mi của anh và bắt đầu cởi nút. Mười năm trước anh đã thấy hầu hết từng phân trên cơ thể nàng, còn nàng thậm chí chưa từng có được một thoáng nhìn lướt qua ngực anh. Nàng mở chiếc áo vải flannel để thỏa mãn nỗi tò mò trước đây. Sau đó nàng ngừng hôn, ngả đầu về phía sau để ngắm anh rõ hơn và không phải thất vọng. Anh sở hữu lồng ngực có thể xui phụ nữ nhét tiền vào ống quần anh. Hai đầu ngực màu nâu sẫm và các bắp thịt chia thành múi, làn da hoàn hảo và lớp lông đen trả dài xuống chiếc bụng phẳng, vòng quanh rốn, sau đó biến mất dưới cạp quần jean. Đôi mắt nàng dời xuống phía trước quần của anh và khối to lớn vòng lên dưới cúc quần. Nàng ngước lên nhìn mặt anh. Anh nhìn lại nàng từ hàng mi mắt khép hờ, miệng của anh vẫn còn ướt át sau nụ hôn. Bàn tay nàng di chuyển trên ngực anh, và ngón tay của nàng xới những rãnh trên lớp lông ngực. Dưới sự vuốt ve của nàng, cơ ngực anh căng lên.
"Dừng lại một phút," anh nói, giọng khản đặc, như thể anh vừa mới ngủ dậy. "Trừ khi em muốn quý bà tóc xanh ở cửa biết chúng ta đang làm gì."
Nàng cứng người. "Anh đang đùa phải không?”
"Không. Trông giống cô giáo hồi lớp một của tôi, bà Vaughn."
"Laverne!" nàng thì thầm rõ ràng và nhìn qua vai. "Bà ấy muốn gì?"
"Có thể là cắt tóc," anh nói và vờn ngón tay cái qua núm vú nàng.
"Dừng lại." Nàng lật người và đẩy tay anh sang một bên. "Tôi không thể tin là tôi lại để điều này xảy ra với mình một lần nữa. Bà ta còn có ở đó không?"
"Còn."
"Anh nghĩ bà ta có thể thấy chúng ta không?" nàng hỏi.