Clara lúc trước," nàng tiếp tục, bỏ qua sự im lặng đầy vẻ dọa dẫm của anh.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng, nhưng không phải những điều nàng hình dung. "Em đã làm gì mái tóc của mình vậy?"
Nàng chạm ngón tay lên những lọn tóc màu đỏ gợn sóng mềm mại. "Tôi thích như vậy."
"Màu vàng sẽ khiến em đẹp hơn."
Delaney buông tay, và nhìn xuống lũ chó dưới chân Nick. "Tôi có hỏi ý kiến của anh đâu."
"Em nên hỏi.
Nàng thật sự thích mái tóc của mình, nhưng ngay cả khi không thích, nàng cũng không muốn tự trách mình. "Anh làm gì ở đây vậy?" nàng hỏi khi cúi người về phía trước và đóng dây buộc vào vòng cổ con Duke. "Cướp bóc à?"
"Không." Anh đu đưa gót chân. "Anh không bao giờ cưỡng đoạt gì vào ngày Chủ nhật. Em sẽ an toàn."
Nàng nhìn thẳng vào gương mặt u ám của anh. "Nhưng tang lễ là một cuộc chơi sòng phẳng, phải không?"
Một nếp nhăn hiện rõ trên trán anh. "Em đang nói về điều gì vậy?"
"Cô ả tóc vàng hôm qua ấy. Anh cư xử ở đám tang như thể ở một quán bar thoát y vậy. Như thế là bất kính và vụng về, Nick à. Cho dù là với anh."
Vẻ khó chịu biến mất, nhường chỗ cho một nụ cười phóng túng. "Em ghen à?"
"Đừng tự đề cao bản thân mình như thế."
"Muốn biết chi tiết không?"
Nàng đảo mắt. "Tha cho tôi đi."
"Em chắc không. Đó là một chuyện khá hấp dẫn đấy."
"Tôi nghĩ mình sẽ không cần biết làm gì." Nàng vén một bên tóc lên phía sau tai, sau đó vươn người về phía con Dolores.
Trước khi nàng tóm được con chó, Nick với tay nắm lấy cổ tay nàng. "Chỗ này bị làm sao vậy?" anh hỏi và vuốt mu bàn tay nàng. Bàn tay của anh to lớn, thô ráp và đầy vết chai sần, rồi anh khẽ miết ngón tay theo cái vết xước trên tay nàng. Một cảm giác ngứa ran dễ chịu đột nhiên xuất hiện nơi ngón tay, sau đó lan ra khắp cánh tay mình.
"Không có gì." Nàng rút tay ra. "Tôi bị trầy khi leo qua một thân cây đổ."
Anh nhìn thẳng vào mặt nàng. "Em đã trèo qua thân cây với đôi giày đó sao?"
Lần thứ hai trong vòng chưa đầy một giờ, đôi giày yêu thích của nàng bị châm biếm.
"Không có gì bất tiện với chúng cả."
"Sẽ không, nếu em là một chuyên gia câu thúc tình dục." Anh nhìn xuống người nàng, rồi sau đó chầm chậm ngước lên. "Phải không?"
"Ở đó mà mơ đi." Nàng lại túm lấy Dolores, và lần này thì tròng được dây vào cái vòng trên cổ nó. "Chả phải là một ý hay khi dùng roi da và dây xích."
"Thật đáng tiếc."Anh khoanh tay quanh ngực và tựa mông vào chiếc lốp xe Jeep. "Thứ gần với chuyên gia câu thúc tình dục nhất mà Truly từng có là Wendy Weston, vô địch trói bò và lăn thùng toàn bang năm 1990."
"Anh có đủ sức để cho hai người phụ nữ đá vào mông không?"
"Em có thể bắt tôi đi mà," anh nói kèm theo nụ cười nhạo. "Em trông ngon lành hơn Wendy, và em có đôi giày rất hợp kiểu."
"Cảm ơn. Thật không may là chiều mai tôi sẽ đi khỏi đây."
Trông anh có vẻ ngạc nhiên khi nghe nàng trả lời. "Chuyến đi ngắn thế."
Delaney nhún vai và kéo lũ chó về phía mình. "Tôi chẳng bao giờ có ý định ở đây lâu." Nàng có thể sẽ không bao giờ còn gặp lại anh, và nàng để ánh mắt lướt mơn man trên những đường nét đa tình nơi khuôn mặt ngăm đen của anh. Anh quá đẹp nếu so với tính cách của mình, nhưng có thể anh không tồi tệ như nàng đã ghi nhớ. Anh không đời nào có thể trở thành một người đàn ông tử tế, nhưng ít ra anh đã không nhắc nàng nhớ tới cái đêm nàng ngồi trên mui chiếc Mustang của anh. Đã mười năm trôi qua, và có thể anh đã quên. "Chào nhé, Nick," nàng nói và lui về phía sau một bước.
Anh đưa hai ngón tay lên trán chào nàng một cách giễu cợt, và nàng quay trở lại con đường cũ, lôi theo lũ chó.
Trên đỉnh ngọn đồi nhỏ, nàng liếc lại phía sau một lần cuối, Nick đứng bên chiếc xe Jeep đúng chỗ nàng đã rời khỏi, cánh tay vòng quanh ngực, dõi theo nàng. Khi bước vào trong cánh rừng, nàng nhớ lại cô gái tóc vàng Nick đã nhặt được ở đám tang Henry. Có thể anh ta đã chín chắn hơn, nhưng nàng dám cá rằng cái thứ chảy trong huyết quản của anh ta không phải là máu mà là ham muốn tình dục
Duke và Dolores giật mạnh khiến Delaney phải ghì chặt tay. Nàng nghĩ về Henry và Nick rồi tự hỏi một lần nữa, rằng liệu Henry có đề cập đến con trai của ông trong bản di chúc. Nàng thắc mắc không biết họ đã từng hòa giải chưa, và nàng cũng băn khoăn không biết Henry để lại gì cho mình. Vài phút đầu, nàng nghĩ rằng đó là một món tiền. Nàng tưởng tượng ra mình sẽ làm gì với số tiền ấy. Trước tiên, nàng sẽ trả đứt tiền cho cái xe, sau đó, mua một đôi giày từ những tiệm như Bergdorf Goodman. Nàng chưa bao giờ có một đôi giày quá tám mươi đô la, mặc dù rất muốn.
Và biết đâu Henry để lại một khoản kếch xù?
Nàng sẽ mở thẩm mỹ viện của riêng mình. Điều đó là chắc chắn. Một thẩm mỹ viện hiện đại với nhiều gương, đá cẩm thạch và thép không gỉ. Nàng mơ về sự nghiệp riêng của mình trong một lúc, nhưng có hai điều cản trở. Thứ nhất, nàng không tìm thấy một thành phố khiến nàng muốn ở lại quá hai năm. Và thứ nữa, nàng không có vốn và cũng không có gì thế chấp để vay.
Delaney dừng lại trước cái cây đổ lúc trước nàng đã trèo qua. Duke và Dolores bắt đầu kéo nàng đi, nàng nắm chặt dây cổ của lũ chó và bị kéo đi vòng vòng một đoạn dài. Gót giày nàng chuệnh choạng trên đá, và ngón chân nàng vấy bẩn. Khi mệt mỏi xuyên qua mấy bụi táo dại, nàng hình dung ra những loài côn trùng cắn và hút máu. Một cảm giác lành lạnh chạy dọc xương sống, nàng buộc mình không được nghĩ đến nguy cơ mắc phải chứng sốt xuất huyết từ núi Rocky mà quay sang tưởng tượng về tiệm thẩm mỹ cao cấp của mình. Nàng sẽ khởi nghiệp từ một cái tiệm có năm ghế, và thợ tạo mẫu tóc phải thuê chỗ của nàng để hành nghề. Vì nàng không thích làm móng chân tay, nên sẽ thuê người làm việc đó. Nàng sẽ tập trung vào công việc mình yêu thích, cắt tóc, tâm tình và pha cà phê phục vụ khách. Nàng dự định thu mỗi người chừng hai mươi lăm đô la cho việc cắt tóc và sấy khô. Chỉ là hạ giá ban đầu, và một khi đã có cơ sở khách hàng vững chắc, nàng sẽ tăng giá dần dần.
Chúa phù hộ nước Mỹ và hệ thống thị trường tự do nơi mọi người có quyền mua những gì họ muốn. Ý nghĩ đó đưa nàng quay về với Henry và bản di chúc của ông. Càng nghĩ về chuyện mở mỹ viện cho riêng mình, nàng càng không chắc rằng ông có để lại tiền cho nàng hay không. Có thể, ông đã để lại cho nàng thứ mà ông biết rằng nàng không muốn.
Khi Delaney cẩn thận băng qua lạch Huckerberry hai con chó nhảy xuống và làm bắn lên người nàng những giọt nước giá buốt. Henry có thể để lại cho nàng một thứ gì đó không hay ho cho lắm để hành hạ tâm trí nàng. Thứ gì đó đại loại như bầy chó giống Weimaraners ngỗ ngược. Khu thị tứ của Truly có hai cửa hàng tạp hóa, ba nhà hàng, bốn quán bar và một chốt đèn giao thông mới lắp. Bãi chiếu phim Valley View đã sập tiệm năm năm trước vì kinh doanh khó khăn, và một trong hai tiệm thẩm mỹ duy nhất, Gloria’s: Tiệm Cắt tóc, đã đóng cửa hai tháng trước vì cái chết bất ngờ của Gloria. Người phụ nữ nặng đến tạ rưỡi ấy đã lên cơn đau tim nghiêm trọng khi đang gội đầu và uốn tóc cho bà Hillard. Bà Hillard tội nghiệp đến giờ vẫn còn mơ thấy ác mộng về chuyện đó.
Tòa án cũ nằm cạnh đồn cảnh sát và tòa nhà của hạt kiểm lâm. Ba nhà thờ tranh dành con chiên của nhau, dòng Mormon, Công giáo và nhà thờ Cơ đốc Phục Lâm. Một bệnh viện mới được xây dựng cạnh đường phổ thông trung học và trung học cơ sở, nhưng nổi tiếng nhất trong thị trấn là quán rượu Mort, nằm trong khu quy hoạch cũ của Truly, trên phố Main, giữa Value Hardware và nhà hàng Panda.
Mort không chỉ là một chỗ chuyên để say sưa chè chén. Nó là một quán rượu lừng danh, nổi tiếng với bia Coors mát lạnh và một dãy sừng hươu. Những chiếc sừng hươu, nai, linh dương, nai sừng tấm trang trí cho bức tường phía trên quầy rượu, những cái gạc tuyệt đẹp của chúng được tô điểm thêm bằng đám nội y sặc sỡ sắc màu. Áo tắm. Quần xi líp. Quần lọt khe… Đủ màu sắc, được bọn say xỉn ký tên và đề ngày tháng rồi tặng lại. Vài năm trước, chủ quán đã đóng đinh treo một cái đầu thỏ có sừng cạnh cái gạc nai, nhưng không một người đàn bà kiêu hãnh nào, dù say hay tỉnh, lại muốn quần lót của cô ta treo lên một cái thứ trông có vẻ ngu ngốc như thế. Cái đầu đó nhanh chóng được đưa vào phòng trong để treo trên máy bắn đạn.
Delaney chưa bao giờ tới quán Mort. Mười năm trước nàng còn quá trẻ. Bây giờ, trong lúc nhấm nháp rượu magaritas trong một gian phòng hướng ra sau quán, nàng chợt băn khoăn về sức hấp dẫn của nơi này. Ngoại trừ bước tường trên quần rượu, Mort cũng như hàng trăm quán bar khác ở hàng trăm thị trấn nhỏ khác. Ánh sáng mờ mờ, máy hát đều đều, và mùi rượu bia, thuốc lá ngấm vào mọi thứ. Trang phục của nàng rất bình thường, Delaney cảm thấy hoàn toàn tự nhiên trong chiếc quần jean và áo thun ngắn tay hiệu Mossimo.
"Cậu đã từng tặng lại đồ lót của mình chưa?" nàng hỏi Lisa lúc đó đang ngồi bên đối diện của bộ bàn ghế bằng nhựa vinyl xanh. Mới vài phút gặp lại bạn cũ, cả hai đã trò chuyện bình thường, như thể họ chưa bao giờ xa nhau.
"Đó là điều tớ muốn nhắc lại," Lisa trả lời, đôi mắt xanh lục ánh lên chút hài hước. Lisa cười rất thoải mái, và chính tiếng cười đó đã làm họ thân nhau từ hồi học lớp bốn. Lisa là người vô tư lự, mái tóc đen luôn buộc thành cái đuôi ngựa xộc xệch. Delaney thì có chỉn chu hơn, mái tóc vàng của nàng luôn được uốn thành từng lọn hoàn hảo. Lisa là một người tự do. Delaney thì đang trông chờ được tự do. Hai người có cùng sở thích âm nhạc và phim ảnh, thích tranh luận với nhau như chị em hàng giờ liền. Họ luôn bổ sung cho nhau.
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, Lisa học tiếp để lấy tấm bằng trang trí nội thất. Cô sống ở Boise tám năm, làm việc cho một công ty thiết kế, nơi cô làm tất cả mọi việc mà chẳng hề được ghi nhận. Hai năm trước, cô nghỉ việc và trở về Truly. Bây giờ, nhờ sự hỗ trợ của máy vi tính và modem, cô điều hành công việc thiết kế của mình ở nhà.
Delaney nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp và đuôi tóc rối của bạn mình. Lisa trông thông minh và cuốn hút, nhưng tóc của Delaney vẫn đẹp hơn. Nếu nàng lưu lại thị trấn lâu hơn, nàng sẽ tóm lấy cô bạn mà thay đổi kiểu tóc để tạo điểm nhấn cho đôi mắt, sau đó có thể nhuộm vài vệt sáng màu ôm quanh mặt.
"Mẹ cậu nói với tớ rằng cậu là thợ trang điểm ở Scottsdale. Bà ấy nói cậu có những khách hàng nổi tiếng."
Delaney không tỏ ra ngạc nhiên về sự thêm thắt của mẹ và nhấp một ngụm margaritas. Gwen ghét công việc của Delaney, có lẽ do nó khiến bà nhớ lại cuộc sống của họ trước khi có Henry – một cuộc sống Delaney không được phép nhắc đến, khi Gwen làm đầu cho những vũ công thoát y ở Vegas. Nhưng Delaney khác hẳn mẹ mình. Nàng thích công việc trong tiệm uốn tóc. Phải mất nhiều năm nàng mới phát hiện ra sở thích của mình. Nàng yêu những cảm giác rõ ràng, mùi vị của Paul Mitchell, và món thù lao của những khách hàng khi hoàn toàn hài lòng. Chẳng có gì sai quấy khi nàng trở thành một tay kéo bậc thầy. "Tớ tạo mẫu tóc trong một mỹ viện ở Scottsdale, nhưng sống ở Phoenix," nàng nói, và nếm chút muối còn vương lại ở môi trên. "Tớ thích nghề này, nhưng mẹ tớ thì lại xấu hổ vì cái nghề mưu sinh của tớ. Người ta sẽ xem như tớ là một ả điếm hay thứ gì đó tương tự." Nàng nhún vai. "Tớ không trang điểm vì thời gian không cho phép, nhưng đã từng tỉa tóc cho Ed McMahon một lần."
"Cậu là chuyên viên thẩm mỹ?" Lisa cười phá lên. "Tuyệt thật. Helen Markham cũng có một thẩm mỹ viện ở hẻm Fireweed."
"Cậu đùa à? Tớ mới gặp Helen hôm qua. Tóc cô ả nhìn như đống phân ý."