"Anh chỉ là hơi giật mình một chút, em vốn không thích vào bếp mà. . . . . ." Anh sờ sờ mũi một cái, thật không quen với cảm giác không biết phải nói gì của mình bây giờ.
"Em có thể thay đổi!" Cô cười khẽ, âm thầm quyết định trong lòng, nhất định phải thay đổi ấn tượng quá mức lười biếng về cô của anh."Nếu không vì sao em phải đi học lớp nấu ăn chứ?"
"Cũng đúng." Anh đột nhiên tỉnh ngộ, nhớ ra cô sớm đã có thay đổi, còn tích cực tham gia lớp nấu ăn, chỉ là nhất thời anh quên mà thôi."Anh quên mất là có chuyện này."
"Anh là chúa hay quên!" Cô lơ đễnh cười, rõ ràng công việc của anh rất bận rộn.
"Lời này của em có ý chê anh phải không?" Anh thở dài một hơi, cho dù bị trêu chọc, anh cũng không có biện pháp phản bác.
"Đâu có, em sao có thể chê anh chứ!"
Cô giả ngu, xoay người tắt bếp.
"Cháo đã được rồi, chúng ta có thể ăn điểm tâm."
Anh đột nhiên trở nên luống cuống."Ách, anh có thể giúp em việc gì không?"
"Không cần đâu, anh chỉ cần ra bàn ăn ngồi trước đợi ở đó là được."
Cô quyết định mình sẽ phấn đấu trở thành hiền thê lương mẫu, mặc dù bọn họ còn chưa có con, nhưng hiện tại cô có thể luyện tập trước, vì thế sẽ không để cho anh phải giúp đỡ mình.
"Vậy. . . . . . anh đi lấy bát đũa!"
Mặc dù cô nói như vậy nhưng anh vẫn hi vọng mình có thể giúp một tay.
"È hèm, vậy làm phiền anh rồi."
Cô gật đầu, đeo bao tay, bưng nồi cháo vào trong phòng ăn.
"Bà xã, cũng chỉ có hai người chúng ta, em không cần phải khách khí với anh như thế." Anh đi theo cô ra khỏi phòng bếp, mở miệng nói, muốn cô đừng khách khí như vậy.
"Mặc dù chúng ta là vợ chồng, nhưng đạo lễ không thể thiếu, như vậy mới thể hiện được sự tôn trọng của mình với đối phương, dù sao đi nữa, ít nhất điều đó cũng làm cho đối phương cảm thấy cảm động, không phải sao?"
Lễ nghĩa vợ chồng quá mức thâm ảo, việc gì cũng phải thận trọng. Khoảng thời gian này cô bị kích thích quá lớn, rốt cuộc đã nghiệm ra được đạo lý này, cô tuyệt đối sẽ ghi nhớ trong lòng.
"Em nói cũng đúng." Mấy ngày nay anh cũng hiểu ra rất nhiều điều, trước kia anh không thật sự quan tâm tới cô, bây giờ phải chịu đau khổ thật đáng đời.
"Sao hôm nay anh lại dễ nói chuyện thế này?"
Cô có chút giật mình xoay người liếc anh một cái.
"Anh có cảm giác mình nợ em quá nhiều." Anh không do dự thừa nhận sai sót của mình.
"Cái gì cùng cái gì, anh căn bản không nợ em cái gì hết."
Cô đặt nồi cháo lên bàn ăn, hết sức kinh ngạc nói với anh.
"Em đối với cuộc sống hiện tại rất hài lòng, anh cảm thấy chúng ta còn thiếu cái gì sao?"
Cô biết mình không hoàn toàn nói thật, dù sao đối với Trần Ngọc Tiệp cô vẫn còn tồn tại nghi ngờ rất lớn, nhưng chuyện giữa anh và cô ta còn chưa rõ ràng, cô cũng chỉ có thể nghi ngờ mà thôi.
"Không phải như vậy!" Anh xếp bát đũa lên trên bàn ăn, hít sâu một cái, sau đó nhìn cô nói ra dự định của mình."Chỉ là thời gian tới anh muốn bỏ ra nhiều thời gian hơn để đem công việc tích lũy xử lý toàn bộ, sau đó sẽ nghỉ phép dẫn em ra nước ngoài, chúng ta phải thoải mái nghỉ ngơi thật tốt một chút."
"Hả?" Viên Thiệu Quân giật mình, hai mắt mở lớn, hoàn toàn không ngờ anh lại có dự định này. "Anh mới nghĩ ra quyết định này phải không?"
Cô rất vui vẻ khi anh có tâm ý như vậy, nhưng tại sao lại vào thời điểm nhạy cảm này?
Không phải người ta thường nói, một người đàn ông đột nhiên đối xử tốt với vợ mình, nếu không phải là thật lòng, thì tức là đang bù đắp cho cô ta. Chẳng lẽ anh làm gì có lỗi với cô sao? Trong lòng áy náy mới có thể đột nhiên muốn dẫn cô ra nước ngoài nghỉ phép?
"Anh nhớ đã lâu rồi chúng mình không cùng nhau ra ngoài hẹn hò, đây là lỗi của anh, cho nên để vớt vát vài phần hình tượng của mình đối với em, anh muốn đưa em ra nước ngoài du lịch.
"Sao anh lại nói mình như vậy? Em không có bất kỳ điều gì không hài lòng về anh!"
Mặc dù anh cũng nói đúng một phần sự thật, nhưng cô không thích nghe anh tự trách bản thân mình như thế, nói thế nào đi nữa thì anh cũng là chồng của cô mà!
"Không sao, tóm lại cứ quyết định như vậy đi. Có lẽ sắp tới sẽ bận rộn hơn so với trước kia, nhưng để chúng ta có cơ hội tranh thủ thời gian đi du lịch, em nhẫn nại một chút nhé." Cái gọi là trồng như thế nào thì thu hoạch như thế ấy, có nghĩa là muốn thu hoạch được thành quả sau này thì hai người bọn họ cũng phải biết kiên nhẫn chờ đợi.
"Vâng, em biết rồi."
Cô gật đầu hứa hẹn, quay lại phòng bếp lấy chút thức ăn ăn kèm với cháo bưng ra, cùng anh ăn điểm tâm.
"Anh mau ăn sáng đi! Nếu không anh sẽ đi làm muộn đó."
"Ừ."
Anh gật đầu, nhanh chóng ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm, vừa ăn một miếng, anh lập tức mở lớn mắt đầy kinh ngạc.
"A! Cháo này ăn thật sự rất ngon! Anh không nghĩ tài nấu nướng của em lại tốt như vậy."
"Đều là do học từ lớp nấu ăn đó!" Cô cười khẽ, không dám tranh công, đem toàn bộ công lao dành cho cô giáo dạy nấu ăn."Đương nhiên còn là vì em thích. . . . . ."
Hai vợ chồng cứ như vậy vừa ăn vừa nói chuyện, trong phòng ăn tràn đầy không khí ấm áp, giống như tất cả nghi kỵ đều chưa từng xảy ra. . . . . .
Anh khẽ vuốt tay cánh tay của cô, làm cả người cô không ngừng phát run, cô nâng cằm đón lấy đôi môi nóng bỏng của anh, lông mi thật dài có chút rung rung, giống như đang chờ đợi anh cúi người hôn môi của cô. . . . . .
"Aiz! Lại nói, mình với ông xã hình như cũng lâu chưa có “thân mật” rồi." Đặt con chuột qua một bên, trên mặt Viên Thiệu Quân lộ vẻ mỏi mệt, công việc thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Hơn nữa lại phiên dịch đến đoạn tình tiết lãng mạn này, khiến cho bất mãn của cô lại lớn thêm một phần, không nhịn được hoài nghi có phải sức quyến rũ của cô không còn đủ để hấp dẫn ông xã nữa hay không?
Đàn ông đối với loại “hoạt động” này không phải là không thể đè nén hay sao? Nghe nói đàn ông ngoài ba mươi tuổi như anh, 3, 4 ngày không có phát tiết, thân thể sẽ tự động "đứng thẳng" để xuất ra ngoài, nhưng cô giặt ga giường lại không thấy có gì khác lạ dính vào, cũng không được ông xã "lâm hạnh". Vậy anh giải quyết dục vọng của mình bằng cách nào?
Cô bỗng nhiên nhảy dựng lên, giống như viên đạn chạy như bay trở về phòng. Tới nơi, việc đầu tiên chính là mở tủ treo quần áo lấy ra đồ lót hấp dẫn cùng dụng cụ tình thú, đây là lúc trước cô ép buộc chị Mỹ Quyên đi mua cùng, mua về nhà lại giấu kỹ trong tủ.
Cô không muốn suy đoán anh làm thế nào để giải quyết dục vọng của mình, đó không phải là việc cô nên làm lúc này. Cô cần phải lập một kế hoạch thật tốt để cho tối nay có thể khiến ông xã cảm thấy thật lãng mạn, cô làm tất cả những việc đó chính là đang thực hiện “Cách mạng bà xã” a.
Ngồi một chỗ buồn bã hối tiếc, hay không ngừng suy đoán hoài nghi ông xã cùng người đàn bà khác có quan hệ mập mờ hay không là hành động yếu đuối kém cỏi nhất. Cô không thể để mình có suy nghĩ lung tung, nên phải dồn hết sức lực, lấy chính mình làm biện pháp giữ chặt tâm của ông xã.
Cách đây mấy giờ, cô ra chợ mua một ít cá tôm tươi sống, nghe nói đàn ông ăn hải sản có thể bổ sung tinh lực. Cô nấu một bàn tiệc hải sản thật lớn, giúp ông xã bồi bổ một chút. Như vậy, buổi tối cô mới có thể được hưởng ~~ hạnh ~~ phúc, hắc hắc. . . . . .
Đúng lúc trong đầu cô đang tràn ngập những suy nghĩ đen tối thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cô giật mình làm rơi cả chiếc áo lót hấp dẫn trên tay.
Tổn thọ! Là người đáng ghét nào đột nhiên ấn chuông cửa, muốn khiến cô bị hù chết hay sao?
Cô hốt hoảng túm chiếc áo lót ở dưới đất, đem tất cả mấy thứ còn lại nhét vào tầng dưới cùng của tủ treo quần áo. Giấu thật kỹ, xong xuôi nhìn lại kiểm tra, trong tiếng chuông cửa thúc giục, lảo đảo chạy ra mở cửa.
"Thật xin lỗi, chị dâu, lão đại muốn em trong khi làm nghiệp vụ ở bên ngoài thì thuận tiện tới đây lấy giúp anh ấy tài liệu công ty để quên ở nhà, anh ấy nói nó nằm trên bàn sách trong thư phòng, làm phiền chị dâu giúp em tìm một chút." Lâm Canh Nam đứng ở trước cửa, vẻ mặt thành khẩn giải thích lý do mình xuất hiện ở đây với Viên Thiệu Quân.
"Được, cậu chờ nhé!" Ông xã cũng thật là, tám phần là do say rượu gây họa, trí nhớ mới kém như vậy, để xem sau này anh còn dám uống nhiều như thế không!
Trong lòng lẩm bẩm, ngoài miệng vẫn đồng ý Lâm Canh Nam, xoay người đi vào thư phòng tìm tài liệu.
Ba phút sau cô đi ra, giao một túi giấy dai đựng tài liệu cho Lâm Canh Nam."Cậu xem có phải là cái này không?"
"Em cũng không biết, nhưng lão đại có nói tài liệu nằm trong túi giấy dai, chắc là đúng rồi, cám ơn chị dâu." Lâm Canh Nam nhận lấy chiếc túi, bỗng chốc lén liếc cô một cái.
"Có chuyện gì nữa sao?" Thấy ánh mắt cậu ta có chút kỳ quái, Viên Thiệu Quân tò mò hỏi một câu.
"Không có gì. . . . . . cái đó, chị dâu, buổi sáng hôm nay chị không rửa mặt sao?" Lâm Canh Nam vốn không có ý định nói thêm cái gì, kết quả bị cô hỏi như vậy, nhịn không được lắm mồm phun ra một câu.
"Làm sao có thể? Tôi vẫn luôn thích sạch sẽ mà!" Cô lấy tay chống hông, có cảm giác mình bị nói xấu, mắt mở to trừng Lâm Canh Nam.
"Nhưng khóe miệng của chị có màu trắng trắng, chẳng lẽ do uống sữa tươi hay nước miếng chảy ra chưa lau sao?" Lâm Canh Nam thật sự cảm thấy rất khó hiểu. . . . . .
". . . . . ." Khuôn mặt nhỏ của Viên Thiệu Quân đỏ lên, trên trán hiện lên ba đường vạch đen, nhớ tới vừa rồi một mình ở trong phòng cười trộm, dấu vết này tám phần là có từ lúc ấy.
Thật là! Đúng là không được làm việc trái với lương tâm mà!
"Được rồi chị dâu, em chỉ tùy tiện nói một chút thôi, chị đừng để trong lòng. Em quay về công ty trước, bye ~~" Lâm Canh Nam giơ túi tài liệu lên, cười cười xoay người đi thật nhanh.
Anh dù sao cũng là nghiệp vụ viên, rất giỏi nhìn sắc mặt người khác. Nếu không phải nghĩ rằng chị dâu là người trong nhà thì anh cũng không bất nhã nói thẳng ra trước mặt chị dâu. Nhưng nói thì cũng nói rồi, không có biện pháp thu hồi, vẫn nên tranh thủ thời gian chạy khỏi đây….Tránh cho chị dâu cầm cây chổi đuổi đánh ra ngoài.
Bóng dáng Lâm Canh Nam nhanh chóng biến mất, lúc này, Viên Thiệu Quân mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, tức giận đóng cửa—— thật là, công việc còn chưa làm xong, cô vẫn nên chấp nhận trở về thư phòng phiên dịch tiếp thôi!
Về phần buổi tối. . . . . . ông xã thân yêu, anh chờ để tiếp chiêu đi!
Thật vất vả mới dịch xong một đoạn, Viên Thiệu Quân vặn vẹo lưng vai đã mỏi nhừ, lúc này mới nhìn đồng hồ báo thức trên tường, phát hiện thời gian đã gần 6 giờ chiều, cô sợ tới mức từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, chạy vọt tới phòng bếp chuẩn bị nấu bữa tối.
Trước tiên đem gạo đã vo sạch cho vào nồi cơm điện để nấu, tiếp theo cá mua ở chợ phải được sơ chế sạch sẽ, chờ đến khi nồi nước sôi sẽ cho cá vào.
Cô giáo dạy nấu ăn đã nói, cá muốn nấu thật hoàn hảo, thì nước phải đủ nóng, nếu không da cá sẽ dính hết vào đáy nồi, lúc lấy ra da cá bị hỏng nhìn rất thê thảm, cô đã cẩn thận ghi lại điều này bằng bút ghi nhớ!
Trong lúc cá đang nấu ở trong nồi, cô nấu một nồi nước khác, luộc chín sò. Sau đó, đem rau cải rửa sạch, làm thịt băm, giã một ít tỏi cho vào nước tương, chuẩn bị để làm món rau xào. cuối cùng dọn dẹp sạch sẽ bồn rửa.
Thì ra vì ông xã nấu cơm lại là chuyện khiến người ta cảm thấy vui vẻ như vậy, trước kia cô thỉnh thoảng mới n