Khoảng tám giờ sáng, Hàn Mạnh Huân lục lọi tủ quần áo, không tìm được cái áo sơ-mi màu xanh, bèn xoay người hỏi thăm bà xã Viên Thiệu Quân vẫn còn đang nằm trên giường.
"Hửm ~~ không phải ở trong tủ quần áo sao?" Viên Thiệu Quân lật người, kéo chăn che mặt, lầu bầu lẩm bẩm đáp lại
"Tìm không thấy mới hỏi em!"
Hàn Mạnh Huân trợn tròn mắt, không chịu được tiếp tục tìm kiếm.
"Vậy anh ra phía sau ban công xem có hay không!" Nói không chừng là phơi xong quên đem vào, cô cũng không xác định được.
"Ah!"
Sau ban công là nơi họ phơi quần áo, nghe vợ vừa nói thế, Hàn Mạnh Huân lập tức chạy đến phía sau ban công, tìm trên giá quần áo đang phất phơ trong gió.
Trên giá phơi đủ các loại quần áo màu sắc tươi đẹp, nhưng chỉ thiếu cái mỗi áo sơ-mi màu xanh mà anh đang tìm.
"Bà xã, không có! Em rốt cuộc ném áo sơ-mi của anh đi đâu?!" Anh tức tốc xông trở về phòng, ngồi ở mép giường đánh thức vợ.
"Ai da ~~"
Viên Thiệu Quân phiền chán ôm chăn lật người ngồi dậy, tóc xoã rối loạn nhìn như quỷ, đang cong môi lên muốn càu nhàu, mới định mở miệng không lâu, liền như nhớ lại chuyện gì, "A" một tiếng.
"Vậy em làm sao biết. . . . . . A~?"
"A cái gì a? Áo sơ-mi của anh màu xanh dương đó!" Hàn Mạnh Huân muốn ngất, anh bị muộn rồi!
"Em..ngày hôm qua hình như có đem một cái áo sơ mi màu xanh dương đến máy sấy quần áo để hong khô nha!" Cô gãi đầu, cười lớn xin lỗi. "Ha, ha ha ~~"
". . . . . ." Hàn Mạnh Huân á khẩu không trả lời được, sau một khắc quét đến ban công giống như cơn gió , quả nhiên trong máy sấy quần áo tìm được cái áo sơ-mi màu xanh của mình.
"Em thiệt là, luôn như vậy, không nhớ lâu được."
Anh cầm áo sơ mi quay lại phòng mặc vào, vừa soi gương vừa không nhịn được cằn nhằn vợ mấy câu.
"Nếu sau này chúng ta có con, bằng trí nhớ của em, không chừng vừa ra khỏi cửa ngay cả đưa con đi đâu cũng quên luôn!"
Trải qua sự "chà đạp" của máy sấy khô, trên áo sơ-mi tràn đầy nếp nhăn, may mắn là có thể dùng áo khoác che đi, chờ đến công ty thì dùng nước vẩy lên, cố gắng một chút có lẽ sẽ cải thiện được những nếp nhăn này, Ôi ~~
"Đừng nói quá như vậy có được hay không?" Viên Thiệu Quân khẽ gắt một tiếng, kéo chăn rời giường, chui vào phòng tắm đi đánh răng rửa mặt.
Nếu đã bị đánh thức, nàng cũng không có ham muốn ngủ tiếp, dứt khoát rời giường xử lý đống bản thảo chồng chất cần phiên dịch của Nhà Xuất Bản một chút, tránh cho gần đến ngày tổng kết bản thảo lại bị biên tập Tiểu Bích đuổi giết.
"Em có tự tin như vậy?" Hàn Mạnh Huân cười khẽ, mặc bộ tây trang bước thong thả đến trước phòng tắm .
"Đó là đương nhiên, vợ anh phải hơn người rồi, loại tự tin này rất hiếm có nha!" Cô rất nhanh rửa mặt xong, một chân giẫm ra khỏi phòng tắm, thoải mái cho chồng một cái ôm. "Nếu không anh cũng sẽ không cưới em, đúng không!"
"Em đó!"
Hàn Mạnh Huân cười, than nhẹ, vừa bực mình vừa buồn cười nhéo nhéo cái mũi của cô.
"Anh nhất định là kiếp trước phóng hoả giết người, làm chuyện gì xấu, mới có thể cưới một người vợ thần thánh như em!"
"Nói hươu nói vượn!" Cô cười khẽ, ngẩng đầu hôn lên khóe môi chồng. "Lái xe cẩn thận một chút nha!"
"Đợi chút."
Một cái hôn nhẹ hiển nhiên không thể thỏa mãn người đàn ông tham lam, Hàn Mạnh Huân ôm lấy eo cô, cúi đầu nhiệt tình hôn vào đôi môi đỏ mọng của cô, cho cô biết được thế nào là tiêu chuẩn của nụ hôn nồng nhiệt.
"Ưm ~~ sáng sớm mà kích thích như vậy, thật không tốt lắm đâu?" Khi anh lưu luyến rời khỏi môi cô, cô liền thuận tay giúp anh sửa lại cà-vạt ở cố áo, có chút choáng váng mà nũng nịu một câu.
"Có cái gì không tốt? Nếu không phải là anh đi làm không kịp, chúng ta còn có thể "yêu" nhau buổi sáng một chút!" Anh cười đến mức giống như mèo trộm được thịt, ôm eo của cô đi tới cửa chính.
"Làm trò, anh cho rằng anh vẫn còn là đứa trẻ 17,18 tuổi sao?" Cô trợn mắt nhìn chồng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hiện lên nét ngại ngùng đáng yêu.
Hàn Mạnh Huân nhếch đuôi lông mày, vẻ mặt trở nên có chút nguy hiểm. "Em bây giờ là chê anh lớn tuổi, không thể thỏa mãn em đúng không?"
"Không có mà! Anh không cần tự ti thăm dò như vậy." Mặt cô vô tội phủ nhận.
"Đáng chết!"
Anh đột nhiên bỏ xuống cặp công văn, mủi chân chuyển một cái mang cô trở vào trong phòng.
"Anh lập tức chứng minh cho em xem, bảo đảm em ba ngày không xuống giường được!"
Viên Thiệu Quân thấy nghiêm giọng, liền dùng sức kéo cánh tay của anh. "Đừng làm rộn! Anh đi làm trễ tới nơi rồi kìa!"
"Sĩ diện của đàn ông quan trọng hơn chuyện đi làm gấp trăm ngàn lần!" Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, anh có thể nào bị chính vợ của mình nghi ngờ năng lực tình dục? Anh nuốt không nổi sự khó chịu này .
"Thôi em xin lỗi mà! Người ta nói nói bậy."
Cô vội vàng ôm lấy anh, bưng lấy mặt của anh mà thanh minh, cho anh một nụ hôn nóng bỏng, nũng nịu ở trong lòng anh mè nheo, thậm chí nhìn anh bằng ánh mắt tình tứ.
"Buổi tối sẽ bồi thường cho anh, nha?"
"Em nói đó! Buổi tối ở nhà chờ anh về." Đàn ông làm sao chịu nổi vợ mình mềm mại đáng yêu làm nũng như vậy? Hai ba lần liền thua trận, xách cặp công văn lên lần nữa, mặt đắc ý dặn dò.
"Được rồi được rồi, đi đường cẩn thận đó!"
Cô giúp anh mở cửa chính ra, dựa vào cạnh cửa xinh đẹp phất phất tay.
Hàn Mạnh Huân hài lòng gật đầu một cái, lúc này mới mang tâm trạng vui vẻ đi thang máy xuống lầu.
Tiễn chồng ra khỏi nhà xong , Viên Thiệu Quân đóng cửa chính, cô duỗi mạnh cái lưng mệt mỏi —— tốt! Bắt đầu công việc nào!
Mặc dù trời sinh tính tình làm biếng, nhưng Viên Thiệu Quân vẫn dọn dẹp nhà cửa thường xuyên, hôm nay như thường lệ, cô đi siêu thị mua thức ăn hằng ngày.
Dù như thế nào cô cũng là một người vợ, giặt đồ nấu cơm đều là trách nhiệm của cô, ra ngoài mua thức ăn rồi sẵn đi dạo một vòng xem như vận động, cô cũng không thấy khó chịu.
Hôm nay cô mua một con cá điêu hồng còn tươi sống và nhiều rau quả, khoảng chừng 2 giờ sau, cô vất vả xách theo túi lớn túi nhỏ trở về nhà.
Chồng cô thường nói cô mua quá nhiều đồ, là khách hàng thân thiết trong mắt các nhân viên, chỉ cần người ta chào hàng cô liền ngoan ngoãn móc tiền ra. Cho nên đồ trong nhà ngày càng nhiều như núi, chỗ này một đống, chỗ khác một đống, làm mất sự gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng đây lại chính là điểm đặc biệt ở nhà cô!
Thật là "gia đình nhân tính hóa", không giống như nhà người khác, yêu cầu phải vô cùng sáng sủa sạch sẽ, không được nhiễm một hạt bụi, y như là căn hộ mẫu vậy, ở một nơi như vậy chắc chắc sẽ không thể nào cảm thấy thoải mái cho nổi.
Dù sao chồng cô cũng không nói gì, cũng không vì vậy mà chê cô lười biếng, cả hai đều cảm thấy thoải mái là tốt rồi, cần gì phải giống nhà người ta?
Cô cũng không thích giống người khác ra vẻ kiểu cách, đối với cá tính thích nồng nhiệt, thoải mái, tự do tự tại của cô mà nói thì như vậy thật là nhàm chán.
Trong lúc cô vừa hát một bài dân ca, vừa xếp thức ăn mới mua vào tủ lạnh, thì điện thoại trong nhà đột ngột vang lên, cô vội đóng tủ lạnh lại rồi vọt tới phòng khách nghe điện thoại.
"Alo, đây là nhà họ Hàn . . . . . Tiểu Bích à! Thời gian tổng kết bản thào chắc là chưa tới phải không?" Vừa nghe là biên tập gọi điện đến, trong lòng cô không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, nghĩ là Tiểu Bích gọi để thúc giục bản thảo.
"Đừng có nôn nóng! Hôm nay mình gọi điện tới không phải muốn thúc ép bản thảo đâu." Tiểu Bích ở bên bên kia điện thoại cười cười, nụ cười của cô rất mờ ám.
"Vậy sao? Vậy cậu gọi điện thoại tới là. . . . . ." Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng khoé miệng mới hiện lên nụ cười.
"Là như vầy, ông chủ mấy ngày gần đây đi du lịch ở Nhật Bản, đặc biệt có đem về một ít đặc sản địa phương muốn tặng cho mọi người trong nhóm phiên dịch, cho nên cậu xem hôm nay có rãnh không, không thì phiền cậu tới công ty một chuyến để nhận quà."
"Được, cứ như vậy nha!" Cô cười rất vui vẻ, làm lộ ra lúm đồng tiền nhỏ ở hai bên má. "Mình tất nhiên là rảnh rồi, để mình sửa soạn một chút rồi ra ngoài, chắc khoảng mười một giờ trưa mình sẽ tới công ty."
"Được, mình chờ cậu!"
Tiểu Bích hoàn thành nhiệm vụ, khoái trá tạm biệt cô rồi cúp máy.
Viên Thiệu Quân vui vẻ quay lại phòng bếp, sắp xếp rau quả vào tủ lạnh, sau đó vội vã trở về phòng sửa soạn lại mình.
Nếu muốn tới công ty, đương nhiên phải ăn mặc đẹp một chút, cô về phòng tìm kiếm trong tủ quần áo, lấy ra một cái áo màu đen cổ thấp ngực bó sát người mà cô ít có dịp được mặc, bên dưới phối hợp với một chiếc váy bò ngắn, mặc xong, cô cứ như trẻ con, hưng phấn đứng trước bàn trang điểm xoay phải xoay trái.
Sau khi kết hôn, cô đều ở nhà làm việc, cho nên cơ hội ra ngoài cũng không nhiều, chỉ thỉnh thoảng theo bố chồng tham dự những buổi tiệc xã giao, nhưng đó chỉ là những lần ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cô rất thích mua quần áo, mua một đống nhưng lại không có cơ hội được trưng diện đi ra ngoài, mà cô làm sao có thể ăn mặc trang điểm xinh đẹp chỉ để đi siêu thị? Sẽ làm cho người ta dòm ngó!
Bởi vậy, tất cả quần áo đẹp cô đều xếp cất hết vào tủ, cho nên mỗi khi nhìn chúng là cô lại thấy tiếc; bây giờ thì tốt rồi, khó khăn lắm mới có một cơ hội được ăn mặc đẹp, cô tất nhiên cảm thấy vô cùng thích thú.
Cô hết sức vui vẻ, mang vớ da vào chân, rồi cẩn thận trang điểm nhẹ nhàng cho khuôn mặt, còn dán lông mi giả, cuối cùng mới cầm theo ví da, mang giày cao gót đi ra khỏi nhà.
Trên đường không ít đàn ông con trai lén nhìn cô, thật là thoả mãn lòng hư vinh của phụ nữ mà.
Điều đó chứng tỏ rằng tuy cô đã là phụ nữ 30 tuổi, nhưng vẫn xinh đẹp, vẫn thu hút được nhiều ánh mắt si mê của đàn ông, chồng cô có thể cưới được cô, chắc chắn kiếp trước đã tu luyện được rất nhiều may mắn a, ha ha ~~
Cô gọi một xe taxi chạy thẳng tới Nhà Xuất Bản. Nửa tiếng sau, vừa mới xuống xe cô đã nhìn thấy Tiểu Bích đang đứng đợi trước cổng chính của Nhà Xuất Bản rồi.
"Tiểu thư à, cuối cùng thì cậu cũng tới!" Tiểu Bích thấy cô xuống xe, vội vàng cười cười, tiến lên nghênh đón. "Mình đợi ở đây lâu lắm rồi, sắp chết vì lạnh đó."
"Sao cậu khách sáo quá vậy, không cần đặc biệt ra ngoài chờ mà..., mình cũng không phải là chưa từng tới đây, mình tự đi vào là được rồi!" Cô nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Bích, cảm thấy rất áy náy.
"Có sao đâu? Mình thích ra ngoài đón cậu, thuận tiện làm nhân viên lười biếng trốn việc không được sao?" Tiểu Bích cười khúc khích, thân thiết đưa cô vào công ty.
"Ha ha ha...! Lời này của cậu đừng có để cho ông chủ nghe được đó nha!" Cô cười nói.
"Không sao, đây là “tiếng lòng của dân tộc”, cũng là bí mật chung, sẽ không ai để ý đâu." Tiểu Bích hài hước theo sát cô nói nhỏ, chọc cho cô cười to.
"Nè, nè, đã là bí mật, cho dù công khai, cậu cũng đừng cười lớn như vậy!" Tiểu Bích đẩy cô một cái, thiệt là, chuyện như vậy lỡ như bị ông chủ nghe được, vậy coi như tiêu đời.
"Được, được, được, mình biết rồi."
Tiểu Bích dẫn cô vào phòng tiếp tân, quả nhiên vừa vào phòng đã nhìn thấy trên bàn bày rất nhiều hộp quà được đóng gói đẹp mắt, làm cho Viên Thiệu Quân vô cùng vui thích.