u một chút, không làm nhiều như bây giờ. không biết anh sẽ nói gì khi ăn những món ăn do cô chuẩn bị này. Trong lòng cô lộp bộp giống như có một quả bóng nhảy lên nhảy xuống không ngừng.
Mang theo cảm xúc mới mẻ, cô thích thú bắt đầu nấu bữa tối đặc biệt cho ông xã. Sau khi bày các món ăn lên trên bàn, thêm một ít gừng vào canh sò, tắt bếp xong xuôi, cô mới trở về phòng để tắm rửa.
Mặc dù thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng nấu bữa cơm này xong làm cả người cô ướt đẫm mồ hôi, không tắm làm sao được? Cô không muốn ông xã vừa về nhà đã ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cô!
Nửa tiếng sau, cô tắm sạch sẽ xong, lấy khăn tắm lớn bao quanh thân thể đi tới bàn trang điểm, đổ một chút kem dưỡng vào lòng bàn tay, sau đó vỗ nhẹ lên gò má vừa được rửa sạch.
Cô đang nhắm hai mắt lại vỗ vỗ kem dưỡng trên mặt, không hề hay biết ông xã Hàn Mạnh Huân đã về đến nhà, hơn nữa còn trực tiếp mở cửa phòng, thấy ngay bộ dáng này của cô.
Đối với Hàn Mạnh Huân mà nói, đây là hình ảnh kích thích tới mức nào, bởi vì quả thật rất lâu anh không cùng bà xã ân ái rồi. Lúc này đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng đẹp mắt như thế, làm sao máu trong người anh không chạy thẳng xuống bộ hạ bên dưới chứ?
Anh đương nhiên không nói hai lời, bỏ lại cặp công văn, bước nhanh vào trong phòng, cánh tay dài duỗi một cái kéo vào cô vào trong ngực ——
"Á!"
Cô bị dọa giật mình, theo phản xạ vặn vẹo thân thể kháng cự.
Trời ạ! Cô vẫn cho rằng khu chung cư này an ninh rất nghiêm ngặt, an toàn tuyệt đối, sẽ không có vấn đề gì. Đâu biết phí quản lý trả nhiều như vậy, mà vẫn có lưu manh dám xâm nhập vào đây, thật sự là không thể nào chấp nhận được!
"Đừng sợ, là anh, bà xã, là anh mà." Phát hiện cả người cô cứng ngắc, Hàn Mạnh Huân biết cô nhất định là đang hiểu lầm, vội vàng lên tiếng trấn an.
"Mạnh Huân?"
Nghe được âm thanh quen thuộc, Viên Thiệu Quân không giãy dụa nữa, thoáng ổn định lại.
"Anh về từ khi nào?"
"Mới hai phút trước."
Anh ôm lấy cô, đem cô ngồi ở trên đùi mình; cúi đầu đặt trên cổ của cô, trong lúc này nhất thời khó có thể kìm nén dục hỏa của mình.
"Bà xã, em thật thơm."
"Ừm, em vừa mới tắm xong!" Cô khẽ hừ một tiếng.
"Sao lại tắm vào lúc này?" Anh hơi nhíu mày, ánh mắt ngụ ý liếc cô một cái."Bà xã, không phải là em cố ý tắm vào lúc này để quyến rũ anh chứ?"
Nghĩ tới khả năng này, toàn thân anh kìm không được mà nóng lên .
"Đâu có!"
Cô thừa nhận tối nay cô có một kế hoạch lãng mạn, nhưng tắm để quyến rũ anh hoàn toàn không nằm trong tính toán của cô, sao anh có thể hiểu lầm cô thế này?
"Em không có tâm tư lớn như vậy, anh nghĩ quá nhiều rồi."
"Không có sao? Vậy bàn tiệc hải sản ngoài kia là chuyện gì xảy ra?" Anh cười khẽ, vẫn không quên khi vừa vào cửa đã ngửi thấy được hương thơm hấp dẫn ngào ngạt của thức ăn, lúc nhìn thấy một bàn đầy món ăn như vậy trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động.
Anh không biết những món ăn kia khi nếm sẽ có mùi vị thế nào, nhưng chỉ cần ngửi thấy trong mùi thức ăn tràn đầy tình yêu cùng quan tâm cũng đủ khiến anh động lòng, chứ đừng nói tới vừa vào phòng đã bắt gặp được hình ảnh ướt át mê người của bà xã.
Anh có thể cưới được Viên Thiệu Quân, thật sự là điều may mắn nhất, cũng là lựa chọn thông minh nhất đời này của anh.
"Em đặc biệt vì anh mà nấu đó!"
Cô không chút do dự nói rõ động cơ của mình.
"Ngày hôm qua sinh nhật mẹ, Khang Niên nói với em gần đây tính khí của anh không được ổn định, muốn em chú ý tới thân thể của anh một chút, cho nên hôm nay em mới đặc biệt đi chợ mua thức ăn, nấu một bàn lớn thức ăn ngon cho anh nha. Xin hỏi ông xã, anh có thấy hài lòng không?"
Anh miệng ngọt thở dài nói "Chỉ cần là em làm, anh đều cảm thấy rất hài lòng."
"Anh hôm nay có ăn đường sao? Miệng ngọt như vậy." Cô nũng nịu, lấy đầu ngón tay ấn nhẹ vào chóp mũi anh."Anh nói, có phải đã làm điều gì trái với lương tâm hay không, nếu không tại sao miệng lại ngọt như vậy?"
"Trời đất chứng giám, việc gì trái với lương tâm anh đều không làm."
Anh lớn tiếng kêu oan, bàn tay đỡ eo của cô, đôi môi nóng bỏng đã dán lên trên cổ của cô.
"Bà xã. . . . . ."
"Sao vậy?" Tiếp xúc quen thuộc làm cô mơ hồ hiểu được anh đang động tình, cô nũng nịu khước từ nhiệt tình của anh."Đừng náo loạn, chúng ta đi ăn cơm trước đã!"
Không phải cô không muốn cùng ông xã thân thiết, nhưng một bàn đầy thức ăn đã làm xong, cũng không thể cứ như vậy để thức ăn nguội mất, đây là tấm lòng của cô đó!
"Đúng là anh đang đói, nhưng thứ anh muốn ăn không phải thức ăn đâu." Anh than thở, không buông tha hôn lên khuôn mặt đang né tránh của cô, ý đồ khơi lên sự nhiệt tình của hai người.
"Nào có người nào đói mà không muốn ăn thức ăn chứ? "
Cô cười nhẹ, không thuận theo đánh xuống bắp đùi của anh.
"Còn có ai hiểu rõ anh hơn em chứ, em biết anh muốn ăn cái gì mà." Để khiến cô tin tưởng, anh còn dám lấy dục vọng của mình hướng lên trên đâm vào người cô, để cho cô cảm nhận rõ ràng dục vọng cương cứng đang bí bách của anh.
"Sắc quỷ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, một lần nữa từ chối, đánh mạnh hơn vào bắp đùi anh.
"Tiểu mỹ nhân, nếu anh không muốn sắc, thì sao có thể yêu em?" Anh cười to, không nói hai lời ôm chặt eo của cô, nhanh chóng đi đến chiếc giường lớn trong phòng.
"Thì ra anh lấy em là vì sắc đẹp của em sao?!" Cô cả kinh biến sắc, đến bây giờ mới biết lý do chân chính anh muốn cưới cô.
"Dĩ nhiên cái đó cũng là một phần lý do, nhưng không phải là toàn bộ."
Anh cười khẽ đem cô đẩy ngã xuống giường, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô, sau đó hỏa tốc cởi ra áo quần trên người mình, tiếp theo giống như con sói đói khát lao thẳng lên giường.
"Không phải toàn bộ là sao?" Cô kinh ngạc, lật người muốn tạo khoảng cách giữa hai người.
"Chính là trừ vẻ ngoài hấp dẫn, tất nhiên cũng bởi vì anh yêu em." Một tay bắt được mắt cá chân của cô, dùng sức xoay người cô quay lại đè xuống."Anh rất yêu em!"
Những lời này giống như một đạo ma chú, trực tiếp đánh vào nơi sâu nhất trong lòng cô, vành mắt phiếm hồng, đôi môi run rẩy hỏi khẽ."Có thật không?"
Có trời mới biết cô chờ những lời này đã bao lâu.
Cô vẫn cho rằng mong muốn có cuộc hôn nhân này chỉ có một mình cô, dù sao từ khi quen biết đến nay, anh chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt bao giờ. Cho đến hôm nay, anh mới mở miệng nói cho cô nghe câu nói mà cô kỳ vọng được nghe nhất trong mấy năm qua.
Cô rốt cuộc cũng chờ được rồi sao? Ông xã cuối cùng cũng nguyện ý nói lời yêu cô muốn nghe với cô, mặc kệ bây giờ lời anh nói có bao nhiêu phần chân thật, cô vẫn thấy mình thật hạnh phúc.
"Dĩ nhiên."
Kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở trên ngực, anh dùng nhịp tim để chứng minh tình yêu của mình đối với cô.
"Nghe thấy không? Mỗi một nhịp đập của trái tim cũng là một lần nói anh yêu em, em có nghe thấy tiếng của nó không?"
Oh! Hành động này thực sự quá buồn nôn rồi, nhưng mà cô thích. . . . . . Không, cô thật sự là yêu chết mất thôi!
"Ông xã. . . . . ."
Cô cảm động đến mức nước mắt vòng quanh, gọi xong cũng không biết phải nói tiếp cái gì.
"Hả?" Thấy đôi mắt tràn đầy nước mắt của cô, anh đau lòng muốn chết, lấy đầu ngón tay lau nhẹ khóe mắt cô."Sao đột nhiên em lại khóc?"
"Người ta đang cảm động mà!"
Cô như cô gái nhỏ vừa khóc vừa cười, cho dù hiện tại cơ thể toàn bộ phơi bày đủ để khiến đàn ông toàn thế giới phun máu mũi, nhưng đã lớn như vậy rồi còn hành động trẻ con như thế thật đúng là làm cho người khác không biết nên khóc hay nên cười.
"Có cảm động đến mấy cũng đừng khóc! Như vậy rất xấu đó!" Anh cười khẽ, yêu thương ôm cô vào trong ngực, ở trên mặt cô nhiệt tình hôn lại hôn.
"Được rồi, bây giờ anh chê em rồi." Cô giả bộ đau lòng mím mím môi.
"Không có, không có, anh tuyệt đối không thể nào ghét bỏ em!"
Anh luống cuống, sao mới chỉ đùa một chút mà đã xảy ra vấn đề rồi? Bà xã của anh ngày càng khó chiều nha! Vấn đề này thật sự khiến người ta đau đầu.
"Thật mà, anh có thể thề. . . . . ."
"Đừng làm thế." Cô không cho phép anh làm loạn, dù sao anh cũng là chỗ dựa cho cô, cô không muốn anh phải gánh chịu bất kỳ tổn thương nào.
"Em tin tưởng anh." Cô thẹn thùng nói nhỏ.
"Cho nên?" Anh nhíu mày, mỗi tấc trong lòng đều cảm thấy thật mềm mại. Môi của anh dán trên người cô, từng hơi thở cũng khiến cô khẽ run rẩy."Bây giờ để cho anh ăn no trước chứ?"
"Nhưng. . . . . ." Nhưng một bàn bữa tối ngoài kia. . . . . .
"Bà xã, anh thật sự đói sắp chết rồi đây!"
Mỹ vị ở ngay trước mặt, còn ai nghĩ đến bàn thức ăn ngoài kia chứ? Không chờ được cô đồng ý, anh bá đạo hôn cô, mạnh mẽ công kích bằng hành động khiêu tình.
Một đêm này, cuộc giao tranh triền miên giữa nam và nữ rốt cuộc là ai thắng cũng không biết, nhưng có thể xác định được một điều, dù là tinh thần hay thể xác của cả hai người đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn . . . . .
Trải qua cả đêm ân ái, nói chuyện thân mật giữa hai vợ chồng, lo lắng trong lòng Viên Thiệu Quân giảm đi vài phần. Sáng hôm sau, tỉnh dậy với tinh thần phấn chấn thỏa mãn, cô bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng phong phú cho anh.
"Bà xã, cô giáo dạy nấu ăn của em thật lợi hại! Dạy em cái gì cũng biết nấu, có thể mở quán ăn được rồi." Hàn Mạnh Huân vừa ăn vừa ca ngợi tay nghề của vợ, chỉ sợ cô chê anh chỉ biết ăn mà cái gì cũng không biết.
"Đâu có! Đó là do em học tập tốt, có được không?" Viên Thiệu Quân nghe thấy, hả hê ngẩng đầu hất cằm."Cô giáo cũng khen em có tư chất tốt đó, cho nên anh cứ tận lực khen ngợi em đi."
"Ha ha...! Bà xã của anh quả nhiên là giỏi nhất!" Anh hùa theo, vui vẻ cực lực tán dương bà xã tư chất thông minh."Như vậy nếu về sau anh thất nghiệp, cũng có thể dựa vào khả năng nấu ăn của em mở quán ăn mà dưỡng già rồi."
"Tốt nhất là anh nên thất nghiệp đi!"
Cô còn không hiểu rõ anh sao? Một người cuồng công việc, cô biết, dù anh có thất bại đến mức nào, cũng không để bản thân cho vợ nuôi.
"Em nhất định phải vạch trần anh như vậy sao?" Anh lắc đầu than nhẹ, trách cô không để cho mình chút thể diện.
"Như vậy mới không nhàm chán!" Cô cười lơ đễnh vuốt vuốt tóc.
"Nói cũng đúng."
Anh hoàn toàn chấp nhận cách nói của cô, trời đất bao la bà xã là lớn nhất; anh có vợ, vạn sự may mắn!
"Bà xã, chúng ta đã hưởng tuần trăng mật ở Nhị Độ thì sẽ đi nghỉ phép du lịch ở đâu đây?"
Vì cố gắng để có ngày nghỉ, anh nỗ lực làm việc, có thể cùng bã xã vui vẻ ra nước ngoài nghỉ ngơi, thẳng thắn mà nói, anh cực kỳ mong đợi.
"Nơi nào cũng được! Chỉ cần có anh thì đi đâu em thấy cũng tốt." Buồn nôn quá phải không? Vậy thì mọi người cùng nhau buồn nôn đi, cô không tin mình có thể thua anh về điểm này, hừ!
"Thật sao?"
Anh cười yếu ớt thỏa mãn, trong lòng vì câu nói của cô mà tràn đầy dịu dàng.
"Vậy mà còn nói anh, miệng của em cũng ngọt không khác gì mật đường đâu !"
"A!" Cô xấu hổ lườm anh một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào."Đáng ghét!"
Ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào trong nhà, khiến cả gian phòng tràn đầy ấm áp!
Đợi anh ăn sáng xong, hài lòng đi làm, Viên Thiệu Quân mới chậm rãi dọn dẹp bát đĩa, lau bàn ăn sạch sẽ.
Sau khi rửa bát đĩa sạch sẽ, cô ra khỏi phòng bếp đi tới thư phòng tiếp tục làm việc, lúc đi qua bệ cửa sổ trong p