ớc bàn sờ trái sờ phải, một lúc sau nụ cười mới dừng ở khóe miệng.
"Đóng gói rất là tỉ mĩ, nhưng lại không thể nhìn được bên trong là cái gì, thật mất hứng!"
"Đành chịu thôi! Lúc ông chủ đem về là đã được đóng gói kỹ như vậy rồi, mình cũng không biết được bên trong là cái gì."
Cô cũng rất muốn nhìn thử xem bên trong là cái gì, nhưng gói kỹ như vậy thì không còn cách nào khác, ông chủ cũng không chịu nói, bọn họ đành cứ như vậy mà gửi đi thôi.
"Vậy. . . . . . hay là mình chọn cái hộp được gói bằng giấy bạc này đi ."
Nếu Tiểu Bích cũng không biết có cái gì bên trong thì hỏi cô ấy cũng vô dụng, chi bằng cứ tự mình chọn thôi! Viên Thiệu Quân không nghĩ ngợi nhiều, lập tức chọn một món quà ưng ý nhất được gói bằng giấy màu bạc.
"Được được! Cậu thích là được rồi."
Chỉ cần chọn bất kỳ món quà nào trên bàn này cũng được, miễn là quà tặng được lấy đi thì coi như cô hoàn thành nhiệm vụ.
"Ừm!" Viên Thiệu Quân vui vẻ cầm gói quà được gói bằng giấy bạc lên, mặc dù không biết được bên trong có cái gì, nhưng được nhận quà là cô thấy vui rồi. "Vậy bây giờ mình có thể đi được rồi chứ?"
"Được rồi, khi nào rảnh thì trở lại Nhà Xuất Bản chơi nha." Tiểu Bích nhiệt tình nói.
"Làm ơn đi ~~ trong công ty toàn là sách với sách, có cái gì để chơi đâu?"
Tiểu Bích cười mắng:"Cậu nói vậy thật là làm mình thấy tổn thương nha!"
Đúng là mỗi ngày cô đều bị nhốt chung với một đống sách báo trong phòng, còn nói như vậy nữa, không phải là kêu cô đi mua đậu hủ rồi tự đập chết mình sao?
"Hắc hắc! Cậu cứ coi như mình là Đồng Ngôn Vô Kỵ! Là Đồng Ngôn Vô Kỵ!" (1)
((1)Đồng Ngôn Vô Kỵ: trẻ con nói nhảm!)
Viên Thiệu Quân cười cười tạm biệt Tiểu Bích rồi cầm món quà ra khỏi công ty.
Rời khỏi Nhà Xuất Bản, Viên Thiệu Quân gọi một chiếc xe taxi, trong khi chờ xe tới đón, cô ở ven đường hấp tấp xé bỏ lớp giấy gói, khám phá món quà bí ẩn.
"Ồ~~ thì ra là chè Dương Canh! (2)
((2)là một loại điểm tâm nấu bằng bột đậu đỏ, va-ni, đường cát)!"
Cô chăm chú nhìn món quà, đóng gói kỹ lưỡng như vậy thì ra bên trong là mấy hộp chè Dương Canh.
Thật ra thì ăn chè này cũng tốt, nhưng vấn đề là một mình cô làm sao có thể ăn nhiều như vậy? Cho dù cô có cùng với chồng và cả nhà ăn từ từ thì e là cũng không thể ăn hết được, phải làm sao đây?
Đang bận đau đầu suy nghĩ cách giải quyết mấy hộp chè này thì xe taxi tới, cô lên xe, tài xế hỏi cô muốn đi đâu, ngay lúc đó cái bóng đèn trong đầu cô đột nhiên bật sáng.
(bóng đèn bật sáng: ý nói nảy sinh ra ý tưởng, suy nghĩ hay ho nào đó)
"Đến Tập Đoàn Hàn Thị."
Xe taxi đi tới vào một khu vực cực kỳ sầm uất, Viên Thiệu Quân xuống xe, dừng bước trước một toà cao ốc văn phòng sang trọng.
Trước cửa toà nhà gió thổi rất mạnh, làm cô không khỏi nheo mắt lại. Viên Thiệu Quân nhìn lên toà cao ốc suy nghĩ môt lúc lâu, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Chồng cô nhất định sẽ không thể ngờ rằng cô đột ngột xuất hiện ở đây, đúng lúc có thể cho anh một ngạc nhiên, ông chủ cô lại tặng chè Duong Canh, thật thích hợp để mượn hoa dâng Phật nha. Ngoài ra, còn có thể để cho nhân viên của công ty thấy bà chủ như cô cũng rất là lịch sự nho nhã, sẵn dịp mà thăm dò tình hình luôn, cô thật sự quá thông minh, hô hô hô ~~
Cô bước vào đại sảnh, hướng về quầy tiếp tân nói ra thân phận của mình, làm cho cả quầy tiếp tân một phen hết hồn, thiếu chút nữa thì té, bọn họ nhanh chóng cung kính dẫn cô đến trước thang máy, sau đó còn nhấn nút dùm ..
"Cám ơn cô!"
Khi thang máy vừa mở ra, Viên Thiệu Quân bước vào trong, quay đầu lại mỉm cười về phía nhân viên lễ tân nói lời cảm ơn.
"Đúng rồi, phiền cô không cần báo trước với tổng giám đốc là tôi tới đây, tôi muốn cho anh ấy một sự bất ngờ."
"Vâng! Xin phu nhân đừng lo, tôi tuyệt đối sẽ không nói!" Nhân viên lễ tân lấy tay đặt trên miệng làm động tác kéo khoá, ý bảo rằng sẽ tuyệt đối biết giữ mồm giữ miêng..
"Cám ơn ~~" trước khi cửa than máy đóng lại, cô không quên nhìn về phía cô nhân viên bằng đôi mắt xinh đẹp, cảm ơn sự phối hợp nhiệt tình của cô ấy.
Thang máy rất nhanh sẽ lên tới cao nhất, lầu hai mươi sáu. Khi cửa thang máy vừa mở, cô nhẹ nhàng bước vào khu làm việc, lại kinh ngạc phát hiện chỗ ngồi từ trước tới giờ của nhân viên thư ký bây giờ lại trống không.
"Lạ thật, sao thư ký Lý lại không có ở đây?"
Thư ký của chồng cô họ Lý tên Mỹ Quyên, là một phụ nữ ngoài 30 dịu dàng, xinh đẹp, đã là người mẹ có một con.
Cô và Lý Mỹ Quyên cũng coi như có chút quen biết, ngay từ đầu là lão công cố tình muốn cô và Mỹ Quyên kết thân , nói rằng như vậy để tránh cho cô khỏi phải suy nghĩ lung tung, mắc công sau này cô đột nhiên lại ăn dấm phải dấm chua của thư ký.
Làm ơn đi, căn bản trước giờ có khi nào cô suy nghĩ lung tung đâu chứ?
Cô rất tin tưởng chồng mình , tin chắc anh sẽ không thể nào đã có cô rồi mà còn muốn năm thê bảy thiếp, huống hồ Mỹ Quyên còn là gái đã có chồng, bản thân gia đình cô thì đang hạnh phúc, cô làm sao có những ý nghĩ lung tung được?
Cô vừa nghĩ vừa cười, trực tiếp đi thẳng đến phòng làm việc của Hàn Mạnh Huân, nghĩ thầm nếu đã cho anh sự bất ngờ thì cô cũng không cần gõ cửa làm gì, chần chừ 1 lúc cô đẩy cửa ra ——
"Ông xã, anh xem em đem đến cái gì nè? . . . . . . A~, hai người đang làm việc sao?"
Vừa đi vào phòng làm việc của Hàn Mạnh Huân , cô liền ngây ngẩn cả người, vốn đang hào hứng vui vẻ, cô liền như bị tạt một chậu nước lạnh.
Trời ạ! Sao bây giờ lại thành ra như thế này?
Chuyện chồng cô ngồi ở trước bàn làm việc đương nhiên bình thường, vấn đề là tại sao lại xuất hiện một người phụ nữ lạ, lại còn đang giở trò với chồng cô? !
Oh My God! Ả đàn bà kia muốn làm gì với chồng cô đây? Mặc dù cô nhìn thấy chồng mình có vẻ không vui, lập tức đem tay của ả đẩy ra, nhưng. . . . . . Tình huống này vẫn còn rất mờ ám nha!
"Thiệu Quân? Sao em lại đột nhiên tới đây? !"
Hàn Mạnh Huân tất nhiên rất sững sờ, anh hoàn toàn không ngờ tới vợ mình lại có thể "đột kích thị sát" , Anh đứng bât dậy, vội vã chạy đến bên cạnh bà xã.
"Àh, có người tặng cho em rất nhiều chè Dương Canh, em muốn đem tới ra công ty chia sẽ cho mọi người ăn đó mà!" Cô trừng mắt nhìn anh, làm như không có chuyện gì bước tới.
"Thế nào lại không gọi điện trước khi tới?" Anh nhất định sẽ xuống lầu đón cô!
". . . . . . Em không phải đã quấy rầy đến anh chứ?"
Hiện tại trong tình huống này không phải anh nên giải thích một chút sao? Chứ đâu phải y như là đang ép cung hay chất vấn cô. Cô cảm thấy có chút ấm ức trong lòng, nhanh chóng nhìn qua bóng dáng của chồng mình, liếc nhìn người phụ nữ phía sau một chút.
Ả ta là ai?
Dạng đàn bà chanh chua la hét chửi thề tuyệt đối không phải là Style hành xử của cô, cho nên cô nhẫn nại cho chồng mình thời gian để xem anh giải thích như thế nào về chuyện này.
Cũng may cô cũng thấy rõ ràng chồng mình có né tránh hành động của ả kia, nếu không thì cô cũng sẽ hiểu lầm.
"Cái gì mà quấy rầy, em nói đùa gì vậy?!"
Hàn Mạnh Huân quả thật muốn điên rồi, anh bắt đầu nóng nảy giải thích.
"Thư ký Lý giúp anh đi chi nhánh ngân hàng ở khu vực phía Nam, yêu cầu khách hàng bảo lưu chữ ký mẫu trên hồ sơ, vừa vặn vị này là Trần tiểu thư, một khách hàng đến công ty muốn vay vốn, vừa rồi không cẩn thận làm đổ ly trà của anh, cho nên cô ấy mới cầm khăn giấy lau tay giúp anh một chút; anh đang muốn nói là để tự anh làm, không ngờ ngay lúc đó em lại tiến vào."
"Thật sự là như vậy đó!"
Dựa vào sự tin tưởng đối với chồng, vừa nghe anh nói như vậy, Viên Thiệu Quân liền yên tâm, nở nụ cười tươi như hoa, đem chè Dương Canh đặt trên bàn của anh.
"Ông xã yên tâm đi, Trần tiểu thư đây thoạt nhìn rất có khí chất, hoàn toàn không giống như loại hồ ly tinh, nên em không có để bụng chút nào đâu."
Lời nói này vừa sắc bén vừa cao thâm, hoàn toàn không mang bất kỳ sự nghi ngờ nào, lại có thể dạy cho Trần Ngọc Tiệp cư nhiên đổi sắc mặt.
Cô ả quả thật đối với Hàn Mạnh Huân có sinh lòng ham muốn, cũng biết là anh đã có gia đình. Nhưng ở thương trường lăn lộn nhiều năm, đã gặp nhiều loại đàn ông, đã thấy nhiều người thay lòng đổi dạ, ả tin rằng chỉ cần đàn bà chủ động một chút chắc chắn không khó làm cho đàn ông di tình biệt luyến 0
((1)Di tình biệt luyến: nôm na là đi yêu người khác)
Hôm nay cô ta vất vả lắm mới tìm được cơ hội phát ra tình ý quyến rũ Hàn Mạnh Huân , không ngờ Hàn Mạnh Huân một chút phản ứng cũng không có thì thôi, sao ngay vợ của hắn cũng bất ngờ đến công ty tới kiểm tra đột xuất?!
Có tật giật mình, Hàn phu nhân thoạt nhìn rõ ràng chỉ là thích ăn diện bề ngoài, mặt dài chứ não không dài (2), là loại đàn bà nhà giàu phách lối, ai ngờ đâu người phụ nữ này hình như không hề ngu ngốc, mắng chửi người không mang theo nửa chữ thô tục, lại cố ý từng chữ làm Trần Ngọc Tiệp cô chột dạ, thật không thể khinh thường.
((2) có nghĩa là chỉ có vẻ bề ngoài chứ không thông minh)
"Chắc hẳn cô chính là Hàn phu nhân phải không?"
Trần Ngọc tiệp miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo, ép buộc mình đưa một tay ra chào hỏi với Viên Thiệu Quân.
"Xin chào, tôi là quản lý tài chính của Đại Ngọc Châu, tên Trần Ngọc Tiệp."
"Rất hân hạnh được gặp mặt."
Viên Thiệu Quân cũng hữu lễ vươn tay, bâng quơ nắm lấy bàn tay của cô ta.
Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra lại rất nhanh, đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này Hàn Mạnh Huân tự dưng không khỏi rùng mình ——
Kỳ quái, hai người phụ nữ lịch sự bắt tay nhau, thế nào lại cảm thấy giống như cao thủ so chiêu Đao Quang Kiếm Ảnh (3), làm Hàn Mạnh Huân từ đầu đến chân đều run lên.
((3) ý nói đang đánh nhau á)
Bởi vì trên phương diện cộng tác trong công việc, anh và Trần Ngọc tiệp đã gặp mặt vài lần.Quen với việc nhìn sắc mặt mà phán đoán, sao anh còn có thể đến mức chậm tiêu mà không hiểu được Trần Ngọc Tiệp đối với anh có tình ý.
May mắn là Trần Ngọc Tiệp thông minh không có đem tình ý đó mà phơi bày ra, cho nên anh cố hết sức sủng nịnh khi kể về vợ mình, cố ý khiến cho Trần Ngọc Tiệp biết khó mà lui.
Nhưng ai biết người đàn kia không vì như vậy mà bỏ cuộc, thậm chí hôm nay lại lợi dụng đổ nước trà, có ý đồ quyến rũ anh, cũng may vợ anh đột nhiên bất ngờ xuất hiện, mới có thể giúp anh bảo toàn "trinh tiết". .
Chỉ là sao phản ứng của vợ anh lại bình tĩnh quá mức như vậy? anh vội vã giải thích với cô, nhưng cô lại có vẻ như không thèm để ý? Bình thường vợ người ta bắt gặp loại chuyện mập mờ như thế này, coi như không xăn tay áo đánh cho đối phương một trận, thì ít nhất cũng sẽ cùng chồng tranh cãi ầm ĩ, vậy mà vợ anh lại biểu hiện quá "hào phóng" đi, không hề có một chút dấu hiệu nào của sự ghen tuông.
Lòng của "đại trượng phu" như anh của có chút bị tổn thương nha . . . . .
"Cám ơn cô đã coi trọng tôi, không đem tôi quy thành loại hồ ly tinh hạng nhất."
Trần Ngọc Tiệp nở nụ cười yếu ớt nhưng trong mắt lại không chứa ý cười.
"Chẳng qua tôi vẫn là có ý tốt muốn khuyên nhủ cô, Mạnh Huân là một người chồng ưu tú như vậy, cô nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để cho chồng mình bị người khác câu đi mất, dù sao đàn bà bây giờ rất là ghê gớm."
"Bao gồm cả Trần tiểu thư đây sao?" Viên Thiệu Quân hỏi thẳng, duy trì nụ cười lịch sự cơ bả