chuyện gì cứ gọi tôi! Tiểu tử!”. Đội trưởng cười đầy ẩn ý, lệt xệt đôi dép lê đi ra. Tạ Quân nghiêm người chào, cười ngây ngô giả hồ đồ.
Dỏng tai nghe mãi, tiếng dép lệt bệt của đội trưởng cuối cùng cũng mất hút ở đầu hành lang, Tạ Quân thở dài cái thượt, lại chạy ra cửa ngó nghiêng một hồi, chắc chắn không có ai, lúc này mới trở lại chỗ ngồi lôi điện thoại ra, đọc tin nhắn mà anh đã thuộc lòng từ đời tám hoánh. “Gớm không, chuyện bằng cái mắt muỗi mà cũng bày đặt nhắn tin! Mẹ mình đang kêu gào đi ngủ kia kìa, không được quấy nhiễu mình nữa, hôm sau mình tính sổ với cậu! Thôi nào, để tỷ tỷ xoa đầu cho, ngủ ngoan nào!”.
Tạ Quân đọc lại tin nhắn đến lần thứ 101, là lần thứ 101 buồn rầu, Vi Tinh nói thế là ý gì, đây là đồng ý hay không đồng ý tới chứ, lúc đầu thì là mắng mình, song kết thúc thì lại thân mật như thế… Tạ quân gãi đến tróc cả da đầu cũng không nghĩ ra tại sao, lại không dám hỏi Vi Tinh, sợ làm phiền cô nghỉ ngơi. Đương nhiên cậu không biết cùng lúc ấy còn có một anh chàng khác cũng giống mình, rất muốn dựng Vi tinh dậy để hỏi cho rõ ngọn nguồn!
Mễ Dương ngồi trên giường, bực dọc trong lòng đã vận hành 36 vòng tiểu đại chu thiên rồi, có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết mụ Vi heo kia gửi nhầm tin nhắn rồi. Nhưng trọng điểm không phải ở đó, mà là anh không ngờ Vi Tinh lại ngấm ngầm qua lại với tên tiểu đội trưởng kia, mình lại còn không hề hay biết?! Lời mời? Gặp nhau rồi nói chuyện? Gặp cái mông, nói cái shit ấy! Mễ Dương oán thầm.
Anh rất muốn lôi Vi Tinh đến trước mặt mà lay mà giật thật mạnh chục lần, để cho sáng cái đầu heo ấy ra, lấy bút xóa không xóa được viết lên trán cô hai chứ Mễ Dương rồi dẫn đi giễu khắp phố. Nhưng sau khi nghĩ cả trăm cách xử lý Vi Tinh, Mễ Dương vẫn nằm phịch trở lại giường, kéo chăn trùm kín đầu ngủ, Mễ Dương vẫn nằm phịch trở lại giường, kéo chăn trùm kín đầu ngủ, không có cách nào khác, anh biết bà Vi kiên quyết không cho Vi Tinh thức đêm, giờ này chắc cô đã ngủ rồi. Dù sao cũng ở ngay cạnh mình, chạy không thoát đâu thỏ! Giải quyết xong chuyện đó rồi tính tiếp.
Một mình ở phía đông thành phố, một người ở phía tây thành phô, hai người đàn ông không ngủ… trong khi kẻ đầu sỏ tội họa là bạn mỳ chính của chúng ta lại không hay biết tí gì, say giấc nồng, sáng hôm sau tinh thần phơi phới đi làm. Đến văn phòng, lấy khăn giấy lau bàn, mở máy tính, Vi tinh đến phòng nước rửa cốc lấy nước, lúc cô quay lại, đã thấy Á Quân ngồi ở bàn cô ấy, cúi đầu hí hoáy làm gì đó.
“Này, làm gì thế?”. Vi Tinh rón rén bước đến sau lưng Á Quân rồi đột ngột vỗ một cái, “Úi cha”, Á Quân bị hù cho run cầm cập, “bịch bịch”, món đồ trong tay rơi cả xuống mặt bàn. “Cái này là cái gì?”, Vi Tinh quay về chỗ mình, ngồi phịch xuống ghế, cầm món đồ trên bàn lên xem.
“Đáng ghét, làm người ta hết cả hồn!”. Á Quân tức tối định đánh Vi Tinh một cái, Vi Tinh cười khì khì né, “Cậu yếu bóng vía quá đấy, được rồi, đừng đùa nữa, đây là gì thế? Ngọc Lan Dầu? Đại Bảo?”, cô cầm mấy túi nhỏ trong tay lên xem. Vừa nói đến đấy Á quân như bị chạm mạch, khoa chân múa tay, mồm miệng liến thoắng, cuối cùng Vi Tinh nghe thủng ra là, cô nàng này tham gia một trang web dùng thử mỹ phẩm, chỉ cần cung cấp báo cáo sử dụng theo yêu cầu, không chỉ có sản phẩm mẫu miễn phí sử dụng, thẩm chí còn có thể được tặng hàng mới ra trên thị trường.
“Ồ, cậu hào phóng gớm nhỉ, thì ra định lấy tớ làm chuột bạch hả”, Vi Tinh trề môi, không hào hứng đi uống nước. Á Quân nhướn mày, “Nói gì thế hả, cái này gọi là có phúc cùng hưởng! Cậu nhìn đây này?”. Cô chỉ chỉ vào mặt mình, “Má trái Lancome, má phải, PZH!”. “Ặc!”, nước trong miệng Vi Tinh tí thì phun cả ra, “Đến mức này thì quá lắm rồi, cầu không sợ hai bên mặt khác nhau à?”.
“Có gì mà phải sợ”, Á Quân dửng dưng đáp, “Hoạt động lần này gọi là cuộc chiến chống nắng hàng nội hàng ngoại, dù sao tớ cũng không phải loại da mẫn cảm, được lợi tội gì mà không làm, cho cậu một suất, da cậu cũng cần dưỡng rồi đấy!”. Nói xong không thèm quan tâm xem Vi Tinh phản đối hay không, xé đóng gói bôi luôn lên mặt cô, hai người còn đang hí hoáy thì, “Hai cô làm cái trò gì thế hả, giờ đang trong giờ làm viêc, working time! Có biết không hả?”, tiếng Amy lạnh lùng phóng tới.
Vi Tinh vội vàng buông tay ra, nhìn sang, Amy đang khoanh tay đứng sau lưng Á Quân, nhíu mày lườm nguýt, vẻ mặt khinh bỉ. Á Quân căn bản không xi nhê gì, giơ tay nhìn đồng hồ, “Công ty đổi thành 8h50 phút làm việc rồi sao? Sao mình không biết nhỉ, nói thế có phải tối 5h50 phút là về được rồi không? Thế lại hay đấy!”. Nói xong cô quay ngoắt người về chỗ mình. Vi Tinh cười thầm trong bụng, ai cũng biết Amy phụ trách mảng chuyên cần của Team này, hội kinh doanh cô ta không quản nổi, sếp lại càng không quản được, cả ngày từ sáng tới tối chỉ chăm chăm vào hội làm màn thầu, chỉ lo họ đến muộn về sớm mấy phút, lại thiệt cho công ty.
Câu nói bị nghẹn lại của Amy cũng không thốt ra nỗi, “Ivy!”. Cô bỗng gọi to, “Jeff gọi chúng ta có việc, cô nhanh lên, cầm theo minutes (biên bản) của buổi họp hôm qua nhé, lề mà lề mề quá đấy! Định để sếp đợi cô hay sao?”. Nói xong cạch cạch guốc cao gót đi mất. Vi Tinh cầm theo giấy tờ, xoay người giơ ngón tay cái với Á Quân đang lè lưỡi nhạo cô ả, vội chạy về hướng phòng sếp.
Đi mới biết, anh rể cả định bảo Amy giúp anh ta chỉnh sửa một PPT, Amy ngại phiền hà lại không thể từ chối, mới lôi Vi tinh đi cùng. Anh rể cả giao việc xong đi họp luôn, Amy giả vờ nghe điện thoại cũng chuồn mất, một đi không trở lại, toàn bộ công việc đổ cả cho Vi Tinh.
Vi Tinh không biết làm thế nào đành một mình cắm đầu cắm cổ làm, vừa làm vừa tự nhủ với mình, cứ coi như là rèn luyện, nâng cao khả năng PPT! Biểu đồ hình tròn, hình trụ, hình quạt, A dán vào B, B dán vào X, Vi Tinh làm đến nỗi hai mắt cũng sắp thành hình cột, song dù sao, làm cũng sắp xong rồi, điều chỉnh màu sắc, phông chữ thêm chút nữa, rồi kiểm tra một lượt xem có sai sót gì không là Ok! Vi Tinh vươn vai, nhìn đồng hồ, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua rôi.
Miệng khô muốn chết, cô ngại về chỗ ngồi lấy cốc nước, liền ra phòng nước gần đó cầm cốc giấy lấy nước. Vừa bước tới phòng in cạnh đó, Vi tinh ngước nhin, phát hiện Amy và anh rể thứ đều đang trong phòng nước, cô theo phản xạ thu chân lại. Hai người đều không phải thứ tốt đẹp gì, Vi Tinh chẳng muốn ở cùng một phòng với họ.
Lúc quay người định lánh đi, cô trợn mắt khi thấy anh rể thứ vỗ mông Amy một cái, Vi Tinh cảm thấy mông mình cứ như vừa bị bàn là dí vào, suýt nữa nhảy dựng cả lên. Vừa thấy Amy nũng nịu một câu gì đó rồi toan bước ra, Vi Tinh cắm đầu chạy, đợi sau khi cô trấn tĩnh lại, mới nhận ra mình đang ở trong nhà vệ sinh.
Thêm một lúc nữa, Vi Tinh cảm thấy mình đã hoàn toàn trấn tĩnh lại, mới ra khỏi nhà vệ sinh, nước cũng không uống, về thẳng phòng làm việc của Jeff. Vừa mở cửa, “Ivy cô đi đâu thế, cả nửa ngày trời mới về?”. Amy trợn mắt nhìn cô, rồi lại ngoái đầu sang anh rể cả yểu điệu cười nói, “Is it Ok?”. Vi Tinh lúc này mới nhận ra anh rể cả đã đi họp về.
Anh rể cả không ngớt lời cảm ơn, làm cô phải vất vả, rồi lần lượt chỉ ra mấy lỗi sai nhỏ trong đó, Vi Tinh cứ thế nhìn Amy mặt không biến sắc thản nhiên như không nói, đấy là do Ivy làm, có điều không sao, em sửa một chút là xong ngay”. Vi Tinh cảm thấy mặt mình nóng tan đến độ nướng bánh được, làm người sao có thể vô sỉ như thế chứ! Anh rể chớp chớp mắt nhìn Vi Tinh, rất khóe léo nói, xem ra tình trạng cô hôm nay không được tốt cho lắm. Vi Tinh không nhịn nổi nữa buông một câu, “Vâng, chỗ sai đều là do tôi làm! Phần đúng thì đều là của Amy!”.
Anh rể cả không hiều đầu đuôi thế nào, Amy hằn học trừng mắt với Vi Tinh, rồi vội vàng nói mấy câu đổi chủ đề. Vi Tinh cũng không thèm quan tâm, quay người định đi, song anh rể cả gọi cô lại, đưa cho một bịch to sô cô la, chắc cũng phải tầm trăm viên. Anh lắp ba lắp bắp nói bằng tiếng Trung, đây là anh mang sang sau kỳ nghỉ ở Ý, cảm ơn sự giúp đỡ lần này của Vi Tinh, bảo cô mang về ăn, Amy thì anh tặng một cái khăn lụa để cảm ơn, anh cũng biết Amy không ăn sô cô la.
Vi Tinh khách sáo nói, “Nhiều thế này, tôi ăn không hết, lấy hai viên là được rồi!”, anh rể cả xua tay lia lại, “Cho cô đấy, cho cô đấy, cũng được à, mọi người, tất cả mọi người!”. Anh làm động tác ăn, nhìn điệu bộ chân thành của anh, Vi Tinh cười tươi nhận lấy. Làm xong mấy văn bản, Vi Tinh ôm bọc sô cô la to tướng đi về, không thèm nhìn Amy lấy một cái, về chỗ ngồi tiện tay ném bọc sô cô la vào ngăn kéo, vớ lấy cốc bắt đầu ừng ực tu nước cho thỏa cơn khát cháy.
Á Quân bước tới, thấy Vi Tinh mặt đỏ tưng bừng, bèn vỗ vai Vi tinh khẽ hỏi, “Sao đi lâu thế, chỗ lễ tân vừa điện thoại nói câu có bưu kiện chuyển phát nhanh, tớ đang định đi lấy hộ cậu đây”.
Amy đứng trong phòng nhìn quanh tứ phía, lại nhìn lên bàn Vi Tinh, rồi hỏi, “Ơ, sô cô la đâu?”, giọng cô ta không cao không thấp, nhưng ai ai cũng có thể nghe thấy. Một nhân viên kinh doanh không rõ lý do, “Sô cô là nào cơ?”, “À, Ivy, Jeff rõ ràng nói sô cô la anh mang về sau kỳ nghỉ cho mọi người cùng ăn, tất cả mọi người, cô không phải… cần giúp đỡ sao?”. Cô ta nhún nhún vui nửa cười nửa không nói.
Khu văn phòng vốn rất yên tĩnh, tuy không có ai nhìn Vi tinh, song Vi Tinh cảm thấy như bị người ta lột trần ra vậy, vừa bối rối vừa phẫn nộ. Cô giận tới run cả tay, Jeff rõ ràng là nói cho mình, Amy lại ra đây trích dẫn cắt xén, hiển nhiên là đang báo thù chuyện mình “bất kính” khi nãy. Nhưng giờ mà lôi túi sô cô la trong ngăn kéo ra, mọi người sẽ nhìn mình thế nào đây.
Đầu Vi Tinh ong ong, cô bỗng nhìn Amy cười, đường đường chính chính lôi bọc sô cô la từ trong ngăn kéo ra, lớn tiếng, “Tôi đang định đi lấy bưu kiện chuyển phát nhanh, vốn định nhờ Á Quân giúp, giờ cô đã có lòng tới giúp, vậy phiền cô chia cho mọi người nhé, đúng rồi, cô vừa nói Jeff bảo tất cả mọi người cùng ăn, đúng lúc hôm nay cuối quý, bộ phận kinh doanh đều ở nhà, cảm ơn vì sự giúp đỡ!”. Vi Tinh mỉm cười đặt túi sô cô la nặng trịch vào tay Amy, rồi thong thả bước ra bàn lễ tân, để lại Amy chôn chân tại chỗ.
Trong lòng Vi đại tiểu thư chuyến này mới đã làm sao, cô tưởng chỉ cô biến nói lươn nói lẹo hay sao? Anh rể cả là giám đốc kinh doanh của khu vực Trung Hoa đại lục, dưới quyền có cả 180 người, hay nhất là, do không ngừng tuyển nhân viên, chỗ làm việc không dễ tập trung, đại số dành tản mác ngồi đủ các nơi ở các tầng khác nhau, mỗi lần gửi văn bản đi tìm người đến là khổ, vụ này thì Vi Tinh có trải nghiệm sâu sắc lắm rồi, cho cô ta chạy tới chết luôn!!! Dù sao một việc là đắc tội, thêm một việc nữa vẫn là đắc tội chứ không phải là phạm tội!
Đợi đến lúc Vi Tinh tâm trạng khoan khoái đi lấy bưu kiện chuyển phát nhanh về, thấy Amy đang nhởn nhơ ngồi ở chỗ Liêu Mỹ nói cười với Liêu Mỹ hình như cũng mới tới, còn cả một nhân viên kinh doanh nam cũng đứng bên nịnh nọt, Vi Tinh ngẩn ra. Thấy Vi Tinh về, Liêu Mỹ giơ tay vẫy vẫy, Amy thì làm ra vẻ như không nhìn thấy cô, Vi Tinh chỉ nhìn Liêu Mỹ cười cười rồi về chỗ của mình, bụng nghĩ Liêu Mỹ hôm này trông hình như cực kỳ, nói thế nào nhỉ, dạt dào cảm ứng, hay là hưng phấn cũng được?
Cô vừa ngồi xuống thì thấy MSN của mình nhấp nháy, mở ra xem thì Á Quân, “Trên đời này đàn ông hèn hạ đúng là nhiều, cậu vừa đi, đã có người đứng ra nhận chạy giúp cô ta rồi”. Vi tinh không nói gì, chỉnh sửa lại văn bản chuẩn bị ăn trưa, thì nghe bên cạnh hi hi ha ha cười không ngớt. “Amy, của c