ng đang nghĩ gì, đến lúc bày tỏ rồi, thì không phải hai người cũng cười, thì là một kẻ khóc, còn thế nào khác được nữa, cứ thuận theo tự nhiên thôi!”.
Ông Vi bị tràng lý luận của vợ làm cho mụ cả người, ông thấy lời bà Vi không được xuôi tai cho lắm, song nhất thời cũng không nghĩ ra chỗ nào không đúng, Bà Vi trợn mắt nhìn chông vẻ cực kỳ xem thường, “Bảo ông xem phim truyền hình thì không xem, không thể nói chuyện được, khác biệt quá lớn!”. Nói xong bưng chậu cát đứng đậy, nói với con mèo cụp tai nãy giờ quấy lấy chân bà, “Đi nào, Triết Triết, đi ị nào!”.
Ông Vi cười ha ha, quay người định cất ớt xanh với khoai tây trên bệ bếp vào trong làn đi chợ, vừa cúi người, bỗng nhận ra điểm bất bình thường. Bà xã lần trước nhắc tới chuyện này, còn bảo đánh chết cũng không làm thông gia với nhà đối diện, hôm nay sao lại thành thuận theo tự nhiên rồi? Ông Vi nghĩ mãi mà không ra.
Vi Tinh ở trong phòng cũng không tài nào ngủ tiếp được, cô lăn qua lăn lại nghĩ ngợi cả nửa ngày, nhận định vấn đề nhất định là ở chỗ Mễ Dương. Cậu ta nói hay làm cái gì rồi? Nếu không mẹ già sao lại vừa sáng ngày ra vô duyên vô cớ hỏi mình chuyện đó.
Càng nghĩ càng khó chịu, đầu Vi Tinh như muốn bốc hỏa, cầm điện thoại định chất vẫn Mễ Dương tiện thể mắng cho hắn một trân, nhưng vừa bấm số xong lại cúp luôn. Nghĩ bụng nếu không phải như mình nghĩ, lại thành ra bị Mễ Dương nắm được thóp, sau lại cười nhạo mình tưởng ai cũng mê, Vi Tinh bắt đầu cắn móng tay.
Cắn hết một lượt tay trái xong cô quyết định nhắn tin, định quanh co thăm dò trước, cành cạch bấm một hơi năm, sáu hàng chữ, song nhìn lại một hồi, dọc ngang không hiểu những gì mình viết rốt cuộc là có ý gì. Ngây ra một lúc lâu, “Aaaa~~~ Ghét thật!”. Vi tinh rít lên, quăng điện thoại sang một bên, soạt cái kéo chăn trùm đầu làm rùa!
Bà Vi ở trong nhà vệ sinh nghe tiếng động bèn thò đầu ra hỏi, “Vừa rồi là tiếng gì vậy? Không phải con Gulit nhà đối diện lại om sòm lên đấy chứ?”. Ông vi đứng ở cửa bếp gượng cười đáp, “Con gái bà đấy”’ nghĩ thế nào lại bồi thêm câu, “Thời kỳ đau đầu?”.
“Ồ, ai thế này?”. Vừa vào xưởng sửa chữa, Giang Sơn liền bị tiếng gào khóc om sòm làm cho giật hết cả mình, dừng chân. Một công nhân đang sửa thiết bị bên cạnh trộm cười, nhưng không nói gì. Giang Sơn lập tức hiểu ra, buồn cười lắc lắc đầu, theo âm thanh đi tìm.
Vừa mở cửa văn phòng ra, sóng xung kích của loa siêu trầm đã ấp tới, trong chớp mắt Giang Sơn cảm thấy mình như mất đi thính lực, không nghe thấy gì nữa. Thoáng cái anh trông thấy Phì Tam Nhi đang ôm mi-cro dáng vẻ não tình, một mình đung đưa, mặt mũi biến đổi theo tiết tấu bài hát. Cuộn mình trên so pha, Mễ Dương vừa uống bia vừa trợn trắng hai mắt, rõ ràng là đang bị tra tấn. Thấy anh bước vào, Phì Tam Nhi phóng ánh mắt nịnh nọt tới, rồi chỉ chỉ lên tường.
Giang Sơn ngẩng đầu nhin, một mảnh cờ màu đỏ đạm treo tít trên cao, trên có thêu tám chữ vàng, “Hiệp can nghĩa đảm, kiến nghĩa dũng vi”[1]. Giang sơn thưởng lãm xong xuôi bước tới ngồi cạnh Mễ Dương đang nhăn nhó mặt mày hỏi, “Hắn hôm nay phấn khởi thế? Cái cờ kia?”. Mễ Dương lắc đầu quầy quậy, ghé sát vào tai Giang Sơn mà hét, “Cậu nói gì tớ nghe không rõ! Từ lúc tớ đến tới giờ chỉ hát mỗi bài này, ít cũng phải chục lần rồi, mãi không chịu thôi, lại còn toàn sai nhạc, đúng là cực hình!”.
[1]: Với lòng can đảm của người hiệp khách, nghĩa sỹ, thấy việc nghĩa là ra tay
Giang Sơn ngẩn ra, nghe kỹ một chút, mới biết Phì Tam Nhi đang hát bài “Em có biết anh đang đợi em không?”. Phì Tam Nhi khoái nhất là hát đấu, văn phòng trong xưởng lẫn ở nhà đều có thiết bị karaoke, vui hay không vui hát tuốt, công nhân dưới quyền hắn đều đã quen với việc nghe giọng hát để phán đoán tâm trạng ông chủ vui hay buồn.
Nghĩ tới đây, Giang Sơn cởi áo khoác ngoài ra mà phá lên cười, xem chừng hôm nay tuyệt đối không phải do thất tình, nếu không nhất định phải là bài “Tại sao người chịu đau luôn là anh” rồi. Mễ Dương đẩy sang một lon bia Yến Kinh, Giang Sơn đón lấy cụng lon với Mễ Dương một cái, hai người cùng lúc ngửa cổ, bắt đầu tu ừng ực.
Giữa hai người như có thỏa thuận ngầm, và dường như tâm hồn cũng đều lang thang tận đâu, Giang Sơn với Mễ Dương cứ lặng lẽ uống và uống, ai nghĩ việc của người nấy, không ai nói với ai câu nào. Thi thoảng, Giang Sơn cảm thấy mình gần như không nghe thấy giọng hát “khủng bố” kia của Phì Tam Nhi nữa.
“Em có biết anh đang đợi em không?!!!”. Phì Tam Nhi đột nhiên gào vào trong micro, Mễ Dương và Giang Sơn hoảng hết cả hồn, trừng mắt nhìn hắn. Phì Tam Nhi cười khì khì bấm tắt nhạc, bước tới quăng micro lên so pha rồi thuận thế lôi ra một tấm đệm, mặc kệ sàn bẩn hay sạch, kê đệm xuống mông ngồi phịch xuống, rồi túm một lon bia trên bàn bắt đầu tu.
“Được đấy, tôi trong này ong ong hết cả lên rồi”, Mễ Dương chau mày vỗ vỗ vào tai mình, “Không đợi người ta nữa à?”. Giang Sơn phì cười, Phì Tam Nhi gật gù đáp, “Cậu có chịu nghe cho tử tế đâu, anh em tội gì phải lãng phí tình cảm chứ!”, “Quý hóa quá!”. Mễ Dương bị hành hạ đến dở sóng dở chết giơ chân định đá, “Cậu chả gào thét cả chục bận rồi, sao không tiết kiệm cái tình cảm quý hóa đấy sớm tí nữa, hả?! Tôi thèm vào cái quý hóa của cậu!”, nói rồi lại định đá. Phì Tam Nhi cười khì khì né, Giang Sơn đứng một bên ngăn lại, chẳng mấy chốc, cũng hùa theo vào.
Vật lộn hết đấm rồi đá một trận xong, ba người đàn ông nằm vật ra thở, Phì Tam Nhi tâm trạng đã tốt nay còn tốt hơn, còn Mễ Dương với Giang Sơn cũng thấy tâm sự trong lòng được giải tỏa phần nào. Một lúc sau Giang Sơn hỏi Phì Tam Nhi, “Lúc trước trong điện thoại chưa nghe thủng câu nói gì, quả cờ này ở đâu ra vậy? Với lại chẳng phải cậu bảo cậu mời hay sao, chắc không định cho bọn tôi ngồi đây uống bia với khô đậu đấy chứ?”.
Vừa nghe Giang sơn hỏi đến, Phì Tam Nhi lập tức hừng hực khí thế, mặt mũi đỏ bừng, đặt long bia xuống bàn cái “cạch”, cứ như là kinh đường mộc[2], chùi mép, “Chuyện này nói ra thì dài lắm, để tớ kể tỉ mỉ cho, cậu nghe đây này… Uhmmm!!”. Miệng hắn đột ngột bị Mễ Dương tổng cho một nắm snack tôm, Mễ Dương bịt miệng hắn không buông, rồi hỏi Giang Sơn, “Cậu muốn nghe ê a hai tiếng đồng hồ hay là một phát vào trọng tâm luôn?”.
[2]: Một loại thước gỗ dùng để gõ xuống bạn, làm người khác phải chú ý, trật tự.
Giang Sơn cười khì khì, nhón một miếng đậu phụ khô lên nhai, “Lát tớ còn có việc, nói vào trọng tâm đi!”. Mễ Dương lúc này mới chịu buông tay, Phì Tam Nhi xem chút nữa thì chết sặc vội vàng nốc bia. “Hắn lái xe đi Diên Khánh làm việc, giữa đường gặp kẻ gây sự cố rồi tháo chạy, hắn không chỉ nhớ biển số xe giúp cảnh sát nhanh chóng phá án, mà còn kịp thời đưa nạn nhân đến bệnh viện, cứu người ta qua cơn hiểm nghèo”, Mễ Dương kể ngắn gọn súc tích.
À…”. Giang Sơn gật gù, cười thụi cho Phì Tam Nhi một đấm, “Được đấy anh béo, đáng mặt đàn ông!”. Phì Tam Nhi khó khăn lắm mới nuốt trôi đống snack tôm, vội vàng bổ sung thêm, “Shit, Sơn Tử, cậu không biết tình hình lúc đó đâu, ôi, phải gọi là máu me be bét, sợ chết đi được, đầu óc tớ mụ hết cả đi, gọi hết một lượt cả 110, 120, 130[3], tay run cầm cập!”.
[3]: 110: gọi cảnh sát, 120: gọi cấp cứu, 130: hệ thống thống thông tin liên kết Trung Quốc.
Bia trong mồm Mễ Dương phụt hết cả ra, “130? Tôi tưởng là 139 chứ, 130 là hệ thống thông tin liên kết Trung Quốc mà!”. Phì Tam Nhi chớp chớp mắt, cười mỉa, “Lúc đấy cuống đến đơ cả người rồi, tôi cứ thắc mắc tại sao gọi mãi mà không được, còn đi nói với cảnh sát báo thiết bị báo cảnh sát của họ cần phải nâng cấp đi thôi nữa chứ!”. Giang Sơn ở bên cạnh vươn vai, “Được rồi, đừng có tán hươu tán vượn nữa, chúng ta ra ngoài ăn đi, cánh gà nhé?”.
Phì Tam Nhi bĩu môi, “Thôi! Đừng ăn ở gần đây!”, “Sao thế?”, Giang Sơn hỏi. Phì Tam Nhi làm ra vẻ khó xử song thực chất là vô cùng đắc ý đáp, “Từ sau khi xảy ra chuyện, tôi cứ ra ngoài là mọi người xúm lại chủ động hỏi han, khen ngợi này nọ, phiền lắm, ờ, người sợ nổi tiếng lợn sợ béo mà! Hiều không hả các cậu?”.
Mễ Dương nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên phá ra cười, anh huých Giang Sơn, “Thôi đừng nói nữa, cả hai khoản đấy hắn ôm trọn hết rồi!”. Giang Sơn ngẩn ra, nhìn Phì Tam Nhi rồi bắt đầu cười ha hả. Phì Tam Nhi đầu óc chậm hiểu một lúc lâu sau mới phản ứng ra, xong đến bóp cổ Mễ Dương, “X! Cậu sỉ nhục ai hả?”.
Vẫn còn đang vật lộn, Shê-ra của Mễ Dương bắt đầu rống lên, anh vừa bị Phì Tam Nhi thít cổ vừa cố sức vung vẫy lôi điện thoại ra xem, vội lấy khuỷu tay đẩy Phì Tam Nhi ra, “Buông ra buông ra, điện thoại của đồn! A lô? Ừ, Chu Lượng hả? Có chuyện gì? Ừ, ở đâu? Biết rồi, cậu đừng có gào lên nữa, tôi tới ngay đây!”.
Mễ Dương đút điện thoại vào túi, “Xin lỗi nhé béo, tớ không kịp xem màn quần chúng vây quanh chiêm ngưỡng cậu rồi, đồn có việc gấp, tớ đi trước đã, Sơn Tử, cậu…”. Mễ Dương thoáng ngần ngử, vốn hôm nay định nói chuyện Hà Ninh với cậu ta. Giang Sơn không nói gì chỉ cứ thế nhìn cậu, Mễ Dương cười, “Thôi, để lần sau vậy”. Giang Sơn đoán ra cũng không nói thêm câu nào, chỉ gật gật đầu.
“Tiểu Lý, lão Chu béo đâu rồi?”. Mễ Dương vừa vào đội liền hỏi, Tiểu Lý giảo mồm, “Phòng số 2, cậu ta đang thẩm vấn!”. Mễ Dương bước lại, vừa đến cửa đã nghe tiếng một người đàn ông rất trong trẻo vọng ra, “Chú cảnh sát, hai người tình nguyện lên giường với nhau thì đâu có phạm pháp, cháu thành niên rồi, với lại chú dựa vào cái gì mà bảo cháu trộm đồ chứ? Mụ già ấy nói cháu trộm là thành cháu trộm hay sao, chú có chứng cứ không?”.
Mễ Dương dừng bước, bên trong “Rầm” một tiếng, Chu Lượng đạp bàn, “Tiểu tử cậu vẫn không chịu thành thật đúng không, nói, tấm ảnh này là sao?”, “Ảnh thì sao ạ?”, “Cậu nói sao? Tấm ảnh này là sao? Là ai?”, Sao là sao… Bố mẹ cháu, sao cơ ạ?”, “Bố mẹ cậu?”. Giọng Chu Lượng lạc cả đi. “Vâng, chú cảnh sát chú không có bố mẹ sao, có gì là lạ đâu?”.
“X! Cậu…”, Chu Lượng rõ ràng là điên tiết rồi, Mễ Dương đẩy cửa bước vào, trông thấy ngay lão Lưu đang kéo Chu Lượng ngồi xuống, còn ở ghế đối diện với họ, một người tóc rất dài, dáng người mảnh khảnh đang ngồi nghiêng nghiêng, vẻ mặt vừa vô lại vừa có phần sốt ruột, mặt mũi thì sáng sủa. Mễ Dương nhìn hắn bỗng thất quen, liền nhìn kỹ hơn.
Thấy Mễ Dương đi vào, cậu chàng kia vì ngược sáng nên nheo mắt nhìn anh, bỗng ngây ra, rồi tự nhiên quay mặt đi chỗ khác. Thấy Mễ Dương tới, lão Lựu dùng lực ấn ấn Chu Lượng ra hiệu bình tĩnh, rồi bước tới lôi Mễ Dương ra ngoài cửa hạ giọng thì thầm, “Bán dâm đấy, bị bắt ngay tại trận, nhưng sống chết không chịu nhận!”. “Đối tác đâu?”, Mễ Dương hỏi.
Lão Lưu hất hàm ra hiệu là bê cạnh, “Phòng số 3, Trương Bình đang thẩm vấn”. Chu Lượng sao thế, sao lại mất bình tĩnh như thế? Mễ Dương có phần khó hiểu ngó đầu vào nhìn Chu Lượng mặt đang xám xịt trong phòng. Lão Lưu khổ sở cười, “Ai mà biết, cậu ta vừa lục được tấm ảnh đó là nổi đóa lên rồi, còn nhất nhất đòi gọi cậu về, đây, là tấm ảnh này”, lão Lưu đưa tấm ảnh trong tay ra. Tấm ảnh rõ ràng là được chụp khá lâu rồi, mà còn là xé rách rồi lại dán lại.
Mễ Dương cầm lên xem, sững sờ, nhìn lại, đồng tử suýt nữa thì nhảy ra ngoài, anh soạt cái xong vào phòng. Một tay túm cổ cậu chàng kia lên, “Nói, tấm ảnh này ở đâu ra?!”.
Lão Lưu ở bên ngoài cũng bị anh làm cho hết hồn, nghĩ bụng tấm ảnh đó có gai