ông đúng?", Chu Lượng hỏi. "Hả?", Mễ Dương có phần lúng túng, có chúa mới biết vừa rồi hắn ta huyên thuyên cái gì, liền phá ra cười ha ha, "Đúng, đúng, cậu lúc nào mà chả đúng!". Chu Lượng đang định căn vặn Mễ Dương đôi câu, thì Liêu Mỹ xen vào, "Vi Vi cậu về rồi à? Chân cẳng sao thế kia?".
Vừa rồi bỗng dưng thấy Liêu Mỹ và Mễ Dương sóng đôi ngồi cạnh nhau, Vi Tinh bất giác dừng bước, tiếp đó lại trông thấy Chu Lượng đang tán dóc hăng say bên cạnh, cô mới tiếp tục tập tễnh bước lại.
Còn cách một đoạn, Liêu Mỹ đã đứng dậy đón, Vi Tinh vốn định cười chào trước, thì lại bị tiếng gọi của cô chặn lại. Vi Vi? Ngoài Đào Hương vẫn gọi mình thế, thì chỉ còn có Á Quân thôi, cô ta sao lại....
Còn đang mải nghĩ, Liêu Mỹ đã bước tới trước mặt Vi Tinh, cô cúi đầu xem chân cho Vi Tinh, giơ tay chạm một cái, "Sao thế? Ngã à?", "À? không, gì nhỉ, chỉ là di chứng để lại sau khi chiến đấu quá lâu trong nhà vệ sinh thôi", Vi Tinh hoàn lại hồn cười khà khà. Liêu Mỹ thoáng ngẩn ra, rồi bật cười khúc khích.
"Ra là thế, thảo nào Mễ Dương nói cậu thường ngày lười vận động, hay bị... gì gì ấy", Liêu Mỹ tủm tỉm ghé sát vào tai Vi Tinh nói, cô đưa tay khoác lấy khuỷu tay Vi Tinh, "Dứt khoát sau này cùng tớ đi tập đi, tớ có thẻ VIP của phòng tập Thanh Điểu, có thể rủ bạn cùng đi, chúng ta có thể gọi thêm cả Á Quân nữa, đông người càng dễ kiên trì hơn mà, hả?".
"Hê hê, được, sau rồi tính, tớ đây lười lắm, không kiên trì được", Vi Tinh cười đáp lại. Đầu óc cô lúc này đã chuyển từ việc Liêu Mỹ gọi tên thân mật của mình sang Mễ Dương sao lại có thể nói với Liêu Mỹ chuyện cô... Gì thế này hả trời! Đầu óc Vi Tinh nhất thời rối tung rối mù, cũng không rõ mình đang lúng túng, khó chịu, hay là thứ cảm giác khác hình dung không ra nữa, tóm lại một câu, Vi Tinh đang rất bực bội.
Đúng lúc ấy cả Mễ Dương và Chu Lượng cùng bước tới, "Vi Tinh, cậu không sao chứ?", Mễ Dương hỏi. Vì còn có "người ngoài", nên Vi Tinh đành phải nhếch khóe môi đã cứng đờ kia ra, "Ờ!". Mễ Dương còn tưởng cô đang khó chịu vì tê chân, liền cười, "Tê chân đúng không? Để tớ bóp chân cho?". Anh không nói còn đỡ, lời vừa thốt ra mặt Vi Tinh càng xám xịt tợn, "Không dám!".
Câu này nói hơi gay gắt, Mễ Dương có phần lúng túng không hiểu làm sao lại bị hờn dỗi thế, Chu Lượng vội góp lời, "Ô, Liêu Mỹ, vừa rồi cô gọi Vi Tinh là gì ấy nhỉ, Vi Vi, các cô thân vậy sao? Tôi còn tưởng chỉ là đồng nghiệp thông thường thôi chứ".
Liêu Mỹ nhún vai cười, "Bọn tớ vốn đã rất thân rồi, có điều thường ngày toàn gọi tên tiếng Anh, song lần trước nghe Á Quân gọi vậy, tớ thấy cái tên này rất đáng yêu, vừa rồi buột miệng cứ thế là gọi, cậu không để bụng chứ?", cô quay sang hỏi Vi Tinh. "Không sao, chỉ là cái tên thôi mà, gọi thế nào cũng được", Vi Tinh cười đáp, nhưng trong lòng thì đang gào thét, "Tôi để bụng, tôi rất để bụng là đằng khác!".
"Chỗ bọn em rất ít gọi tên tiếng Trung, nhắc đến chuyện này, em lại nhớ lúc trước Vi Tinh có nhận một cuộc điện thoại, bên kia nói tìm Vương Đại Vỹ, Vi Tinh nói xin lỗi, chỗ chúng tôi không có người tên như vậy, ngài gọi nhầm số rồi, kết quả là...". Nói đến đây Liêu Mỹ cười nhìn sang Vi Tinh một cái, Chu Lượng vô cùng hứng chí hỏi tiếp, "Kết quả là sao?", "Kết quả là trưởng phòng nghiệp vụ 1 của chúng em chạy ra bảo, ai thế, sao lại nói với khách hàng là không có người này, lần đầu liên hệ công việc, người ta lại tưởng tôi là kẻ lừa đảo mượn danh công ty BM cũng nên!".
"Ha ha ha!", Chu Lượng ôm bụng cười, Mễ Dương cũng cười theo, Vi Tinh cười thẹn thùng thanh minh, "Tên tiếng Anh của anh ấy là Leo, oách như thế, ai mà biết tên tiếng Trung lại giản dị như thế, tớ cũng đã nghe ai gọi lần nào đâu cơ chứ". "Công ty nước ngoài các cô cũng thật lắm trò, lẽ nào đều không dùng tên tiếng Trung hay sao?", Chu Lượng hiếu kỳ hỏi.
Không đợi Vi Tinh trả lời, chị Trương phụ trách tổ chức hoạt động chạy lại, "Mấy người sao vẫn còn lề mề ở đây hả? Tập hợp đông đủ cả rồi, mau lên mau lên!". Chị vừa nói vừa chạy sang hướng khác, đi tìm những người khác. Mấy người đi theo hướng chị vừa chỉ, mọi người trong đồn đa phần đã trở về, đang cười nói rôm rả.
Chu Lượng rõ ràng là rất hiếu kỳ về môi trường làm việc của Liêu Mỹ, nhưng tùy tiện đi nghe ngóng môi trường làm việc, sinh hoạt của con gái nhà người ta hiển nhiên không hay cho lắm, đúng lúc nhắc đến chủ đề này, anh vội hỏi thêm mấy câu. Kể qua nói lại, anh em cảnh sát xung quanh cũng dần tham gia vào, tuy nói là đều cống hiến cho tứ hiện đại hóa[5] chủ nghĩa xã hội, nhưng dù sao tính chất công việc và phương thức làm việc của đồn công an với công ty nước ngoài vẫn khác nhau một trời một vực, anh em cảnh sát cũng khó tránh khỏi hiếu kỳ.
[5] Tứ hiện đại hóa: hiện đại hóa công nghiệp, nông nghiệp, quốc phòng, khoa học kỹ thuật.
Liêu Mỹ vốn xuất thân làm kinh doanh, mồm miệng nhanh nhẹn, năng lực biểu đạt tốt, người lại xinh đẹp, từng phần công việc nói đâu ra đấy, khiến đám cảnh sát cười nghiêng cười ngả. Vi Tinh ban đầu cũng cười phụ họa đôi ba câu, sau lùi lại mấy bước, rồi tránh đi chỗ khác.
Không lâu sau, không chỉ đám cảnh sát đồn công an đường trại gà lắng nghe, không ít cảnh sát ở các đơn vị anh em khác cũng xán lại nghe. Chu Lượng cười không che giấu vẻ kiêu hãnh, anh đứng cạnh Liêu Mỹ, nhìn cô cười nói tự nhiên, mặt mũi sinh động.
Vi Tinh tựa vào Trường Thành cổ kính, bất luận trời nóng đến thế nào, đỉnh Trường Thành vẫn luôn có gió. Dựa vào gạch tường thành hơi man mát, nếu không phải phía đối diện đang huyên náo, sẽ khiến người ta có cảm giác xa rời hiện thực.
Mễ Dương chốc chốc lại từ đám đông nhìn về hướng này, nhìn Vi Tinh một mình đứng trong bóng râm bên kia, cậu rất muốn qua đó. Nhưng cứ mỗi lần cậu định đi, Liêu Mỹ hoặc Chu Lượng lại nói mấy câu liên quan đến anh, khiến anh không sao thoát ra được, đành cùng cười nói với mọi người. Do ánh sáng, Mễ Dương không nhìn rõ nét mặt Vi Tinh, anh chỉ còn biết thỉnh thoảng nhìn về phía đó cười.
Có thể ở một số mặt nào đó Vi Tinh tỏ ra chậm chạp, nhưng cô không ngốc, phải nói là không có người phụ nữ nào ngốc trong tình yêu cả. Nếu một người đàn ông cảm thấy phụ nữ rất ngốc, làm thế nào cũng không hiểu được mình, vậy chỉ có hai khả năng, một là cô ấy thật sự không hiểu, hai là cô ấy đang giả ngốc, hai khả năng này cũng chỉ cho thấy một vấn đề, cô ấy không yêu bạn.
Có thể nhật ký trò chuyện bị trông thấy, vừa vặn lại nhận lời mời của Chu Lượng, vô tình nghe thấy Á Quân gọi mình là Vi Vi... dường như nhất cử nhất động của mình, Liêu Mỹ đều nắm rõ. Cái cảm giác bị người khác rình mò khiến Vi Tinh chau mày, nhìn về hướng tiêu điểm của đám đông --- Liêu Mỹ.
Mễ Dương hình như vừa nói câu gì, mọi người đều phá lên cười, Liêu Mỹ cũng cời tươi như hoa nhìn Mễ Dương, vẻ chăm chú lắng nghe khiến người ta rung động, lẽ nào cô ấy với Mễ Dương thật sự... "Màn đêm trong anh còn nhiều hơn là ngày...", điện thoại bỗng đổ chuông khiến Vi Tinh giật nảy mình, cô luống cuống lôi điện thoại ra xem, là Đào Hương.
"A lô?", Vi Tinh nhận điện thoại, "Đang làm gì thế?", Đào Hương cười hỏi, "Một mình đứng dựa Trường Thành ngắm phong cảnh", Vi Tinh cười đáp ngắn gọn. Đầu kia Đào Hương thoáng ngẩn người, rồi cười phá lên, "Sao thế, không phải đi leo Trường Thành sao? Nghe cái điệu bộ dở sống dở chết của cậu, người không biết còn tưởng cậu đi xây Trường Thành cũng nên!".
"Ờ, tìm tớ có việc gì không?". Bỗng dưng vô duyên vô cớ thêm tâm sự, Vi Tinh chẳng có tâm trạng đùa với Đào Hương, liền đổi chủ đề. Đào Hương lập tức cảm nhận được sự khang khác, "Sao thế? Xảy ra chuyện gì à? Lại cãi nhau với Mễ Dương hay sao?". Cô hỏi thăm dò, nếu là việc khác hoặc người khác, với tính cách của Vi Tinh nhất định sẽ bật lại ngay.
Vi Tinh ngần ngừ không biết phải nói thế nào, bản thân cô cũng đang rối tinh rối mù nghĩ không ra tiền căn hậu quả. Nhưng nhìn đám đông cách đó không xa đang cười cười nói nói, và cả Mễ Dương đang cuốn trong đó, trong lòng cô lại thấy không thoải mái, do đó cô đem cảm giác vừa rồi không đầu không cuối kể ra hết.
Đầu dây bên kia Đào Hương nhẫn nại lắng nghe, càng nghe khóe miệng càng cong lên, lòng đố kỵ quả nhiên là con dao hai lưỡi. Đợi Vi Tinh thủ thỉ tương đối rồi, Đào Hương cười khì khì nói, "Hiểu rồi, cảm giác của cậu chính là bị người khác cướp mất người đàn ông của mình đó mà!".
Bên này Vi Tinh nhảy dựng lên như bị kim châm, cô hét lên, "Cái gì mà người đàn ông của tớ!!!". Liền sau đó là tiếng vọng lại từ khe núi, "Tớ, tớ, tớ...". Mọi người xung quanh tròn mắt nhìn "Pavarotti"[6], Liêu Mỹ cũng bị tiếng hét làm cho im bặt, sững sờ nhìn về phía Vi Tinh.
[6] Luciano Pavarotti là ca sĩ opera giọng nam cao người Italia.
Vi Tinh chỉ hận không thể biến mất khỏi đó, mà đã không biến mất được, cô đành cười gượng, dối mình dối người quay đi, quay lưng lại đám đông. "Đào Tử chết tiệt, cậu huyên thuyên cái khỉ gì thế hả!", Vi Tinh che điện thoại hạ giọng mắng.
Đào Hương liên tục cười trêu trong điện thoại, "Thật không, không phải thì cậu xúc động làm gì?", "Vớ vẩn, Mễ Dương là bạn thân của tớ, không thể để cậu ấy chịu thiệt được! Nói chung là tớ thấy A May cứ kỳ kỳ làm sao ấy!", "Ồ, vậy là tớ hiểu nhầm rồi", Đào Hương cũng không ép cô, có những việc buộc phải để bản thân cô tự hiểu, "Nói thế tức là cậu vô tình lại thành bà mối rồi, cũng coi như là nhân vật chính, sao phải đứng đơ ra đấy một mình chứ".
"Nhân vật chính?", Vi Tinh quay đầu lại ngó nghiêng, phía bên kia đã huyên náo trở lại, Liêu Mỹ nói câu gì đó, cả đám lại cười ồ lên, Mễ Dương cũng ở đó "ngây ngơ cười" theo, cô lạnh lùng hừ một tiếng, "Tớ chính là em gái thứ hai của chị họ của cháu dâu của bà cô của bà mối! Cách nhân vật chính còn xa lắm!".
"Ha ha!", Đào Hương không nhịn được cười phá lên, "Suỵt!", một người ngồi cạnh giơ ngón tay ra hiệu, "Đề nghị trật tự...". Đào Hương cười đáp lại tỏ vẻ hiểu ý, mọi người xung quanh cũng cười thân thiện đáp lại.
"E hèm, Đào Hương hắng giọng khẽ đáp, "Tớ đang ở bên ngoài, mai mình gặp rồi nói tiếp nhé...". "Số 68, số 68 có đó không?", một giọng nữ vang lên trên điện thoại, Vi Tinh nghe tiếng Đào Hương đáp lại, "Có đây, này, thôi nhé Vi Vi, tớ sẽ gọi lại cho cậu sau, bye!".
Vi Tinh còn chưa kịp nói bye bye, bên kia đã cúp máy rồi, "Phòng khám số 2?". Cô lẩm bẩm, Đào Hương đi bệnh viện sao? "Phòng khám số 2 gì thế?". Tiếng Mễ Dương vang lên sau lưng, Vi Tinh quay đầu lại, thấy Mễ Dương đang cười với cô, Vi Tinh theo phản xạ định trả lời, bỗng nhớ ra cậu ta vừa từ đâu chui ra, buột miệng mát mẻ một câu, "Sao lại về rồi?".
Mễ Dương sững lại một chút, rồi nhìn Vi Tinh cắn môi, mặt đỏ bừng bừng. Tia sáng lóe lên, anh bỗng hiểu ra, bắt đầu nhếch mép cười. Mễ Dương biết mình không nên cười lúc này, nhưng anh thật sự không kìm nổi, vốn tưởng cô nàng ngốc nghếch này có thần kinh còn vững hơn cá voi, nhưng mà thật không ngờ, không thể ngờ, đưa mắt lướt qua Liêu Mỹ ở cách đó không xa, miệng Mễ Dương lại ngoác ra.
Nhìn Mễ Dương cười, mặt Vi Tinh nóng muốn bốc lửa, kỳ lạ thật, rõ ràng vừa rồi còn to tiếng tranh cãi với Đào Hương rằng Mễ Dương là bạn thân, sao giờ lại thấy khó xử thế này, hình như ở chỗ sâu khuất trong tâm hồn mình vẫn còn có điều chưa rõ, lại bị Mễ Dương nhìn thấu rồi.
Nhất thời cảm thấy mình bị mất mặt quá,, suy nghĩ đầu tiên của Vi Tinh khi ấy là muốn chạy, nhưng Mễ Dương đã chặn lại. Vi Tinh xấu hổ quá hóa bực bắ