ương trả lời, “Phì, đây toàn hoa với hoét thôi! Cái đầu cậu toàn ý nghĩ đen tối!”.
Vi Tinh liền nổi cơn lôi đình, bấm bồm bộp điện thoại, “Phì phì phì…”, cô còn chưa phì xong, thì phía sau có người hỏi, “Cô có xuống không?”. Vi Tinh ngẩng đầu, shit, tí nữa thì quá mất bến, vội vã chen ra ngoài. Lúc đợi xuống xe, bạn Vi Tinh cũng rất chi là bực bội, rõ ràng là chỉ giẫm lên chân một người, sao tới tận ba người trợn mắt nhìn mình chứ.
“Sao không trả lời chứ?”, Mễ Dương ngồi bên bồn hoa vung vẩy điện thoại, cứ như vẩy ra được tin nhắn của Vi Tinh không bằng. “Chú cảnh sát, có chơi nữa không?”, một giọng lí nhí vang lên bên cạnh. Mễ Dương cúi đầu, mười mấy đứa trẻ con đang tròn mắt nhìn anh, Mễ Dương nhét điện thoại còa trong túi, vung tay rất chi là khí khái, “Tiếp tục nào, ta là diều hâu đây, khà!!!”. Anh hung dữ xông vào đám trẻ, bầy trẻ hét vang lên chạy toán loạn, phấn khởi cực kỳ.
“Yên đã nào”, cạnh đó một cô giáo ở viện phúc lợi đang kéo quần cho một cậu bé, đứa trẻ nóng lòng muốn tham gia trò chơi, ngọ nguậy không chịu đứng yên. Cô giáo buồn cười quá mới nói, “Chúng ta ngày nào chẳng chơi trò này, con vội gì chứ?”. Cô giáo này thường ngày rất dịu dàng, nên lũ trẻ con dám nói chuyện với cô, thằng bé khẽ đáp chắc nịch, “Hôm nay có chú cảnh sát chơi cùng!”, nói rồi nhìn mũ cảnh sát Mễ Dương đặt trên bồn hoa bằng ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ, vẻ rất muốn sờ một cái nhưng lại không dám.
Cô giáo nhìn theo ánh mắt cậu, mỉm cười, rồi vỗ vào mông nó một cái, “Mau đi chơi đi!”. Thằng bé chạy như chim sổ lồng, vui vẻ gia nhập vào đám gà con bị bắt. Đứng bên ngoài quan sát một hồi, cô giáo không nhịn được cất tiếng thở dai, “Tiểu Hoàng, sao thế?”. Cô giáo Hoàng ngoái đầu lại, là Viện trưởng viện phúc lợi, “Không có gì, thầy xem tụi nhỏ hôm nay vui đến thế nào kìa”.
Viện trưởng viện phúc lợi nhìn diều hâu và bầy gà con đang hăng say chạy chơi trong sân, khẽ thở dài, “Cũng chẳng biết làm sao khác được, nhân viên làm việc ở chỗ chúng ta vốn đã ít, mà căn bản lại toàn là nữ, thực ra trong quá trình trưởng thành của trẻ con, tình yêu của người cha là vô cũng quan trọng, có thể ảnh hưởng và định hướng hình thành tính cách cũng như nhân sinh quan của chúng”.
Cô giáo Hoàng gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Tổ chức phúc lợi xã hội như chúng ta đây, có thể giúp đỡ lũ trẻ được ăn no mặc ấm đã là tốt lắm rồi, nếu còn giúp tìm cho chúng mai nhà ấm áp, thì quả là may mắn lớn … À phải rồi, đồng chí cảnh sát này chính là người đưa Ái Gia tới đây hả?”. Hiệu trưởng gật đầu, “Hôm nay còn một số vấn đề về thủ tục, nên cậu ấy tới”.
“Đồng chí này thật tốt, cậu ấy là anh cảnh sát đầu tiên cùng chơi với lũ trẻ ở đây, thảo nào tụi trẻ phấn khởi thế!”, cô giáo Hoàng mỉm cười nói. Hiệu trưởng gật đầu tán đồng rồi lớn tiếng gọi, “Cảnh sát Mễ”, nhân tiện vẫy vẫy tập giấy tờ trong tay về phía anh. Mễ Dương nhễ nhại mồ hôi chạy lại, vui vẻ chào, “Viện trưởng Trương, cô giáo Hoàng! Viện trưởng, cô cứ gọi em Đại Mễ là được”.
Cô Viện trưởng tuổi đã ngoài năm mươi cười, “Được thôi, đây, đây là giấy tờ của Ái Gia, lần này chắc đủ hết rồi chứ, cậu đem về vào hồ sơ đi, có vấn gì lại liên hệ với chúng tôi!”. “Vâng”, Mễ Dương giở xem qua, thấy không vấn đề gì, liền nhét vào trong túi công văn. Viện trưởng nửa đùa nửa thật, “Cũng không còn sớm sủa gì, chỗ nghèo hèn chúng tôi không giữ cậu lại dùng cơm nữa”.
“Xem cô nói kìa”, Mễ Dương cười, lúc với tay lấy mũ phát hiện ra lũ trẻ đang chằm chằm nhìn mình không chớp. Mễ Dương trong lòng có chút áy náy, đang định nói với chúng lần sau sẽ lại tới, thì cô Viện trưởng đã vẫy tay nói với tụi nhỏ, “Thôi nào, sắp tới giờ cơm tối rồi, các con chào chú cảnh sát đi nào!”. Lũ trẻ tuy vẫn quyến luyến không muốn rời, nhưng đều rất ngoan ngoãn đáp, “Chúng cháu chào chú cảnh sát!”. Mễ Dương đáp lại theo phản xạ, “Tạm biệt, tạm biệt!”.
Cô giáo Hoàng đứng bên vỗ vỗ tay, “Nào, các con xếp hàng ngay ngắn vào nào, Ái Quốc, con lên dẫn hàng đi”. Cô viện trưởng dắt Mễ Dương ra ngoài, Mễ Dương đi đến cửa ngoái đầu lại nhìn, phát hiện lũ trẻ đều đang vặn mình nhìn theo anh. Đến cổng chính viện phúc lợi, nhìn Mễ Dương vẻ như có điều muốn nói, cô viện trưởng mỉm cười nói, “Đừng dễ dàng hứa với những đứa trẻ điều gì, nhất là lũ trẻ ở đây, cảm giác bị bỏ quên không dễ chịu chút nào, tuy rằng chúng đã quen bị người đời quên lãng”.
Mễ Dương há miệng nhưng không thốt lên lời, hiểu tâm tư của anh, cô viện trưởng vỗ nhẹ cánh tay anh, “Đại Mễ, rảnh rỗi thì tới chơi, chúng tôi lúc nào cũng chào đón cậu”. “Vâng”, Mễ Dương mạnh mẽ gật đầu, trong lòng anh cũng thư thái, vốn là thế, chỉ cần có thể làm được, thì cần gì phải hứa.
Quay người trèo lên xe đang định phóng đi, Mễ Dương chợt nhớ ra một chuyện, “Viện trưởng, chỗ cô có phải đang thiếu người không?”. Viện trưởng gật gật đầu, “Phải rồi, chỗ chúng tôi lương thấp, lại không có biên chế chính thức, yêu cầu đối với nhân viên, là phải yêu trẻ, cậu cũng biết đấy, hơn nửa số trẻ ở đây đều có khuyết tật, cho nên những người tình nguyện tới đây làm đâu có nhiều”.
“Vậy để tôi giới thiệu cho cô một người có được không?” Mễ Dương hỏi. Viện trưởng sững người, “Nếu thích hợp, thì đương nhiên là được rồi”. “Vậy cứ thế, để tôi hỏi trước đã”, Mễ Dương rút điện thoại ra, “Ôi, sao lại hết pin rồi?” Anh quay đầu nói với viện trưởng Hà, “Để tôi về hỏi lại, cô cứ giữ cho tôi một chỗ nhé!”.
Viện trưởng cũng cười, “Cậu cứ làm như là cơ quan lớn, hay là doanh nghiệp nước ngoài hả, người người tranh nhau xin vào, có điều cậu phải nói rõ với người ta trước, là tạm thời chưa có biên chế, lương tháng 600 tệ, bao ăn ở, phải có hộ khẩu Bắc Kinh, chỗ chúng tôi có cũ nhỏ đến đâu cũng là do nhà nước lập ra, phải có trách nhiệm với sự an toàn của lũ trẻ, không thể tùy tiện bạ ai cũng tuyển vào được”.
“Vâng, vậy xin phép cô!”, Mễ Dương vẫy tay chào, rối nhấn chân một cái, cưỡi lên xe phi đi. Viện trưởng mỉm cười đứng ở cửa dõi theo, cho tới khi bóng anh mất hút.
Mễ Dương về đồn, giao lại hồ sơ tài liệu, vội vàng sạc nạp điện cho điện thoại. Chu Lương vừa đẩy cửa vào đã trông thấy anh, “Ủa, cậu về hồi nào vậy? Tôi cứ tưởng cậu về nhà luôn rồi cơ”. “Ờ, sạc điện thoại tôi lại để ở đây”, Mễ Dương không buồn ngẩng đầu đáp. “Vừa rồi có cô gái đến tìm cậu đấy”, Chu Lượng cầm phích đi lấy nước. “Ai cơ, lúc nào hả?”, Mễ Dương lập tức ngẩng đầu lên hỏi.
Chu Lượng cười đểu giả, “Ha, vừa nghe đến con gái là ngẩng đầu lên ngay, vừa rồi còn không thèm nhìn tôi lấy một cái”. Mễ Dương trợn mắt, “Thôi ngay, cậu có nói không thì bảo”. Số người con gái anh quen không nhiều, mẹ anh thì đang du lịch bên ngoài chưa về, Vi Tinh chắc cũng không đến tận đơn vị tìm anh, cho nên cũng không để tâm lắm.
“Là cô con gái của cái bác ngất xỉu lần trước ấy”, Chu Lượng nói, Mễ Dương ngẩn người, nghĩ bụng Liêu Mỹ tìm mình làm gì? Chuyện bác gái lần trước chẳng phải đã nói với cô ấy rồi sao, lúc nào bắt được tên trộm đó tự khắc sẽ thông báo cho họ mà.
Chu Lượng tưởng anh vẫn chưa nhớ ra, lại nhắc, “Lần trước cô ấy cùng cậu bạn cậu còn xô xát với hai cô gái ngoại tỉnh đấy, vẫn chưa nhớ ra à?”. “Ừ, nhưng tìm tớ có việc gì mới được chứ?”, Mễ Dương lơ đễnh hỏi. “Không thấy nói, tớ bảo cậu ra ngoài có việc rồi, có việc gì cứ nhắn lại, người ta bảo không cần, sẽ tới tìm cậu sau”, nói đến đây, Chu Lương xoa xoa cằm, “Cậu bảo mỹ nhân ấy chắc không phải đã chấm cậu rồi đấy chứ?”.
Mễ Dương phì cười, “Chấm thì đã làm sao?”. Chu Lượng nhìn Mễ Dương một lượt từ trên xuống dưới, “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”. Mễ Dương còn chưa đáp, một đồng nghiệp kế bên đã cười nói, “Kể cả không chấm Mễ Dương đi nữa, cô gái xinh xắn như thế nhất định là đã có chủ rồi, cậu còn lo lắng cái nỗi gì?”. Chu Lượng nói vẻ vô cùng nghiêm túc, “Có chủ thì đã làm sao, không nghe người ta nói sao, kể cả hoa có chủ, thỉnh thoảng vẫn có thể tới xới đất chơi cơ mà!”. Anh chị em cảnh sát trong phòng cười ồ.
Mễ Dương cũng cười, vừa bấm điện thoại vừa nói, “Nhìn tướng tá cậu trông cũng giống cái bừa xới đất đấy… A lô? Xin chào, xin lỗi có phải anh Cao Hải Hà không? Tôi họ Mễ, ở đồn công an Lục Giác Viên, ơ, vâng, cảm ơn!”.
“Cảm ơn nhé, Mễ Dương, được, vậy tôi không khách sáo nữa, hôm nào mời cậu uống rượu, được, cứ thế nhé! Tạm biệt!”. Cao Hải Hà cúp máy. Lão Hà chính trị viên hỏi anh, “Có chuyện gì thế, sao cảnh sát lại tìm anh?”. Cao Hải Hà cười, “Chuyện tốt, cậu cảnh sát này chính là người lần trước tôi kể với anh đấy, đúng là không đánh thì không quen nhau, không ngờ người ta vẫn nhớ, tôi về nhà một chuyến, lát nói chuyện với anh sau nhé”. Nói rồi đội mũ lên là đi, mặc kệ lão Hà gọi ơi ới đằng sau.
Về đến khu nhà ở, vừa đẩy cửa vào, Cao Hải Hà đã ngửi thấy mùi hương nồng nặc, anh khịt mũi ngửi, “Mùi gì thế này?”. Đang nhồi bột chuẩn bị cơm tối, Dương Mỹ Lan vội vã phủi tạp dề, bước tới đón lấy mũ cho chồng, “Chị vợ anh Hà tặng em gái nước hoa gì đó, em gái dùng luôn rồi”.
Cao Hải Hà nhíu mày, “Thế người đâu?”, “Nói là đi tìm việc rồi, trước giờ cơm nhất định quay về!”. Dương Mỹ Lan có thể cảm nhận được sự không bằng lòng của chồng, vội bật quạt để thổi bớt mùi hương kia đi. Nhìn vợ mồ hôi lấm tấm trán, Cao Hải Hà hỏi, “Sao vừa rồi em không bật quạt, phòng này vốn đã kín gió rồi, nóng lắm!”. Dương Mỹ Lan vâng dạ, “Bật quạt đồng hồ điện lại nhảy số, vả lại em cũng không nóng, tốn tiền thế làm gì, em không nóng thật mà!”.
“Từ sau cần bật thì bật, chút tiền đó mình vẫn trả được”, Cao Hải Hà trầm giọng, nhìn vợ cứ vâng vâng dạ dạ, trong lòng khó chịu không diễn tả nổi. Một lát sau, anh lấy tinh thần cười nói, “Mỹ Lan, em rất thích trẻ con đúng không?”. Dương Mỹ Lan thoáng sững sờ, trố mắt nhìn chồng, hai chữ trẻ con giờ như tiếng mắng, cứ mỗi lần có ai nhắc tới, tim cô thắt lại như bị điện giật.
Cao Hải Hà căn bản không hiểu những vướng mắc trong lòng vợ, chỉ cười nói, “Bạn anh tìm được một việc cho em, chăm sóc lũ trẻ ở viện phúc lợi, tuy lương không nhiều, nhưng bao ăn, nghỉ lễ tết đều theo quy định của nhà nước, mọi người thay phiên nhau nghỉ, nơi làm việc cách nhà ta không xa lắm, đi xe buýt chỉ bốn mươi phút là tới rồi”.
“Thật không?”, Dương Mỹ Lan không dám tin vào tai mình. “Sao lại không thật, bạn anh là cảnh sát, quen với viện trưởng ở đấy, em lại còn là người nhà quân nhân nữa, chúng ta cứ thử xem sao, dù sao cũng hơn là cả ngày từ sáng tới tối quanh quẩn ở nhà, em thấy thế nào?”. “Em đồng ý!”, Dương Mỹ Lan gật mạnh đầu. Trông thấy vẻ vui mừng hiếm thấy của vợ, Cao Hải Hà cũng cười theo.
Hai vợ chồng còn đang cười, thì cửa bị ai đó đẩy mở ra, “Có chuyện gì mà vui thế, chị, cho em hớp nước, ơ, anh rể về sớm vậy!”, Dương Mỹ Ngọc vừa vào phòng đã định đá giày, nhưng nhìn thấy Cao Hải Hà, lập tức ngừng lại. Cao Hải Hà ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền kia là thấy khó chịu, lại không tiện nói gì, chỉ gật đầu, “Ừ”.
Dương Mỹ Lan vội rót nước, đón lấy túi xách trong tay cô em gái, rồi lại sắp lại ngay ngắn đôi giày cô vừa cởi, chân mày Cao Hải Hà càng lúc càng nhíu chặt hơn. Dương Mỹ Ngọc hoàn toàn không hề hay biết suy nghĩ của Cao Hải H