Ngồi trên taxi, Vi Tinh suy xét suốt dọc đường về, hồi nãy tâm trạng Đào Hương bỗng nhiên thay đổi nhất định có liên quan tới đám lính kia, mà là người nào đó tới sau, ai nhỉ? Vi Tinh chau mày nghĩ ngợi. Mấy người lính đó trông đều đen sì sì như nhau, thị lực của mình cũng không tốt, thật không nhìn ra nhân vật nào “đặc biệt” cả.
“Cô gái, phía trước là rẽ trái đúng không?”, bác tài nghiêng đầu hỏi, “À, vâng, bác rẽ trái, rồi cứ đi thẳng tiếp khoảng hai mươi phút, tới cổng tiểu khu cho cháu xuống là được”, Vi Tinh vội chỉ đường. “OK”, bác tài đánh vô lăng, xe vọt lên như tên bắn.
Lúc này từ trong túi vang lên một tiếng “Tinh”, Vi Tinh nhanh chóng nhận ra là tiếng chuông báo tin nhắn của máy mình, vội vàng lôi ra. Là tin nhắn của Mễ Dương, gửi từ hơn một giờ trước. Ban nãy trong quán ăn ồn ào quá, sau lại lo chuyện Đào Hương, bản thân căn bản không nghe tiếng điện thoại reo. Mở tin nhắn ra xem, “Kết quả phỏng vấn thế nào hả? Được mặc đồ công sở hay bị người ta nấu chín rồi?” xong còn thêm cả mặt cười rõ gian.
“Xí”, Vi Tinh hứ một tiếng, lập tức tành tạch bấm tin nhắn trả lời, “Cậu mới bị người ta làm thịt thì có, đồ công sở bà chị đây mặc lên rồi, là của BM hẳn hoi nhá! Tức chưa hả?”. Gửi xong tin nhắn Vi Tinh thấy tâm trạng mình khá lên nhiều, hồi hộp chờ đợi Mễ Dương phản công. Nhưng đợi cả mười phút đồng hồ, đã sắp về tới nhà cũng không thấy Mễ Dương trả lời, chẳng giống với phong cách của cậu ta gì cả, cậu chàng này vốn nhắn lại nhanh lắm cơ mà. Vi Tinh nhìn điện thoại lẩm bẩm vẻ khó hiểu, “Sao thế, bộ bị người ta làm thịt thật rồi hay sao?”
Vi Tinh đã đoán đúng, Mễ Dương đúng là đã bị làm thịt, nhưng không phải do người, mà là bởi một con vật, cụ thể hơn là một chú chó, cụ thể hơn chút nữa, là một chú chó họ Mễ!
Chính cái lúc Vi Tinh đang chiến đấu với lẩu cay, Mễ Dương, Đinh Tử và cả cái cậu thực tập sinh tới được đường trại gà. Đinh Tử đỗ xe vào lề đường, vừa đóng cửa xe dợm bước, cậu thực tập sinh vội vàng nhắc nhở, “Đinh ca, xe chúng ta còn chưa khóa kìa?”. Đinh Tử không thèm quay đầu lại buông một câu, “Không cần! Thông thường mà nói, chả ai dám trộm xe của cảnh sát cả!”.
Anh chàng thực tập sinh này khá là ngoan cố, vẫn chưa chịu thôi, “Nhưng xe này là xe biển dân dụng mà!”. Đinh Tử cười ha ha, “Cậu yên tâm đi, làm trộm thì mũi cũng phải thính chứ, chúng biết ngửi cả đấy!”, nói rồi chớp chớp mắt. Cậu thực tập sinh khịt khịt mũi, “Mùi? Em chỉ ngửi thấy mùi hôi thôi”. Nói xong liền quay đầu nhìn Mễ Dương, “Mễ ca, bụng anh hôm nay có vấn đề hả, cứ bùm bụp suốt cả dọc đường”.
Da mặt Mễ Dương tuy dày, cũng không tránh khỏi xấu hổ, chỉ còn biết ho khan một tiếng. Đinh Tử sau khi cười trộm một cái mới quay sang nói, “Có gì lạ đâu, thì chính cái mùi hôi này chống trộm chứ đâu!”, tiểu thực tập sinh chớp chớp mắt. Mễ Dương làm ra vẻ định tung cước, Đinh Tử nhanh như chớp chạy ra xa, “Đừng nhiều lời nữa, mau đi thôi!”. Mễ Dương đi trước dẫn đầu, trong lòng cũng bối rối, lẽ nào nước đậu anh uống lúc sáng là thừa lại của hôm qua? Nhưng có thấy thiu đâu. Tiểu thực tập sinh cũng vội theo sát, vừa đi vừa tò mò quan sát xung quanh, thấy rõ ràng là buổi trưa, mà không có mấy cửa hiệu mở cửa, người qua lại cũng vắng.
Khu đường trại gà này chủ yếu là nhà mái bằng, lúc Bắc Kinh bắt đầu phân chia khu vực thành phố, nơi này được tính là khu vực nội thành, cho nên nông dân ở đây đều đổi đất lấy đất nền, thoắt cái trở thành hộ khẩu thành phố. Nhà máy thép gần đó tuy cũng tuyển không ít người đi làm công nhân theo chính sách, nhưng đó đều là những lao động trẻ khỏe, đa phần người có tuổi và phụ nữ vẫn không có công ăn việc làm.
Trải qua nhiều năm phá dỡ cải tạo, khu vực xung quanh không làm khu đô thị và siêu thị, thì cũng thành công viên, nơi tập thể dục thể thao, duy chỉ có nơi này vẫn không có gì thay đổi. Bởi số người thất nghiệp khá nhiều, đại bộ phận đều sống dựa vào tiền cho người ngoại tỉnh thuê nhà. Để kiếm thêm nhiều tiền, họ đua nhau xây nhà dựng cửa, tận dụng triệt để từng tấc đất, chỉ lo mình bị thiệt.
Dần dà chỗ này trở thành nơi tập trung của người ngoại tỉnh, vấn đề trị an cũng theo đó ngày càng nhiều thêm. Nhất là hai năm gần đây, không biết vì sao, đa phần các nhà mặt đường đều thành tiệm cắt tóc. Dù là “tiệm cắt tóc Lệ Lệ” hay “Salon thời thượng”, đều không có tiệm nào cắt tóc thực sự cả.
“Đinh ca, đồn công an ở đây không quản sao?”, tiểu thực tập sinh nghe giới thiệu xong hiếu kỳ hỏi. ĐinhTử cười, “Quản chứ, ai nói là không quản, lúc nào khu vực thiếu kinh phí, thì phải quản chứ!”. “Hả?” tiểu thực tập sinh trợn tròn mắt.
“Đinh Tử, đừng có tán hươu tán vượn nữa!”, Mễ Dương cười mắng, “Cơ cấu nhân viên khu này khá phức tạp, trừ phi di dời triệt để cả vùng này, nếu không cậu bắt họ chạy, chạy không thoát thì nộp phạt, không có tiền thì tạm giữ vài ngày rồi lại thả về, nhưng chẳng cần đợi người anh em bị tạm giữ trở về, hội chị em được thả đã về đã lại có mặt ở trạm phía tây Bắc Kinh chuẩn bị làm lại từ đầu rồi, cơ sở nhiều lúc cũng đành chịu! Nhiều việc như thế, không thể ngày nào từ sáng đến tối cũng chỉ lo truy quét tệ nạn, hơn nữa đa số các gia đình ở đây đều sống nhờ tiền cho thuê phòng, cậu đuổi hết người đi rồi, họ biết cho ai thuê bây giờ?”.
Tiểu thực tập sinh còn định hỏi tiếp, Đinh Tử bỗng ho một tiếng, khẽ nói, “Tới rồi”. Tiểu thực tập sinh tim đập thùm thụp, dõi theo ánh mắt của anh, một tên trọc đầu vung vẩy cánh tay từ một ngõ nhỏ đi ra. Tiểu thực tập sinh đưa tay định chỉ hỏi, là hắn hả? Mễ Dương nhân lúc châm thuốc, kín đáo đập tay ngăn cậu lại. Tiểu thực tập sinh xoa xoa cánh tay đau rát, nhìn sang khuôn mặt không chút biểu cảm của Mễ Dương, chợt nhớ lại lời anh nói lúc trước, nhìn được nghe được nhưng cấm mở miệng! Còn lôi thôi cái gì, không mau bịt chặt cái miệng lại.
Tên đầu trọc đi qua trước mặt bọn Mễ Dương, liếc qua họ một cái, như không quen biết, rẽ ngoặt vào một quán cơm phía đối diện. Mễ Dương với Đinh Tử tỉnh bơ như không, hút nốt điếu thuốc mới sang đường thong dong bước vào quán cơm kia.
Lúc này một cô gái mặc quần bò nói giọng vùng Hà Bắc chạy ra đón, “Ba vị đại ca mời ngồi, các anh dùng gì ạ?”. Đinh Tử ngó nghiêng xung quanh, “Ở đây có phòng riêng không?”. Cô gái ngẩn người, vừa định lắc đầu, thì một cô vòng eo chừng độ một mét từ bếp sau xông lên, Mễ Dương giật nẩy mình. Cô nàng này béo thì cũng béo rồi, lại còn mặc quần bó chẽn màu chói lọi, mắt mũi bôi vẽ cứ như vừa bị ai tẩn cho một trận vậy, khắp mặt đâu đâu cũng thấy sưng phù. “Ba vị đại ca, phòng riêng chỗ em vẫn chưa sửa xong, nếu anh không ngại, xin mời sang phòng sau, cũng yên tĩnh không kém đâu ạ!”, cô gái nhiệt tình mời mọc.
Mễ Dương hỏi, “Có sạch sẽ không?”. “Tuyệt đối sạch sẽ, mời ba anh đi theo em!”, cô béo nhanh chóng dẫn ba người đi về phía sau. Phòng sau thoạt nhìn hệt như nhà ở, cô béo vén một tấm rèm cửa màu hồng lòe loẹt rẻ tiền lên, “Mời các anh!”, tiểu thực tập sinh theo sau vào phòng.
“Đinh ca, Mễ ca, các anh tới rồi à, mời ngồi, ai nhỉ, Quyên Tử, mau mang chút rượu thịt lên, bia phải lạnh đấy nhé!”, một giọng sang sảng vang lên, tiểu thực tập sinh vừa nghiêng đầu liền trông thấy gã trọc đầu khi nãy đang khom lưng cúi rạp người giơ tay mời họ vào. “Không phải cầu kỳ, chúng ta nói chuyện được rồi!”, Mễ Dương ngăn cô gái, gã đầu trọc không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô gái ra ngoài.
“Được rồi, lão Cung, mấy ngày không gặp anh đã thành ông chủ rồi sao?”, Đinh Tử hừ khẽ. Tên đầu trọc cười ha hả, “Đinh ca lại trêu em rồi, đây là cửa hàng của vợ em”. “Vợ?”, Đinh Tử ngoắc đầu, “Cô nàng vừa nãy đó hả? Nhặt được hồi nào vậy?”. Lão Cung nhe răng, “Vừa tháng trước, hai đứa em vừa gặp đã… cái gì nhỉ, cái gì mà sét ái tình đó, cảm xúc dạt dào lắm, như kiểu trên ti vi người ta vẫn diễn đó! Ơ kìa, Mễ ca ngồi đi, ô, vị cán bộ này nhìn cứ là lạ, anh là?”. Đầu trọc cười nhún nhường, ánh mắt thì quét một lượt từ trên xuống dưới quan sát anh chàng thực tập sinh. Cậu nhóc có phần hồi hộp, chỉ có thể duy trì vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng không biết phải nói gì.
“Cảnh sát Triệu mới tới, sau này sẽ còn gặp nhiều, anh phải hết lòng phối hợp đấy nhé!”, Mễ Dương cười nói. “Nhất định rồi, nhất định rồi”, gã đầu trọc gật đầu lia lịa, rồi lại xông tới vỗ ngực tiểu thực tập sinh, “Cảnh sát Triệu, sau này có việc gì anh cứ hô một tiếng, Hồ Cường tôi quyết không chối từ!”. Tiểu thực tập sinh ngẩn người, buột miệng, “Hồ Cường? Anh không phải họ Cung sao?”
“Khục”, Đinh Tử ho một tiếng, anh và Mễ Dương đều cố nín cười, gã đầu trọc xoa xoa cái trán bóng nhoáng, cười mỉa, “Cảnh sát Triệu, đấy đều là anh em trên phố gọi bừa vậy, để anh hỏi thế này em cũng ngại thấy ngại quá, không quan trọng, anh thích gọi sao cũng được”. “Cậu mà cũng biết xấu hổ nữa à? Biệt hiệu đều đã lan truyền khắp nơi rồi, còn ngại với chả ngùng gì nữa?”, Đinh Tử khịt mũi dè bỉu. Tiểu thực tập sinh lúc này mới hiểu, hóa ra lão Cung là tên viết tắt của lão tiến cung[1], anh biết những người này đều gọi việc vào nơi tạm giam là tiến cung.
[1] Lão: toàn, nhiều lần.
“Đinh ca, đó là chuyện trước đây rồi!”, đầu trọc làm vẻ bất bình, “Bây giờ anh em tuyệt đối là những công dân tốt biết tuân thủ luật pháp, hợp tác với chính quyền, hợp tác…”. “Được rồi, được rồi”, Đinh Tử ngắt màn “mưa xuân phơi phới bay” của lão Cung, “Cậu gọi chúng tôi đến đây, không phải là để nghe cậu biểu dương chính mình đấy chứ? Vào việc chính đi nào!”.
“Em nào dám, nếu không có việc quan trọng em nào dám kinh động hai anh đây, vụ tiệm cắt tóc lần trước chẳng phải vẫn chưa phá được hay sao? Giờ có manh mối rồi!”. Lão Cung nói vẻ thần bí, vẻ mặt còn có phần tự đắc. Mễ Dương khẽ chau mày, “Cậu có gì thì nói toẹt mẹ luôn ra, vòng vo tam quốc định giấu ai hả?”. Lão Cung vội đứng lên, “Mễ ca, xem anh nói kìa, em nào dám giấu giếm gì anh, các anh đợi một lát”. Nói rồi vén rèm đi ra, gọi cô béo ban nãy lại ghé tai nói thầm mấy câu.
Bọn Mễ Dương nhìn thấy cô nàng béo ngoắt mông quay đi, bước vào một phòng khác. Đinh Tử sáp lại gần tai Mễ Dương thì thầm, “Cậu xem lão Cung này mắt mũi thế nào chứ, chỉ dựa vào hiệu quả thị giác thế này, hắn đã trúng sét ngất ngây rồi sao?!”. “Phì!” tiểu thực tập sinh bên cạnh vội bụm miệng, cúi đầu cười. Mễ Dương vừa định mở miệng, đã thấy lão Cung cầm bọc khăn tay bước vào.
Mở hết tầng này tới lớp khác, “Đây chả phải là thẻ SIM hay sao?” tiểu thực tập sinh đang thò cổ ra nhìn không kìm được thốt lên, Mễ Dương với Đinh Tử thì không động tĩnh gì. Đợi cho lão Cung trình bày xong xuôi ngọn nguồn gốc tích của cái thẻ SIM điện thoại, Mễ Dương nhìn sang Đinh Tử, “Tuy không chắc là thứ chúng ta cần, nhưng cứ đem về cục kiểm tra xem sao, tránh để xảy ra sai sót”. “OK!”, Đinh Tử gật đầu, rồi trợn mắt nhìn lão Cung, “Có tí việc cỏn con thế này mà bắt chúng tôi chạy cả đoạn đường dài, cậu mang tới chả phải nhanh gọn hơn à!”.
Lão Cung cười nịnh bợ: “Đinh ca, nếu chỉ vì cái thứ đồ chơi này, thì em nhất định mang qua cho anh rồi. Lần trước chẳng phải anh bảo em để ý mấy người ở cùng cô gái đó sao? Cô ta về rồi, nên em mới gọi các anh tới, để giữ bí mật, em không dám nói qua điện thoại!”. Đinh Tử và Mễ Dương tim đập bình bịch, “Thế