u thuật vang lên tiếng gào khóc của Đường Uyển Như. Tôi và Cố Ly xông vào thì thấy nó đang cầm một chiếc gương còn đôi vai rung lên không ngừng, nó khóc lóc thảm thiết, nhưng vì miệng đã bị chỉ rịt chắc, không thể mở miệng, nên chỉ có thể phát ra tiếng nấc khó nghe hết hồi này đến hồi khác từ trong cổ họng. Thanh ấm ấy nghe như trong phim con tin bị bắt trói, rồi dùng băng keo dán kín miệng đang hoảng sợ kêu cứu.
Nó vứt gương sang một bên, rồi chụp lấy giấy và bút bên cạnh, viết soạt soạt soạt “Có để lại sẹo không?” Sau đó đưa cho bác sĩ xem, bác sĩ an ủi: “Sẽ có một đường sẹo màu phấn mờ mờ.”
Đường Uyển Như thở phào một tiếng, tôi có thể cảm nhận được nụ cười như trút bỏ được gánh nặng ấy, cho dù vết thương dài được khâu kín trên khóe miệng của nó khiến nụ cười trông đáng sợ kỳ lạ.
“Nhưng đó là chuyện của dăm ba năm nữa.” Bác sĩ thở dài một hơi, gượng gạo nói thêm, “hơn nữa còn cần cơ thể cô không tạo sẹo.”
Đường Uyển Như ngẩn ra một lúc, rồi quẳng chiếc gương đánh cạch một tiếng dưới chân tôi và Cố Ly, trong đám mảnh vỡ trước mắt, có vô số gương mặt tuyệt vọng của Đường Uyển Như.
Tôi biết, ngoài chiếc gương ấy ra, thực chất còn có rất nhiều thứ, cũng đồng thời bị vỡ nát trong ngày hôm đó.
Trong suốt một tuần chờ Đường Uyển Như hồi phục ấy, tôi và Cố Ly, còn có Neil nữa, mấy chúng tôi luân phiên chăm sóc.
Ngày thứ hai sau khi kết thúc cuộc tranh cãi, Nam Tương đã chuyển đi. Nó chẳng thèm từ biệt chúng tôi, chỉ lặng lẽ cùng Cố Hoài thu dọn đồ đạc trong phòng, Cố Hoài mua về ba chiếc vali hiệu RIMOWA vừa to vừa đắt, tôi nhìn ba chiếc vali cực lớn ấy bật ra trên đất, giống như ba con quái vật đang há cái miệng khổng lồ, chúng nhai nát rồi nuốt chửng vào bụng từng chút từng chút những năm tháng đã thuộc về chúng tôi.
Cố Hoài xách hai chiếc vali đã nhét đầy đồ đạc, đi xuống lầu trước. Chỉ còn lại một mình Nam Tương trong phòng, kiểm tra dọn dẹp những thứ còn sót lại.
Tôi đứng ở cửa nhìn nó bình tĩnh mà khoan thai đem quần áo xếp lại thành chồng rồi bỏ vào trong vali, gương mặt không trang điểm kia của nó lấp lánh, lung linh giống như đang phát quang, toàn thân từ trên xuống dưới đều dạt dào sự thèm khát đối với tương lai, giống như sắp sửa xuất phát tiến lên một hành trình tươi đẹp – thực ra tôi chẳng bất ngờ về biểu hiện như thể máu lạnh này trước lúc từ biệt của nó. Trái tim người ta, muốn mềm thì rất mềm; còn muốn cứng, cũng rất cứng.
Tôi hỏi: “Cậu định chuyển đi đâu? Nhà trước đây của cậu đã không còn ai ở nữa rồi.”
Nó chẳng trả lời tôi, tiếp tục thu dọn những chiếc bình chiếc lọ xanh xanh đỏ đỏ, những chiếc hộp to to nhỏ nhỏ trên bàn trang điểm, bỏ tất cả vào trong vali.
Tôi không cam lòng, tay dùng sức nắm chặt một miếng gỗ trên khung cửa, cố làm cho bản thân trông điềm tĩnh hơn: “Có phải cậu chuyển đến nhà Cố Hoài không?” Tôi có thể cảm nhận được luồng hơi nóng từ chỗ đầu gối trào ngược lên trên, trào đến vị trí khóe mắt rồi dừng lại trương phồng lên.
Bóng dáng của nó chợt cứng lại trong mấy giây, sau đó quay đầu lại, nụ cười của nó thật đẹp, đồng tử đen láy được đôi mi dày đen ôm lấy, khuôn mặt vừa nhỏ vừa tinh tế, làn da mềm mại trong ánh sáng, giống như tuyết mới phủ trên đọt cây. Nó cười nói: “Sao, không được à?”
Đưa mu bàn tay lên lau sạch nước mắt trên mặt, tôi đã nhận thua, tôi hít một hơi qua mũi, nói: “Tớ rất hận cậu.”
Nam Tương đóng vali đánh phạch một cái, nó ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn quét qua quét lại trên mặt tôi. Tôi biết, gương mặt đầy nước mắt nước mũi lúc này làm tôi trở nên đáng thương và bô nhếch đến thế nào. Nó kéo vali đi đến trước mặt tôi, chẳng chút chùn chân và nhượng bộ, nó gằn từng chữ từng câu sát vào chóp mũi của tôi: “Lâm Tiêu, cậu cho rằng tó không hận cậu sao?”
Đó là câu nói sau cùng nó để lại trong căn nhà này.
Câu nói đó giống như một lá bùa của đạo sĩ dùng máu gà màu đỏ vẽ ra, mãi mãi dán trên cửa phòng của nó.
Sau này, trong những ngày tháng chỉ còn tôi và Cố Ly sống trong căn biệt thự cực lớn này, mỗi lần đi ngang qua cửa căn phòng trống huếch trống hoác của Nam Tương, tôi đều có thể nghe thấy câu nói này: “Cậu cho rằng tớ không hận cậu sao?”
Nó không chỉ mãi mãi dán trên cửa, mà còn mãi mãi dán trên ngực tôi.
Ngày thứ ba sau khi Nam Tương chuyển đi, Cố Nguyên cũng rời đi.
Nhưng anh ta đi tiêu sái hơn Nam Tương rất nhiều.
Anh ta vốn chẳng ngày ngày ở đây giống như mấy chúng tôi, chỉ thỉnh thoảng qua đêm mà thôi, vì vậy đồ đạc hầu như chỉ có mấy bộ quần áo, mấy chai sản phẩm giặt tẩy, mấy thứ đồ lót, mấy đôi bít tất, mấy chiếc cà–vạt, và một số sách báo loại truyện ký nhân vật mà anh ta thích đọc mà thôi.
Muốn chuyển những thứ này đi chỉ cần một chiếc thùng carton cỡ vừa là đủ.
Nhưng ngay cả thùng carton anh ta cũng chẳng có.
Anh ta chỉ lạnh nhạt nói với Cố Ly “những thứ ấy anh không cần nữa”, sau đó tháo chìa khóa cửa chính ra khỏi chùm chìa khóa của mình, rồi quăng vào trong khay chìa khóa, chiếc khay tạo hình đĩa bay được một con chó nhỏ đúc bằng đồng ngậm trong miệng đặt bên cửa ra vào.
Cạch một tiếng, câu chuyện của anh ta với căn phòng này đã kết thúc.
Nói một cách chính xác, là chuyện giữa anh ta với Cố Ly, đã kết thúc.
Buổi tối hôm Cố Nguyên rời đi, Cố Ly đã đem tất cả quần áo và vật dụng của anh ta, cho tất cả vào thùng giấy, nó bảo tôi giúp, cùng chuyển thùng giấy ra để ở bãi cỏ trong vườn. Đồ của Cố Nguyên đều là hàng cao cấp với giá trị đắt đỏ, tôi nghĩ, chẳng cần đợi đến sáng hôm sau, chắc chắn đã được người quản lý khu nhà dọn đi rồi.
Tôi nhìn cái thùng trước mặt, đột nhiên nhớ đến mấy năm trước, khi đang học đại học, lần cãi nhau giữa Cố Nguyên và Cố Ly ấy, Cố Nguyên cũng đem toàn bộ quà tặng mà Cố Ly tặng cho anh ta bỏ vào trong một cái thùng carton, rồi lẳng lặng quăng trước cửa phòng ký túc xá chúng tôi. Khi tôi còn đang chìm trong hồi ức của quá khứ, Cố Ly đã dứt khoát quay người trở vào trong phòng. Tôi trông theo bóng dáng ấy, gió thổi mái tóc dày bóng tung lên, ánh đèn đường rọi trên mái tóc màu hồng nâu của nó, ửng lên một thứ màu hồng mịn màng tựa như màu gỗ gụ, thân hình gầy gò của nó bị màn đêm bao bọc càng như siết lại, trông nó như một âm hồn xưa cũ độc hành trong màn đêm, đã không còn buồn vui đối với sự yêu hận của nhân gian nữa.
Nhưng một phút sau, trên tay nó lại cầm một chai rượu mạnh từ trong nhà bước ra, đi đến trước chiếc thùng carton, mở nắp ra rồi cầm chai rượu đổ ào ào vào trong thùng. Sau khi lạnh lùng trút hết một chai rượu mạnh 500ml, nó lôi từ trong túi áo ra một chiếc bật lửa vỏ bạc trắng, đó là kiểu bật lửa giới hạn số lượng toàn cầu của S.T.Dupont mà Cố Nguyên sưu tầm.
Cố Ly ngắm nhìn ngọn lửa đang nhảy múa, ánh lửa lấp lánh trong con ngươi nó, sau mấy giây, nó lạnh lùng ném cả chiếc bật lửa đang cháy vào chiếc thùng carton đã rưới đầy rượu mạnh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi lửa đã phụt ra khỏi thùng giấy, giống như một con rắn xanh lục, cả bãi cỏ chợt sáng bừng lên.
Chẳng biết Đường Uyển Như ra khỏi phòng từ khi nào, nó lặng lẽ đứng bên cạnh chúng tôi, từ biệt với tất cả những thứ trước mắt. Hai tay nó lần lượt nắm lấy tay tôi và Cố Ly, ba chúng tôi tay trong tay đứng trên bãi cỏ, ánh lửa đổ bóng chúng tôi xuống thảm cỏ, cái bóng vừa gầy vừa dài, trông dáng người chắc còn hơn cả người mẫu siêu cấp, chúng tôi tay trong tay, trông như chị em gái anh hùng chốn thảo nguyên tương thân tương ái trong phim hoạt hình. Ánh lửa phản chiếu lên vết thương vừa dài vừa hồng bên khóe miệng của Đường Uyển Như, nhìn nó tựa đang khóc, lại như đang cười.
Sau này, trong giấc mơ của tôi luôn lặp đi lặp lại hình ảnh ngọn lửa im hơi bặt tiếng này. Trên đám cỏ màu xanh trải dài mênh mông, một ngọn lửa nho nhỏ dưới sự thôi thúc của rượu mạnh, đã phát ra hào quang xanh thẳm. Ngọn lửa thiêu đốt vốn dĩ phải nóng rãy đỏ rực, nhưng lúc này vì ánh hào quang u lạnh kia mà chẳng còn vương chút hơi nóng nào. Đêm khuya cuối hạ đầu thu, vô số loài côn trùng và bươm bướm, từ những bóng cây đen sẫm dập dờn bay ra, điềm nhiên mà lạnh lùng lao thẳng vào ngọn lửa màu xanh lạnh lẽo ấy. Chúng giống như vô số mảnh vỡ ký ức, những bụi trần xưa cũ đã tồn tại từ xa xưa trên thế giới, giờ đây, chúng đã bị sự đau thương, thinh lặng mà dữ dội trước mắt vẫy gọi, nhộn nhịp dựa vào cuộc cáo biệt dài dằng dặc này. Trong ánh lửa đang nhảy múa không ngừng, nét mặt Cố Ly hiện ra yếu đuối mà nhợt nhạt, luồng sáng lốm đốm lấp lánh trong mắt nó, giống như một dòng ngân hà đang xoay chuyển. Ba chúng tôi đứng lặng trong màn đêm, trút bỏ tất cả để thưởng thức ngọn lửa tiêu hủy tưởng chừng như chẳng có điểm dừng đang hừng hực trước mắt. Chúng tôi đều hiểu, hào quang trong mắt cuối cùng đều sẽ lụi tàn đi, giống như trong bộ phim Thế giới vi mô, vô số ngân hà, vô số tinh cầu, vô số nền văn minh, vô số sinh mạng đều rơi xuống và bị thiêu cháy một cánh lặng lẽ dòng chảy của thời gian.
… Chẳng thứ gì có thể chiến thắng được thời gian. Ngay cả ánh sáng cũng không thể. Ngay cả hồn phách cũng không thể. Chỉ có nó là kẻ chiến thắng sau cùng. Khi vạn vật biến mất hoàn toàn trong vũ trụ bao la, chỉ có thời gian còn ở lại, nó giãn nở lấp đầy tất cả.
… Chiếc thùng giấy ấy cuối cùng đã cháy thành một đống tro tàn, sau khi bị mấy cơn mưa to gột rửa thì chẳng còn vết tích gì nữa. Chỉ còn đám cỏ nhỏ bé ấy trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, trơ lại một khoảnh đất cháy đen trên bãi cỏ xanh ngan ngát, giống như có một vết sẹo cực kỳ khó coi. Mãi đến khi tất cả chúng tôi đều chuyển khỏi căn biệt thự ấy, khoảnh đất cỏ bị thiêu cháy, vẫn còn mang vẻ trọc trơ đất.
… Tôi thường nghĩ, hồi đó thực ra tôi phải hiểu rằng, đây là ám hiệu mà Thượng đế gửi cho chúng tôi, chỉ có điều tất cả chúng tôi đều bỏ sót mà thôi. Thật ra chúng tôi sớm đã được xem trước những hình ảnh dự báo ấy.
Sau khi Đường Uyển Như cắt chỉ xong, liền được cha mẹ nó đến đón về nhà.
Xảy ra chuyện như vậy, cha mẹ nó không tìm chúng tôi kiếm chuyện, xem như là thông tình đạt lý lắm rồi. Cho nên, chúng tôi cũng chẳng dám hy vọng họ giao con gái cho chúng tôi chăm sóc. Trong suốt quá trình chuyển nhà, cha mẹ nó đều làm vẻ mặt sắt. Nhất là cha nó, khi thu dọn đồ đạc, luôn cầm thùng giấy đập đùng đùng lên sàn nhà.
Thực ra tôi rất hiểu họ. Họ chỉ tỏ vẻ mặt cho chúng tôi xem, chứ chưa xông vào ẩu đả đến rách đầu chảy máu đã xem như nhân cùng nghĩa tận rồi. Nếu trên mặt con gái tôi bị rách một vệt như vậy, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, dù sao cũng phải quậy đến thẳng tòa án, không bồi thường bảy tám chục vạn đồng, thì tôi tuyệt đối không tha. Tuy trong vụ tai nạn này, chẳng ai rõ rốt cuộc người nào đã đẩy Đường Uyển Như trên đống thủy tinh vỡ như vậy, nhưng rõ ràng chẳng có ai là phạm nhân, vậy thì tất cả mọi người, đều là phạm nhân.
Ai có thể nói tay mình sạch sẽ chứ?
Tôi và Cố Ly đáp lại bằng khuôn mặt tươi tắn, trước sau đều đi theo sau họ, lúc thì rót nước, lúc lại giúp họ bê đồ, dù đa số thời gian chúng tôi đều bị coi khinh, bị lạnh nhạt. Tôi thấy gương mặt của Cố Ly sắp thộn ra đến nơi.
Cái dáng vẻ vừa ảo não, đáng thương lại vừa a dua gian xảo của nó, khiến tôi trông thấy mà đau lòng. Đã mấy lần bàn tay cầm ly nước đưa qua, rồi lại bối rối dừng trong không khí. Tôi bất đắc dĩ phải đưa tay ra đỡ l