Ánh dương ngoài cửa sổ đang dần dần sáng rỡ, cách tiểu khu một dải lụa xanh, tiếng dòng xe tấp nập mỗi lúc một ồn ào dội lại, vô số thanh âm hỗn tạp sau khi đập vào vách kính cách âm chân không thì giống như biển cả tĩnh lặng nuốt chửng, trong đầu tôi không biết tại sao lại xuất hiện nhiều bướm đêm điềm tĩnh tự nhiên bay vào trong biển lửa như vậy.
Ở Thượng Hải, có vô số người có thể được thấy ban mai tinh sương khi mặt trời mới mọc.
Chẳng hạn những công nhân vệ sinh môi trường mặc đồng phục màu xanh lam cầm chổi quét dọn, hằng sáng họ đều miệt mài quét sạch thành phố, gương mặt tê dại của họ được che đậy đằng sau những chiếc khẩu trang to đùng. Những đoạn đường tấc đất tấc vàng dưới sự quét đi dọn lại của họ, đã tỉnh giấc từ trong đêm đen xám xịt mệt mỏi, trở nên hối hả lạ thường đón chào ngày mới.
Chẳng hạn những người lớn tuổi bị thời đại chạy vùn vụt với tốc độ ánh sáng quẳng lại, mỗi sáng tinh sương họ bò dậy từ chiếc tổ của mình, tìm kiếm một khoảng cỏ xanh vô cùng hiếm hoi ở trong thành phố tựa rừng bê tông xếp san sát này, họ thân thiết ôm lấy những thân cây mà hít thở, trầm tư, bạn chỉ cần nhìn qua nét mặt với đôi mắt khép kín, khẽ chau mày, bạn nhất định sẽ thấy sợ hãi về tương lai. Những bóng cây trầm lặng không nói, là thứ duy nhất họ có thể ôm ấp trong thành phố này. Những ánh đèn sân khấu quay cuồng điên đảo không thuộc về họ, những ly rượu pha lê không thuộc về họ, di động Apple và phim IMAX không thuộc về họ, họ là đám bô lão bị thành phố này quẳng lại, khi đứng trước mặt những thân cây có tuổi đời còn xưa cũ hơn cả họ, họ đã biến thành một đám mồ côi.
Còn cả những tài xế taxi suốt đêm không ngủ. Họ mở trừng trừng đôi mắt mệt mỏi, lục lọi trên đường xem người khách có thể vung tay lên bất cứ lúc nào. Nhưng khoảng thời gian ấy đều là những người phải vội vã đi làm, đều là đám làm công ăn lương mắt nhắm mắt mở một tay xách cặp, một tay cầm ly đậu nành, hộc tốc lao về hướng trạm xe buýt hoặc ga tàu điện ngầm, giá taxi ngày càng tăng không chỉ khiến tiếng kêu than vang lên ngập đường, còn khiến những chiếc taxi bật sáng bảng đèn “xe trống” trên đường mỗi lúc một nhiều. Người có thể mặt không biến sắc, tim không nhảy giật khi nhìn những con số nhảy nhót trên đồng hồ tính cước taxi, chẳng ai phải vội vã đi làm trong khoảng thời gian sớm như vậy, địa chỉ và số điện thoại trên danh thiếp của họ tuy chẳng giống nhau, nhưng hầu như đều in hai từ như nhau: Tổng giám đốc hoặc Giám đốc. Nhưng cũng chưa hẳn họ sẽ đi taxi. Xe mà họ đi, hoặc là tự lái, hoặc có người khác lái hộ. Hoặc ở ngay đối diện công ty, chỉ cần bước qua đường là xong.
Còn có những cô gái trẻ, tuổi đôi mươi mắt kẻ đen vừa từ trong khách sạn bước ra. Lớp trang điểm đã nhòe đi trong nắng mai thuần khiết trông càng thêm dơ bẩn, miệng họ nhả ra một thứ mùi rượu, chua, đắng, tanh, hôi, quyện vào nhau tạo thành thứ mùi nước hoa có tên là “kẻ thất bại”. Thành phần nguyên liệu gồm năm vị kỳ chân dị thảo gọi là hư vinh, tham lam, lười nhác, xúi quẩy, ngu xuẩn.
Còn có một nhóm người khác. Họ lại như ánh ban mai trước mắt, sạch sẽ, thuần khiết, quy luật, khỏe khoắn.
Ví như Cố Nguyên và Nam Tương.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng người nói chuyện trong phòng khách. Thế là tôi lập tức mở mắt, vẫn chưa định thần lại được, đột nhiên một cơn gió thổi từ khe cửa sổ chưa được đóng kín vào, rèm cửa bị hất tung, ánh nắng chói lóa rọi thẳng vào phòng, khiến bóng tối trong gian phòng chớp mắt đã nát vụn, tôi thét lên một tiếng, cảm giác như có người đem nước cốt chanh xịt vào trong mắt vậy.
Có thể do tôi thét quá to, lại kết hợp với việc say mèm đêm qua, khiến tai tôi lập tức kêu lên ong ong không ngừng, trong tầm nhìn của tôi cả gian phòng đang xoay chuyển dữ dội như hệ thống vắt khô của máy giặt đang hoạt động.
Tiếng thét của tôi cũng khiến Sùng Quang đang ngủ bên cạnh tôi cũng bừng tỉnh. Dáng vẻ của anh ấy trông như người mẫu cơ bắp, tóc vàng mắt xanh trong quảng cáo đệm của truyền hình, bọn họ đều trần nửa người, nằm nghiêng như đang trong mộng đẹp, đồng thời để lộ ra một bờ vai chắc khỏe và cánh tay cơ bắp phía ngoài chiếc giường đơn màu trắng để thu hút cặp mắt của người tiêu dùng, cũng như khiến người ta thèm thuồng. Mái tóc xõa tung sạch sẽ, tỏa ra mùi hương của dầu gội đầu, làn da sáng mịn cùng đường nét rõ rệt trong ánh nắng ban mai. Rõ ràng anh ấy đã tắm gội, đánh răng thay áo ngủ rồi mới lên giường. Trông anh ấy như một bữa điểm tâm sáng vừa chế biến xong còn nóng sốt.
Còn tôi ư? Đang ngọ nguậy rồi bật thẳng người dậy, thì bắt gặp ngay dung nhan của tôi trên gương treo tường, mi mắt to đùng sa xuống, như sắp treo phía trên huyệt nhân trung, lớp maccara đã nhòa thành một mớ hỗn độn, khiến tôi trông như vừa bị Đường Uyển Như đánh cho một trận. (Cũng có thể đích thực là vậy, nói thật lòng, trong chút ký ức còn sót lại đêm qua, có mấy cảnh khiến tôi cảm thấy rất có thể Đường Uyển Như đã đánh tôi, chẳng hạn, tôi lờ mờ nhớ mình đã cầm một quả dưa mà cứ ngỡ mình đang một chiếc ôm rồi đập thẳng vào đầu Đường Uyển Như). Còn mái tóc của tôi trông còn kinh khủng hơn, cảm giác chẳng khác nào đã bị thổi suốt ba tiếng đồng hồ dưới ống xả của xe tải hạng nặng của hãng Đông Phong.
Tôi buồn ói.
Rõ ràng Sùng Quang cũng bị tôi làm cho đờ người, anh ấy trợn đôi mắt quyến rũ kia, đồng thời hít sâu một hơi, sau đó dứt khoát khép chặt mắt rồi ngả đầu xuống tiếp tục ngáy o o. Tôi nghĩ, có lẽ anh ấy nghĩ mình gặp ác mộng.
Tôi ngất ngưởng bước ra khỏi phòng ngủ, vặn vòi nước trên bồn rửa tay, sau đó thò đầu xuống dưới dòng nước đang chảy ra từ vòi. Tôi vừa để dòng nước ấy chảy rào rào gột rửa, vừa tranh thủ tiếp tục ngủ. Nếu không rút nút xả của bồn nước, tôi nghĩ có khả năng mình đã bị dìm chết trong bồn rửa tay đầy ắp nước. Tôi tin rằng trông thấy kiểu hiện trường phạm tội kỳ dị ấy thì ngay cả Sherlock Holmes cũng chẳng phá nổi vụ án mạng này.
Trong cơn mơ màng, tôi đã kịp tẩy trang, gội đầu, đánh răng, rồi khoác mái tóc ướt rườn rượt đi vào phòng khách, đã thấy Cố Nguyên và Nam Tương mặt mày rạng rỡ, trang phục gọn gàng – giờ này phút này, họ là hai người tôi không muốn nhìn thấy nhất.
Tục ngữ nói thế nào nhỉ, “tuyết kịp lúc lã chã chào năm cũ, thù mới hận cũ cũng kéo về”. Đúng vậy, Cố Nguyên chính là hận cũ của tôi, anh ta đã hận tôi hơn nửa năm nửa, tôi cũng chẳng thua kém. Còn Nam Tương ư, là thù mới cách mấy giờ trước.
Nam Tương vừa trông thấy tôi liền vồn vã chào hỏi, trông bộ dạng hiền lành vô hại, vui buồn không vướng bận.
Còn Cố Nguyên, không ngoài dự đoán của tôi, vẫn giữ thái độ coi tôi như vô hình ấy, anh ta tiếp tục nhẩn nha thưởng thức cà phê đang bốc khói đưa hương trong ly, và trò chuyện rất ăn ý với Nam Tương, sự xuất hiện của tôi với anh ta chẳng khác nào chiếc túi bóng bay qua phía đường đối diện, anh ta chẳng hề chớp mắt lấy một cái.
Nếu đổi lại là trước đây, ít nhiều tôi còn vì sự áy náy từng có mà cảm thấy có chút day dứt, anh ta không thèm nhìn thì cũng mặc kệ vậy đi. Nhưng còn lúc này, cái cảm giác say mèm sau một đêm túy lúy giống như chiếc thẻ khắc lời chú trên vòng kim cô[1] cài trên đầu tôi, hậu quả những cơn cuồng dại do rượu gây nên như tiếng khóc rưng rức, tiếng hi hi ha ha chẳng khác nào căn bệnh thần kinh đang lấp đầy lồng ngực, cho nên, cái thái độ kiểu “khinh người xâng xấc”, đã lập tức khiến sự tức giận trong tôi bốc lên, bầm gan tím ruột.
[1] Lời chú mà Quan âm Bồ Tát đã chỉ cho Đường Tam Tạng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không bằng chiếc vòng kim cô trên đầu, mỗi lần niệm chú này thì chiếc vòng siết lại, khiến đầu Tôn Ngộ Không đau đớn như muốn chết.
Trông như chiếc máy kéo nhả khói đen xình xịch xình xịch, tôi xông đến bên bàn ăn, cầm lấy bình cà phê trên tay Cố Nguyên, lấy một chiếc cốc đang úp ngược trên bàn ăn, rồi rót rào rào một cốc đầy, cơn say của tôi còn chưa tỉnh hẳn, nên đương nhiên đã làm vấy bẩn ra bàn. Sự khiêu khích của tôi lập tức khiến Cố Nguyên vốn yêu sạch sẽ đến cuồng dại “Này…” lên một tiếng, chẳng khác nào con mèo bị người ta giẫm vào đuôi, đôi chân mày anh ta lộ ra biểu hiện cực kỳ bực tức, nhưng anh ta đã cố nhẫn nhịn để không buông lời khó nghe với tôi. Đúng là thực tình có chút thất vọng, vì tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc huyết chiến, thế mà kết quả đối phương chỉ nhẹ nhàng lách qua, rồi ung dung quất roi dài mà ngạo nghễ bước đi, để lại tôi ngơ ngẩn trông theo.
Nam Tương thấy cảnh giương cung rút kiếm của hai chúng tôi, liền đứng ra giải vây, nó nhìn tôi, thở dài rồi nói: “Hôm qua các cậu có chuyện gì à? Sao phải uống đến mức như vậy?”
“Uống đến mức như vậy? Uống đến thế nào thì làm sao?” Nó cho rằng nó đang giải vây, nhưng xin lỗi đi, nó chỉ đang nhóm lên một đống lửa khác mà thôi.
“Tẩy rửa xong rồi mà cậu còn đọc hiểu được nhiều thông tin như thế trên mặt tớ sao? Tớ đã uống đến mức thiếu đi một mắt hay là nhân trung đội lên trên trán sao?” Khí thế vừa mới thức dậy của tôi cộng với cơn đau đầu vì say rượu, rồi thêm sự sỉ nhục ở dịch quán Tư Nam hôm qua, khiến tôi trong một giây đã biến thành con chó Rural[2] của Trung Quốc lên cơn dại điên cuồng, gọi tục là chó rách.
[2] Loại chó có màu lông vàng, giống như chó cỏ phổ biến ở Việt Nam, nhiều nơi người dân gọi chúng là chó dách hay chó vàng.
“Cậu chỉ có một mắt đang đeo kính áp tròng.” Nam Tương nhìn tôi, điềm nhiên nói.
“…” Tôi quay người nén giận bước về phía nhà vệ sinh, nếu không phải vừa rồi tôi rửa mặt gội đầu, đồng thời đã gột đi quá nửa sức mạnh của hơi men, thì tôi nghĩ mình có thể tự khoét cả đôi mắt mất.
Tôi gỡ chiếc kính áp tròng ra rồi ném vào sọt rác, sau đó lấy chiếc kính trong tủ kính ra đeo lên, tôi nhìn mình trong gương, rất rõ ràng, trong khoảnh khắc tôi lại đem hai chữ “như vậy” trong câu “uống đến mức như vậy” của Nam Tương thay đổi đến mức đáng kinh ngạc hơn nhiều.
Tôi trở lại phòng khách tiếp tục uống cà phê, Nam Tương và Cố Nguyên đều không nói gì nữa, sau khi trải qua tình cảnh tự chuốc nhục vào người vừa rồi, ngọn lửa trong lòng cũng chẳng còn quá dữ dội nữa. trong mùi hương nồng nàn của cà phê, cơn đau đầu của tôi cũng dần dịu đi đôi chút.
Tôi nhìn Nam Tương ngồi phía đối diện, dưới ánh sáng ban mai dìu dịu, gương mặt duyên dáng của nó trông chẳng có bất cứ điểm khác biệt nào so với hồi đại học mấy năm trước. Còn tôi ư? Đầu rối mặt bẩn, mí mắt sưng húp, đeo một cặp kính gọng đen, trông tôi chẳng khác ông chủ nhiệm hướng dẫn thời đại học mấy năm trước là mấy.
Lúc này, một hồi âm thanh vang rền từ phía sau vọng lại, giống như chiếc máy ủi đang lái về phía tôi, không cần quay đầu tôi cũng biết là Đường Uyển Như đã dậy.
Nó ngật ngưỡng bước qua, trèo lên chiếc ghế bar bên bàn ăn, sau đó lại như con gà say không xương nằm xụi lơ trên mặt bàn, nó mặc bộ váy ngủ ngắn thêu ren tay bồng màu trắng, trông tròn trùng trục, trắng phơ phớ, nhìn như một chiếc bánh kem đầy bơ trắng từ trên ghế sau xe motor lật nhào xuống mặt đường vậy.
Con ngươi của nó như có một nửa treo lơ lửng trên hốc mắt, nửa còn lại như lặn sâu vào trong não, khiến nó trông rất ngầu, giống một người đang đăm chiêu suy nghĩ. Tất nhiên, lời nó nói cũng có thể khiến người ta buộc phải nghĩ ngợi, chẳng hạn như tôi, tôi chẳng thể ngay lập tức có thể hiểu được lờ