Sau này, trong giấc mơ của tôi luôn lặp đi lặp lại hình ảnh ngọn lửa im hơi bặt tiếng này. Trên đám cỏ màu xanh trải dài mênh mông, một ngọn lửa nho nhỏ dưới sự thôi thúc của rượu mạnh, đã phát ra hào quang xanh thẳm. Ngọn lửa thiêu đốt vốn dĩ phải nóng rãy đỏ rực, nhưng lúc này vì ánh hào quang u lạnh kia, mà chẳng còn vương chút hơi nóng nào. Đêm khuya cuối hạ đầu thu, vô số loài côn trùng và bươm bướm từ những bóng cây đen sẫm dập dờn bay ra, điềm nhiên mà lạnh lùng lao thẳng vào ngọn lửa màu xanh lạnh lẽ ấy. Chúng giống như vô số mảnh vỡ ký ức, những bụi trần xưa cũ đã tồn tại từ xa xưa trên thế giới, giờ đây, chúng đã bị sự đau thương, thinh lặng mà dữ dội trước mắt vẫy gọi, nhộn nhịp dựa vào cuộc cáo biệt dài dằng dặc này.
Thực ra đó không phải là ngày cuối cùng sống trong căn biệt thự trên phố Nam Kinh Tây của mấy đứa tôi, à, ý của tôi là, sau cuộc tranh cãi đã làm thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc sống của chúng tôi, thực tình tôi vẫn tiếp tục sống ở căn biệt thự ấy một khoảng thời gian nữa, sau đó, tôi mới chuyển đi.
Tôi cũng không phải là người cuối cùng rời khỏi căn biệt thự đó. Chỉ cần suy nghĩ đơn giản cũng biết, người rời khỏi đó sau cùng, tất nhiên là Cố Ly. Nhưng tôi chính là người đã kiên trì bầu bạn bên cạnh nó đến thời khắc sau cùng. Mỗi lần chỉ nghĩ đến đây thôi, trong lòng tôi lại cuộn trào cảm giác áy náy, nó như sóng thần sắp nhấn chìm tôi, hoặc ít hoặc nhiều đều khiến lòng tôi lắng lại đôi chút, giống như người mắc bệnh suyễn khi lên cơn, có người lặng lẽ dúi vào tay anh ta một chiếc túi để nôn đã vạch sẵn miệng.
Mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian đã trôi qua ấy – nói thực tình, tôi nghi ngờ chứng bệnh cưỡng bức hoài cổ không thuốc chữa này rất có thể sẽ quấn lấy tôi suốt cuộc đời, nghe thấy ca khúc quen thuộc, nhìn thấy cây đèn đường màu đồng cũ nào đó trên đường, ngửi thấy mùi vị nào đó… có quá nhiều điểm gợi nhớ, có thể khiến tôi ngay lập tức bị kéo chìm vào trong đầm lầy của hồi ức – cảnh mà tôi nhớ lại nhiều nhất, chính là cuộc tranh cãi trời long đất lở của chúng tôi ngày đó, cảnh cuối cùng trong ký ức, luôn được kết trên nét mặt hoảng loạn sợ hãi không nguyên nhân của Đường Uyển Như, máu ứa ra giàn giụa nơi khóe miệng nó đang tí tách tí tách rơi trên tấm thảm sàn hiệu FENDI quý giá của Cố Ly, đông cứng lại thành những vệt bẩn màu đen, nhìn giống như những chấm lõm nhỏ trên nền tuyết do máu nóng của động vật trong rừng sau khi bị người đi săn bắn trúng tạo ra.
Rồi sau đó, chẳng còn gì nữa.
Giống như Thượng đế đã cầm chiếc điều khiển từ xa, ấn nhẹ nút tạm dừng. Có lẽ ông ta giống như tôi, cũng bị cảnh tượng này làm cho rúng động sâu sắc, ông ta ngồi trên ghế sofa dán mắt vào cảnh tượng đang dừng lại, chớp chớp đôi mắt cảm nhận cái dư vị ấy trong vài ba giây, rồi sau đó mới để cho cuộc sống của chúng tôi tiếp tục – tiếp tục lao về hướng kết cục ráng chiều ngập trời, xa hoa tráng lệ ấy.
Nhưng khoảnh khắc tạm dừng vài ba giây ngắn ngủi ấy lại biến thành giấc mộng lặp lại, lặp lại, lặp lại, mãi không kết thúc trong nửa đời còn lại của tôi.
Giống như câu nói trong một cuốn truyện tranh của Nhật Bản thấm đẫm nước mắt mà Đường Uyển Như từng thích đọc nhất: “Thượng đế chỉ nháy nháy mắt, câu chuyện của chúng ta đã bắt đầu. Lại kết thúc rồi. Ông ta đã đánh cắp hết thảy chúng ta.”
Hồi đó, sau khi đọc xong trang ấy, nó đã khóc sướt mướt suốt mười phút, sau khi dùng drap của Nam Tương lau sạch nước mắt nước mũi, nó lập tức xuống lầu photo lại trang đó, rồi phóng to thành bức tranh, lồng vào một khung tranh nhựa màu trắng trị giá hai mươi đồng mua từ siêu thị trường học về, treo lên vách tường phòng khách của ký túc xá đại học nơi chúng tôi từng ở. Sau đó, bức tranh này bị Cố Ly vô tình thay thế bằng một bức tranh hiện đại theo trường phái trừu tượng mà nó mua về từ một phòng tranh. Mức độ trừu tượng của bức tranh ấy, nói thế nào nhỉ, giống như chứng cứ phạm tội của một bác nông dân thuần phác vùng Thiểm Tây còn lưu lại sau khi bị người ta chuốc cho hai cân Hồng cao lương, rồi có người nhét vào tay một hòn than, và ép ông ta vẽ nguệch ngoạc lên tấm vải bạt vậy.
Hồi đó, Đường Uyển Như tức giận sôi trào, gần như muốn bắt Cố Ly tống vào đồn công an, nhưng lại bị một câu nói của Nam Tương làm cho bừng tỉnh: “Như Như, bỏ đi, cậu hãy đem 90 tờ nhân dân tệ mệnh giá 100 đồng treo lên trưng bày ở phòng khách cho bằng nó đi.”
Đường Uyển Như đã bị bức tranh giá chín ngàn tệ ấy làm cho kinh ngạc. Mấy tuần sau đó, chúng tôi đều thấy trong các ghi chép liên quan mà “baidu shidao” tìm kiếm được trên máy tính dùng chung trong phòng khách, đều là những dòng thông tin kiểu như “Chợ giao dịch tác phẩm nghệ thuật qua tay của Thượng Hải nằm ở đâu”, “tiệm cầm đồ nào chào giá tương đối cao với tác phẩm nghệ thuật hiện đại”.
Còn hiện tại, chín ngàn tệ đã không thể làm tôi rung động được nữa. Tôi muốn nói, tôi, và chúng tôi.
Cố Ly thì chẳng cần phải nói, có lẽ hiện giờ phải thêm một chữ vạn nữa phía sau con số chín ngàn, may ra mới có thể khiến nó ngẩng đầu khỏi bản báo cáo tài vụ mà liếc bạn một cái, nói thực tình, nó chưa từng ngại chuyện quẳng một đống tư liệu tài chính của công ty nằm hờ hững trên bàn trà trong phòng khách, vì nó biết với trí tuệ của mấy đứa tôi cũng không thể nào hiểu được. Tôi từng thử nhìn mấy hàng chữ ấy, ngay lập tức có cảm giác như bánh số nào đó trong não tôi đã bị kẹt lại, những bản báo cáo tài chính ấy thực ra khi đọc nó giống như cuốn tiểu thuyết của nền văn mình ngoài trái đất được gửi đến từ hệ sao R–2413 thuộc chòm sao Tiên Nữ vậy.
Còn tôi, tháng nào cũng mua trực tuyến đủ thứ cổ quái kỳ lạ cho Cung Minh, hóa đơn cộng lại ít nhất cũng mười mấy vạn, cũng nhanh chóng trở thành VIP mua hàng trên các trang web lớn. Một món hàng chín ngàn đồng tôi cũng sẽ chọn mua mà không chút do dự dù chỉ một giây, dù sản phẩm mua về là một chiếc ghim trông “có chút cảm giác thiết kế”.
Ngay cả Nam Tương, dạo gần đây cũng hay mặc trang phục cao cấp do công ty cung cấp, cùng với Kitty và tôi, tháp tùng Cung Minh xuất hiện ở khắp nơi. Những chiếc váy như mây như khói mà chúng tôi từng mặc ấy, nếu xé ra một miếng, trải ra rồi lồng vào trong một khung tranh treo lên, chắc có thể còn có giá vượt xa cả giá bức tranh năm đó của Cố Ly.
Sau này, cũng khoảng vài năm, khi tôi vào thư viện tìm tài liệu, lúc đọc đến một đoạn có liên quan đến thời đại tiến hóa của các loài vật trên trái đất, khi đó, tôi mới lờ mờ hiểu được, nguyên nhân mà hầu hết hồi ức của tôi đều di chuyển đến hình ảnh của ngày hôm đó thì dừng lại không tiến thêm nữa, có lẽ đúng như trong sách đã viết, mỗi sinh vật, bất kể là loài linh trưởng đứng đầu vạn vật, hay loài kiến bé nhỏ, đều có cơ chế tự bảo vệ xuất phát từ bản năng, đây là bản tính bẩm sinh, nó được định dạng trong trật tự DNA của mỗi loài. Tôi nghĩ, đại não của tôi cũng đã khởi động phản ứng điện tích sinh học như vậy, nó nhằm bảo vệ giác quan và xúc cảm của tôi, để tôi không phải hết lần này tới lần khác đối mặt với những hình ảnh màu đỏ chói liên tục bùng nổ cuộn trào mãnh liệt kia trong những tháng ngày sau đó – giống như thế giới trước mắt có một vết máu bầm nguyên sơ tựa như chiếc chụp đèn đỏ đang che phủ.
Giống như con người ta đau đớn vượt quá độ 7 thì dễ dàng hôn mê.
Giống như khi cắt động mạch cổ tay, vì mất máu đột ngột mà dẫn đến huyết quản co giật từ đó mà máu đông rút lại.
Giống như khi bất ngờ bắt gặp luồng sáng mạnh hoặc vật thể di chuyển tốc độ cao sát tầm nhìn, người ta sẽ nhắm mắt một cách vô thức.
Tôi nghĩ, bản năng của tôi là bảo thủ mà lại cố chấp, nó khiến tôi tránh xa cái kết trong câu chuyện của chúng tôi, tất cả những điều đã xảy ra vào khoảng thời gian sau cùng ấy. Như vậy, tôi sẽ không rơi vào trạng thái cuồng điên sau khi sụp đổ.
Tôi ngây người nhìn lên trần nhà màu trắng phau, ánh nắng ngoài cửa sổ chẳng còn vương chút hơi ấm nào, bóng cây loang lổ như đã quật nát chùm sáng, giống như quật nát một miếng bạc trên tường vậy. Trên đường Hoa Sơn, một hàng dài cây ngô đồng Pháp được xếp vào hàng những cây cổ thụ, giá trị của mỗi cây đều không thể đong đếm, chúng đã trải qua sự thử thách của thời gian, kết tinh những năm tháng vàng son lắng đọng thành bụi phấn, phủ ánh vàng rực rỡ lên thân mình. Ven đường có vô số nhà cửa cũ nát, đây là những căn nhà xưa cũ còn sót lại thời tô giới, hoặc bị các nhà tư bản mua lại, sửa chữa thành những dinh thự tao nhã, hoặc tiếp tục giữ lấy diện mạo xấu xí, giống như một cô gái quý tộc tuổi xế chiều đang đợi được giá để bán đi.
Khắp hang cùng ngõ hẻm phủ một màu vàng son rực rỡ.
Hai trăm năm nay, Thượng Hải đều như vậy, dưới cái vỏ ngoài xa hoa tráng lệ vô cùng ấy, đang chuyên chở một linh hồn mãi mãi đói khát, nó tao nhã mà lại tham lam ngấu nghiến tất cả, lúc nào cũng như một con quỷ đói khát mặc vàng đeo bạc.
Tiếng bác sĩ mở cửa đã gọi tôi tỉnh lại trong dòng hồi tưởng miên man bất tận, trở về với hiện thực trước mắt.
Tôi ngẩng đầu lên, đường may màu đen vô cùng đáng sợ bên khóe miệng Đường Uyển Như kia, giống như nó đang ngậm một con rết đã chết. Ánh mắt nó rất bình thản, chẳng có chút tức giận nào như tôi từng đoán. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ không chiếu vào đồng tử đen láy ấy, đôi mắt nó như một đống lửa bị cơn mưa to dập tắt, chẳng còn bất kỳ đốm lửa nào sót lại, chỉ có một đống tro tàn ướt nhẹp đang tỏa ra sự lạnh lẽo cô tịch tựa tàn hương thảo mộc.
Bác sĩ đem chiếc khay phẫu thuật màu trắng đặt trên tủ, trong khay có một cây kéo, một cái banh, mấy miếng gạc, một hộp bông cồn, trông vô cùng đơn giản. “Cô ngồi qua đây một chút, ngồi dưới đèn chiếu là được”, bác sĩ kéo một chiếc ghế băng bên dưới gầm bàn ra ngồi, rồi nói tiếp, “Cô nằm ngửa đầu ra, gáy gác lên trên đây, đúng, như vậy được rồi.”
“Cắt chỉ không cần vào phòng phẫu thuật sao?” Tôi đứng bên cạnh, cẩn thận hỏi bác sĩ.
“Không cần đâu. Vết thương đã hoàn toàn lành miệng, không cần lo lắng vấn đề nhiễm trùng. Hơn nữa đây là chỉ ngoài, còn chỉ may trong đã được vết thương tiêu rồi. Yên tâm đi.” Bác sĩ dùng banh kẹp chặt lấy một cục bông cồn, sát trùng vết thương của Đường Uyển Như.
Phòng làm việc của bác sĩ im ắng, tôi chẳng dám nói nữa.
Cảm giác tiếng kéo cắt đứt chỉ may “pách, pách” giống như tiếng dây chun bắn vào thái dương.
Ngoài cửa sổ một vùng tĩnh lặng, ngay cả tiếng gió cũng chẳng có, từng chiếc lá cũng như bất động. Nhưng trong đầu tôi lại như nghe thấy tiếng ve kêu râm ran, tựa như mọi con ve trên thế giới, lúc này đều đang bám trước cửa sổ, dốc hết sức gầm thét vào mặt tôi.
Một tuần trôi qua, Đường Uyển Như chẳng thể mở miệng nói chuyện, để cho vết thương mau lành nó chưa từng cử động cái miệng của mình, khi có nhu cầu gì, nó đều cầm một cây bút, viết ra một cuốn sổ nhỏ nói cho chúng tôi biết. Một tuần nay, nó chỉ ăn cháo, mà lại ăn bằng ống hút. Nhưng cái vết thương dài 4cm ấy vẫn bướng bỉnh rịn máu màu đỏ, lớp thịt non mới mọc ra đều bị mười mấy mũi chỉ khâu kéo rịt lại, khiến nó trông như thằng hề kiểu tâm thần bị rách khóe miệng trong phim Batman – Kỵ sĩ bóng đêm.
Hôm đó sau khi chúng tôi đưa Đường Uyển Như đến bệnh viện, bác sĩ chẳng nói lời nào đã đẩy ngay nó vào phòng phẫu thuật.
Sau nửa tiếng trôi qua, chúng tôi nghe thấy trong phòng ph