khó xử nhất, nó đứng giữa tôi và Cố Nguyên, không biết phải đứng về bên nào. Nhất là khi trong phòng khách chỉ có ba người, cảnh tượng cực kỳ gượng gạo bối rối, dù là một giờ, hay suốt đêm, Cố Nguyên có thể sẵn sàng không nói với tôi câu nào, thậm chí trong quá trình đối thoại của anh ta và Cố Ly, nếu tôi và Cố Ly ghép thành một câu, anh ta chắc chắn sẽ không tiếp thêm câu nào nữa. Tôi hiểu Cố Nguyên, thậm chí tôi cũng chẳng trách anh ta. Tôi càng hiểu Cố Ly hơn, tôi cảm ơn nó.
Người duy nhất mà tôi không tài nào hiểu được, chính là bản thân tôi.
Để bù đắp cho những phiền phức mà tôi đã gây ra cho Cố Ly – vả lại tôi cũng đang ăn nhờ ở đậu – tôi đã ngốn hết tháng lương của mình để mua một đôi giày cao gót hiệu GUESS cho nó (giá này tất nhiên không mua nổi đồ của Chanel hay Dior, tôi chỉ gây phiền phức cho Cố Ly, chứ hoàn toàn không giết cháu gái nó hay làm bẩn chiếc áo khoác lông lạc đà hiệu Prada của nó). Khi tôi đem món quà này tặng Cố Ly, nó cứ lấm la lấm lét quan sát một vòng từ trên xuống dưới, rồi cảnh thận cảnh giác nhận hộp quà, động tác chính xác mà vững chãi, giống như chuyên gia phá bom, nó hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi tôi: “Nói đi, cậu muốn nhờ tớ việc gì?” Tôi gằn lên một tiếng rồi vung móng vuốt của mình ra chộp lấy cổ nó. “Thứ tình bạn thiên trường địa cửu” đang nung nấu trong tim tôi đã bị “quỷ họ Cố” hủy hoại mất rồi.
Sau khi tôi gầm gừ nói rõ chủ ý của mình, Cố Ly lại tỏ ra áy náy, nó đã kiểm điểm lại mình, đồng thời chân thành nói lời cảm ơn tôi, cuối cùng, nó nắm chặt tay tôi rồi nói: “Lâm Tiêu, nhưng với tư cách là bạn thân của cậu, tớ cần phải nói thật, bình thường hầu như tớ không đi giày đế thấp, cho nên…”
Tôi ngắm nghía đôi giày cao gót 6cm nằm trong hộp, rồi lại so sánh với đôi giày cao gót nhọn cao 14cm trông như chiếc compa dưới chân Cố Ly, tôi giơ cờ trắng nhận thua. Tôi đỡ tay lên trán, hòng cố gắng cứu vãn, nói: “Đôi giày này tốt xấu cũng cao 6cm, nếu nó không đủ để tính là giày cao gót, vậy giày thể thao thường ngày chúng ta đi được gọi là gì?”
Cố Ly tỏ vẻ khó xử vỗ về tôi: “Bạn thân mến, nói thế nào nhỉ? Thường ngày khi ở “M.E”, tớ thấy cậu đi bít tất đi làm.”
Tôi: “…”
Cố Ly nhìn tôi với khuôn mặt “hạt hạnh nhân”, ngón tay đang đùa giỡn hai lọn tóc của tôi, khều tới khều lui, ánh mắt rất mực phong trần, như con gà hết thời ở bến Thượng Hải, nó đột nhiên đảo mắt nói: “À! Sao tớ không nhớ ra nhỉ? Tớ có thể tặng cho Lucy mà! Như thế tớ sẽ không thấy áy náy khi mỗi lần gặp nó đều thấy nó như đang quỳ khi đưa món ăn cho tớ vì chân quá ngắn nữa!”
Tôi: “… Cậu mau cút đi!”
Sau khi chúng tôi tức tốc hóa thân bằng tốc độ âm thanh từ áo ngủ, váy ngắn thành những vị khách kỳ lạ chốn công sở với vest đen váy ngắn đen trong trạng thái cực kỳ trẻ trung, rồi nối đuôi nhau ra khỏi nhà, nhanh chóng tản ra, như một đám áo đen lao đến tang lễ. Nhưng điểm đến của chúng tôi đều như nhau, chẳng qua cách thức rời đi khác nhau mà thôi. Cách thức khác nhau khiến trong chớp mắt đã chia chúng tôi thành những người không cùng đẳng cấp. Tôi thuộc đẳng cấp thấp nhất, trên đôi giày cao gót chạy đi chen lấn trong tàu điện ngầm, Cố Hoài ở đẳng cấp kế trên, cậu ta đi đến cửa tiểu khu, đưa tay vẫy một chiếc xe, rồi biến mất trên đường Nam Kinh Tây nhộn nhịp. Còn thằng nhãi Neil, lái chiếc xe con của mình, vèo một tiếng, lao ra khỏi tiểu khu như con chuột chạy vọt ra vậy. Còn hai người Cố Nguyên và Cố Ly, đi đến cửa tiểu khu, thì ai nấy đều chui vào trong chiếc Benz 350 màu đen và chiếc BMW 730 của mình, hai lái xe đứng bên hai chiếc xe cùng lúc mở cửa. Nói thực, lượng khí thải carbon chính là do nhưng người như họ làm tăng, rõ ràng đi làm cùng một công ty, đâu cần phải ngồi hai chiếc xe như vậy.
Trước đây, tôi còn lôi việc này ra để nhục mạ Cố Ly, tôi bảo: “Có cần thiết không, việc mà một chiếc xe có thể giải quyết được, cậu xem điệu bộ của hai người kìa, định diễn cho ai xem, muốn vào nhóm ‘giải thưởng điện ảnh Hoa ngữ’ à?”
“Đấy gọi là chuyên nghiệp, được chưa? Em gái à, quản lý cao cấp trong công ty mà nói chuyện yêu đương vốn là không đúng đắn cho lắm, hơn nữa còn là hai bộ phận quảng cáo và tài vụ, nói khó nghe một chút, tớ và anh ấy chỉ cần động não một chút câu kết với nhau, có thể nhanh chóng cấu kết thành một dây chuyền sản xuất, anh cày ruộng em dệt vải, thế sao được! Những đức tính tốt đẹp theo truyền thống của dân tộc Trung Hoa tớ vẫn có cả!” Cố Ly đeo cặp kính đen hiệu Dior, không thèm đếm xỉa gì đến tôi, quay ngoắt mặt đi chỗ khác mà nói, có điều nó hoàn toàn không ý thức được hành động ấy khiến nó trông như một người mù vậy.
Thế là tôi liều mình châm chọc: “Cố Ly, Cố Ly, tớ ở đây mà, nhìn bên này, bên trái cậu.” Hai người vừa đi qua bên cạnh không nhịn được đã quay lại nhìn Cố Ly.
Tôi cũng không kiềm chế được mà phá lên cười, Cố Ly so vai với hai người kia, rồi lí nhí cất lời tỏ vẻ thần bí rằng: “… Tôi không quen cô gái này, khiếp quá, tôi cũng chẳng biết cô ta bị làm sao nữa, chắc ở đây có vấn đề.” Vừa nói vừa đưa ngón tay lên, khi nói đến hai tiếng “ở đây”, liền chỉ mạnh vào huyệt thái dương của mình rồi ngoáy đầu ngón tay một vòng như thể đang vẽ tranh.
Tôi: “…”
Đây là cảnh tượng khởi đầu mỗi ngày của chúng tôi.
Tuy đã khác so với hồi đại học, nhưng ít ra cũng có điều vui mừng nhất là, mấy đứa chúng tôi vẫn ở cùng nhau. Ngày nào cũng được nghe đủ kiểu bí kíp mắng người sáng tạo, chanh chua, vô tiền khoáng hậu, cũng như ngày nào cũng trông thấy gương mặt đẹp trai đến kinh người kia của Nam Tương ở bên làm tôn lên cái gương mặt vàng khè của tôi… tôi còn mong gì nữa?
Mỗi sáng sau khi chúng tôi đi làm hết, căn biệt thự hai tầng trống trải chỉ còn lại một mình Đường Uyển Như, trong mấy tiếng đồng hồ đó đủ để chọc giận 99% dân chúng của Thượng Hải, chỉ cần nó muốn, thậm chí nó còn có thể tự lái xe giải trí trong căn biệt thự này. Phải biết rằng, dù là Cung Minh, cũng chỉ có một phòng làm việc mà thôi.
Cuối cùng, sau hai tuần, Đường Uyển Như cũng không tài nào chịu đựng thêm được nữa, nó đã tiêu tốn thời gian hai tuần qua để nhận ra được “những kẻ ăn không ngồi rồi thật đáng xấu hổ”, vậy nên, nó liền phát huy sở trường trong lĩnh vực “không thầy đố mày làm nên”, tìm được một công việc gia sư, dạy cậu nhóc mười sáu tuổi đánh cầu lông.
Ăn tối xong, trong khi mọi người tập trung trong phòng khách uống trà, xem tivi, đọc tạp chí, tán gẫu, nó đã hùng hồn tuyên bố.
Con một trong nhà, mười sáu tuổi, đang tập cầu lông, hiện cần người tập cùng, thứ hai, thứ tư và thứ bảy, buổi tối từ bảy giờ đến tám giờ. Địa điểm ở trung tâm thể dục Tĩnh An. Mức lương thỏa thuận. Người liên hệ: ông Trần.
Đường Uyển Như đọc cho chúng tôi nghe qua về công việc mà nó tìm được trên mạng, đồng thời còn nói cho chúng tôi biết, hồi chiều, nó liên lạc với người tuyển dụng, đó là người đàn ông trung niên bốn mươi bảy tuổi, điều kiện công tác vô cùng tốt, hơn nữa còn được đào tạo cao cấp, gia đình giàu có.
“Thế cậu còn nghĩ ngợi gì nữa? Mau đi phỏng vấn đi.”
“Lạ là thời gian phỏng vấn kìa! Có ai hẹn phỏng vấn buổi tối bao giờ! Hơn nữa còn hẹn ở nhà họ.” Đường Uyển Như cực kỳ lo lắng, nét mặt hằn sâu nỗi bất an, giống như con hải ly đang vô cùng khó chịu vậy, “không phải khi đang phỏng vấn lại kéo tớ vào toilet cưỡng hiếp chứ?”
Nghe xong câu này, bọn tôi đều bày tỏ chính kiến, góp ý chân thành như sau:
“Cưỡng hiếp? Lại còn cưỡng hiếp trong toilet? Cậu mơ ngủ à? Người lớn chút đi, đừng có suốt ngày nằm mơ giữa ban ngày thế đi, chẳng có sung rụng vào miệng đâu mà chờ, thôi cái suy nghĩ đó đi.” – Cố Ly.
“Tại sao phải lôi vào toilet? Phòng ngủ không được sao? Dù là phòng khách cũng tốt hơn toilet mà? Khẩu vị của cô sao nặng mùi vậy?” – Cố Nguyên.
“Chị không kéo người ta vào toilet thì em đã cảm tạ trời đất rồi.” – Cố Hoài.
“Fuck kim! Go Ruby go!” – Neil.
Bọn tôi cùng nhau lít cha lít chit, Đường Uyển Như chẳng còn nhớ được ai nói gì, chỉ nghe được câu kết sau cùng của Neil, thực ra nó cũng chẳng hiểu, nhưng nó vẫn muốn tỏ ra mình là cô gái quốc tế hóa được giáo dục đàng hoàng khi đứng trước mặt Neil, nên đã lưỡng lự hồi lâu, rồi đáp một câu với vẻ thăm dò: “… You are welcome?”
Neil kinh ngạc: “… am I?”
Tôi: “…”
Nam Tương nhìn bộ dạng vẫn đang rất lo lắng của Uyển Như, nên không kìm được bèn an ủi: “Được rồi, người ta đi làm, nên tất nhiên chỉ rảnh rỗi sau giờ làm, hơn nữa cậu vốn là người tập cùng, thuộc về dịch vụ gia sư, tất nhiên phải phỏng vấn ở nhà riêng là đúng rồi.”
Đường Uyển Như đưa tay lên che ngực, vẻ mặt cực kỳ tủi thân: “Dù là vậy, nhưng trong nhà ông ta còn có một cậu con trai mười sáu tuổi, lỡ nó lôi tớ vào phòng tắm thì sao? Cậu cũng biết tuổi mười sáu có nghĩa là gì? Khí quyết sung mãn, tình xuân nảy nở, đúng không, Lâm Tiêu?” Đường Uyển Như vô cùng đắc ý, như hoàn toàn không hiểu.
Tôi vội gạt đi: “Cậu hỏi tớ làm gì!”
Cố Ly: “Thôi đi, với khuôn hình của cậu, làm gì có đứa con trai mười sáu tuổi nào lôi nổi hả? Hơn nữa, cửa phòng tắm hẹp thế, có lôi đi cũng còn khướt. Cửa phòng toilet nhà chúng ta rộng như thế. Mà lần nào vào cậu cũng phải bôi dầu mỡ mới lọt qua được mà? Chẳng phải tớ đã bảo, ăn ít hơn bình thường một chút, cậu nhìn cậu xem, tháng trước lại cao vọt, giờ cậu được bao nhiêu rồi? Được một mét chín chưa?”
Đường Uyển Như bị Cố Ly ngồi đối diện dùng tốc độ âm thanh như một cỗ súng máy đang nhả đạn bắn hạ trực diện, nó nằm nghiêng trên sofa, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng đối phương, không biết có phải do đòn tấn công quá mạnh, chưa kịp hồi phục hay không, mà nét mặt nó đờ ra, trông như đang bị sốc vậy.
Nam Tương không nhịn được nữa lại chen vào: “Thôi, ở đó còn có cha cậu ta mà, tục ngữ nói, đàn bà bốn mươi như sói, đàn ông năm mươi như hổ, cái loại mới lớn này, cần phải đề phòng, không sợ chẳng may, chỉ sợ sơ ý thôi.”
Đường Uyển Như cứ như tìm được cứu tinh, vụt chốc đôi mắt đã lóe sáng: “Đúng! Vẫn là Nam Tương có văn hóa, có học vấn! Chẳng phải Bạch Cư Dị có một bài thơ, cái gì mà cô nam quả nữ, cùng ở một nhà, củi khô bén lửa, mây mưa hoan lạc gì gì đó, thật là hay! Chính là nói chuyện của thiếu nữ tươi trẻ chúng ta đấy!”
Cố Ly nhoẻn miệng, cười tao nhã, dịch độc trên răng nanh phát sáng lấp lánh dưới ánh đèn chùm: “Đực rựa nào trông thấy cậu mà có thể bốc hỏa? Hơn nữa, bó củi kia của cậu, chắc khô quá rồi hả, còn khô hơn cả Taklamakan. Bạch Cư Dị còn có một bài thơ nữa, chắc cậu chưa đọc qua hả? ‘Nếu hỏi Uyển Như khô nhường nào, ánh trăng nói hộ lòng tôi’!”
Đường Uyển Như nhìn Cố Ly, chân bước lảo đảo cùng vẻ mặt xót xa bước qua trước mặt nó, như một hiệp nữ bị trọng thương sắp chết: “Cố Ly, tớ mắc ói quá.”
Lời nói chưa dứt, Cố Ly đã dịch chuyển trong chớp mắt, giống như một hiệp sĩ tia chớp xoẹt một cái đã biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi, đồng thời nghe rầm một tiếng, cánh cửa phòng nó đã đóng im ỉm.
Xem ra hành động khom lưng của Đường Uyển Như với nó tối hôm đó, thực là một bài học xương máu.
Đường Uyển Như nở nụ cười gian xảo rồi nói: “Đối phó với Cố Ly đâu có khó! Ói thẳng vào nó này! Vệ sinh lên người nó này! Trét phân lên người nó này! Phương châm tác chiến như vậy bài bản đấy chứ!”