Đó là một bức tranh nghiêng về trường phái phim hoạt hình, nét vẽ khá đơn giản, nhưng nội dung rất phong phú, chia làm mấy cảnh ngắn.
Cảnh thứ nhất là một cô gái sờ vào bụng dưới của một chàng trai, mặt chàng trai đỏ bừng, có vẻ kinh hãi.
Cảnh thứ hai, chàng trai tặng hoa cho cô gái, nhưng cô gái có vẻ rất hờ hững.
Cảnh thứ ba, hai người hôn nhau ở quán rượu, công ty, trong nhà, được miêu tả rất sống động.
Cảnh thứ tư, trên đầu cô gái viết con số ba mươi hai, chàng trai thấy vậy, vẻ mặt như bị sét đánh.
Cảnh cuối cùng, chàng trai đứng một mình trong góc nhỏ quẹt miệng khóc thút thít, nhìn cô gái cũng đang ngồi cách đó không xa khóc.
Thái Bảo Nhi xem xong, đưa tay lau nước mắt trên mặt. Thì ra ngày đó cậu ta không bỏ đi mà ở lại nghe cô khóc hồi lâu. Kỷ Lăng Phong rốt cuộc cậu muốn nói gì? Muốn nói cậu thật sự yêu tôi? Muốn nói cho tôi biết đừng buông tay? Nếu đã nói rõ ràng, tại sao còn làm những hành động ngây thơ như vậy?
Cô gái trong tranh vẫn luôn rất lạnh lùng, duy chỉ có lúc trong quán bar mới cười vui vẻ. Ý cậu muốn nói tôi hãy đi tìm niềm vui?
Thái Bảo Nhi hút hút mũi, ngồi dưới đất che mặt nức nở. Cô không oán trách Kỷ Lăng Phong, bởi vì cô biết, cậu ta thật sự là một người thanh niên tốt, tốt đến mức đốt đèn lồng cũng khó tìm được người thứ hai như vậy.
Kỷ Lăng Phong có thể vì một người phụ nữ có thai tuy cùng nước nhưng không hề quen biết mà buông tha việc học, để trở thành vú em. Giờ lại chăm sóc một phụ nữ có thai khác, dù luôn miệng oán trách, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới không làm.
Những người đàn ông khác khi nghe nói cô là con gái một của chủ tịch tập đoàn Thái Thị, phản ứng đầu tiên là vui mừng, chỉ có tên ngốc kia là coi tiền như rác! Nghe nói trong tay cậu ta có một bộ tranh là tác phẩm đắc ý nhất của thầy Mạc, nhưng dù đói chết đầu đường cũng không chịu đem ra bán.
Những điều cô từng cho là khuyết điểm, không biết từ lúc nào đã trở thành ưu điểm. Có lẽ đây chính là yêu! Có câu, người yêu trong mắt hóa Tây Thi, giờ cô không thấy cậu ta có bất kỳ tật xấu nào cả!
Kỷ Lăng Phong, cám ơn cậu đã làm nhiều điều vì tôi, nhưng cậu thật sự không hề hiểu phụ nữ! Một người phụ nữ đã từng có một lần hôn nhân thất bại, mấy ai có thể động lòng lần nữa? Động lòng lần thứ hai thất bại, lại có mấy người còn có ảo tưởng vào tương lai tươi đẹp?
Kiếp này cô không còn tin tưởng vào tình yêu nữa rồi! Không có những tình yêu cô vẫn có thể sống!
Hạnh phúc tương lai của tôi cho cậu toàn bộ, hi vọng cậu có thể tìm thấy một cô gái tốt tương xứng với tuổi cậu!
Thái Bảo Nhi lau khô nước mắt, lấy di động ra gọi cho mẹ, “Mẹ! Mẹ cứ luôn kêu con đi xem mắt phải không? Mẹ sắp xếp đi, lúc nào rảnh thì báo cho con biết!”
‘Con nghĩ thông suốt được thì tốt quá! Hẹn tới hẹn lui không bằng chiều nay luôn đi!’
“Dạ!”
Tại sao tim lại đau như vậy?
Thái Bảo Nhi rút trâm cài tóc ra, hung hăng đâm vào đùi mình theo thói quen. Tại sao nỗi đau thể xác vẫn không thể loại bỏ được sự đau đớn trong lòng?
‘Tôi rất nghiêm túc! Bảo Nhi, tại sao chúng ta không thể bên nhau?’
‘Tôi yêu em! Dù bị em lợi dụng, tôi cũng cam tâm tình nguyện!’
‘Đây! Xe, sổ tiết kiệm! Tuy không phải Mercedes-Benz BMW nhưng cũng trị giá hơn mười vạn! Giờ không có lý do từ chối tôi nữa chứ?’
‘Nếu không có em tôi vẫn sẽ không có tự tin! Biết tại sao tôi có thể hoàn thành bức tranh này không? Bởi vì em đã khiến tôi hiểu ra, muốn vẽ tranh đẹp, phải đặt tình cảm vào trong đó. Tôi yêu em, lúc vẽ trong đầu tôi nghĩ tới em cho nên......’
“Hu hu hu hu!”
Thái Bảo Nhi lại đâm cây trâm vào đùi mình một lần nữa.
Con gái một của chủ tịch tập đoàn Thái Thị thì sao? Người thừa kế tương lai của Thái Thị thì sao? Có ai biết đằng sau tầng huy hoàng đó là một trái tim đã bị vỡ nát không?
Ông trời thật thích trêu cợt cô, một lần lại một lần! Từ nhỏ đến lớn, có thể nói cô chưa hại ai bao giờ, vậy tại sao? Có lẽ mẹ cô nói đúng, nếu lúc ấy cô không đồng ý ly hôn, Lạc Vân Hải cũng chẳng thể làm gì cô, vì dù sao người lớn hai bên đều đứng về phía cô. Nhưng cô không thể! Cô luôn kiên trì lý tưởng tìm kiếm một tình cảm chân thật, danh lợi đối với cô mà nói, không hề quan trọng!
Cô chỉ muốn có một người đàn ông thật lòng yêu thương, bảo vệ che chở cô. Chuyện đó khó vậy sao? Đàn ông trên đời nhiều như vậy, lại không ai chịu bỏ ra tình cảm chân thật. Lần đầu tiên cô có xúc động muốn liều chết dây dưa, nhưng sao cô có thể cứ quấn lấy một người thanh niên trẻ không tha chứ?
Thái Bảo Nhi nhìn lại tin nhắn mình đã soạn, không cách nào bấm gửi được.
‘Kỷ Lăng Phong, tôi đã suy nghĩ rất kỹ, có lẽ chúng ta có thể ở bên nhau. Tôi không ngại cậu không đủ chính chắn. Nếu cậu thật sự không thể tiếp thu được sự chênh lệch giữa chúng ta, chúng ta ở thể thử tiếp xúc một thời gian ngắn, tôi sẽ cố gắng thích nghi với cuộc sống của cậu, sẽ theo cậu đi quán bar, đi karaoke, đi bất cứ chỗ nào cậu muốn! Quyết không lùi bước!’
Có lẽ sẽ nhận được tin nhắn trả lời chỉ với ba chữ, ‘Thật xin lỗi!’. Nếu đã biết kết quả, cần gì phải làm điều thừa? Thôi, cứ vậy đi, sẽ tốt cho cả hai! Tìm một người kết hôn, về già sẽ có bạn, rất tốt!
“Người đâu?”
Trước cửa bệnh viện, Lạc Viêm Hành thấy trong xe trống không, bất mãn nhìn Lạc Vân Hải.
Lạc Vân Hải nhún vai, “Mẹ đoán đúng rồi! Cha, chẳng lẽ hai người họ có mối thù truyền kiếp? Mộng Lộ tuyệt đối không phải là một người máu lạnh, nhưng bọn nhỏ đã nhắn tin cho cô ấy rồi, vậy mà vẫn không thấy cô ấy có động tĩnh gì hết!”
Lạc Viêm Hành thở dài một tiếng. Nếu để Trình Thất biết, Hạ Mộng Lộ nghe tin bà sắp chết nhưng vẫn không tới thăm, quan hệ giữa hai người sẽ càng căng thẳng hơn!
Lạc Viêm Hành nghĩ một lát rồi nói, “Thôi, để tự cha ra tay! Con đi làm đi, chuyện này giao cho cha!”
“Cha, hay là thôi đi! Họ sẽ đánh văng cha ra ngoài đó!” Cha lớn tuổi rồi, ngỗ nhỡ có chuyện gì thì sao?
Lạc Viêm Hành cười tự tin nói, “Con nghĩ cha ngu giống con?”
Có lẽ vì Vân Hải không biết cách lấy lòng người khác nên mới có thể trấn áp được Hạ Mộng Lộ. Ông cảm thấy điểm này nên được giữ gìn và phát huy, tốt nhất một ngày nào đó cũng trấn áp được Trình Thất luôn! Chỉ cần nghĩ tới cảnh hai sư tử Hà Đông quỳ xuống lau sàn nhà, ông đứng một bên giám sát, không hài lòng thì đạp cho một cái là đã muốn cười to ba tiếng!
Nhà họ Lạc phải như vậy mới đúng! Con trai, vì mục tiêu này, cha sẽ giúp con loại bỏ muôn vàn khó khăn râu ria! Khuyên can dựa vào cha, chấn chỉnh nề nếp gia đình dựa vào con! Cha con đồng tâm, không gì không làm được!
Lạc Vân Hải sờ sờ cằm. Ngu? Anh mà ngu, thì trên thế giới làm gì có người thông minh? Lần đầu tiên nghe nói người nằm trong top mười người giàu nhất thế giới ngu! Chỉ là anh quả thật hơi luống cuống trong việc xử lý tranh chấp gia đình, xử lý quan hệ vợ chồng, nhưng chỉ một chút mà thôi! Một ngày nào đó Hạ Mộng Lộ sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!
Gần đây tình hình không yên ổn nên Hứa Trí Viễn tạm thời trở thành lái xe riêng của Lạc Vân Hải.
Trong xe, Hứa Trí Viễn một tay giữ vô lăng, một tay không ngừng xoa cằm, vừa nghĩ đến cảnh lúc trưa, anh Hải bị mẹ vợ cầm chổi đuổi ra ngoài là đã không nhịn được cười, “Ha ha ha ha!”
Lạc Vân Hải ngồi ở ghế sau, hai tay ôm ngực, hơi ngửa ra sau, bắt chéo chân, nhìn chằm chằm Hứa Trí Viễn đang lên cơn.
“Phốc.......” Hứa Trí Viễn thật sự không nhịn được, phụt cười. Nín lâu như vậy, không phát tiết một chút, sợ rằng sẽ bị nội thương! Anh vô tình nhìn vào kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt lạnh lùng và ánh nhìn chằm chằm của Lạc Vân Hải thì vội vàng ho một tiếng, khôi phục nghiêm trang, nhưng bả vai vẫn thỉnh thoảng run run vài cái.
Đột nhiên cảm thấy anh Hải và Hạ Mộng Lộ quả là xứng đôi. Trước kia lúc anh Hải ở chung với Thái Bảo Nhi, khi đi thăm cha mẹ vợ, đừng nói là xua đuổi, nhà họ Thái cơ hồ xem anh như tổ tông mà cung phụng! Không ngờ chủ tịch Long Hổ cũng có ngày này!
Việc này khiến Hứa Trí Viễn ngộ ra, cha mẹ vợ mình đúng là thiên sứ, cho nên anh quyết định về sau phải đối xử với họ tốt hơn nữa!
Đáng ghét! Mắc cười tới mức chảy nước mắt luôn rồi!
Lạc Vân Hải thấy Hứa Trí Viễn lau nước mắt thì lạnh lùng hỏi, “Cậu xỉn hả?”
“Ha ha ha ha ha!” Lạc Vân Hải không nói gì còn đỡ, anh vừa mở miệng, Hứa Trí Viễn đã lập tức đạp thắng xe, gục đầu xuống tay lái cười ngả nghiêng. Tiếng cười kia, đủ để chọc thủng màng nhĩ của người ta.
“Ha ha ha ha, anh Hải.... ... Ha ha ha, anh để em cười đi! Nếu không em chết mất ha ha ha ha!” Hứa Trí Viễn đập mạnh tay vào vô lăng, chuyện này quả thật là buồn cười nhất thế giới!
“Vậy được, cậu cứ từ từ cười, cười xong thì đưa đơn từ chức cho tôi!” nói xong, Lạc Vân Hải đen mặt định bước xuống xe.
Hứa Trí Viễn thấy vậy, vội nhịn cười, nghiêm túc đạp chân ga. Trong xe khôi phục yên tĩnh, giống như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì hết.
Bên nhà họ Hạ, Hạ Mộng Lộ vừa đi làm về, chuẩn bị ăn cơm thì có tiếng chuông cửa. Cô nghĩ là Lạc Vân Hải, bèn chạy vào góc nhà cầm cây chổi nhét vào tay mẹ Hạ, “Mẹ, nhanh đi!”
Mẹ Hạ cầm chổi ra mở cửa, vừa giơ cây chổi lên định đánh thì bỗng hít lạnh một hơi. May mà những năm này vì đối phó với Hạ Hưng Quốc nên bà học được mớ võ công mèo quào, nếu không há có thể phanh lại kịp?
Mặc dù bị chổi xẹt qua đầu, nhưng Lạc Viêm Hành vẫn rất trấn định, xách theo bao lớn bao nhỏ, cười nói, “Chào bà thông gia!”
“Ồ!” Mẹ Hạ lúng tung vứt cây chổi, xoa xoa tay vào tạp dề, chỉ vào nhà cười nói, “Ông thông gia, không biết là ông đến! Mời ông vào!”
Lạc Viêm Hành gật đầu một cái, chất đống quà lên ghế sô pha, cởi áo khoác ra, ngồi xuống, “Nghe nói nhà bà thông gia đến thành phố F, nhưng vì trong nhà có chuyện nên không tới thăm sớm được, hi vọng giờ vẫn không quá trễ!”
“Không trễ, không trễ!” mẹ Hạ lắc đầu, đẩy con gái một cái, “Bác cái gì? Phải gọi cha!”
Hạ Mộng Lộ cau mày, “Nhưng con vẫn chưa đi đăng ký kết hôn với Lạc Vân Hải!”
“Hoắc Hâm chẳng phải là A Hải sao? Gọi cha!” Đứa nhỏ này, càng ngày càng kỳ cục!
“Ừ, vậy mới đúng chứ! Cha con đâu?” Lạc Viêm Hành nhìn chung quanh tìm.
Đúng lúc này, “Ôi! Ông thông gia!” Hạ Hưng Quốc đặt đồ ăn lên bàn xong, vui vẻ nắm tay Lạc Viêm Hành nói, “Mấy năm không gặp, ông thông gia trông vẫn như hồi đó!”
Lạc Viêm Hành cười cười, “Ông cũng vậy! Hôm nay, anh em ta phải uống một trận cho đã mới được!”
Hạ Hưng Quốc vỗ vỗ vai Lạc Viêm Hành, “Tất nhiên! Thúy Hoa, lấy bình Ngũ Lương Dịch ra đi!”
“Đến ngay!” Mẹ Hạ vui vẻ đi lấy rượu.
Đoán chừng Lạc Vân Hải nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ ghen tỵ chết mất.
Lạc Viêm Hành ngoắc tay với Hạ Mộng Lộ, “Mộng Lộ, con cũng ngồi xuống đi!”
“Mộng Lộ nhà tôi được nuông chiều từ nhỏ thành hư, rất không hiểu chuyện, hi vọng sau này ông thông gia chịu khó dạy dỗ nó nhiều!” Mẹ Hạ rót đầy một ly rượu cho Lạc Viêm Hành rồi nói tiếp, “Đừng nương tay!”