Hạ Mộng Lộ và Thái Bảo Nhi vô cùng lo lắng chạy đến, thì thấy lúc này quảng trường đầy người, riêng Long Hổ không đã chiếm hơn phân nữa, còn lại là người thân của Đỗ Vương hơn trăm người, đoán chừng cô dì chú bác họ hàng gần xa gì đều đến đủ.
Hạ Mộng Lộ vọt đến bên cạnh Lạc Vân Hải lo lắng hỏi, “Nguyệt Đình đâu? Nguyệt Đình có tới không?”
Hạ Nguyệt Đình, thì ra em và Đỗ Vương đã sớm gặp lại! Đáng ghét! Em tìm cậu ta mà không tìm chị! Cứ chờ đó cho chị!
“Vẫn chưa tới!” Lạc Vân Hải sờ sờ cằm, vẻ mặt như đang xem kịch vui.
“Phốc! Đoán chừng giờ mặt Đỗ Vương đã xanh như tàu lá rồi!” Thái Bảo Nhi cười nghiêng ngả tới mức dựa cả trên người Hạ Mộng Lộ.
Hạ Mộng Lộ cũng buồn cười không kém. Loại tin này mà cũng phát theo nhóm? Từ tước tới giờ Đỗ Vương là người rất xem trọng thể diện, giờ thì hay rồi, tự ném mặt mũi xuống đất cho người ta đạp! Dĩ nhiên cô biết Đỗ Vương chỉ muốn hù dọa Hạ Nguyệt Đình thôi. Làm tới mức này, đoán chừng cậu ta quả thật hết cách rồi!
Nếu Đỗ Vương thật lòng hối cải, thì cô hi vọng hai người họ có thể làm lành với nhau. Hơn nữa, xem ra mẹ cậu ta cũng là một người hiền lành, không hung hăng điêu ngoa như Trình Thất.
“Ôi, thật không đi lên sao?” Mẹ Đỗ gấp tới độ đổ mồ hôi trán đầm đìa. Trong nhà chỉ có một đứa con trai bảo bối là Đỗ Vương, nên thấy anh đang theo đuổi con gái thì bà an tâm rất nhiều, nghĩ anh rốt cuộc đã thông suốt, vẫn cho là anh có vấn đề về sinh lý, giờ xem ra không phải!
Trên sân thượng, Đỗ Vương đang buồn bực ngồi hút thuốc lá.
Tại sao lại có chức năng gửi toàn danh bạ chứ? Sau này anh làm sao dám đối mặt với bàn bè, với cấp dưới đây?
“Nhảy đi! Sao không nhảy? Anh nhảy xuống dưới thử xem có dọa người hay không? Đến đây, nhảy đi! Là đàn ông thì nhảy đi!” Hạ Nguyệt Đình còn đang mặc áo choàng trắng, vừa nhìn đã biết là đang đi làm thì chạy tới. Cũng bởi vì thấy là tin nhắn theo nhóm, nếu không cô tuyệt đối sẽ không tới.
Hạ Nguyệt Đình tiến lên đẩy Đỗ Vương một cái.
“Tránh ra!” Đỗ Vương gạt tay Hạ Nguyệt Đình, vứt tàn thuốc xuống đất, trừng cô, “Giờ em vui chưa? Hạ Nguyệt Đình, tại sao yêu em lại mệt như vậy? Nếu em sớm tiếp nhận tôi, thì tôi sẽ gây ra chuyện này sao?” Không những không khuyên, ngược lại còn xúi giục!
Đỗ Vương càng nghĩ càng thấy tức. Đúng là lúc đầu anh có lỗi, nhưng anh đã khổ sở tìm cô năm năm, lâu như vậy, cũng nên nhận được sự tha thứ chứ? Bức anh đến mức độ này, sau này anh làm sao dám gặp người?
Hạ Nguyệt Đình thấy mắt Đỗ Vương bắt đầu đỏ, thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh anh.
Lớn vậy rồi, còn phạm phải sai lầm cấp thấp thế này! Không phải rất để ý mặt mũi sao? Lại chơi chiêu một khóc, hai nháo, ba thắt cổ? Mặc dù rất muốn mắng anh một trận, nhưng giờ không phải lúc.
Hạ Nguyệt Đình vươn tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Đỗ Vương, “Chuyện này không liên quan tới tôi, là do anh ngốc thôi!”
“Hừ!” Đỗ Vương nghiêng đầu, không thèm để ý.
“Được rồi, được rồi! Không sao, tôi sẽ không cười anh, thật!” Hạ Nguyệt Đình mím môi cười, kéo mặt Đỗ Vương qua, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh, tay cô vuốt nhẹ lên ngực anh trấn an, “Không sao rồi! Em đồng ý về nhà với anh, sau đó kết hôn!”
Đỗ Vương ngạc nhiên trợn to mắt, gãi gãi ót, sau đó ôm chặt Hạ Nguyệt Đình vào ngực, “Anh Hải sẽ giết anh mất!” Vì tội đã phá hư hình tượng của Long Hổ.
Hạ Nguyệt Đình thở dài nói, “Thật ra em đã hết giận từ lâu rồi! Năm năm qua, em vẫn không quên được anh, trái tim này đã viết đầy cái tên ‘Đỗ Vương’, muốn quên cũng không quên được! Đỗ Vương, em yêu anh, rất yêu, rất yêu, về sau đừng bỏ rơi em nữa!”
Đỗ Vương kinh ngạc cúi đầu, thấy mặt Hạ Nguyệt Đình đầy nước mắt, tim đau nhói, đưa mặt đến gần mặt cô, gật đầu, “Vĩnh viễn sẽ không! Giờ toàn thế giới đều biết, Đỗ Vương không phải Hạ Nguyệt Đình không cưới rồi!” Đột nhiên anh cảm thấy hành động lần này chẳng có gì không tốt cả, tối thiểu đã chiếm được trái tim của ai đó. Anh biết Hạ Nguyệt Đình cũng là bị bức đến đường cùng mới chịu gả cho anh, cô không muốn anh bị mất hết mặt mũi còn không thu hoạch được gì. Lúc nào cô cũng suy nghĩ cho anh, không để anh không thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác. Cô gái tốt như vậy, anh nỡ nào tổn thương cô chứ?
Đỗ Vương móc ra một chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út của Hạ Nguyệt Đình. “Từ nay về sau chúng ta chính thức là vợ chồng!”
Hạ Nguyệt Đình nhìn chiếc nhẫn trên tay, hút hút lỗ mũi, ngồi dậy, nín khóc mỉm cười, lại thấy Đỗ Vương móc ra một chiếc nhẫn khác, cô bèn đoạt lấy, đây chính là chiếc nhẫn năm đó cô mua, “Anh đồng ý lấy em chứ?”
“Anh đồng ý!” Đỗ Vương chìa ngón tay ra.
Cô làm được rồi! Rốt cuộc làm được rồi! Việc năm đó làm không được, giờ đã thành công!
Hạ Nguyệt Đình kích động đeo nhẫn vào tay Đỗ Vương.
Mười ngón tay hai người giao nhau, nắm thật chặt.
Đỗ Vương ôm Hạ Nguyệt Đình đi tới trước, hô lớn với hơn một nghìn người đang ở dưới, “Cám ơn mọi người đã chứng kiến lễ đính hôn của Đỗ Vương và Hạ Nguyệt Đình! Tôi thành công rồi! Cám ơn mọi người!” Có lẽ nếu không có mọi người, cô ấy vẫn sẽ không đồng ý.
Kỳ lạ là, giờ phút này, anh không hề thấy mất mặt, chỉ cảm thấy cả trái tim đang bị hạnh phúc lấp đầy, rốt cuộc anh và cô đã được ở bên nhau! Năm tháng qua đi, chắc chắn anh cũng không thể nào quên được giờ khắc này. Giờ khắc nắm được phần tình cảm không dễ gì có được!
Mẹ Đỗ cười tươi như hoa, hô lớn, “Con trai! Giỏi lắm! Nhanh xuống đây đi!”
“Anh Đỗ rất bảnh! Rất ngầu!” Vô số người vừa hô lớn vừa huýt sáo.
Thì ra làm trò như vậy là vì để ôm được người đẹp về, chậc chậc, anh Đỗ, anh cũng liều mạng lắm đó!
Hạ Mộng Lộ mừng đến khóc. Cô dùng tay lau sơ mặt một cái, rồi xông về cầu thang lên sân thượng.
Hạ Nguyệt Đình, rốt cuộc gặp lại em rồi! Giờ em thật hạnh phúc! Hâm một chết người!
“Lãng mạn quá!”
“Đúng vậy! Không ngờ Đỗ Vương nhà chúng ta cũng biết làm trò lãng mạn thế này!”
“Sức mạnh của tình yêu mà!”
Đông Phương Hoàng mỉm cười nghĩ, kết thúc hạnh phúc là tốt rồi! Cô đã nói hai người này có hi vọng mà! Anh Hải cũng đã ở chung với Hạ Mộng Lộ, tuy rằng có chút va chạm, nhưng cô vẫn tin tưởng, chỉ cần hai người yêu nhau, ngay cả trời cao cũng không cách nào ngăn cản được!
Đông Phương Hoàng nhìn Khâu Nguyên Phượng, hỏi, “Nghe nói Lam Băng đi rồi? Thật không tìm? Người ta còn ôm con của cậu đó! Không biết với sức khỏe thế kia có giữ được đứa bé hay không?”
Khâu Nguyên Phượng trừng Đông Phương Hoàng một cái, rồi xoay người rời đi.
A Hoàng, lần này cậu sai rồi! Quả thật tôi yêu Lam Băng, nhưng tôi và cô ấy vĩnh viễn sẽ không có hạnh phúc. Có lẽ cô ấy tới quỳ cầu tôi tha thứ, tôi sẽ miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng đã sáu năm qua, mặc kệ tôi làm gì, cô ấy đều không nói một câu ‘xin lỗi’, cô ấy kiêu ngạo, tôi cũng có tự tôn của mình, nên sẽ không có khả năng hai người kiêu ngạo sẽ hạnh phúc bên nhau.
Lam Băng không nhận sai thì anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ!
Khâu Nguyên Phương sáng sủa trước kia đã chết, bị chính Lam Băng tự tay giết chết! Trước kia, mọi chuyện anh đều nghe theo cô như một tên ngốc, cô muốn gì được nấy, nhưng cô không hề biết quý trọng, ngược lại còn muốn giết anh. Mất đi là mất đi, không phải một câu xin lỗi là có thể giải quyết vấn đề.
Nếu không nhờ anh và anh Hải mạng lớn, có lẽ đã sớm trên đường xuống suối vàng rồi! Anh đối với cô tốt như vậy, còn cô một chút tình cảm cũng không nghĩ tới!
“Phù!” Mất hết sức chín trâu hai hổ, Hạ Mộng Lộ mới leo lên tới sân thượng của tòa nhà. Cô nhìn bóng lưng Hạ Nguyệt Đình, thầm nghĩ: Nguyệt Đình quả thật đã thay đổi, trở nên chững chạc hơn nhiều, khác một trời một vực với cô nhóc sôi nổi ngày trước.
“Nguyệt Đình!”
Hạ Nguyệt Đình cứng người, từ từ xoay lại, trợn to mắt nhìn người đang mặc đồ tây, tóc uốn xoăn trước mặt, bỗng nước mắt rơi như mưa, cười nói, “Chị!”
“Em còn biết có người chị này?” Hạ Mộng Lộ lau nước mắt, tiến lên từng bước một.
Hạ Nguyệt Đình cũng mím môi đi tới, khi đã đối mặt nhau, hai người không nói thêm một lời nào, cứ ôm nhau thật chặt, nức nở.
Giờ khắc này, Hạ Nguyệt Đình mới hiểu được cái gì gọi là người thân, cái gì gọi là bạn bè.
Rốt cuộc chúng ta đã gặp lại! Qua nhiều năm, tình cảm của chúng ta vẫn không hề thay đổi, chỉ càng bền chắc hơn!
Hạ Mộng Lộ vỗ vỗ lưng Hạ Nguyệt Đình, nức nở nói, “Chị rất nhớ em! Nguyệt Đình, những năm này em sống có tốt không?”
“Em sống rất tốt! Chị thì sao?”
“Chị cũng vậy! Xem ra ông trời vẫn rất thương xót chúng ta! Về sau chúng ta đừng tách ra nữa, hãy ở chung với nhau, được không?”
Hạ Nguyệt Đình gật đầu không ngừng.
Đỗ Vương nghiêng người dựa vào lan can, cười nhìn hai chị em đã lâu mới gặp kia. Có lẽ đây chính là duyên phận, dù tách ra nhiều năm, chỉ cần có duyên vẫn sẽ gặp lại nhau.
“Cậu được lắm, vì theo đuổi con gái cả mặt mũi cũng không cần!”
Lạc Vân Hải lướt qua hai người đang ôm nhau khóc rống kia, tới bên cạnh Đỗ Vương, cũng dựa vào lan can.
Đỗ Vương tự biết đuối lý, nhưng không hề hối hận, “Lúc em nghe cô ấy nói yêu em, em phát hiện cảm giác hạnh phúc đó hơn hẳn thể diện gì kia. Anh Hải, giờ em đang rất vui vẻ, anh muốn trừng phạt thế nào cũng được, em đều nhận hết!”
“Trừng phạt?” Lạc Vân Hải hừ lạnh một tiếng, nhìn Hạ Nguyệt Đình nói, “Hôm nay chính miệng cậu nói với mọi người sẽ cưới cô ấy, vậy trừng phạt cậu phải đối tốt với cô ấy cả đời! Nếu ngày nào đó cậu dám nói ra hai chữ ‘ly hôn’, vậy thì tự mình thu dọn đồ đạc cút ra khỏi Long Hổ, không bao giờ được đặt chân về nữa!”
Đỗ Vương huýt sáo, bu lên vai Lạc Vân Hải, trêu ghẹo, “Anh Hải, em luôn nghĩ, trong lòng anh, Đỗ Vương em chỉ là nơi để anh trút giận, nhưng giờ em phát hiện, trong nhiều người như vậy, chỉ em mới xứng đùa giỡn với anh! Anh em tốt!” Nói xong Đỗ Vương đưa tay ra.
Lạc Vân Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay đang duỗi kia, một lúc sau mới giơ tay ra, vỗ lên, “Anh em tốt!”
Một hồi kịch lãng mạn kéo dài đến rạng sáng mới kết thúc, Hạ Mộng Lộ định kéo Hạ Nguyệt Đình về nhà Kỷ Lăng Phong, nhưng.......
Mẹ Đỗ đứng chờ dưới đất nãy giờ, thấy con trai xuất hiện, lập tức chạy qua nhìn Hạ Nguyệt Đình, cười híp cả mắt, hài lòng kéo tay cô nói, “Cám ơn con!”
“Mẹ anh!” Đỗ Vương khom lưng nói nhỏ vào tai Hạ Nguyệt Đình.
“Bác cái gì? Nếu đã đính hôn, về sau hãy gọi mẹ đi! Nhìn đứa bé này xem, thật là xinh đẹp! Chuyện của con mẹ đã nghe nói, không sao, chỉ cần an ổn sống qua ngày, sinh cho mẹ vài đứa cháu là mẹ hài lòng rồi!” Rốt cuộc con trai cũng chịu kết hôn, còn với một đứa con dâu dịu dàng hiền thục thế này khiến Mẹ Đỗ hết sức hài lòng.
Hạ Nguyệt Đình đỏ mặt lí nhí, “Mẹ...... Con sẽ cố gắng!”
Mẹ Đỗ càng nhìn càng thấy thích, kéo tay Hạ Nguyệt Đình đi về phía xe bà, “Đừng xấu hổ! Con dâu dù xấu sớm muộn gì cũng phải gặp mẹ chồng! Mau về nhà với mẹ, các chú các bác mong hai đứa đến mức sắp bạc trắng đầu luôn rồi! Đừng lo lắng, nhà chúng