‘Anh Hải, anh mau tới công ty một chuyến đi, Trần Vĩnh đợi hơn hai giờ rồi đó!
Trong phòng tắm, Lạc Vân Hải vừa cạo râu vừa cau mày nói, “Nghĩ cách kéo dài tới buổi chiều đi!”
‘Hình như ông ta không được vui cho lắm! Nghĩ rằng chúng ta muốn hủy hợp đồng! Hơn nữa ký một hợp đồng lớn thế này anh phải có mặt mới được! Rốt cuộc anh có chuyện gì?’ Đỗ Vương hốt hoảng hỏi.
Lạc Vân Hải rửa mặt xong, đi vào phòng thay quần áo, lạnh lùng nói, “Chuyện này tôi sẽ tự xử lý, cứ vậy đi!” nói xong, nhanh chóng thay đồ, thắt cà vạt, thêm áo khoác, rồi ra khỏi phòng.
Lạc Vân Hải thấy hai đứa nhỏ đã mặc xong đồng phục học sinh đứng chờ ngoài cửa, bèn đến phòng Trình Thất nói, “Mẹ, con phải dẫn hai đứa nhỏ đi họp phụ huynh, mẹ tới công ty giúp con giữ chân Trần Vĩnh được không?” Tên Trần Vĩnh này, không phải mẹ anh thì không ai đấu nổi, dù sao mẹ anh là người tiếp xúc với ông ta đầu tiên. Anh tin Trần Vĩnh sẽ rất thích ôn chuyện với bà.
Trình Thất liếc Lạc Vân Hải một cái, “Biết rồi! Mau đi đi!”
Lạc Vân Hải mím môi cười. Có lúc mẹ rất dễ thương! Anh sửa sang lại quần áo một lần nữa, chạy chậm xuống lầu, hô “Lên đường!”
“Cha, cha bảnh quá!” Kỷ Đào Đào thật lòng tán dương.
“Cha già rồi, bảnh gì mà bảnh!” Lạc Vân Hải gõ nhẹ lên đầu Kỷ Đào Đào. Chỉ biết nịnh hót!
Kỷ Khanh Khanh ôm lấy chân Lạc Vân Hải nói, “Cha không hề già! Cha là người đàn ông uy phong nhất, bảnh nhất Khanh Khanh từng thấy!” Cũng là người cha tốt nhất!
Lạc Vân Hải bất đắc dĩ nhìn hai đứa nhỏ bám chặt hai bên chân anh như gấu Koala, đành giống như vịt Donald, khó khăn bước từng bước ra xe. Con nít mà, không cần thiết học theo nhiều quy tắc quá!
“Cha, cha nên cười nhiều lên, sẽ đẹp trai hơn nhiều”!
“Mẹ nói cha là một khối băng lớn”!
“Mẹ còn nói cha không biết ăn nói, không biết dỗ dành người khác!”
“Mẹ nói cha là cọc gỗ!”
Nói xấu anh nhiều như vậy?
Lạc Vân Hải giận tái mặt, anh vậy mà còn không biết dỗ dành? Tát anh một cái anh vẫn không nói gì, cho cô tiền, cho cô ăn, cho cô hiểu lầm, còn muốn thế nào nữa? Cọc gỗ?
Nhà trẻ.
Trước cổng trường, vô số cha mẹ dẫn con tới. Lạc Vân Hải một tay dắt một đứa, đi vào lớp dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người. Anh biết họ đang hâm mộ cái gì, vì anh có hai đứa con trai sinh đôi vô cùng đáng yêu! Hạ Mộng Lộ vốn không xấu, còn anh thì khỏi phải nói, hai người kết hợp với nhau, sao có thể không sinh ra con đẹp?
“Cha, tụi con ngồi ở đây!”
Kỷ Khanh Khanh vui vẻ chỉ vào cái bàn trong góc ở hàng cuối cùng.
Lạc Vân Hải lập tức mím môi, đi tới góc, ngồi xuống theo hai đứa nhỏ. Những đứa nhỏ trước mặt hầu như đều khoảng sáu tuổi, cơ hồ che hết tầm mắt nhìn lên bảng của hai con anh.
“Tụi nó ngồi ở sau chót!”
“Cô giáo thường la tụi nó!”
Những đứa trẻ khác thấy cha mẹ mình đều nhìn về cuối lớp, thì bất mãn nhắc nhở. Bộ dáng đáng yêu có ích gì? Học tệ quá vẫn bị cô giáo cô la như thường!
“Cha của hai đứa nhỏ kia nhìn không tồi!”
Một vài bà mẹ châu đầu nói chuyện, thầm nghĩ, chồng mình chỉ cần đẹp được một nửa người kia thôi cũng đủ rồi!
Lạc Vân Hải nhìn chằm chằm phía trước, hai tay ôm ngực, không nói gì.
“Bịch bịch!”
Một cô giáo gần ba mươi bước vào phòng. Cô gõ quyển sách lên bàn, ý bảo mọi người im lặng, vô tình thấy mọi người có vẻ là lạ, bèn nhìn theo xuống cuối lớp, bỗng kinh ngạc, kéo kéo vạt áo, lớn tiếng nói, “Đào Đào, có thể nói cho cô biết, người ngồi cạnh em là ai không?”
“Đây là cha của tụi con, Lạc Vân Hải!” Kỷ Khanh Khanh lớn tiếng trả lời.
Cô giáo nghĩ thầm, Lạc Vân Hải? Chẳng lẽ là Lạc Vân Hải của Long Hổ? Không thể nào! Người như vậy tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở đây!
Cô giáo thấy Lạc Vân Hải không thèm nhìn mình, bèn trừng mắt nói “Anh Lạc, anh chưa bao giờ đi học, hay kiến thức về lễ nghi của anh là do thầy thể dục dạy? Anh không cảm thấy bây giờ nên nhìn thẳng vào mắt tôi sao?”
Lạc Vân Hải liếc cô giáo một cái, hừ lạnh, “Không cần thiết!”
Cha bảnh quá!
“Tôi có nghe anh Kỷ nói, cha của hai đứa nhỏ họ Lạc, cha hay ba ba gì đó nhà các anh tôi tạm thời không nói tới. Nhưng hai con anh có lẽ ở Đức được nhận giải thưởng gì gì đó, còn ở đây là Trung Quốc, thành tích của hai đứa rất tệ! Không tới năm tuổi đã vào lớp lá, là do phụ huynh các anh quá tự tin hay do cảm thấy bọn nhỏ ở lớp lá có trình độ không khác gì hai con anh? Ngay cả viết số từ một đến mười cũng không biết, lại còn trốn học dẫn mấy đứa lớp chồi đi chơi! Các anh không dạy hai đứa sao? Cứ tiếp tục như vậy, chỉ làm liên lụy đến thành tích lớp này!” Có lẽ cô giáo thấy thái độ của Lạc Vân Hải không được tốt, nên mất bình tĩnh, chỉ trích một tràng.
Lạc Vân Hải rốt cuộc chịu nhìn thẳng cô giáo, nói “Nếu quý nhà trường không đủ bản lĩnh khiến hai đứa nhỏ trở thành ngôi sao sáng, vậy tôi đành gửi hai đứa đến học viện quý tộc sát vách để tránh liên lụy tới cô giáo!” nói xong đứng dậy giúp hai đứa nhỏ dọn dẹp sách vở.
“Sát vách? Sát vách làm gì có học viện quý tộc?” cô giáo ngạc nhiên hỏi, sát vách chỉ là một tòa nhà đang rao bán thôi.
Lạc Vân Hải ôm hai đứa nhỏ lên, tự tin cười nói, “Ngày mai sẽ có!” Dứt lời, anh lạnh lùng bước đi, để lại một đám người trợn mắt há hốc miệng.
Vẻ mặt Lạc Vân Hải rất khó coi, người thừa kế tương lai của Long Hổ, không cố gắng bồi dưỡng thì thôi, còn bắt ngồi cuối lớp? Đúng là không có mắt nhìn! Loại trường này không học cũng chẳng sao! Anh còn sợ họ làm trễ nãi sự phát triển của con anh nữa kìa!
Kỷ Đào Đào ôm cổ Lạc Vân Hải, lo lắng nói, “Cha, mẹ sẽ tức giận đó!”
“Đúng vậy! Mẹ tốn rất nhiều tiền cho tụi con vào đây!”
“Không sao!”
“Nhưng sát vách không có học viện!”
Lạc Vân Hải nhét hai đứa nhỏ vào xe, “Cha nói rồi, ngày mai sẽ có! Cha chở hai đứa về nhà trước, buổi chiều cha còn có việc, không chơi với hai đứa được! Hai đứa tạm thời ở với bà nội, chờ mẹ sửa nhà xong, sẽ dọn qua!”
Hai mắt Kỷ Khanh Khanh tỏa sáng, “Cha sẽ xây cho tụi con một học viện?” Thấy Lạc Vân Hải gật đầu, hai đứa nhỏ kích động la to, “Thật ạ? Vậy thì tốt quá, tụi con sẽ không bị người khác xem thường nữa! Cha, cha là người cha tốt nhất thế giới! Tụi con yêu cha chết mất!” Ở trường học của chính mình, những bạn nhỏ khác đều phải nghe mình, còn không sợ bị cho nghỉ học nữa!
“Cái gì? Bỏ đi?”
Bên trong biệt thự gần biển, Hạ Mộng Lộ ném đồ trong tay xuống, chạy ra cửa chính, “Thật xin lỗi, cô giáo đừng giận, anh ấy luôn vậy đó! Cô yên tâm, tôi sẽ tự mình dẫn hai đứa nhỏ qua, thật xin lỗi!” Tắt điện thoại xong, cô đen mặt gọi cho Lạc Vân Hải, “Lạc Vân Hải, anh uống lộn thuốc hả? Dám tự tiện dẫn hai đứa nhỏ đi? Anh có biết tôi vất vả thế nào mới xin được cho hai đứa nhỏ vào đó không?”
‘Hừ, cầu tôi, tôi còn khinh thường cho hai đứa nhỏ tới học đó! Bọn họ bắt con tôi ngồi cuối lớp, ở bàn khuất nhất, mấy đứa nhỏ trước mặt đều cao hơn tụi nó một cái đầu, hoàn toàn không nhìn thấy bảng!”
Hạ Mộng Lộ kiềm lại lửa giận, “Sao lại vậy? Bọn họ đã hứa chắc với tôi sẽ cho tụi nhỏ ngồi bàn đầu mà!”
‘Người ta nói con trai tôi thất học, luôn đứng thứ hai từ dưới lên, có lúc còn đứng thứ nhất! Hừ, tôi chưa trách bọn họ làm trễ nãi việc học của tụi nhỏ là may đó! Chuyện này cứ giao cho tôi! Tôi đã kêu Tử Tuyền lo việc xây một học viện quý tộc sát bên trường bọn họ, có đến năm sáu lớp lá, mời thầy cô tốt nhất về dạy!’
“Việc này.... ... Có phải hơi khoa trương quá không?” Không thể nào? Vì bọn nhỏ mà xây luôn một ngôi trường?
‘Khoa trương? Chẳng lẽ em bảo tôi phải đem Long Hổ giao cho một đứa thất học? Tạm thời cứ để hai đứa nhỏ ở bên tôi. Tôi sẽ mời gia sư tới dạy, tránh gián đoạn việc học của tụi nhỏ! Cứ vậy đi!’
‘Tút tút tút!’
“Này này.... ...” Anh ta ăn trúng thuốc súng à? Không phải chỉ là ngồi hàng chót thôi sao? Trước kia cô đi học vẫn luôn ngồi hàng chót đấy thôi! Nhưng nói đi nói lại bọn họ cũng thật quá đáng, đã lấy tiền của cô, hứa hẹn cho đã, rốt cuộc lại làm vậy, đáng ghét! Giờ trong tay cô có hai mươi triệu tụi nhỏ đưa, cộng thêm một thẻ bạch kim xài hoài không hết, nhiều tiền như vậy, chỉ cần hai đứa nhỏ thành tài, tốn bao nhiêu cũng đáng!
Người thừa kế tương lai của Long Hổ? Lạc Vân Hải muốn cho hai đứa nhỏ là người thừa kế?
Khóe miệng Hạ Mộng Lộ vô thức cong lên. Coi như anh biết điều! Trời, không ngờ cô lại sinh ra người thừa kế Long Hổ!
Hạ Mộng Lộ càng nghĩ càng phấn chấn, bèn chạy vào nhà hô lớn, “Dỡ sạch xong thì sửa chữa theo thiết kế của tôi, không được qua loa, càng không được ăn bớt nguyên vật liệu! Làm tốt sẽ có thưởng!”
Cô tin việc giáo dục hai đứa nhỏ, anh thích hợp hơn cô nhiều. Nghe đồn từ lúc học mẫu giáo đến khi tốt nghiệp đại học, Lạc Vân Hải vẫn luôn là chủ tịch hội học sinh, vô cùng uy phong! Khi cô còn đang tập nói bi bô thì anh đã học lớp bốn! Chỉ có người như vậy mới bồi dưỡng được thiên tài!
Bên này, Thái Bảo Nhi vừa xuống xe, đã thấy Kỷ Lăng Phong quơ quơ chìa khóa xe đi tới, tươi cười rạng rỡ.
Cậu ta lại muốn làm gì? Mấy ngày không thấy, trông vẻ lớn lối hơn trước hẳn, ăn mặc vẫn lôi thôi như cũ, quần áo lành lặn không thích, cứ nhất định phải mua kiểu quần ăn xin hai đầu gối lộ hết ra ngoài thế này. Áo sơ mi thì rộng thùng thình, còn gỡ ba nút trên, hơn phân nữa lồng ngực như ẩn như hiện, một vạt nhét vào quần, một vạt tung bay theo gió. Chậc, khi nào thì cậu ta mới có thể đàng hoàng lịch sự như Lạc Vân Hải chứ?
Kỷ Lăng Phong hớn hở quơ quơ chìa khóa xe và quyển sổ tiết kiệm trước mặt Thái Bảo Nhi, nhướng mày nói, “Đây! Xe! Tiền!” rồi chỉ vào chiếc xe đang đậu ven đường, “Tuy không phải Mercedes-Benz BMW, nhưng cũng trị giá hơn mười vạn, chạy rất êm, thế nào? Không còn lý do cự tuyệt tôi nữa chứ?”
Trông Kỷ Lăng Phong tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác hẳn với người đang ăn mặc nghiêm túc như cô.
Thái Bảo Nhi siết chặt nắm tay, ngửa đầu hỏi, “Cậu...... Nghe nói rốt cuộc cậu đã vẽ hoàn chỉnh được một bức tranh. Cậu vì có tiền mua xe mới vẽ sao?”
“Đúng vậy!” Kỷ Lăng Phong tiến lên ôm lấy vai Thái Bảo Nhi, lắc đầu cười nói, “Thật ra có chuyện em sai rồi! Tôi vẽ tranh chưa bao giờ là vì tiền, mà do yêu thích từ nhỏ. Nhưng sau đó thầy nói cho tôi biết, nhà nghệ thuật cũng cần ăn cơm, chỉ là tốt nhất không nên ôm tâm tình vẽ tranh vì kiếm tiền để vẽ, nếu không sẽ làm vấy bẩn thiên phú thần thánh, vì vậy có người ra giá năm vạn mua hết những bức tranh vẻ dở dang của tôi, tôi đã không đồng ý. Thầy tôi từng nói, bức tranh đầu tiên, nếu thấp hơn năm mươi vạn thì đừng bán! Trước giờ tôi chỉ nghĩ vẽ chơi, kiếm được tiền hay không cũng chẳng sao! Năm mươi vạn! Tôi không có tự tin mình sẽ vẽ được tới mức đó, cho nên dù có vẽ xong rồi, tôi cũng cố ý viết sai tên, sau đó mượn cớ vứt bỏ, cho tới khi em xuất hiện!”
Thái Bảo Nhi cảm thấy trong tim đau nhói.
Kỷ Lăng Phong cúi đầu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Bảo Nhi, nghiêm túc tỏ tình, “Em xuất hiện, khiến tôi điên cuồng, khiến tôi tin cái gì là tình yêu sét đánh! Từ lần đầu tiên thấy em, tôi đã không cách nào quên được sự tĩnh táo, cơ trí,