“Thế nào? Tìm được không?” Philip lo âu mồ hôi tuôn chảy đầm đìa, “Joel? Không thấybóng? Davy? Cũng không?Đáng chết!
Tôi nên làm gì bây giờ”, hắn không ngừng đi tới đi lui trước bàn Molly. “Mau giúp tôi nghĩ cách đi!”
“Hết cách, Chủ tịch tắt điện thoại di động, di động Phó Chủtịch Davy mất tín hiệu, haingười đó thật là không thèm nói câu nào biến mất như khôngkhí, những nơi có thể hỏi tôiđều hỏi qua hết rồi, thậm chídinh thự Rocks tôi cũng gọi tới, đã liên lạc với Jay, nhưng khôngai biết bọn họ đi đâu.” Molly bất lực nói.
“Sh*t! Họ đột nhiên mò tới làmgì?” Philip nói qua kẽ răng,”Cũng không liên lạc trước,không có việc gì làm rãnh quá chạy đến đây. Đáng đời! Bọn họthì không gặp được người cầngặp, còn tôi thì bị liên luỵ sứt đầu mẻ trán, không biết làm sao cho đúng!”
“Cái này…” Molly muốn nói lạithôi.
“Tiểu thư, cô biết gì thì nói ra đi, tránh cho tôi mang tiếng ác.”Philip nghi ngờ nhìn cô.
“Thật ra, bọn họ có gọi điệnthoại liên lạc, nhưng…” Molly cười khổ, “Chủ tịch nhất quyết không tiếp, tôi viện cớ từ chốikhéo, có lẽ bọn họ hoài nghi nên trực tiếp tìm tới cửa.”
“Mẹ nó!” Philip chưởi rủa liềnmiệng, “Thế là hai người đó lậptức không còn thấy bóng dángtăm hơi, để lại tôi thay bọn hắn hốt phân a!” Molly nhịn không được cười ra tiếng, nhưng kịp nhìn thấy ánh mắt Philip không tốt bắn phá mình, cô vội vã thulại tiếng cười. “Cũng không phải, bọn họ cũng không biết Chủ tịch Richard Tô sẽ đến,chẳng qua trùng hợp thôi.”
Hắn nhếch lông mày, “Thật?”Không tin lắm, hỏi thêm lầnnữa.
Molly vội giơ tay phải lên. “Tôithề!”
“Được rồi, tôi tin cô lần này.”Philip rên hừ hừ, tức giận giảm đi phân nữa, đôi vai rũ xuống.
“Nhưng tôi không biết nên làm thế nào mới tốt!”
“Bọn họ sẽ đợi bao lâu?”
“Chúa biết!” Hắn thở dài liêntục. “Bảo sẽ đợi Joel trở về, gặpđược Joel mới thôi. Rất muốnxem sắc mặt đợi không được của bọn họ, cho dù đợi được,trong lòng cũng sẽ nguyền rủaJoel không ít đi, thật sự hai bênkhông phải là người mà.”
Molly âm thầm cười trộm, “Vậyanh đành phải…”
“Này! Hai vị, tán gẫu trong giờ làm việc sao?” Davy hớn hở đi ra từ thang máy.
“Còn cười?” Philip cau có ngắmkhuôn mặt đang cười nham nhởtrước mắt, khoé miệng vẽ mộtđường cong gian xảo. “Thôiđược, cứ cười cho đã đi, một látnữa đây anh rất muốn khóc đó.”
“Huh? Tức giận cái gì? Anh cao hứng muốn đưa bà xã anh dạo phố phường thôi, anh phạm vào tội ác tày trời gì?” Davy an ủivỗ vỗ lưng Philip. “Được, được,đặc cách cho em nghỉ buổi chiều, như vậy được chưa?”
Philip nở nụ cười quái dị, liếc sang thấy khuôn mặt Molly vặn vẹo khó coi ngay tức khắc tóm gọn nụ cười: “Đây là…Ừm, là anh nói đó.”
“Tất nhiên!” Davy không biết ántử chuẩn bị chờ mình phíatrước, hiên ngang vỗ ngực mộtcái:
“Buổi chiều, một mình anh lãnhtrách nhiệm.”
“OK! Hai người trong vănphòng Joel liền giao cho anh toàn quyền xử lý”, Philip đúthai tay vào túi quần, nhàn nhãhuýt sáo đi hiên ngang về phòng làm việc của mình, thòng thêm một câu:
“Trời sập đừng có tới tìm em à!”
“Hai người trong văn phòngJoel là ai? Ai a?” Molly cúi đầu hai vai không ngừng run rẩy, không có tiếng trả lời Davy đành phải nhún vai tự mình đi nhìn.
“Ôn thần!” Davy đi vào văn phòng và ngay sau đó như đạn bắn bay ra khỏi đó, hớt hải hỏi:
“Molly! Joel đâu?”
Molly khóe môi vẫn còn co giật: “Tôi không biết! Điện thoại di động thì tắt, những nơicó thể đến đều hỏi qua.”
“Đáng chết! Sao không ai nhắcnhở tôi một tiếng?” Davy mặtđen như đít nồi thầm oán.
“Ha ha… Cho anh nếm thử lựu đạn để biết mùi.” Philip né ở một bên ôm bụng cười.
“Xong rồi, xong rồi! Joel muốn đem công ty ném cho hai chúngta rồi!” Davy không ngừng xoayvòng như ruồi nhặng. “Làm sao bây giờ? Lần này Ti Ti sẽ đến Nam Cực bám rễ phải không?”
Khuôn mặt Philip méo mó biếndạng sau khi nghe. Đúng vậy, nếu không giải quyết tốt hai người kia, Ti Ti khẳng định sẽ trốn đi, mà Joel tuyệt đối sẽ chạy theo, sau đó công ty cũngchỉ còn lại duy nhất có hai người bọn họ chống đỡ cục diện… Trời ạ, nghĩ thôi cũng đã thấy khủng khiếp!
Philip cẩn thận suy tư một lát: “Chúng ta trước hết phải biết rõmột chuyện, hai người đó đã kịp nhìn thấy Joel chưa?”
Davy sắc mặt nghiêm chỉnh:”Em nói đi?”
Philip hai hàng lông mày dựngđứng. “Em không biết mới hỏianh!”
“Bọn họ rốt cuộc tới làm gì?”Molly tò mò hỏi.
Philip bất đắc dĩ nói: “Bứchôn!”
“Bức hôn?” Molly kinh ngạc sợhãi kêu: “Không phải Chủ tịch đã…”
“Đúng vậy, chính là không có mấy người biết đến, bởi vì Richard Tô uy hiếp Joel nếudám cự tuyệt hôn nhân này, con gái ông ta nếu vì chuyện đó làmchuyện điên rồ… ông ta sẽ khiến gia tộc Rocks rất khó coi, còn có Helen…” Davy thở dài.
“Cho nên chúng tôi quyết định không công khai.” Philip tiếplời.
“Nhưng…”, Molly khó hiểu hếtnhìn anh rồi lại nhìn em: “Vấnđề này sớm muộn gì vẫn phảigiải quyết triệt để, không phảisao? Kéo dài như vậy thì có íchgì?”
“Thật ra thì Joel không muốnlàm cha con họ mất mặt, dù sao đối phương cũng là nữ lại khá kiêu ngạo. Cho nên anh ấy hy vọng chuyện này sẽ chết đi theo thời gian, sau đó không còn ai nhắc tới, hoặc giống như Helen năm đó, một thời gian sau bí mật giải quyết, chỉ cần không làm cho giới truyền thông chỏ mỏ vào là được.”
Molly cười nhạt: “Điều đó là không thể!”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Davy khẽ nói, rồi sau đó thở dài: “Được rồi, tạm thời lánh mặt bọn họ hôm nay, chờ chúng tôi thương lượng xong với Joel sẽ đem hôn nhân của anh ấy côngkhai.”
Nói xong, hắn một tay giữ chặt Philip, tay kia kéo Molly đi lánhnạn.
“Cả hai một người cũng đừngmong chạy trốn, cùng nhau vào trong đó cố gắng thuyết phục hai ôn thần kia rời đi, đi đi!”
“Chúng tôi tuyệt đối không rời đi, cho đến khi Chủ tịch Rocks xuất hiện!”, Richard Tô nói chém đinh chặt sắt: “Cậu ấy không thể trốn tránh cả đời, hônsự này ngày hôm nay phải được giải quyết ổn thoả.”
Philip đành phải quay sang Jodie Tô nói: “Tiểu thư Jodie,anh ấy thật sự không có ở đây,cho dù cô và ông đây muốn đợicũng không biết đợi đến khinào, không bằng mọi người vềtrước đi, tôi sẽ…”
“Tôi thật sự yêu anh ấy!” Cô khổ sở nói: “Vì sao hai anhkhông thể giúp tôi? Tôi rất yêu anh ấy, bắt anh ấy yêu tôi lúcnày là không thể, nhưng tôi có thể chờ, tôi tuyệt đối sẽ khôngđể cho anh ấy hối hận khi kếthôn với tôi.”
Davy nghiêm túc ngồi xuốngtrước mặt Jodie: “Cô nói cô yêuanh tôi, tốt, vậy tôi hỏi cô, cô hiểu được anh ấy bao nhiêu? Cô biết tính cách của anh tôi rồi, yêu sao? Cô nguyện ý vì anh ấy trả giá bao nhiêu? Có thể sẵnsàng hy sinh vì anh ấy bao nhiêu?”
Cô ngập ngừng: “Tôi… Tôi không rõ lắm, anh ấy luôn luôn chú trọng cuộc sống riêng tư, đến bây giờ vẫn chưa có ai biếtchuyện riêng của anh ấy.”
“Phải không? Thiên hạ khôngcó việc khó chỉ cần người có tâm, không phải sao?” Davy lắcđầu: “Hiện tại cô cái gì cũng không biết, nhưng lại nói cho tôi biết cô yêu anh tôi?”
“Tôi yêu anh ấy! Có gì là khó hiểu, nếu là vừa gặp đã yêu thì cần gì tìm hiểu?” Jodie Tô phảnbác nói.
Davy lắc đầu: “Đó là vì cô chỉ theo ý mình.”
“Anh dựa vào cái gì nói như vậy?” Cô không chịu thua lên tiếng phản bác: “Không ai hiểuđược anh ấy thực sự đang nghĩ gì, có lẽ anh ấy không yêu tôi,nhưng ít nhiều sẽ có một chút…”
Philip cắt lời cô: “Anh ấy khôngcó, một chút cũng không có!Anh tôi là người rất nhiệt tìnhtrong tình yêu, anh ấy sẽ vì yêumà trả giá hết thảy, thậm chí cả tánh mạng của anh ấy!”.
Hắn nói tiếp với vẻ xúc động:”Nếu cô thấy được mặt này củaanh ấy, cô sẽ kinh ngạc cho rằng anh ấy là người khác, anh ấy si tình, anh ấy yêu mãnh liệt, anh ấy móc tim móc phổi trả giá chỉ vì yêu.”
Davy nhíu mày nhìn thấy sắc mặt của tiểu thư Jodie, trong lòng mắng thầm: “Philip chết tiệt, lợn lành chữa thành lợn què!”
“Chỉ cần bọn họ kết hôn,”Richard Tô xen ngang: “Jodie sẽ làm cậu ta trở thành người đànông như lời cậu nói.”
Davy thở dài bất lực: “Haingười chẳng lẽ vẫn còn khônghiểu sao? Chúng tôi biết là bởi vì chúng tôi đã chứng kiến thờigian qua anh ấy phải trả giá như thế nào, mỗi ngày trôi qua như thế nào, những điều đó khiến chúng tôi rất cảm động. Do đó, anh ấy không dư thừa tình yêuđể mà yêu người khác.”
“Anh nói bậy!” Jodie Tô nhịn không được kích động kêu lên: “Anh ấy không thể! Anh ấy là người lạnh lùng từ trước đến giờ, chưa người nào nhìn thấy anh ấy trả giá ra sao, anh đừngcó gạt tôi mong tôi từ bỏ!”
“Tiểu thư Jodie, cô bình tỉnh một chút, lắng nghe tôi…”
“Không! Tôi không muốn nghenữa!” Cô kiên quyết lắc đầu: “Anh cũng không cần nói nữa, anh ấy không có khả năng làngười như lời anh nói.”
“Nhưng…”
“Jodie nói không muốn nghe,”Richard Tô ngăn cản Davy nóitiếp những lời vô nghĩa: “Đừngnhiều lời vô ích, hôm nay chúngtôi nhất định phải chờ cậu ta cho bằng được, hôn sự phải được tiến hành suôn sẻ, chúng tôi…”
Dù máy điều hoà đã mở hếtcông suất nhưng không khí trong phòng nóng đến cực độ do bị cha con Richard Tô hun lửa. Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, nhiệt độ phòngdường như giảm xuống rất nhanh vì tiếng cười thanh thoát từ bên ngoài truyền vào.
“Anh là nô lệ của em, phải nghetheo lệnh em, em kêu anh đi hướng đông anh không thể đi hướng tây, em muốn anh lên trời anh không thể xuống đất, OK?”
Mọi người ngạc nhiên nhìn Joel đưa lưng về phía họ, thong thảđi vào theo kiểu giật lùi, áokhoác của hắn ở trên khuỷu tay, tóc dài rối tung trên vai, sắc mặt dung túng vui vẻ không có nữađiểm khó chịu, cà vạt của hắn bịcô gái nhỏ nhắn vẻ mặt sáng lạn tươi cười rạng rỡ đằng trước dùng sức dắt, tay trái cô xáchmột đôi giày cao gót, trên cổ tay thì đeo dây cột tóc của Joel.
“Ơ? Sao lại tập trung hết ở chỗ này?” Ti Ti không nhìn thấy cha con Jodie Tô ngồi bên kia ghếsalon, tiếp tục nói cười: “Mọingười mau tới ngắm nô lệ củatôi một cái. Nhìn xem! Có giống nô lệ La Mã thời cổ đạikhông?” Nói xong còn kiễngchân thì thầm gì đó vào tai Joel.
Philip không ngừng cười to:”Giống… Rất giống! Có nghe lời hay không?”
Joel hai mắt đột biến thành daogăm phóng vào Philip, hắn bị Ti Ti dính sát vào nên cử động cóchút khó khăn, mãi lo nói chuyện với Ti Ti không pháthiện trong phòng có nhiều hơnhai người: “Nghe lời, đươngnhiên nghe lời! Nghe lời mộttrăm phần trăm”
Cô khoái chí lôi kéo cà vạt hắn: “Ưm! Nô lệ, có đem lời nói củanữ chủ nhân để trong lòng hay không?”
Molly quay lưng lại cười không ngừng, Davy và Philip ôm bụngcười to.
Joel bất đắc dĩ đi về phía trướcmột bước, hai tay vòng ra đằngtrước ôm lấy cái eo nhỏ nhắn,cúi đầu khẽ cắn lỗ tai Ti Ti: “Anh là nô lệ vâng lời nhất , cóthưởng không? Ưm! Có lẽ chínhmình tự lĩnh thưởng?”
Ti Ti khẽ nhắm mắt hưởng thụ cảm giác hạnh phúc Joel vừa mang đến, nhìn thấy Molly nháy mắt mãnh liệt với mình, cô nghiêng đầu cẩn thận ngướcmắt… “Ah! Có người!”, vô tìnhthít chặt cà vạt trên cổ Joel…
“Ah… Búp bê, khụ…khụ…,mau buông tay em ra!” Joel bịsiết cổ mặt đỏ tới mang tai.
Cô kinh hoảng vội vàng thả tay,hắn lập tức nới lỏng cà vạt thởmệt nhọc.
“Lạy chúa! Thiếu chút nữa tắt thở.”
“Xin lỗi, em xin lỗi! Anh khôngsao chứ?” Ti Ti nhón cao mũi chân duỗi nhẹ tay vuốt ve cổ Joel.