ục cũngnhận ra cha con Richard Tô trong phòng, bắt gặp ánh mắt Jodie Tô nhìn hắn và Ti Ti toélửa, hắn nhẹ cau mày nhưnggiọng điệu vẫn ôn nhu đối với Ti Ti: “Búp bê, anh có chút việc, đến văn phòng của Davy chờ anh, được không?”
Hắn cầm lấy đôi giày Ti Ti đangxách trong tay rồi quỳ một chân trên đất, đem chân cô đặt trêngối và giúp cô mang giày.
“Vâng!” Cô vịn đầu vai Joel nhìn cha con Richard Tô, lôngmày khẽ chau lại: “Lạ quá, em hình như gặp qua bọn họ ở đâurồi, bọn họ là ai nhỉ?”
Joel mang giày vào chân còn lạicho cô: “Em chưa gặp họ bao giờ, chỉ là đối tác làm ăn thôi.”
Ti Ti vắt óc suy nghĩ: “Nhưng…Em có cảm giác… Rõ ràng…”Cô phát hiện Joel ra hiệu bằng mắt với Davy: “Này, anh lại có chuyện gì dấu em nữa phảikhông?” Cô bắt đầu dò xét cha con
Richard Tô tỉ mỉ, cảm thấy bọn họ thật sự rất quen mặt, rốtcuộc là ai? Philip không biết vô tình hay cố ý đi đến chắn ngangtầm mắt cô.
“Này, anh đang che tầm nhìn của tôi đấy.” Cô đẩy hắn ra:”Philip, anh cản trở…”
“Ti Ti, đến phòng làm việc củatôi chờ Joel trước đã, anh ấy sẽkết thúc công việc nhanh thôi.”Davy nắm tay cô kéo ra ngoài.
“Nhưng tôi còn chưa có… Đáng chết! Davy, thả tôi ra… Anh em các anh sợ tôi biết cái gì đúngkhông?” Giọng điệu tức giậncủa Ti Ti bất giác làm Joelkhông lạnh mà run.
“Joel, anh chờ xem… Khôngcần phải kéo tôi… Chuyện nàyem sẽ không để nó trôi qua tốt đẹp đâu, Joel, em cảnh cáo anh…” Cô bị Davy kéo ra khỏivăn phòng.
Trong lòng Joel đột nhiên có một dự cảm bất an, cả người hắn mỗi lúc một cứng lại.
Hắn nhặt dây cột tóc rơi trênmặt đất lên thuận tay buộc tóc, nói nhỏ vài câu với Molly, côgật đầu đi ra ngoài, còn lại một mình hắn đi đến quầy bar rót rượu, không nói câu nào chỉ chằm chằm nhìn cha con Richard Tô.
“Cô ta là ai?” Jodie Tô khẩu khíkhông tốt hỏi, giống như bà vợbắt gian tại giường: “Tôi là hôn thê của anh, tôi có quyền biết rõ!”
“Cô không là gì cả.” Joel cườilạnh: “Cô lại càng không cóquyền hỏi tôi bất cứ chuyện gì.”
Jodie Tô biến sắc: “Anh… Làm sao anh có thể nói như vậy? Ngày đó…”
“Ngày đó?” Joel chế giễu: “Ngày đó hoàn toàn là trò hề,không có ý nghĩa gì hết.”
Richard Tô sắc mặt âm trầm: “Chủ tịch Rocks, xin đừng quên những gì tôi nói trước đây…”
“Tôi chưa quên,” Joel lập tức cắt đứt lời ông ta: “Cho nên tôimới nói đó là trò hề, ông nghĩ rằng tôi lần đầu đụng phải loạichuyện đó sao? Sai rồi! Tình huống dở khóc dở cười nào tôiđều đã gặp qua, tôi không lên tiếng chẳng qua là nghĩ đến thểdiện của con gái ông thôi, không muốn tiểu thư Jodie khó xử, đợi thời gian trôi qua việcnày sẽ phai mờ, ông thực sự cho là tôi sợ ông sao?”
Joel khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Tôi không quan tâm người khác nhìn tôi như thế nào,gia tộc Rocks cho tới bây giờ chưa từng có bất kỳ dư luận gì, không ai có thể uy hiếp tôi, ônghiểu không?”
Trước hành động cuồng vọng bá đạo của Joel, Richard Tô nhất thời khiếp sợ im lặng, bao nhiêutừ ngữ muốn nói không thể mở miệng, rốt cục ông ta thở dài một hơi: “Jodie thật sự rất yêucậu, chẳng lẽ cậu không thể…”
“Thế thì sao?” Joel lần nữa ngắtlời ông ta: “Chẳng lẽ bao nhiêuphụ nữ yêu tôi, tôi đều đáp ứnghết, tiếp nhận tất cả sao?” Hắn cười lạnh một tiếng: “Tôi không phải siêu nhân.”
Jodie Tô oán hận nghiến răng:”Tôi… Tôi sẽ tự sát! Tôi khôngthể không có anh, nếu không tôi… Thật sự sẽ chết!”
Joel thờ ơ nhún vai: “Tùy cô.”
Nghe vậy, cô nhịn không được cuối cùng bật khóc.
Richard Tô giận dữ thống khổ rống lên: “Cậu có tim haykhông? Có thể ngồi nhìn congái tôi tự huỷ hoại cuộc sống của nó mà không chút để ý? Lão già tôi đây thật đángthương chỉ có đứa con gái duynhất, xin cậu cứu con bé đi!”
Joel sắc mặt càng thêm lạnh lùng: “Cứu cô ấy? Như vậy có ai tới nói cho tôi biết, rất nhiều phụ nữ đều muốn tôi cưới côấy, tôi nên lựa chọn ai, buông tha ai? Không, nên nói là làm cho ai sống, làm cho ai chết? Ừ? Có lẽ ông cho rằng những người phụ nữ đó sống hay chếtđều không liên quan, dù sao không phải con gái ông chết thìtốt rồi, đúng hay không?”
Richard Tô nghẹn lời, nhưngkhông biết phản bác thế nào, chỉ có thể ôm lấy đứa con gái đangche mặt khóc thì thầm an ủi.
Philip đột nhiên lên tiếng hỏi Jodie Tô vẫn còn đang nức nởtrong lòng cha mình: “Tiểu thư
Jodie, nghe nói có rất nhiều người theo đuổi cô, tại sao cô không nghĩ đến bọn họ?”
“Tôi không yêu họ!” Jodie Tôbuộc miệng nói.
“Đúng rồi! Cô đương nhiênkhông tiếp nhận bởi vì cô khôngcó tình cảm với những ngườiđó,
Joel không yêu cô nhưng vì sao phải ép buộc anh ấy chấp nhận cô?” Hắn tỉnh táo phản bác.
Jodie Tô ngẩn người, rồi sau đó nhíu mày cắn môi: “Đó… Đó là bởi vì… Bởi vì… Này, đây làhoàn toàn không giống…”
“Không giống ở đâu? Khônggiống là vì bọn họ không nói sẽtự tử vì cô?”
Cô bất lực liếc nhìn Richard Tô:”Tôi không phải ý này…”
“Đó là bởi vì phụ nữ có quyềncự tuyệt, đàn ông không cósao?” Philip truy hỏi tới cùng.
“Tôi… Tôi không biết! Dù sao tôi vẫn nghĩ rằng không giống!”Jodie Tô không biết tốt xấu kêu lên.
“Phụ nữ hâm mộ Joel rất nhiều,cô không phải là người đầu tiên, cũng không phải đẹp nhất, chắc chắn không phải giàu có nhất, mà quan trọng nhất là cô khôngyêu Joel, cho nên cô mới có thể giở thủ đoạn hèn hạ, tôi nóiđúng không? Được rồi, giờ côcũng nên hiểu trừ phi Joel thậttâm yêu, nếu không cho dù sửdụng bất kỳ thủ đoạn nào đều không thể khiến anh ấy khuấtphục, tại sao không dừng lại ở đây?” Philip lôi hết tâm can ra mà nói, nói một hơi không nghĩ.
Những lời nói của Phillip khiến Jodie Tô cứng họng. Căn phòng rơi vào im lặng, thật lâu sau
Richard Tô rốt cuộc mở miệng: “Jodie, cha nghĩ…”
Cửa phòng làm việc bỗng nhiên một tiếng mở ra, Davylảo đảo chạy vào, “Joel, em xin lỗi, Ti Ti… Ti Ti, cô ấy vừa…”
Joel sắc mặt dữ tợn nguy hiểmbước nhanh về phía Davy nắmlấy cổ áo cậu ta: “Anh muốn giết cậu!”, hắn nói xong tung ra một đấm nhanh như chớp, tiếptheo là những cú đấm như trờigiáng …
“Joel, anh điên rồi! Mau dừng tay!” Philip xuất ra toàn lực giữ chặt Joel: “Anh ấy là Davy! Là em ruột của anh! Lạy Chúa, anh ấy sắp bị anh đánh chết đến nơi rồi!”, Philip quay sang cầu viện Richard Tô đang sợ ngây người:”Nhanh tới đây hỗ trợ! Ngồi đónhìn cái gì… Joel, tỉnh táo lại, chúng ta trước đi tìm Ti Ti quan trọng hơn, mau dừng tay!”
“Anh trước đập cậu ta một trận sau đó mới tìm người!” Joel giãy khỏi kiềm chế của Philip và
Richard Tô, không ngừng tungnhững cú đấm…
“A? Mọi người đang làm gì đó?” Ti Ti kinh ngạc đứng ở cửaphòng nhìn quanh: “Philip, sao anh ôm Joel chặt vậy? A! Davy, anh làm sao vậy… Giống nhưbị… Đánh một trận?”
Trận ẩu đả long trời lở đất tạm dừng, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn ra cửa.
“Ti… Ti Ti, cô… Cô đã điđâu?” Philip bi thống gào to.
“Tôi? Tôi đi…” Mới nói mấy chữ, Ti Ti liền bị Joel xông tớiôm chặc lấy: “Làm sao vậy?Joel, đã xảy ra chuyện gì?”
“Đừng… bỏ… anh…,” Joel thanh âm không ngừng run rẩy: “Đừng bao giờ bỏ anh lại một mình!”
“Em không có bỏ anh, em chỉ đến phòng vệ sinh mà thôi…Ưm, có lẽ không lâu, nhưng cũng mất nhiều thời gian, em cũng không phải… Này, Joel,anh…”
Mọi người kinh ngạc trông thấy Joel đưa lưng về phía bọn họhai vai run rẩy kịch liệt, hắnđang khóc?!
“Joel, được rồi, em thật không có rời đi, thậm chí nghĩ cũngchưa từng nghĩ, anh không nênnhư vậy!”
Ti Ti thanh âm vừa bất đắc dĩvừa hoảng sợ, chỉ có cô biết rõ Joel có bao nhiêu kích động,tóc của cô đều ướt hết, nước mắt còn từ trên trán chảy xuống:”Philip, ở đây giao cho anhđược chứ? Tâm trạng Joel tựahồ có chút… Không khống chế được, tốt nhất tôi đưa anh ấy rờikhỏi đây. Davy, mượn phòng làm việc của anh chút…, Joel, thả em ra, chúng ta đến văn phòng của Davy đi…”
Ti Ti rốt cục thoát ra khỏi thânhình cao lớn đang ôm chặt lấy cô của Joel, tay trái cô vòng qua eo hắn, nghiêng đầu ôn nhu ngẩng đầu nhìn: “Chúng ta đi thôi, nơi này giao cho hai người đó đi. Thật không biết bây giờnói cái gì đây, có lẽ anh cần nghỉ ngơi một thời gian… Ai Cập, thế nào? Em muốn đi ngắm Kim Tự Tháp đã từ lâu… “, thanh âm dần dần biến mất.
Philip thở dài một hơi, đi qua đỡ Davy còn ngồi ngẩn ngơ dưới đất dậy: “Anh không saochứ? Có cần gặp bác sĩ không?”
Davy thần sắc ủ rủ loạngchoạng đi đến sopha ngã phịchxuống: “Để bọn họ đi nghỉ mát đi, đi càng xa càng tốt! Mẹ nó,thảm hoạ bất ngờ!” Hắn oán hận nói.
“Thật sự không cần gặp bác sĩ?Bộ dáng của anh tựa hồ…”Philip khóe miệng bắt đầu conglên: “Hắc hắc… Rất thú vị!”Hắn rốt cục nhịn không đượcôm bụng cười to: “Lạy Chúa! Shana sẽ bị anh hù chết.”
“Chết tiệt! Anh ấy ăn gì mà thầnkinh bị chạm vậy?” Davy sờ vào khóe miệng bị thương đổ máu, lập tức đau đến nhe răng nhếchmiệng.
“Là anh tự chuốc lấy phiền toái, Ti Ti đến phòng vệ sinh, anhnhiệt tình khẩn trương cái gì?”Philip hả hê khi người gặp hoạ.
“Hỗn đản! Đi lấy cho anh viênđá… Anh vừa từ phòng vệ sinh đi ra, trở về đã không thấy tămhơi cô ấy, anh làm sao biết…”Davy sờ sờ viền mắt, đau đến phải hít một hơi: “Nếu không xem anh ấy là anh trai, anh đã đánh trả lại rồi.”
“Quên đi!” Philip đưa cho hắntúi chườm đá: “Cho dù anh cóđánh trả cũng đánh không lạianh ấy, anh ấy không đánh choanh bò ra đất mới là lạ!”
Davy hừ lạnh: “Đó là trước kia, bây giờ anh trẻ hơn anh ấy, kết quả khó nói.”
“Ha!” Philip cười nhạo mộttiếng, Davy trừng mắt tức giậnthổi tóc trước trán phù phù.
“Cô ta là ai?” Jodie Tô đột nhiên hỏi.
Màn đấu võ mồm bị buộc ngưng ngang, hai người liếc mắt nhìn nhau, Davy cẩn thận trả lời:
“Cô ấy là người phụ nữ Joel yêu.”
“Joel yêu cô ấy?” Cô thì thàongỡ ngàng.
“Thực tế, Joel không thể không có cô ấy, anh ấy nguyện vì cô ấymà chết, vì cô ấy làm mọichuyện, chỉ cần cô ấy không rời khỏi anh ấy.” Davy chần chờ một chút: “Cô ấy là vợ Joel, Ti Ti Rocks.”
“Vợ? Cậu ta đã kết hôn?”Richard Tô kêu sợ hãi.
“Thời điểm hai người tự ý công bố đính hôn, sáng hôm sau Joel đã dẫn Ti Ti đi đăng ký kếthôn.”
“Sao cậu ta không…”
“Joel không muốn hai ngườimất mặt.”
“Phải không?” Richard Tô cười khổ: “Không ngờ từ đầu tớicuối chỉ có chúng tôi tự mình diễn hề.”
Jodie Tô lên tiếng đầy cay đắng: “Hoá ra anh ấy đã yêu người khác, hèn chi lúc tôi doạ tự tửkhông mảy may tác động đến anh ấy.”
“Thật xin lỗi, cô nên từ bỏ Joelđi.” Philip an ủi cô: “Đừngquên! Còn có rất nhiều đàn ông tốt chờ cô.”
“Nhưng không phải anh ấy!”Jodie Tô thở dài.
Jodie Tô không lâu sau ra nước ngoài công tác.
Gia tộc Rocks lập tức công bốhôn lễ long trọng của Joel. Vì vậy, tin tức nhanh chóng lan rộng khắp thế giới, đồng thời cũng rơi vào tai Helen đang ởThuỵ Sĩ chữa bệnh. Bởi vì tinh thần Helen trước đây không ổn, cho nên Joel dễ dàng bỏ qua mọi chuyện cô ta làm, cuốicùng cha mẹ Helen cảm thấy có lỗi với Joel, mới đưa Helen quaThụy Sĩ.
Khi nghe tin tức này Helen gần như phát điên, la hét thảm thiết bắt buộc phải tiêm thuốc an thần mới dần dần trấn tĩnh vàchìm vào giấc ngủ. Sau khi tỉnhlại liền bỏ trốn quay về Mỹ, chamẹ cô ta chưa kịp thông báo cho Joel biết con họ hiện giờ đếnnhà hắn.
Joel vừa bước vào phòng khách toàn thân hắn căng cứng, ánh mắt sắc bén dừng ở gương