Một ngày kia, trong bữa sáng của hai mẹ con họ Đỗ, Viên Linh cùng Đỗ Vân Hạo ngồi cạnh nhau không ngừng trao đổi thông tin. Đi tới bàn ăn ngồixuống, Ti Ti lơ đãng cầm đũakhuấy đậu hũ trứng muối thànhhỗn hợp nhão nhoẹt, lông màyxinh đẹp bỗng nhiên nhíu lại vẻ mặt đưa đám, thoắt cái mặt màyrạng rỡ vui mừng, cuối cùng là ánh mắt nhu tình như nước thẹnthùng vô hạn, Viên Linh thấysắc mặt vạn phần biến hoá của Ti Ti trước mắt, trong lòng bất ổn lo lắng cô có phải bị công ty bức đến điên rồi hay không.
Viên Linh hắng hắng giọng, cẩn thận khẽ gọi, “Ti Ti… Ti Ti…”Thấy Ti Ti vẫn cười ngây ngô,cô rốt cục nhịn không được, hai tay dồn sức vỗ một cái thật lớnxuống mặt bàn, một tiếng “bang”, chén đĩa trên bàn toàn bộ nhảy dựng lên, ba hồn chín vía của Ti Ti đang ngao du ngoạn thuỷ cũng nhảy dựng lên.
“Làm sao vậy? Cháy sao?” Mắt thấy bạn thân cùng thằng con nuôi cười như không cười nhìnmình như vật thể lạ, cô ngượngngùng ngồi xuống, “Sao không ăn? Mọi người mau ăn a!” Ấp úng nói, Viên Linh dùng đũa chỉ vào đĩa đậu hũ trứng muốiđã hoá bùn. “Món này thật mỹ quan a?”
“A! Tại sao có thể như vậy? HạoHạo, đó là cái gì?” Ti Ti phi thường kinh ngạc hỏi.
“Con không biết, hình như là kiệt tác của mẹ.” Đỗ Vân Hạo gắp miếng dưa giòn bỏ vào chéncháo ăn.
Cô đầu tiên là ngạc nhiên, kếtiếp là xấu hổ, “A, thực xin lỗi,còn, còn có món khác, hai người… Haiz, đành chấp nhậnthôi.” Cô nói ngượng ngập.
Viên Linh thở dài, “Ti Ti à, mi có tâm sự gì tốt nhất mau nói rahết để mọi người thảo luận một chút, tránh cho việc ăn cháo bằng mũi.”
Ti Ti ngẩn người, suy tư mộtchút sau đó đưa ra quyết định. “Được rồi! Mọi người ăn no trước rồi nói sau, tôi đến phòng khách chờ hai người, nếu khôngchỉ sợ dùng mắt mà ăn ấy.”
Hai người nhìn nhau một cái, có cùng suy nghĩ, thật phong cách mở to miệng nhanh gọn lẹ giảiquyết sạch chén cháo. Rồi sau đó Viên Linh lôi Đỗ Vân Hạovội vàng đi đến phòng khách,ngồi xuống salon, “OK, mi có thể nói.”
“Chuyện này có chút đặc biệt,Linh Linh… Như vậy, là như thếnày… Chuyện trước kia có điểmkhác nhau…” Cô thật không biếtphải bắt đầu từ đâu mới đúng.
“Khi nào mi quyết định xongrồi nói cho ta biết cũng được.”Viên Linh bâng quơ nói mát.
Ti Ti xoắn hai tay vào nhau, hồi hộp liếc cô bạn thân. “Nói đơn giản, gần đây ta đã gặp lại cha của Hạo Hạo…”
“Gì?” Viên Linh nghe đến đó lập tức hét lên, rồi sau đó bắtđầu xoa tay. “Hắn ở đâu? Ta đi giáo huấn hắn!”
“Không được!”
“Vì cái gì không được?” Tức giận khó tiêu cô oán hận hỏi. “Tuy là mi đi lừa hắn, nhưng hắn chẳng mất mát thứ gì, còn chiếm hết tiện nghi của mi, nói đi nói lại tội của hắn khá lớn!”
Ti Ti đầu tiên xoa dịu cơn giận của Viên Linh, sau đó cặn kẽ giải thích tỉ mỉ mọi việc với cô, Đỗ Vân Hạo trước sau trầm mặc ngồi ở một bên không nóimột câu.
“Cho nên, Linh Linh à, trongchuyện này anh ấy là người vôtội, nếu sai chỉ có ta sai, takhông nên dối gạt anh ấy, lại thiếu lòng tin đối với anh ấy, cứ như vậy vội vàng bỏ đi.”
Viên Linh há to miệng thở phì phò, không nói được lời nào. Nếu đây là sự thật, bạn tốt của mình phải bị K một trận mới đúng. Sau một hồi khá lâu, cô mới lên tiếng. “Vậy bây giờ ? Anh ta định làm thế nào?”
“Ta không có hỏi anh ấy.” Ti Ti thiểu não cất tiếng.
“Gì? Sao không hỏi anh ta? Anh ta có nói muốn kết hôn với mi hay không?” Viên Linh quan tâm hỏi.
Ti Ti do dự trong chốc lát. “Anhấy chưa có nói. Chúng ta mới gặp lại nhau, anh ấy làm sao có cơ hội để nói?”
“Ah, phải không? Hai người gặp nhau trong bao lâu?”
“Hầu như cả ngày.”
“Hầu như cả ngày? Mà mi nóihắn không có cơ hội? Như vậycả hai rốt cuộc đang làm gì?”Viên Linh tăng volume.
Ti Ti sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng, lắp bắp: “Ta, chúng ta…Ah, kia, cái kia…”
Viên Linh hai mắt phút chốcnheo lại, giọng nói tràn ngậphơi thở nguy hiểm, “Mi có phải muốn nói cho ta biết, hai người ở cùng một chỗ cả ngày đều là <> kia?”.
Ti Ti đầu cúi thấp thiếu điều sắp đụng ngực, nhẹ giọng,”Cũng không phải cả ngày, phần lớn chính là… Thời gian.”
“Được, rất tốt! Rất khí khái a?”Viên Linh trào phúng. “Mi vìcái gì không chủ động yêu cầu?”
“Bởi vì ta đang lo lắng chuyệnkhác.” Ti Ti trả lời
“Chuyện gì có thể quan trọnghơn chuyện mi và anh ta kết hônhả?”
“Thì là chuyện… Là chuyện của Hạo Hạo” Ti Ti lo lắng liếc mắtnhìn Đỗ Vân Hạo. “Nếu anh ấy chỉ đùa giỡn ta, thì anh ấy sẽkhông quan tâm chuyện có đứacon. Nhưng trên thực tế, anh ấynói cho tới bây giờ anh ấy vẫnchưa quên được ta, như vậy anh ấy nhất định sẽ rất tức giận việcta giấu diếm chuyện Hạo Hạo với anh ấy, nói không chừng anhấy trong cơn tức giận sẽ cướp Hạo Hạo đi, sau đó đuổi ta tới nơi xa xôi không có bóng người!”
“Ừm, việc này không thể không băn khoăn.” Vì vậy, Viên Linhcau mày. “Sẽ không,”
Nhìn hai người phụ nữ trước mắt lo sợ không đâu tự đi tìm khổ, Đỗ Vân Hạo không mở miệng không được. “Thật ra người mà ba quan tâm chính là mẹ, ba đã sớm có chủ đích rồi, những ngày tới sẽ tổ chức hôn lễ với mẹ, sau đó ném con tới nhà bà nội, rồi đưa mẹ đi du lịch hưởng tuần trăng mật, trãi qua thời gian khoái hoạt thế giới chỉcó hai người, ba thậm chí còn đem toàn bộ việc của công ty bàn giao cho người khác hếtrồi.”
Hai người phụ nữ nhất thời haimắt trừng lớn như chuông đồngnhìn nó. “Làm sao con biết rõ vậy?”
Đỗ Vân Hạo cười nghịch ngợm. “Bởi vì đây kế hoạch do con tỉ mỉ vạch ra. Mẹ suy nghĩ một chút, vì sao con tranh thủ cơ hội đi Mỹ du học? Suy nghĩ tiếp, vì sao con lại kiên quyết muốn mẹ làm việc trong Seth? Kỳ thật,lúc còn ở Đài Loan con đã biếtrõ ba là ai, hơn nữa, nửa thángtrước con đã đi gặp ba rồi. Còncó bà nội, cô, và cả hai ngườichú con đều gặp qua hết, bọn họxem con như kho báu của họ vậy, bà nội khi thấy con khóc lóc rất nhiều!”
“Đợi chút, Seth…” Viên Linhgiống như lạc giữa sương mù,càng đi càng lạc hướng không tìm được đường ra, sự tìnhgiống như càng mở càng phứctạp. “Chuyện này có quan hệ thếnào với Seth?”
Mẹ con hai người liếc nhau, “Ba con làm việc ở Seth nha!” Đỗ Vân Hạo lên tiếng giải thích, TiTi đi theo vuốt cằm.
Viên Linh kinh ngạc kêu, “Wow! Ba con làm ở Seth?”
“Xem như thế đi!” Ti Ti lêntiếng.
Viên Linh ánh mắt bắn phá nhìn về phía hai mẹ con. “Đúngchính là đúng, không phải sẽ là không phải, cái gì gọi là xem như?”
Đỗ Vân Hạo không quan tâm nhún nhún vai. “Thì là thế đó.”
Viên Linh ngờ vực nhìn Ti Ti và Đỗ Vân Hạo một lượt qua lại.”Nhìn hai mẹ con vận khí tốt, vịtrí của anh ta ở Seth thật không thấp a?”
“Ừm! Đó là đương nhiên!” Vẽ tự hào xuất hiện trên người Đỗ Vân Hạo.
“Được rồi, để ta đoán. Xem ra các người đã túm được người có chức vị cao… Phòng làm việccủa anh ta ít nhất ở tầng 30?”Văn phòng càng cao đại diện chức vị càng cao.
Đỗ Vân Hạo lấy ngón tay chỉ chỉ lên trên.
“Tầng 40?” Viên Linh khẩu khírất là kinh ngạc. Ngón tay thằngbé lại tiếp tục hướng lên cao. “Không thể nào? Tầng 50?”Giọng điệu cô tràn đầy nghi hoặc, ngón tay thằng bé lại cóchiều hướng chỉ lên cao nữa…Viên Linh lập tức đem ngón tay chỉ không biết trời cao đất rộng kia đè xuống.
“Đừng nói cho ta biết đó là tầngcao nhất. Đánh chết ta cũng không tin!” Viên Linh cười nhạt,muốn đùa giỡn cô chắc?
“Đúng vậy, tầng cao nhất!” Ti Ti không rõ sao mình lại tức giận? “Ở tầng cao nhất không tốt sao?”
“Đúng vậy, mẹ nuôi, ba nếu là tổng giám đốc của Seth, văn phòng tất nhiên ở tầng trên cùng!”
“Tổng giám đốc Seth?!” Cằm Viên Linh vì mở quá cỡ rốtcuộc khép không được.”Nhưng…”
Ti Ti xem đồng hồ. “Đã tới giờanh ấy đến đón ta đi ra ngoài.Mi và anh ấy có thể nói chuyệnvới nhau, Joel nói anh ấy muốnđích thân cám ơn mi đã chămsóc hai mẹ con ta tốt.” Nghe thế, Viên Linh trợn to mắt từ trên salon té nhào xuống đất.
“Ba!” Đỗ Vân Hạo vui vẻ kéoJoel vào nhà.
“Jay, mẹ đâu?” Joel thói quen vuốt đầu thằng nhỏ.
“Trong phòng khách. Ba à, mộtlát nữa ba có thể hé ra nụ cười quyến rũ nhất của ba nha, đừng có trưng ra cái mặt khốc bất hũ của ba nha.”
“Sao vậy? Mẹ con mất hứng sao?” Kỳ quái, tối hôm qua đưacô về còn thấy cô rất vui vẻ, đãxảy ra chuyện gì sao?
“Không phải, mẹ nuôi con nghe nói ba muốn gặp người liền khẩn trương lo lắng, trongmiệng không ngừng nói cái gì đại nhân vật, đại nhân vật, gầnnhư sắp ngất đi rồi.”
“Ah! Thì ra là vậy. Ba cam đoanba nhất định sẽ không làm cô ấy sợ, như vậy được chứ?” – “Dạ,cũng chỉ có thể như vậy.” Hai cha con thì thầm
Thực tế ngược lại, phản ứng đầutiên của Viên Linh khi nhìn thấy Joel – “Wow! Đại suất ca!” – Dán mắt vào Joel nước miếngchảy ròng ròng.
Joel không rành quốc ngữ của họ, khó hiểu nhìn Ti Ti cười đếnsáng lạn, lại quay sang Đỗ Vân Hạo.
“Mẹ nuôi thường gọi con là tiểusuất ca, mới vừa rồi gọi ba là đại suất ca.” Đỗ Vân Hạo cườitươi phiên dịch cho Joel.
Để đáp lễ lại, Joel thi triển nụ cười khêu gợi mê người nhất của mình, “Cám ơn cô đã khen, cô đúng là quý cô vừa đáng yêuvừa quyến rũ.”
“Wow! Ngay cả giọng nói cũng thật gợi cảm! Ti Ti, mi chết rồi!Khó trách mi ngày đầu tiên gặplại liền tình nguyện cùng anh ta cả ngày uốn lượn trên giường<>, khiến cho không có thời gian nói chuyện.” Vì quá phấn khích, Viên Linh nói năng sàm sỡ quên tuốt trong nhà còncó trẻ nhỏ.
“Linh Linh!” Ti Ti cảm giác mình đỏ từ đỉnh đầu đến lòngbàn chân.
Joel lại nhìn sang Đỗ Vân Hạo,Đỗ Vân Hạo cười ranh mãnh.”Ba, mẹ nuôi nói… Nói chất giọng của ba thật gợi cảm, nói mẹ…”
“Hạo Hạo!” Ti Ti cuống quýt la lên bảo nó ngưng lại. Nói thêmgì đi nữa, có thể nghe lọt tai sao? Mà đầu sỏ gây nên thì vẫnđang say mê lực hút mạnh mẽ của Joel mà không nhận thứcđược những gì mình phát biểu.
“Nhưng… Mẹ ơi, ba nghe chưacó hết!” Đỗ Vân Hạo khángnghị. Cơ hội xem ba xấu hổ đỏ mặt rất hiếm nha, nhất định thúvị.
“Không, đừng nói!” Ti Ti phụngphịu.
“Được rồi, được rồi, không nói thì không nói. Ba ơi, mẹ chính là không cho con nói đó nha.”
Joel tò mò nhìn hai mẹ conđang đấu khẩu, sau đó nhúnnhún vai. Dù sao, đợi sống chung với Ti Ti khi đó có thể hỏi bọn họ lúc đó nói vấn đề gì.”Được rồi, em chuẩn bị xong chưa? Búp bê.”
“Anh ngồi chơi ở đây chờ em,em đi thay đồ một lát.” Ti Ti nói xong nhanh chóng đi vào phòng.
Mắt thấy Ti Ti đã vào phòng, Viên Linh có chút khẩn trươngnuốt nước miếng. “Rocks…Rocks tiên sinh, mời ngồi.”
“Cứ gọi tôi là Joel.” Joel cườicùng Đỗ Vân Hạo đi đến trườngkỹ ngồi xuống, thì ra cô ấy nói được tiếng Anh.
Viên Linh cũng theo ngồixuống, “Oh, được rồi, như vậy,Joel…” Cô có chút ngượngngùng, nhưng là không hỏi chorõ lại rất khó chịu.
“Có chuyện gì không? Cứ việc nói không sao.” Joel mỉm cười, điềm đạm lên tiếng.
“Anh… Có thật là tổng giám đốccủa Seth?” Viên Linh ngập ngừng hỏi.
“Đúng vậy” Joel gật đầu.
“Wow! Cực giỏi!” Viên Linhnhích ra một chút để ngồi gần Joel hơn, đầu đương nhiên cũng đi theo người. “Tiểu suất ca nói hai người sẽ nhanh kết hôn, có thật không?”
Hai mắt Joel ánh lên thần tháihạnh phúc không thể che dấu.”Hôm nay tôi đến chính là đưa búp bê đi chọn nhẫn.”