A”…”A”… Đỗ Vân Hạo bịt chặt đôi tai đứng ở cửa phòng bếp nhìn ra ngoài xem thấy có hai phụ nữ ở cửa chính la hét điên khùng.
“Câm miệng! Mi la hét cái gì?”Viên Linh đầu tiên khôi phụclại bình tĩnh, tức giận hỏi.
“Mi tới thăm ta!” Ti Ti vẫn cònđang kích động: “Làm thế nàomà mi biết ta rất nhớ mi?”
“Mi thấy ta như thấy quỷ, hét toáng một phen, xem như đánggiá? Thiệt thòi tiểu thư ta từ xa bay đến tạo bất ngờ cho hai mẹ con mi, còn chưa có vào cửathiếu chút nữa bị mi hù chết!”Viên Linh nói xong đem hành lý ném cho Ti Ti, thản nhiênbước vào nhà.
“Mi không có gọi ta?” Ti Ti kéohành lý nói lầm bầm.
“Ta bị mi doạ cho sợ nha, ta đâu có bà tám giống như mi?” Viên Linh vừa vào cửa liền ngó tráingó phải.
“Bảo bối của ta đâu?” Đỗ VânHạo từ phòng bếp thò đầu ra: “Con ở trong này, dì Linh. Dì nghỉ ngơi một chút, rồi ăn cơm.” Nói xong thụt đầu trở vô.
“Huh?” Viên Linh sững sờ nhìn vào phòng bếp, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Ti Ti, cảm thấy chột dạ Ti Ti rủđầu xuống, hai hàng lông mày của cô càng giương cao, mắtnhíu lại, cùng lúc tóm lấy vạt áo Ti Ti.
“Mi dám ngược đãi con nuôi ta?!”
“Không thể trách ta à!” Ti Ti uấtức kêu lên: “Ta không có thời gian!”
“Không có thời gian?” Viên Linh không tin liếc nhìn cô. “Đương nhiên, mi phải bận rộn thôi!”
“Không có!” Ti Ti cố gắng thoátra, liếc mắt ngó đống bài tập vềnhà đang bày đầy bàn: “Ta bận rộn với đống kia, hơn nữa…”Cô lên án trừng mắt với ViênLinh: “Những thứ này đều domấy người gây ra!”
“Chúng ta?” Viên Linh kinh ngạc buông Ti Ti ra, lật qua lật lại những quyển bài tập trên bàn: “Đây là cái gì… Này, không phải bài tập toán của họcsinh tiểu học sao? Còn cái này,báo cáo nghiên cứu thực vật nhiệt đới?” Cô hoang mangnhướng cao hai hàng lông mày.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì xảy ra?” Ti Ti lẩmbẩm nhớ lại, bơ phờ ngồixuống: “Đưa ta vào Seth làm việc chính là thảm hoạ!” Cô tả oán nói.
Viên Linh theo sát bên người cô ngồi xuống: “Nói đi.”
“Aiz!” Không nói tiếng nào lại thở dài, Ti Ti ai oán liếc mắt ngó cô: “Mi cũng không biết, nghe nói trong công ty vị trí củata là trợ lý, nhưng thực tế lại không phải, ta chính là đi làm từthiện, làm người hầu cho cả công ty.”
Ti Ti rất không hứng thú bắt đầu đếm tội lỗi của công ty: “Tiếp điện thoại, photo tài liệu, đưa gửi văn kiện, pha cà phê, mua điểm tâm, những thứ này ta đã không nói tiếng nào, đều làmhết. Nhưng có một số người rấtquá đáng, tặng hoa cho bạn gái,đóng tiền điện ở nhà, ngày nghỉ còn muốn ta làm bảo mẫu miễn phí, mua quà sinh nhật cho vợ, đem xe đi sửa, đưa trẻ con đi khám bệnh…”
Ti Ti cực kỳ hài lòng nhìn ViênLinh cằm thiếu điều muốn đụngđến ngực: “Mi biết về Seth baonhiêu? Mi có biết tổng số người làm việc cho công ty? Mi có biết một ngày ta nhận được bao nhiêu đơn đặt hàng? Còn có, mẹ vợ đại nhân muốn tổng vệ sinh liền tìm ta, máy giặt hỏngthản nhiên bảo ta đem quần áođi giặt, rồi phải đi làm gia sư cho con của họ nữa…”
“Ngừng! Stop! Ta hiểu được,không cần nói thêm nữa. Ta chỉbiết mi là siêu nhân thôi!” Viên Linh trêu chọc nói, mắt thấy haimắt Ti Ti như có lửa, cô vội vàng giơ hai tay lên đầu hàng: “Được rồi, được rồi, sorry, hay nói giỡn, việc làm ngày mai chính là liên lạc với cha ta sắp xếp cho mi đến làm ở chi nhánh công ty ông ấy, OK?”
“Không được!” Đứng ở cửa phòng bếp nghe xong một hồi lâu, Đỗ Vân Hạo lập tức phủquyết.
Viên Linh nhíu mày: “Này, nhóc con, đây là con không đúng đó,con thật sự trơ mắt nhìn mẹ con mệt mỏi suy sụp phải không?”
“Đương nhiên không phải. Mẹcó thể trực tiếp lên cấp trênkhiếu nại!”
“Khiếu nại?” Ti Ti nhịn không được kêu lên: “Con biết, ngàyhôm qua mẹ phải đưa con của aiđi khám bệnh không? Phó tổngquản lý. Mẹ còn có thể đi chỗnào khiếu nại?”
Đỗ Vân Hạo khóe môi nhếch lên nụ cười ranh mãnh: “Mẹ ơi, còn có Chủ tịch chứ sao. Con đề nghị mẹ đi tìm Chủ tịch, nhất định sẽ có kết quả ngoài ý muốn.”
“Gặp Chủ tịch!” Viên Linhkhinh thường xì một tiếng:”Con cho rằng Chủ tịch Seth nói gặp có thể gặp sao? Khẳngđịnh còn chưa có thấy mặt đã bị đá ra khỏi cửa.”
“Này, không tốt sao, chỉ có cách này mới có thể thoát ly khổ ải!”Ừ, không sai! Ti Ti lặng lẽ gật đầu, thành công sẽ có lợi không ít, không thành công có thểđúng lúc bỏ đi, thuận tiện mắngtên Chủ tịch hỗn đản kia một trận cho hả giận. Oa! Thật sự là quá hoàn hảo.
“Quên đi! Mi hoàn toàn khôngthể gặp được.” Không phải cô xem nhẹ Ti Ti, mà người thấyqua Chủ tịch Seth căn bản chưa tới vài người, người thần bí như vậy, không phải một Ti Ti nho nhỏ có thể gặp.
“Phải không? Ta ở Seth làm nô lệ gần bốn tháng, thành tựu lớn nhất chính là không có một tầnglầu nào của công ty mà ta chưađi qua, cho nên nha, hắc hắc hắc, Chủ tịch ngài chờ xem, nếucấp dưới của ngài không thu lại lời nói đối với ta… hừ hừ, Đỗ Ti Ti ta muốn chỉ vào cái mũicủa ngài nổi đoá rồi!”
Đỗ Vân Hạo bên môi ý cười càng sâu dày đặc. Mẹ ngốc này, không nhất thiết phải bùng nổ như thế, nó chậm rãi đi thongthả vào phòng bếp, kế hoạchtiếp theo các bước phải tiếnhành ra sao rồi.
“Cậu không phải đang họpsao?” Joel nhìn Davy đi vào văn phòng mình, không kiên nhẫnhỏi. Davy thờ ơ ngồi ở trướcbàn làm việc.
“Hình như là vậy.”
“Vậy cậu chạy tới đây làm gì?”Joel giận dữ mắng mỏ.
“Đương nhiên là chuyền đạt ý chỉ của mẫu thân đại nhân chứ sao,” Davy vui sướng khi thấyanh mình gặp hoạ, Joel hết cách đi đến quầy bar.
“Thuận tiện lấy cho em một ly.”
“Lần này lại là đại sự gì?” Joel cầm rượu, tựa ở quầy bar trào phúng.
“Mẹ phân phó em nhất địnhphải…” Davy dừng lại, bất thình lình đường dây nóng của điệnthoại vang lên, Davy thuận taynhấc lấy.
“Văn phòng Chủ tịch.” Đầu dâybên kia một mảnh trầm mặc. Davy hồ nghi nhìn điện thoạimột chút, hỏng rồi sao? Sau đóáp vào tai nghe lại: “Xin chào?”
“Xin hỏi chú là ai?” Là âm thanh của một cậu bé.
“Nhóc, cháu gọi nhầm số rồi…”Lời còn chưa nói hết, điện thoại trong tay Davy đã bị cướp đi.
“Chào nhóc! Là cháu sao? Tại sao lâu như thế mới gọi điện cho chú? Cháu muốn đến văn phòng chú bây giờ?” Joel chờmong hỏi. Chỉ mới gặp qua cậubé có vài lần thôi, vì cái gì hắn không khống chế được tình cảm của mình? Thật là khiến người trăm mối vẫn không có cách giải, chẳng lẽ đây là duyên phậnmà người Trung Quốc gọi sao?
“Ha! Chú có vẻ rất vui khi nghe giọng của cháu.” Cậu bé vui vẻ cười.
“Đúng vậy! Cháu muốn gặp chú sao?”
“Văn phòng của chú hình như còn có người?”
“Là người không quan trọng,chú tức khắc có thể đuổi đi.”Joel ra hiệu với Davy, bảo cậuta ra ngoài, Davy ung dung lắc đầu.
“Cháu đói bụng, cháu chờ chú ở cửa hàng MacDonald lần trướcchúng ta đến.”
“OK, chú tới ngay.” Joel kẹpđiện thoại dưới cằm, hai tay đãbắt đầu sửa sang lại văn kiện trên bàn.
“Bye bye!”
“Bye!” Buông điện thoại ra,cầm lấy áo khoác, Joel đi rangoài.
“Cậu nếu đã không muốn đi, trên bàn có một ít văn kiện anh giao cho cậu.”
“Cái gì?! Này…” Davy bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của Joel đi xa. Đến khi Joel có mặt ở MacDonald thì thấy cậu bé đangchuẩn bị ăn.
Joel nhìn chằm chằm hamburger, khoai tây chiên, gàrán cùng cola để ngập bàn: “LạyChúa! Cháu ăn hết mấy thứ này sao?” Lắp đầy cái bàn, đại kháiđủ cho bốn người ăn.
Cậu bé nghiêng đầu liếc anh: “Đương nhiên là cháu ăn khônghết, chú phải ăn tiếp cháu!”
“Không thể nào, nhiều quá sao chú có thể ăn hết?” Joel cởi áo khoác vắt lên trên lưng ghế, xăntay áo sơmi lên bắt đầu tấn công đồ ăn trước mắt, theo thói quenhai mắt lại đảo một vòng khuônmặt của thằng bé.
“Sao cháu luôn đeo khẩutrang?” Cậu bé nhún vai nhìn không chớp mắt vào Joel đangăn: “Nếu cháu hỏi chú một ít chuyện riêng tư, chú sẽ trả lời cháu thành thật? Hơn nữa cháu hi vọng chú đừng hỏi cháu là vì sao muốn biết.”
Joel kinh ngạc nhìn cậu bé, tiệnđà nói: “Nếu như cháu muốn như thế, tốt.”
Cậu bé hài lòng nhìn Joel mở ra cái hamburger thứ hai, chính mình một hơi uống hết ly cola: “Chú vì sao chưa kết hôn?”
“Chú không có ý định kết hôn.”Câu trả lời làm cậu bé không khỏi nhướng mày.
“Vì sao?”
Joel nhún vai lãnh đạm: “Vìkhông có đối tượng ở bên mìnhcả đời.”
“Chưa từng có qua sao?”
Joel đột nhiên ngừng ăn, thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nhìncậu bé, ánh mắt lại dần dần trởnên thâm thúy và mông lung,tựa hồ không tự chủ được cả người rớt vào dòng xoáy. Thần sắc phức tạp trên mặt hắn khôngngừng thay đổi; tình cảm mãnhliệt yêu say đắm, ngọt ngàohạnh phúc, thống khổ đau thương, phẫn hận không camlòng, u buồn ảm đạm.
Cậu bé không thúc giục Joel, chỉ khuấy động cọng khoai tây, yên tĩnh chờ đợi.
Thật lâu sau, Joel mới nói nhỏ:”Mười năm trước chú đã từng yêu một cô gái, là một người rất đáng yêu, đó là lần duy nhất chú có ý nghĩ muốn kết hôn.”
“Sao chú không cưới cô ấy?”
“Cô ấy đi rồi.” Joel trả lời khónén đau thương.
“Tại sao?”
Joel than nhẹ: “Thành thật mànói, chú cũng muốn biết lý do. Cô ấy không cho chú biếtnguyên nhân, âm thầm lặng lẽ ra đi không lời từ biệt”
“Chẳng lẽ chú không có đi tìm cô ấy sao?”
Joel cười khổ: “Làm sao tìm được? Những gì chú biết chỉ làmột cái tên giả. Chú yêu cô ấy,nhưng cô ấy lại đi lừa gạt chú!”
“Vâng, cô ấy rất xấu tính đúng không?” Cậu bé len lén dò xét Joel: “Từ đầu đến cuối là một kẻ đại lừa gạt!”
Theo bản năng Joel muốn mở miệng tranh luận, nhưng khôngbiết phải nói gì, chỉ có thể buông nhẹ một tiếng thở dài.
“Chú có hận không?” Cậu béhỏi tiếp.
“Hận ư?” Joel tự vấn lòng:”Không, cô ấy không phải làloại phụ nữ khiến người khácghét, cô ấy là… Không, chú không hận cô ấy, chưa bao giờhận, chú chỉ hy vọng có thể hiểu rõ một điều, cô ấy tại sao phảiđối xử với chú như vậy?”
“Phụ nữ ngốc!” Cậu bé lầu bầu,”Câu hỏi tiếp theo rất quan trọng, rất, rất quan trọng, chú phải suy nghĩ kỹ càng để trảlời.” Thằng nhóc hít một hơi thật sâu, lên tiếng hỏi: “Chú còn yêu cô ấy?”
Joel ngước mắt nhìn cậu bé mộthồi lâu: “Chú nghĩ chú cần mộtly rượu.” Joel lẩm bẩm mộtmình.
“Cháu biết!” Cậu bé cười đưacho Joel một ly cola: “Uốngnhiều rượu không tốt cho sứckhoẻ, uống coca nha!”
“Sao cháu phải hỏi chú câu đó…”
Cậu bé xoay mình giương caohai hàng lông mày, Joel im lặng,tiện tay cầm lấy ly coca uốngmột ngụm, lập tức nhíu mày,đây là thức uống gì? Joel khó chịu đem cái ly để ra xa rồi mớithở dài một hơi.
“Rất muốn quên cô ấy, nhưng vẫn không làm được. Thậm chíchú đã cố gắng thay thế cô ấy bằng những phụ nữ khác, thế nhưng, cô ấy vẫn cố thủ trong tâm trí của chú không chịu rờiđi. Thật không thể ngờ tới, ở đỉnh cao của sự nghiệp, dĩ nhiênlà chú đã nghĩ rất nhiều biệnpháp đem cô ấy trục xuất rakhỏi đầu chú, kết quả là… Điều này thật sự rất buồn cười, baonhiêu phụ nữ mơ ước chú, nhưng chú lại để cho một ngườiphụ nữ lừa dối mình kiểm soát cuộc sống của chú, chặt không đứt, cô ấy cứ quấn lấy tâm củachú…” Hắn dừng lại, rồi sau đó gầm nhẹ: “Đáng ghét! Chú thật sự rất cần một ly rượu.” Joel khép nhẹ hai mắt, trãi qua mộtlúc mới miễn cưỡng áp chế nỗi thống khổ bi thương đang dânglên trong lòng mình.