Việc riêng tư của bất cứ ai, người khác đều không có quyền hỏi.
Trong căn biệt thự chỉ có ánh sáng yếu ớt của các vì sao hắt vào qua cửa sổ. Cô mò mẫm rờ tìm công tác trên tường, căn phòng trống huơ trống hoác. Cô lên tầng hai khóa trái cửa lại rồi nằm vật ra giường, mệt mỏi. Điện thoại đổ chuông, chỉ nghe thấy tiếng giám đốc gào thét: “An Dao, rốt cuộc cô đang giở trò gì thế hả? Thằng nhãi đó là ai?”
“Bạn bình thường”.
“Tôi đã dừng lại tất cả công việc của cô, nếu cô không muốn nhận vai trong phim của Đinh Kiều Kiệt vậy công ty sẽ đóng băng sự nghiệp của cô”. Cơn giận của giám đốc ầm ầm như sấm nổ: “Còn nữa, bây giờ tôi đang bàn chuyện làm ăn với vài đối tác đầu tư, cô qua đây ngay, nếu thể hiện tốt thì tôi sẽ xem xét”.
Cô hiểu ý giám đốc nên từ chối thẳng: “Đã muộn lắm rồi, tôi cần nghỉ ngơi”.
Giám đốc uy hiếp: “Rốt cuộc cô có biết mình đang nói chuyện với ai không? Cô không biết ai nắm quyền sinh sát hay sao? An Dao, đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt”.
Cô hiểu giám đốc muốn cô qua đó làm gì, vì thế cô không muốn trả lời mà thẳng tay tắt máy, ném điện thoại ra ngoài ban công. Gió khẽ thổi, phía những tòa nhà xa xa ánh điện nhấp nháy giống như những ngôi sao lúc tắt lúc sáng. Cô lơ đễnh nhìn xuống dưới cửa, đột nhiên thấy bóng Lăng Bách khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào cửa xe.
Cô gọi: “Lăng Bách”.
Anh nhìn cô rồi khẽ “ừ” một tiếng, ánh sáng của đèn đường chiếu lên khuôn mặt anh, dịu dàng và tuấn tú.
Tim cô đập liên hồi: “Sao anh còn chưa về nhà?”.
Anh im lặng.
Cô nói: “Anh về đi, tôi ở đây rất an toàn, công ty có thu hồi nhà cũng phải đợi đến sáng mai, nửa đêm họ không cho người tới đâu”. Mặc dù anh không lên tiếng nhưng giác quan thứ sáu cho cô biết anh đang lo lắng cho sự an nguy của cô.
Quả nhiên, anh ngập ngừng đáp lại một tiếng rồi lên xe rời đi.
Cô đứng trên ban công nhìn theo đèn hậu màu đỏ đi càng lúc càng xa, nơi sâu thẳm trong trái tim cô càng lúc càng ấm áp.
An Dao sớm đã đoán ra cơn bão phong ba vào ngày hôm sau nhưng không biết nó lại đến dữ dội như vậy. Đầu tiên, công ty cho người tới đòi lại căn hộ, đuổi cô ra khỏi nhà. Trên đường cô nhìn thấy tạp chí đăng ảnh cô và Lăng Bách trên xe, ngoài bãi biển và trước cửa nhà. Sau đó ở nhà Trần Tuyết San cô vào mạng và phát hiện ra các diễn đàn lớn nhỏ đều nói Lăng Bách là bạn trai cô.
Góc chụp của những tấm ảnh đăng trên “Trào lưu L” rất đẹp, ví dụ như, dưới ráng chiều choáng ngợp bầu trời, Lăng Bách đưa tay lau nước mắt cho cô; trên bãi biển hai người kề vai nhau cùng ngắm biển đêm dưới trời sao; cô đứng trên ban công, còn anh đứng dưới ánh đèn ngước mắt nhìn cô… Hai người tình tứ, khung cảnh nên thơ nên nhìn họ như Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một cặp.
Trần Tuyết San tò mò hỏi: “Anh ấy và cô có quan hệ gì thế?”.
Cô không nói gì, trong lòng cảm thấy rất bình thản.
Trong mắt Trần Tuyết San lóe lên một tia sáng lạ thường, cô ta cười gượng gạo: “Cô và anh ấy thực sự là người yêu? Trên mạng có người đoán cô bỏ Đường Khải vì muốn ở bên anh ấy”.
Sắc mặt lạnh băng, cô ngước mắt nhìn Trần Tuyết San.
Trần Tuyết San cứng người, cảm thấy bất an trước cái nhìn của cô: “Xin lỗi, tôi nhiều lời rồi. Tôi quên đây là chuyện riêng của cô, tôi không có quyền hỏi”.
Việc riêng tư của bất cứ ai, người khác đều không có quyền hỏi.
Nhưng ngôi sao làm gì có bí mật? Tổ tông tám đời còn bị người ta bới lên, phơi bày trước con mắt của thiên hạ. Vốn chẳng có thứ gọi là quyền riêng tư, ngay cả yêu đương, hôn nhân cũng bị phóng đại vô số lần trước mặt người khác.
Trần Tuyết San di chuột, nhìn màn hình máy tính, nói: “Hóa ra còn có clip nữa”.
An Dao xem clip, trong clip là cảnh tượng trước cửa nhà cô, người ghi hình quay từ phía sau xe của anh. Trong clip có cảnh Lăng Bách từ trong xe nhảy ra đánh phóng viên, giành máy ảnh và chạy về phía trước. Còn cô bước xuống xe, đi vào nhà cùng bố, người quay cũng không dừng lại mà tiếp tục bám theo. Khi Lăng Bách xuất hiện lần nữa trong clip đã bị cả đám phóng viên vây lại, tiếng ấu đả vang lên không ngừng, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Trong clip có tiếng anh nói: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người”.
Đám phóng viên không tin nên tiếp tục gây khó dễ, anh liên tục xin lỗi, hạ giọng mềm mỏng.
Trần Tuyết San bật cười: “An Dao, cư dân mạng có thiện cảm với Lăng Bách, họ nói anh ấy là người tốt, vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền”.
“Nhiều tiền?”
“Cô không thấy cư dân mạng đã tìm ra rồi à? Họ đều nói anh ấy là thiếu gia của bất động sản Anh Bách đó”.
Trước đây anh cũng giới thiệu mình là người của bất động sản Anh Bách, cô tưởng cùng lắm anh giữ chức vụ cao, nhưng không ngời anh lại là thiếu gia.
Trần Tuyết San mỉm cười đầy ẩn ý: “Không ngờ thiếu gia lại hạ mình, không màng tất cả vì cô như thế”.
An Dao không nói gì, điện thoại đổ chuông, những con số trên màn hình vô cùng quen thuộc. Anh chỉ gọi một lần nhưng cô lại nhớ rõ. Cô do dự rồi nghe máy.
Giọng anh hơi khàn: “Xem tin tức chưa?”.
Cô không lên tiếng.
Anh ngập ngừng rồi khẽ nói: “Xin lỗi, tôi đã làm liên lụy cô”.
“Không sao”.
“Tôi không biết có người đang quay trộm. Nhưng vì tôi mà bị người ta nói ra nói vào, thậm chí trên mạng có những người vốn tin cô giờ cũng bắt đầu nghi ngờ cô bắt cá hai tay”. Anh bất lực giải thích: “Tôi cũng không phát hiện ra dọc đường có người bám theo, xin lỗi cô”. Anh khẽ gọi tên cô: “An Dao”.
Cô “ừm” một tiếng.
Cảm giác bất lực mỏi mệt trong giọng nói của anh: “Cô có thể tha thứ cho tôi không?”.
Cô bật cười: “Sau lưng anh đâu mọc con mắt thứ ba, không biết người ta bám theo cũng là chuyện bình thường”.
“Vậy cô đừng làm ngơ với tôi nhé. Nếu cô thực sự giận thì tôi kể chuyện cười cho cô vui”.
“Kể đi”.
“Tôi nhớ hồi học cấp hai, cả lớp đều ngủ gật. Lúc tan học cô giáo chỉ nói một câu, “Sao ngủ hết thế, chí ít cũng phải có người canh gác chứ, nếu không giặc tới thì làm thế nào?”.
“Cô giáo vui tính quá”. Cô cũng bật cười thành tiếng. Anh cũng cười theo cô, “Cô không giận là tôi an tâm rồi. Cô không biết đâu, tôi thấp thỏm cả ngày trời, trong lòng băn khoăn có nên gọi cho cô không, trước khi gọi còn sợ cô không nghe máy”.
“Vậy bây giờ anh yên lòng rồi chứ?”.
“Ừ, cảm ơn cô đã tin tôi”.
Kênh giải trí trên màn hình tinh thể lỏng vẫn đang phát tin về scandal của An Dao, Lăng Bách và Đường Khải. Trần Tuyết San im lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa cô và Lăng Bách, đột nhiên rút điện thoại ra nhắn tin. Người nhận tin là T, nội dung là: “An Dao ở nhà tôi, cần làm gì không?”. Tin nhắn gửi đi không lâu, điện thoại rung lên. Trần Tuyết San mở ra xem, tin nhắn của T: “Cần ảnh cuộc sống đời tư của cô ấy, càng nhiều càng tốt”.
Trần Tuyết San ngay tức khắc soạn tin trả lời: “Cô ấy và Lăng Bách chắc chắn có quan hệ”. Trần Tuyết San soạn xong tin nhắn, liếc nhìn An Dao một cái rồi ấn nút gửi. Một lúc sau có tin trả lời từ T: “Vậy càng tốt, cần có bằng chứng chính xác giữa hai người họ, để cô ta không bao giờ có cơ hội đứng dậy”. Trần Tuyết San mau chóng xóa sạch hộp thư đến.
Kênh giải trí trên ti vi đang chiếu về giải Kim Hoa, MC xinh đẹp nói: “Đài chúng tôi xin đưa tin mới nhất về giải Kim Hoa. Nữ diễn viên An Dao của công ty truyền thông Nguyên Dã xin rút khỏi giải, ban tổ chức giải Kim Hoa cho rằng sự kiện ảnh nóng và diễn xuất của An Dao không liên quan tới nhau, nhưng vì muốn tôn trọng quyết định của cô An Dao nên ban tổ chức đã đồng ý chấp nhận đề nghị rút lui của cô ấy, dù rất lấy làm tiếc. Ban tổ chức giải Kim Hoa cũng bổ sung vào danh sách đề cử nữ diễn viên chính trong bộ phim ‘Tru tam kế’ – cô Trần Mộng Kỳ, điều đáng nói là, nữ diễn viên Trần Mộng Kỳ cũng trực thuộc công ty truyền thông Nguyên Dã, hơn nữa quản lý của Trần Mộng Kỳ chính là quản lý cũ của An Dao – cô Donna”.
An Dao cúp máy, nhìn màn hình ti vi.
Cuối cùng MC nói đầy thâm ý: “Có tin tức cho rằng, cô An Dao muốn bí mật đóng phim cấp ba nên bị công ty đóng băng sự nghiệp. Có phóng viên muốn xác nhận tin từ công ty truyền thông Nguyên Dã nhưng công ty không hồi đáp. Sự kiện ảnh nóng khiến An Dao mất hết danh tiếng, không còn gì cả, sự nghiệp bị đóng băng. Xem ra các ngôi sao nữ vẫn nên giữ thân trong sạch thì tốt hơn”.
Trần Tuyết San cầm điều khiển tắt ti vi, an ủi cô: “Không có gì đâu, mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu”.
Cổ họng An Dao nghèn nghẹn, làm lại từ đầu, đơn giản như thế sao? Chặng đường từ một người vô danh tiểu tốt đến một ngôi sao lớn như bây giờ gặp bao nhiêu vất vả, đổ bao nhiêu nước mắt, chỉ có mình cô biết. Nếu từ một ngôi sao rơi xuống vực sâu vạn trượng thì đó chính là con đường cụt, không bao giờ thấy mặt trời. Quan trọng là cô không cam tâm, không cam tâm bị người ta hãm hại, không cam tâm bị người ta lợi dụng xong rồi lại bị giẫm đạp dưới gót giày. Cô giật cửa bước ra ngoài, xuống dưới tầng trệt gọi taxi tới công ty. Tòa trụ sở của công ty vẫn náo nhiệt như thường, nam thanh nữ tú ra ra vào vào, họ đều cùng vì một mục tiêu mà phấn đấu. Trong mắt họ ánh sáng của nhiệt huyết bừng lên chói lóa, giống như cô ngày xưa.
Cô bỏ mặc những ánh mắt đang theo mà xông thẳng tới trước cửa phòng giám đốc, trong phòng vang lên giọng nói quen thuộc. Đường Khải đang nói: “Đương nhiên, tôi cũng rất muốn hợp tác với nữ minh tinh của công ty, ai lại chê tiền cơ chứ?” Cô run rẩy đẩy cửa bước vào, thấy Đường Khải, giám đốc, Donna, quản lí Tony của Đường Khải và cả Trần Mộng Kỳ nữa. Tất cả đều đang ở đây.
Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy cô tới.
Cô nhìn tất cả bọn họ một lượt rồi đi tới trước mặt giám đốc, nói: “Tại sao lại tung tin đó? Dựa vào cái gì mà nói tôi ngấm ngầm đóng phim cấp ba? Ông thích đóng băng thì đóng băng, cắt đứt thì cắt đứt, mặc kệ ông. Nhưng tại sao ông lại nói lung tung với giới truyền thông? Ông có biết bố tôi đọc được những tin đó sẽ buồn thế nào không?”.
Giám đốc sững người lại rồi cười nhạt: “Vậy tôi nên nói thế nào? An Dao băng thanh ngọc khiết, không đóng phim cấp ba nên bị đóng băng sự nghiệp. Đại tiểu thư, tôi xin cô hãy hiểu rõ tình hình, bây giờ cô là loại hàng thế nào trong lòng mọi người đều rõ, đừng ra vẻ trong trắng với tôi”.
Những ngón tay cô siết chặt hơn, móng ta đâm sâu vào lòng bàn tay. Đột nhiên cánh tay bị kéo, cô quay lại nhìn, là Donna.
Donna nói, “Đi theo tôi”.
Cô không đếm xỉa đến Donna, ánh mắt nhìn thẳng vào Đường Khải.
Đường Khải cũng nhìn xoáy vào mắt cô, khóe miệng cong lên, cười khinh bỉ. Nụ cười của anh ta khiến cô phẫn nộ đến cực điểm, cô hất tay Donna, xông thẳng tới tát anh ta một cái. Đường Khải giữ chặt cổ tay cô, nói: “An Dao”. Anh ta cảnh cáo cô: “Đừng làm bậy”.
Cô điên lên hỏi: “Trước đây tôi coi anh là bạn, nhưng anh đã đối xử với tôi thế nào? Chân tướng sự việc anh rõ hơn tôi đó”.
Khóe miệng Đường Khải nhếch cao hơn, anh ta cười nhạt: “Thế à?”.
Cô tức đến nỗi không nói nổi, cơn tức giận ứ đọng dồn lại trong cổ họng khiến tim cô đau nhói.
Nụ cười dâng trong mắt, tay anh ta siết mạnh cổ tay cô: “Dao Dao cứ yên tâm, anh sẽ nuôi em. Cho dù em bị đóng băng sự nghiệp hay bị giới truyền thông vứt bỏ, anh vẫn sẽ nuôi em. Đúng rồi, hôm qua anh đã chuyển vào tài khoản của em mười vạn tệ, nh