Đối với nàng tiên cá, tình yêu của hoàng tử, có lẽ chẳng qua cũng chỉ là một thứ lệ thuộc của linh hồn bất diệt.
Nàng đã trao đi tiếng nói để đổi lấy đôi chân đến với đất liền. Cũng chính
bởi vì linh hồn, chứ không phải vì tình yêu chăng?
***
Buổi chiều thứ ba, có hai người ngồi xem truyện tranh với những tâm trạng
khác nhau trong cửa hàng truyện tranh, và có hai người khác thì ăn cơm trong
trạng thái buồn phiền, căng thẳng.
Chuyện là thế này. Sau khi về nhà ôn bài xong, năm giờ chiều, Tô Ngu nhận được một tin nhắn của Tô Hòa.
"Tiểu Ngu, bữa tối chúng ta không ăn ở nhà. Em đến tòa soạn gặp chị. Chị vừa nhận được tiền lương, chị sẽ mời em ăn một bữa ngon. Chị em mình gặp nhau vào thời gian và địa điểm như cũ".
Thế là, sau khi thu dọn sơ qua, Tô Ngu đến ngay tòa soạn Tạp chí Bách Bảo Tương.
Bữa ăn ngon mà Tô Hòa nói chẳng phải là những món sơn hào hải vị gì, mà chỉ là món mì bò của một quán ven đường mà hai chị em tình cờ phát hiện ra trong một lần đi dạo phố. Mì của quán này ăn rất ngon, nhưng tốc độ làm thì rất chậm, khiến cho khách hàng nhiều khi ngờ rằng mì dùng để chế biến hình như là được cán tươi ngay tại chỗ. Hai chị em thỉnh thoảng lại tới đó ăn một lần.
Khi Tô Ngu đến tòa soạn Tạp chí Bách Bảo Tương cũng là lúc Tô Hòa vừa hết giờ làm việc và rời khỏi tòa nhà văn phòng. Bổng nhiên một chiếc xe từ từ chạy tới, ngăn cách giữa hai chị em.
Tô Hòa nghĩ, thằng cha này không có mắt hay sao mà lại dám chen ngang đúng lúc hai chị em gặp nhau, nhưng chiếc xe đó trông quen quen, nhìn lại lần nữa thì thấy kính cửa xe hạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt mà cô rất không muốn gặp nhưng lại thường xuyên nghĩ tới.
Ở bên này đường, Tô Ngu giật mình sửng sốt. Thầy Ôn? Hôm nay là thứ ba,
sao thầy ấy lại ở trong nước?
Ôn Nhan Khanh ngồi ở ghế lái, hơi ngước mắt lên, ánh mắt vừa như nước, lại vừa như có luồng điện rực sáng. Sau đó, anh nói với giọng rất tự nhiên và
lưu loát như một người bạn cũ:
- Đi đâu thế?
Trống ngực Tô Hòa đập dồn dập, cô trả lời bừa:
- À đi ăn cơm tối với Tiểu Ngu.
- Tôi cũng đi. Lên xe đi! - Vừa dứt lời thì cánh cửa xe ở phía sau đã tự động
mở ra.
Rõ thật là, đến cả một cơ hội từ chối cũng không cho người ta Tô Hòa nghĩ thầm rồi đưa mắt nhìn về Tô Ngu với vẻ bất lực. Đối với Tô Ngu thì Ôn Nhan Khanh là thầy giáo liên quan nhiều nhất tới việc học hành của cô, vì vậy cô càng không thể phản đối, nên đành ngoan ngoãn ngồi vào ghế.
Thấy vậy, Tô Hòa cũng ngồi vào theo như cái máy:
Ôn Nhan Khanh hỏi:
- Đường đi như thế nào?
- À, đó là vâng ở ngõ Đông Quả, phố xiên - Tô Hòa tưởng tượng ra cảnh
người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng toát ngồi ăn mì bò trong quán nhỏ chật chội và hỗn tạp, mà không khỏi thấy rùng mình. Nhưng sự thật còn vượt xa những gì mà cô tưởng tượng. Mười lăm phút sau, tới nơi, Ôn Nhan Khanh xuống xe và theo hai chị em đi vào trong quán.
Chẳng khác nào một con hạc đi giữa bầy gà.
Mặc dù anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần Âu rất bình
thường, nhưng mái tóc dài để ngang vai, cặp kính gọng viền vàng, thân hình cao dỏng như người mẫu và khuôn mặt điển trai với những đường nét như vẽ đã đủ khiến cho cả người anh toát lên một vẻ vừa lạnh lùng mà người thường cảm giác rất khó gần, vừa có một sức hấp dẫn vô cùng.
Người nọ nhìn anh, người kia nhìn anh.
Tất cả mọi người đều đang nhìn anh.
Điều khác với Tạ Thanh Hoan là, trong ánh mắt của đám đông những người
bình thường kia, rõ ràng là ít sự ghen ghét mà thay vào đó phần nhiều là sự ngạc nhiên. Thậm chí, đến cả ông chủ quán mì - vốn từ trước đến nay không mấy để ý xung quanh - cũng bước tới hỏi với vẻ ân cần chưa từng thấy bao giờ. Bạn đang đọc truyện online tại website: 77F1.XTGEM.COM
- Ba vị dùng gì?
Này, ông chủ, ông là đàn ông cơ mà! Chớ có mê mẩn đến mức ấy!!! Tô Hòa
thầm kêu lên trong lòng.
- Có những món gì?
- Mì bò và mì cà chua trứng gà - Ông chủ cười tít mắt.
Ôn Nhan Khanh nhướn mày:
- Chỉ có hai món ấy thôi à?
Tô Hòa nghe thấy thế mà toát mồ hôi. Cô cũng đã từng hỏi ông chủ quán
này như vậy, và lúc đó ông ta đã trả lời bằng một câu rất ngang rằng: "Không thích ăn mì bò thì chọn mì cà chua trứng gà, không thích mì cà chua trứng gà thì chọn mì bò". Câu trả lời đó rõ ràng là đuổi khách. Vì vậy, cô rất lo lắng không biết Ôn Nhan Khanh có chấp nhận nổi điều đó không. Kết quả, ông chủ
quán hỏi:
- Anh muốn ăn gì?
Ôn Nhan Khanh nghĩ một chút, rồi đáp:
- Mì trộn tương.
- Không vấn đề gì! - Ông chủ quán bật ngón tay đánh tách một cái, rồi vui
vẻ quay người đi vào bếp.
Tô Hòa há mồm trợn mắt. Này, sao lại đối xử phân biệt như thế chứ. Ôi, ôi, ôi! Dựa vào đâu mà cái người này lại muốn ăn gì được nấy, hả, hả, hả? Điều
quan trọng nhất là, ông chủ không hỏi cô và Tô Ngu ăn mì gì!!! Ôi, cố nhịn cho
qua vậy. Thế rồi Tô Hòa nói vọng vào phía sau bức rèm:
- Và hai bát mì bò nữa, đừng quên đấy!
- Vâng! - Từ phía sau bức rèm vọng ra tiếng đáp qua quýt.
Tô Hòa đấm xuống bàn. Cú đấm ấy khiến co phát hiện ra một số vấn đề mà
trước đây không chú ý, ví dụ như: Vì sao những chiếc đĩa đựng gia vị ở đây đều sứt miệng? Vì sao những đôi đũa dùng một lần ở đây lại thô ráp đến vậy? Vì sao những chiếc bàn trông bẩn thỉu thế và lại khập khểnh, không đều nhau? Vì sao tất cả những thứ rất đỗi bình thường trong cuộc sống của cô, khi có sự xuất hiện của Ôn Nhan Khanh lại bỗng nhiên trở nên khiếm khuyết một cách lộ liễu đến thế? Và lần đầu tiên cô nhận ra rằng, cô và người đàn ông đang ngồi đối diện kia không thuộc về cùng một thế giới.
Tô Hòa ngước mắt lên nhìn Ôn Nhan Khanh, bỗng nhiên một ý nghĩ le lói trong đầu: Người này có tồn tại thật không nhỉ? Có thật anh ta đang ngồi đây không? Có thật anh ta đang xen vào cuộc sống của cô từng chút, từng chút
một?
Trong lúc Tô Hòa đang nghĩ ngợi linh tinh, thì ông chủ bê ba bát mì ra, trong đó có một bát sứ hoa màu đen tinh xảo bên trong là những sợi mì bóng mượt, bên cạnh còn có tám chiếc đĩa với đủ các loại gia vị. Hai bát còn lại là loại bát sứ thô, bên trong là món mì bò chỉ có lèo tèo ít sợi mì, đem so sánh với bát mì kia mới thấy chúng thảm hại đến mức nào.
Chuyện này mà có thể bỏ qua thì không hiểu chuyện gì là không thể bỏ
qua! Tô Hòa đập bàn đứng dậy:
- Ông chủ, vì sao bát mì của anh ấy nhiều như vậy, còn bát mì của chúng
tôi lại ít như vậy?
Ông chủ quán nhìn với ánh mắt coi thường, đáp lại giọng lạnh tanh:
- Vì bát của anh ấy là mì trộn tương, còn của các cô là mì bò.
- Vậy thì tôi cũng ăn mì trộn tương!
- Xin lỗi, quán này không có mì trộn tương.
Tô Hòa cảm thấy càng tức giận hơn, ở đâu ra cái loại người nói bừa mà
không thấy ngượng như vậy:
- Vậy thì sao lại có cho anh ấy?
- Đó là trường hợp đặc biệt.
-Vậy tôi cũng muốn một bát mì được làm đặc biệt.
- Xin lỗi, nếu đã là trường hợp đặc biệt thì chỉ dành cho người đặc biệt mà
thôi.
Nói xong câu này, chủ quán vắt chiếc khăn mặt lên vai, rồi quay bước đi vào trong bếp. Tô Hòa nhìn bát mì bò rồi lại nhìn bát mì trộn đẹp đẽ và khác biệt hẳn với tất cả mọi thứ trong quán, nhìn mình rồi lại Ôn Nhan Khanh đẹp
đẽ khác hẳn với tất cả mọi người trong quán, đặt đũa xuống. Cố nhịn vậy!
Xem ra, ông chủ quán này cũng là một người chuộng hình thức! Hừ, "Ôn đại biến thái" đúng là có khả năng thu hút những người đồng tính. Không thèm tranh hơn với anh ta nữa, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Dù sao thì mì bò cũng rất ngon. Tự an ủi như vậy, Tô Hòa cầm lọ gia vị ở bên cạnh, cho thêm rất nhiều tương ớt vào bát, rồi sau đó và những miếng mì rất lớn vào miệng để trút bỏ cơn tức giận trong lòng.
Mới ăn được vài miếng thì thấy có một chiếc bát được đẩy đến trước mặt cô. Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Ôn Nhan Khanh ngồi đối diện
đang nhìn cô bằng đôi mắt đen thẳm:
- Cho cô đấy! - Anh đã cho cô bát mì trộn tương của mình.
Tô Ngu ngồi bên cạnh cúi đầu, cắm cúi vào bát mì của mình, coi như không
nhìn thấy gì.
Ôn Nhan Khanh kéo bát mì bò cay sè vì cho quá nhiều tương ớt từ phía Tô
Hòa lại và chậm rãi ăn trong sự ngạc nhiên của Tô Hòa.
"Cạch!" đôi đũa của Tô Hòa rơi xuống bàn. Cô nhớ rõ, bát mì ấy đã được cho thêm ít nhất là mười thìa tương ớt, hơn nữa, cô đã ăn hai miếng - cũng có nghĩa là, không những Ôn Nhan Khanh không sợ cay, mà còn điềm nhiên ăn cả những đồ mà cô đã ăn.
Trong chốc lát, Tô Hòa cảm thấy đầu như ù đi, chân tay nóng bừng lên, tim cũng đập loạn lên. Ôi, người cha ở dưới suối vàng của con ơi, cha có thể nói
cho con biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra không?
Thực ra, cô cũng đã lờ mờ biết được đáp án, nhưng cô cố lờ nó đi mà không dám để lộ ra.
Một hồi lâu sau Tô Hòa vẫn không cầm đũa lên, còn Ôn Nhan Khanh thì đã ăn hết bát mì, đến cả nước cũng húp hết, cuối cùng đặt đũa xuống, rồi lau
miệng một cách lịch sự và nhận xét:
- Rất ngon.
Tô Hòa thấy đầu nóng ran lên, nghĩ đến độ cay của bát mì, trong lòng rất
lấy làm áy náy, cô đưa mắt nhìn anh, rồi khẽ nói:
- Không ngờ
- Sao? - Ôn Nhan Khanh nhướn mày.
- Anh cũng ăn cay rất giỏi.
Ôn Nhan Khanh chăm chú nhìn cô mấy giây, đang định nói câu gì đó thì
mắt bỗng nhiên sáng bừng, thái độ thay đổi hẳn. Tô Ngu từ đầu đến giờ lặng lẽ tập trung vào bát mì, đang định lấy tờ giấy ăn, kết quả, vừa ngẩng đầu lên
thì
Bất ngờ nhìn thấy Diệp Nhất.
Diệp Nhất đang ở phía bên kia đường, chậm rãi tản bộ trong điệu bộ lười
biếng. Ánh nắng buổi hoàng hôn màu vàng rực khiến cho con đường lát những phiến đá cũng mang một màu vàng ấm áp đầy cổ kính. Hình như Diệp Nhất đi đến đâu, thì nơi ấy bỗng giống như một bức tranh sơn dầu.
Tô Ngu chớp mắt, sao Diệp Nhất lại xuất hiện ở đây? Là tới để mua truyện
tranh à?
Đúng lúc ấy, Tô Hòa cũng nhìn thấy Diệp Nhất:
- Này, kia chẳng phải là cậu ấm nhà anh đấy sao? Sao bây giờ cậu ấy lại
được đi khắp nơi như thế?
Ôn Nhan Khanh nheo mắt, không nói gì. Tô Hòa quan sát một chút rồi nói:
- Hay là để tôi gọi cậu ấy lại cùng ăn nhé?
Cô vừa định đứng dậy gọi, thì nhìn thấy bóng một người đột nhiên bước ra
từ một cửa hiệu nào đó, chạy vội đuổi theo Diệp Nhất, khoác tay cậu, nói với cậu câu gì đó. Mái tóc dài lượn sóng càng trở nên đen mượt dưới ánh mặt trời, chiếc váy liền thân màu đỏ, rực lên như một đám lửa, đốt cháy tất cả mọi thứ xung quanh.
Ánh mắt của Tô Ngu hơi ngây ra.
Tạ Thanh Hoan sao cô ta lại cùng
Với Diệp Nhất
Ý nghĩ ấy cứ đứt quãng, chia tách thành mấy phần, rồi mới dần dần hợp lại
với nhau trong đầu cô. Và đến khi cô hoàn toàn hiểu được rằng mình đã nhìn thấy gì, thì đôi đũa trong tay đã không sao cầm vững được nữa, tuột ra khỏi tay rơi xuống bên cạnh.
- Tiểu Ngu? - Tô Hòa quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Tô Ngu, bèn nhìn sang Diệp Nhất ở phía đối diện, rồi dùng tay ra hiệu hỏi: "Cô gái kia là ai?".
Tô Ngu cúi đầu, đáp:
- Bạn, học.
Tô Hòa "ồ" một tiếng, quay sang nhìn Ôn Nhan Khanh.