Được an trí trong phòng khách, Hoắc Húc Dương nhắm mắt lại, giống như pho tượng hoá thạch ngồi ở bên cạnh bàn, dùng gậy trúc chống đỡ giữa hai đầu gối, hai tay thay phiên nhau để trên bàn, rất có quy luật, không cho bất kì tạp niệm nào quấy nhiễu đến mình. Có lẽ hắn sớm đã đưa sinh tử ra ngoài suy tính, hoặc giả là không cho rằng vị cô nương cổ quái họ Bạch này chỉ là nhất thời thương hại hắn, trên mặt lộ vẻ thanh thản, mặc dù đang ở trong đầm rồng hang hổ vẫn không chút nào e ngại.
Ngồi yên sau một lúc lâu, hắn nhẹ mở mắt ra, nghĩ rằng khoảng cách đến khi trời sáng còn một đoạn thời gian nữa, không khỏi nhớ đến sư phụ tôn kính, cùng với chư vị sư huynh đệ, thấy hắn trở về sư môn chậm chạp, nhất định lòng nóng như lửa đốt, nhưng tình huống trước mắt, hắn có muốn cũng không thể khống chế được.
“Nha!” Một tiếng, cửa phòng bị người đẩy ra.
Hoắc Húc Dương không khỏi nghiêng tai lắng nghe."Ai?"
"Ta." Người tới trừ bỏ Bạch Linh Chi, không có người khác.
"Cô nương đêm khuya tới chơi, không sợ bị người chỉ trích?" Khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc hỏi.
Bạch Linh Chi cố ý đi vòng quanh bàn vuông một vòng rồi lại một vòng, thưởng thức biểu tình trầm ngưng của Hoắc Húc Dương, không biết tại sao, nàng rất thích xem hắn tức giận, rồi lại bộ dáng vô kế khả thi, không khỏi phốc xích cười duyên, tiếp tục chọc giận Hoắc Húc Dương.
"Nàng cười cái gì?"
"Ta cười câu hỏi căn bản là vô nghĩa của ngươi, cho dù bị người ta chê cười... Ta cũng sẽ không để ngươi trở về đâu." Nàng tự nhiên ngồi xuống ghế, đôi mắt đẹp chớp chớp nồng đậm ý bỡn cợt, "Nơi này là nhà của ta, ta thích tới thì tới, nếu ai dám lắm mồm, ta sẽ để cho bọn họ sống không bằng chết!" Lời nói rõ ràng khiến người ta sợ hãi, nhưng trên mặt lại đang tươi cười.
Cằm dưới Hoắc Húc Dương co rụt lại, "Tâm tư cô nương thật là ác độc."
"Chửi giỏi lắm!" Nàng cao hứng vỗ vỗ tay nhỏ bé, không thể tưởng tượng được bị mắng cũng là một loại vui thú nha.
Lúc này nhớ lại sở thích lạ lùng của nàng, gương mặt hắn ngay lập tức đóng kín lại, không hề hé răng, miễn cho hợp với lòng của nàng.
"Vì sao không nói?" Nàng hai tay chống má, liếc nhẹ vẻ mặt hờn giận kia, càng gia tăng cảm tình với hắn. Trước đây nàng đã gặp qua các nam nhân phàm phu tục tử, duy chỉ có hắn là đặc biệt không giống người thường.
Sắc mặt hắn không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Hoắc mỗ không có lời nào để nói với cô nương."
Sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy. Bạch Linh Chi vỗ vỗ gò má, vẫn còn chưa từ bỏ ý định.
"Nhưng, ta còn rất nhiều lời muốn nói với ngươi, thí dụ như mắt của ngươi tại sao lại mù? Là trời sinh, hay là bị kẻ xấu ám toán? Còn có đã mù đã bao lâu rồi?"
Chờ giây lát, không thấy hắn mở miệng trả lời, Bạch Linh Chi biết hắn khinh thường bắt chuyện với mình, bất quá hắn càng không muốn mở miệng, nàng lại càng muốn giở trò trêu chọc hắn.
"Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao? Có phải phát sốt rồi không?" Nàng cố ý đưa tay ngọc, hướng đến sờ trán của hắn.
Quả nhiên, Hoắc Húc Dương lập tức tránh đi giống như bị nước sôi tát vào người, toàn bộ khuôn mặt tuấn tú kéo thật dài, khiến nàng không khỏi ha ha cười.
"Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, để tránh nghi ngờ không tốt, sắc trời đã muộn, mời nàng đi ra ngoài." Hắn lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách. Cho dù thân là phạm nhân, vẫn có tự tôn của mình.
Bạch Linh Chi thu lại mặt cười, khuôn mặt nhỏ nhắn để sát vào hắn, khoảng cách hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương."Muốn ta đi ra ngoài có thể, ngươi chỉ cần nói cho ta biết mắt sao lại bị mù." Hắn càng khinh thường nàng thân cận hắn, nàng càng cố ý chủ động ôm ấp yêu thương hắn.
Hắn vừa buồn bực, vừa túng quẫn."Cô nương không nên ép người quá đáng, nếu không Hoắc mỗ liền. . . . . ." Lời nói quá mức nghiêm khắc... Cho dù hắn dù phẫn nộ như thế nào, vẫn là nói không nên lời.
"Ta đây yêu mến ngươi, còn ngươi thì thế nào?" Trong mắt nàng bao hàm tình cảm ấm áp, đối với kháng cự của Hoắc Húc Dương có chút nổi giận." Ta chỉ là quan tâm ngươi, chỉ cần ngươi đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho ta biết, ta lập tức đi ngay."
"Đây là chuyện riêng của Hoắc mỗ." Ngay cả người thân cận nhất, cũng không có mấy người biết.
"Tốt, vậy ta ở lại đây đến hừng đông." Nàng đánh cuộc với hắn.
"Nàng ──" Hoắc Húc Dương nhất thời chán nản, nhưng trong lòng lại có cảm giác sâu sắc bị thất bại, nhưng ngại sự sống chết của kiếm đồng vẫn còn ở trên tay nàng, hắn không thể vứt bỏ không để ý tới ──
"Mắt ta bị mù đã mười năm rồi."
"Thì ra không phải trời sinh, vậy đến tột cùng là mù như thế nào?" Trong mắt đẹp không tự giác tràn ra vẻ quan tâm.
Hoắc Húc Dương thu hạ mắt, "Bị người khác làm cho mù."
"Tại sao?" Bạch Linh Chi quyết định đánh vỡ nồi đất để hỏi.
Hắn trầm mặc một lát, mới mở miệng thổ lộ sự tình từ đầu đến cuối.
"Khoảng chừng mười năm trước, lúc ấy ta mới nhập môn không bao lâu, trong một đêm nào đó, có một đôi mẹ con đến môn phái cãi nhau với gia sư, ta đang ngủ thì nghe thấy thanh âm tranh chấp, chạy lên coi, chỉ thấy gia sư đánh nhau với người phụ nữ kia. Mặc dù lúc ấy ta biết võ công của mình không được tốt, nhưng vẫn muốn hỗ trợ, lại bị một nữ oa bất quá sáu, bảy tuổi ám toán."
Cổ họng Bạch Linh Chi phút chốc thắt chặt, mắt đẹp không chớp nháy mắt theo dõi hắn, "Phương pháp ám toán như thế nào?"
"Chỉ nhớ nàng vẩy bột phấn màu hồng vào mắt của ta, không lâu sau, hai mắt của ta đau nhức không chịu nổi, liền xỉu tại chỗ, khi ta tỉnh lại, rốt cuộc nhìn không thấy gì rồi, gia sư mời rất nhiều danh y đến giải độc cho ta, nhưng vẫn không cách nào khôi phục thị lực cho ta, từ đó về sau thành người mù." Sắc mặt hắn bình tĩnh nói hết.
Mặt nàng khẽ biến, vội ho một tiếng, không được tự nhiên hỏi: "Vậy ngươi có hận hung thủ biến ngươi thành người mù không?"
Hoắc Húc Dương bình tĩnh như thường, "Đối phương chỉ là đứa nhỏ, có lẽ ngay cả mình đang làm gì cũng không biết, nên hận từ đâu đây?”
"Thật sự không hận?" Hắn thật sự là một người tốt! Hắn trở về thái độ ban đầu cự tuyệt trả lời câu hỏi của nàng."Vấn đề ta đã nói xong, cô nương có thể về được rồi."
"Ta còn có một vấn đề!" Bạch Linh Chi giơ tay lên nói, bình tĩnh nhìn hắn.
"Cô nương nói chuyện không giữ lời." Hắn sớm nên đoán được nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Bạch Linh Chi như trước vẻ mặt cợt nhả, "Chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề nữa thồi. Nếu có một ngày ngươi gặp lại tiểu cô nương kia, ngươi thật sự có thể đối xử bình thường với nàng, sẽ không chút nào oán hận nàng?"
"Nếu sự thật gặp lại, oán hận nhiều hơn nữa cũng là uổng công." Nói xong, Hoắc Húc Dương không cho nàng cơ hội phát biểu cảm tưởng, lạnh nhạt đuổi khách, "Cô nương có thể đi rồi."
Đáy mắt nàng nhảy động biến hoá kỳ lạ khó lường, "Được, ta đi đây, ngươi nên sớm nghỉ ngơi đi. Chẳng qua là, đừng nuôi ý đồ muốn đào tẩu, cho dù người bình thường muốn đi ra ngoài cũng khó khăn, huống chi ngươi là người mù, vạn nhất lạc đường ── bị dã thú ngọn núi ăn vậy thật đáng tiếc."
Hoắc Húc Dương cũng không tiếp lời, tuấn nhan bình tĩnh như trước, xem nàng như không khí, không hề quan tâm đến nàng.
Bạch Linh Chi đối mặt với sự lạnh lùng thờ ơ của hắn, cười nói: "Ngủ ngon, ngày mai ta sẽ trở lại thăm ngươi."
*****
"Hoắc công tử, nên ăn điểm tâm." Sáng sớm hôm sau, Kết Ngạn và Phù Linh đem cháo trắng cùng với mấy đĩa thức ăn để ăn với cháo hữu lễ đặt trên bàn.
Hô, "Bát đũa đều ở trước mặt người, cần chúng ta giúp một tay sao?"
Hắn cẩn thận lắc đầu, không có thói quen để nữ nhân hầu hạ."Không cần, Hoắc mỗ tự mình làm."
Phù Linh thấy hắn ngồi vào chỗ của mình, hành động linh hoạt hơn so với tưởng tượng của các nàng, không giống người mù, có lẽ trước đó đã quen với bày trí trong phòng này.
"Dạ, vậy người thong thả dùng, lát nữa chúng ta lại đến thu dọn."
"Cám ơn." Ký đến từ, tắc An Chi, hắn không ngốc đến nổi tuyệt thực hại mình."Đúng rồi, xin hỏi hai vị cô nương, kiếm đồng của Hoắc mỗ có khỏe không?"
"Hắn tốt lắm." Kết Ngạn trước tiên mở miệng giải trừ lo lắng trong lòng hắn, "Được ăn, được ngủ, chúng ta sẽ không ngược đãi hắn, tiểu thư của chúng ta cũng không có ý tứ thương tổn hắn."
"Đúng nha! Hoắc công tử chỉ cần an tâm ở trong này vài ngày, không bao lâu nữa là có thể rời đi."
Khóe miệng hắn vẽ ra độ cong duyên dáng, vô cùng trào phúng, "Phải không?" Hắn không tin tưởng lời nói Bạch Linh Chi.
Phù Linh không muốn cho hắn sốt ruột, vội vã giải thích vì tiểu thư, "Tiểu thư của chúng ta là có chút ham chơi, bởi vì ngọn núi này trừ bỏ săn thú, cũng không có thú vui nào khác, chỉ có thỉnh thoảng trêu đùa một chút dân chúng lên núi. Bất quá, người rất hay thay đổi, cho nên sẽ không bao lâu, không quá vài ngày, đợi người tìm được trò chơi mới, dĩ nhiên là sẽ thả cho các ngươi đi."
"Trêu đùa người khác chỉ là bởi vì thú vui?. Vạn nhất gây ra án mạng thì sao đây? Vậy những người nó chẳng phải đã chết một cách oan uổng sao? Ai có thể chịu được trách nhiệm này?" Hoắc Húc Dương không đồng ý bác bỏ.
Nàng và Kết Ngạn nhìn nhau, giọng điệu trầm trọng nói: "Hoắc công tử nhưng đừng vì điều này mà sinh ra hiểu lầm với tiểu thư chúng ta, kỳ thật người người cũng không xấu, chính là tùy hứng một chút, còn có ý nghĩ bất đồng với người khác thôi."
Sắc mặt Hoắc Húc Dương trầm xuống, "Các nàng không cần thay nàng ấy giải thích, Hoắc mỗ không muốn nhắc lại."
"Vậy. . . . . . Hoắc công tử tiếp tục dùng bữa, chúng ta ra ngoài." Thật sự xem ra các nàng là trở ngại. Nghe thấy cửa phòng đã được đóng lại, hắn mới sâu kín thở dài, mới vừa rồi thật sự không nên vì chủ tử của các nàng mà trút giận lên bọn họ, như vậy đối với sự tình càng thêm vô bổ.
"Ai!" Xem ra nỗi nhớ nhà làm cho hắn có chút không kiểm soát. Đang lúc Hoắc Húc Dương tìm kiếm chén đũa trên mặt bàn thì nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ ở bên ngoài phòng làm cho hắn nhất thời mất đi tâm tình dùng cơm, theo bản năng nhớ kỹ của mình hắn rất nhanh đã nhận ra là người nào đến, huống chi là nàng.
"Hoắc đại ca, ta đang gọi ngươi, chẳng lẽ ngay cả lỗ tai ngươi cũng điếc luôn sao?" Bạch Linh Chi lắc vòng eo mãnh khãnh ngồi xuống, trêu ghẹo liếc xéo hắn.
Hoắc Húc Dương nguội lạnh nói: "Ta không phải đại ca nàng."
"Đó là đương nhiên, nếu ngươi là đại ca ta, vậy thảm rồi, hơn nữa ta cũng không cần." Huynh muội yêu nhau sẽ bị trời phạt. Cho nàng như thế nào vẫn sẽ không làm chuyện kinh hãi thế tục như vậy.
"Bất quá, ta rất thích gọi ngươi là Hoắc đại ca, cho dù ngươi không thích nghe cũng không sao." Ý tứ đúng là, nàng nghĩ gì thì gọi đó thôi, đó là quyền tự do của nàng.
Lại là một trận im lặng.
Đưa mắt nhìn điểm tâm chưa động trên bàn, "Hoắc đại ca, ngươi chưa dùng cơm à? Có phải bất tiện vì mắt không nhìn thấy không? Có muốn ta giúp ngươi không?" Nói xong, nàng bưng lên bát đũa, lại bị Hoắc Húc Dương trước một bước dời đi bát đũa.
"Không cần."
Ở trong lòng Bạch Linh Chi thâm cười trộm, "Ngươi không cần khách khí với ta! Nếu để cơ thể bị đói, ta sẽ tự trách."