"Tiểu Mộ Dung, tuy rằng ta thật sự rất ghét ngươi, nhưng không thừa nhận cũng không được ta rất ghen tị với ngươi, ngươi có rất nhiều thứ xa xỉ ta vẫn luôn cầu mà không thể đạt được, ai..." Long Y Hoàng mỉm cười, hết sức cô đơn nói.
"Ngươi còn cầu cái xa xỉ gì?Kim ngân châu báu, quyền lợi tối cao? Có được một người trượng phu thương mình, hay là tình yêu của người mình yêu? Hay là, có được con của mình, ngươi đã có quá nhiều, ta không nhìn ra ngươi còn thiếu cái gì, hay là ngươi muốn một tay che trời, quyền khuynh thiên hạ?" Mộ Dung Xá Nguyệt suy nghĩ, lông mi mềm mại che lại dòng chảy mãnh liệt trong đôi mắt, đôi môi mỏng hơi nhạt mở ra rồi kép lại, giọng nói giống như gió trời thổi nhè nhẹ, trong nhất thời, khiến người ta không phân biệt rõ là nam hay nữ, mang theo mị hoặc cùng từ tính, mười ngón tay hắn vẫn tao nhã lướt nhẹ nhàng trên dây đàn: "Ta không nhìn ra ngươi còn thiếu cái gì, vậy mà vẫn chưa thấy đủ tiếp tục cầu thứ xa xỉ."
"Đúng nha, chỉ là những thứ bên cạnh ta lúc này, đương nhiên không thể thỏa mãn lòng tham lam của ta, nhưng có phải thứ ta muốn không, tiểu Mộ Dung, nếu có thể, ta thật muốn trao đổi vị trí giai cấp với ngươi một chút, ta đã rất lâu, cũng không biết tự do vốn có mùi vị như thế nào rồi! " Nhắm mắt lại, hưởng thụ tiếng đàn trong trẻo làm nàng hài lòng, ý cười trên mặt Long Y Hoàng chưa từng thay đổi nửa phần.
Nàng đã có thói quen cười như thế, cho dù không nguyện ý, cho dù, bản thân mình không muốn cười như vậy.
Long Y Hoàng cảm thấy tương lai không lâu nữa, vẻ mặt của mình chỉ còn lại một kiểu mà thôi, đó chính là kiên trì mỉm cười, cuối cùng sẽ hóa đá, chính bản thân cũng sẽ quên vẻ mặt biệt ly ra sao, khi chết có dáng vẻ gì?
Trong tiếng đàn trầm ổn đột nhiên có một tia hỗn loạn, Mộ Dung Xá Nguyệt lấy lại bình tĩnh, vội vàng giương mắt liếc Long Y Hoàng một chút, tiếp tục cúi đầu đánh đàn, dung mạo mị hoặc, mũi rất thẳng, còn có khuôn mặt tinh xảo, mặc dù Mộ Dung Xá Nguyệt cả người là y phục nữ nhân quái gở, so với bất kỳ nữ nhân nào đều diễm lệ hơn vài phần, giơ tay nhấc chân cao nhã quyến rũ, dù bất kỳ kẻ nào cũng không thể bắt chước.
"Cùng ta trao đổi vị trí... Ngươi thật nguyện ý buông toàn bộ quyền thế tài phú trong tay sao? Ngươi thật sự bỏ được? Không biết có ai đã nói với ta, người trong hoàng thất đều sẽ trúng một loại độc, độc kia tên là tham lam, khi bọn họ đạt được khoảng quyền lợi cùng tài phú nhất định, sau đó sẽ bắt đầu không biết đủ, cho dù là dùng tất cả thủ đoạn cũng muốn có càng nhiều tài bảo và quyền thế càng tốt, không tiếc trả giá tất cả cũng phải thỏa mãn bản thân, độc này sẽ càng trúng càng sâu, đến cuối cùng không thể tự kiềm chế." Giọng của hắn theo tiếng đàn bay đi, thẳng tắp rơi vào tai Long Y Hoàng.
"Ừm... Vậy ngươi hãy coi ta cùng một loại với người đó đi, ta quả thật là không biết đủ, ta không hài lòng với địa vị tiền tài và quyền thế hiện tại, ta còn luôn luôn muốn có được tự do… Tiểu Mộ Dung, cuộc sống của ngươi ở ngoài cung nhất định là rất tự do rất tiêu dao đúng không?" Long Y Hoàng nghĩ nghĩ, đột nhiên tò mò hỏi.
"Không tồi, ít nhất không có áp lực như ở đây."Mộ Dung Xá Nguyệt miễn cưỡng đáp.
"Tiểu Mộ Dung, dù sao ngươi ở ngoài cung cũng không có chuyện gì quan trọng, không bằng ở đây chơi với ta đi, ta cam đoan sẽ làm ngươi lưu luyến không quên, muốn ngừng mà không được." Long Y Hoàng cười đến mức muốn bao nhiêu gian trá có bấy nhiêu gian tà.
"Không cần."Mộ Dung Xá Nguyệt thẳng thắn từ chối.
"Trước đây, ngươi đã để lại cho ta ấn tượng sâu sắc không ít, giờ đây ta cũng không thờ ơ với ngươi đâu? Nói như thế nào nhỉ, chính là phải làm một vài chuyện có giá trị kỷ niệm chứ, thế thì chuyến đi này mới không tệ nha." Long Y Hoàng tiếp tục khuyên bảo hắn.
"Ngươi còn muốn ta làm thế nào nữa? Như vậy còn chưa đủ sao!" Mộ Dung Xá Nguyệt từ từ nổi cáu, rõ ràng muốn đình công, dừng lại hai tay đang lả lả lướt đặt trên dây đàn, tức giận trừng Long Y Hoàng.
Cung nữ bưng trà lên, Long Y Hoàng không vội trả lời, châm một ly cho mình, chậm rãi bình phẩm: "Tiểu Mộ Dung, ngươi biết không? Trên thế gian này, tất cả mọi chuyện cũng đều giống như nước trà này, chỉ có từ từ thưởng thức, mới có thể hưởng thụ vị thơm ngọt đậm đà của nó một cách chân chính, ngược lại, quá nhanh, biến khóe thành vụng, ta không thích như vậy."
"Ngươi không phải nói cổ trên người ta chỉ có kỳ hạn ba ngày sao, thế thì, dựa theo khẩu khí của ngươi, chẳng lẽ nó thực sự phát tác hơn ba ngày?"Mộ Dung Xá Nguyệt nghi hoặc nói.
"Đúng vậy, đích thật là có kỳ hạn ba ngày, nhưng ta có dược có thể tạm thời trấn áp nó, kéo dài mạng sống của ngươi, cho nên ta nói, không nên lo lắng." Long Y Hoàng cười mờ ám, vẻ mặt nhàn nhã thưởng thức trà: "Ngươi đúng là một người đàn cầm giỏi, tại sao ta có thể phung phí của trời được? Tiếp tục đi, tiểu Mộ Dung, việc khẩn cấp bây giờ là lấy lòng ta, mà không phải đùa giỡn với tính tình của ta, ngươi có biết, ta không để mình bị quay vòng vòng."
"Sớm hay muộn sẽ có một ngày ta đòi lại gấp bội..." Mộ Dung Xá Nguyệt giận dữ, trong lòng vừa vắt óc tìm mưu kế nguyền rủa Long Y Hoàng, vừa không thể không tiếp tục động thủ, đầu ngón tay tự giác lướt trên dây đàn.
"Hoàng hậu nương nương —— giá lâm ——" Giọng cung nữ đột nhiên vang lên, Long Y Hoàng kinh ngạc mở mắt, quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy hoàng hậu phục sức hoa lệ dưới sự vây quanh của các cung nữ từ từ đi tới đình.
Thời gian này, đúng là không có chuyện gì tốt.
Long Y Hoàng liếc mắt nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt một cái, đứng dậy, tuân thủ bổn phận mà nghênh đón, còn Mộ Dung Xá Nguyệt cũng nhận thấy có điều không đúng, đứng ở một bên cúi đầu.
"Y Hoàng, tại sao ngươi lại chạy đến chỗ xa xôi này thế, để Bổn cung khó tìm." Hoàng hậu vẫn cao quý như trước, thong thả tiêu sái đến bên Long Y Hoàng, làn váy sắc vàng từng bước nở hoa, rực rỡ dị thường, nàng ta cười hiền lành, tuy trong giọng nói có ý trách cứ, lại chưa biểu lộ ra trên mặt.
Long Y Hoàng cúi người đang muốn hành lễ, bị nàng ta dùng tay ngăn cản, đành phải hồi đáp: "Y Hoàng chỉ cảm thấy nơi này thanh tịnh."
"Thanh tịnh…đúng là thanh tịnh thật, nhưng rất xa, lần sau không cần chủ trương đến nơi này nữa, nếu thật muốn đến, nên mang theo nhiều người, không nên để xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Hoàng hậu vẫn cười, lôi kéo tay Long Y Hoàng ngồi xuống ghế, những cung nữ đi phiá sau đều đứng ngoài đình, chờ đợi.
"Đây là..." Hoàng hậu phát hiện Mộ Dung Xá Nguyệt đang tồn tại trong đình, không khỏi nghi ngờ.
"Đây là tỳ nữ mới do Y Hoàng tuyển , tạm thời thay thế vị trí của Oanh Nhi, nếu về sau có người thích hợp hơn, Y Hoàng cũng sẽ không dùng đến tỳ nữ này." Long Y Hoàng không nhanh không chậm đáp.
"Ai, nói đến Oanh Nhi, lúc trước thật đúng là Bổn cung tuyển người không cẩn thận, lại chọn tỳ nữ như thế cho ngươi, suýt nữa hại chết ngươi cùng hoàng tôn, ả chết thê thảm, cũng là báo ứng... Nhưng, tỳ nữ mới này, tại sao Bổn cung chưa từng gặp qua?" Hoàng hậu hơi thở dài, vẫn nghi hoặc nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt.
Mộ Dung Xá Nguyệt chảy mồ hôi lạnh nhễ nhại, vóc dáng của hắn bây giờ trong bộ dạng của cung nữ nhìn rất xuất chúng, dù là người khác nhìn sơ một cái cũng phát hiện không đúng cũng không phải việc khó, nhưng nếu thân phận bị vạch trần, đoán chừng số phận của hắn cũng khó nói.
Nhìn thấy ánh mắt hoàng hậu chưa hề rời khỏi mình, Mộ Dung Xá Nguyệt càng không dám ngẩng đầu, giống một nữ tử ngượng ngùng, cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ không cẩn thận thì lộ ra chân tướng.
"Mẫu hậu, mỗi ngày người phải quản lý nhiều chuyện quan trọng, làm sao có thể để ý hết những tỳ nữ được? Chưa từng gặp mặt, cũng là chuyện bình thường." Long Y Hoàng giúp hắn giải vây không để lại dấu vết.
Bản thân chơi đùa chưa đủ, bây giờ làm sao có thể để hoàng hậu tiêu diệt hắn?
"Nhưng, cho dù là tỳ nữ mới tới, cũng không nên vô lễ thế này, lại dám ngồi ngang vai gang vế với ngươi, thậm chí thấy Bổn cung, cũng không hành lễ." Trong giọng điệu của hoàng hậu để lộ một chút bất mãn nghiêm khắc, xem ra Mộ Dung Xá Nguyệt để lại ấn tượng không tốt đối với nàng ngay từ ánh mắt đầu tiên.
"Là Y Hoàng quản giáo không nghiêm, chắc tỳ nữ này thấy khí thế của mẫu hậu nên có chút khiếp đảm, mẫu hậu trách cứ Y Hoàng là được, không nên liên lụy đến tỳ nữ." Long Y Hoàng phân tích, viện cớ tới mức mặt không đỏ tâm không loạn, thậm chí không cần suy nghĩ nhiều liền nói ra, rõ ràng là tay lão luyện.
"Bổn cung làm sao có thể trách ngươi, chỉ sợ tỳ nữ không giáo dưỡng cẩn thận sẽ hầu hạ ngươi không tốt thôi, nếu nó vụng về, hãy để Bổn cung thay ngươi quản giáo trước, sau đó phái tỳ nữ cẩn thận đến hầu hạ ngươi." Hoàng hậu ân cần nói.
"Như thế sao được? Chẳng lẽ mẫu hậu không biết, Y Hoàng thích nhất chính là thách thức với việc thu phục lòng người sao, cứ như thế, đến cuối cùng cũng phục tùng, mới có tư vị, " Long Y Hoàng giơ tay áo che miệng cười, nhưng vẫn không khỏi có chút lo lắng, "Không biết mẫu hậu lần này đến tìm Y Hoàng, là có chuyện gì chỉ bảo?"
"Hôm nay, cũng cách đây không lâu, Hoàng Thượng vừa mới triệu tập tất cả các hoàng tử đến Ngự thư phòng, là chuyện gì, tin rằng ngươi cũng có biết một hai phần." Hoàng hậu kín đáo nói.
"Cái này…" Long Y Hoàng sửng sốt, tức khắc rùng mình, sống lưng dựng đứng, nàng thoái thác: "Cái này…, Y Hoàng làm sao biết được? Thái tử cũng không có nói, hơn nữa, việc này, vốn là không nên để nữ tử trong nhà biết, không phải sao?"
"Y Hoàng, ngươi đừng giả ngốc trước mặt bổn cung, " Hoàng hậu xót xa cười bi thương, nghiêng đầu, đưa miệng tới gần tai Long Y Hoàng : "Ngươi thông minh sắc sảo như thế, cho dù Thái tử không nói, ngươi cũng có thể hiểu được ý đồ của hoàng thượng, hiện giờ, ai mà không biết?" "Vậy mẫu hậu có dụng ý gì? Biết rõ, việc này, người bên cạnh không thể nhúng tay, cho dù có thể làm được gì, nếu để phụ hoàng biết được, thì hậu quả chính là không lường được."Lòng bàn tay Long Y Hoàng đã hơi lạnh, nàng nắm chặt tay, cố gắng thu vào tay áo, cũng luôn lảng tránh ý hoàng hậu ám chỉ.
"Ngươi cũng biết, Duệ vương bây giờ, lúc trước chính là Đại hoàng tử, được Hoàng Thượng yêu thương sâu sắc ra sao? Từ lúc còn nhỏ, Hoàng Thượng cũng đã thiên vị với hắn gấp nhiều lần, mà giờ đây, Hoàng Thượng càng muốn để hắn lấy được ngôi vị Thái tử , cục diện như thế, là ngươi mong muốn nhìn thấy sao?" Hoàng hậu cười lạnh.
"Cái này... Y Hoàng không biết." Long Y Hoàng cúi đầu, cảm giác cái lạnh đã xâm nhập toàn thân.
"Thái tử một khi mất đi địa vị hiện tại, tiếp theo ngươi cũng sẽ gặp tai ương, thân phận sẽ tuột dốc không phanh, bị người người nhạo báng khắp nơi." Theo lời Hoàng hậu nói, từng câu từng chữ đều mang theo nhẫn tâm, bất kể nàng ta dù phải hy sinh bất cứ thứ gì cũng muốn làm cho Long Y Hoàng lay động.
"Cái này... Y Hoàng không quan tâm, hơn nữa, Y Hoàng tin tưởng vào năng lực của Thái tử, nhưng nếu thật sự không đấu lại người khác, Y Hoàng cũng chỉ có thể cam chịu, và vẫn tận tâm tận lực hầu hạ Thái tử." Long Y Hoàng thở một hơi, đem hết toàn lực ra đáp lại.
"Kẻ đứng ở vị trí cao trong hoàng thất, không phải nói lui là có thể lui, vì tránh cho kẻ khác ngóc đầu trở lại, những người đ