Tổn thương. Trong thời gian nửa tháng đi săn, lại chậm trễ quốc sự trong thời gian dài, trong thời gian nửa tháng này, Phượng Trữ Lan rất ít khi đi săn, mà chỉ ở cùng Long Y Hoàng như hình với bóng, người ở bên ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ tình cảm của họ đang có tiến triển tốt đẹp, phu thê ngày càng thân mật hơn, thậm chí có người còn nói, Phượng Trữ Lan vì chăm sóc Long Y Hoàng nên buông tha cho việc đi săn, Long Y Hoàng lúc nghe được tin tức đó, thiếu chút nữa thổ huyết.
Ông trời có mắt, không biết là Phượng Trữ Lan chăm sóc nàng hay nàng đang chăm sóc hắn ?!
Vốn dĩ hoàng đế cố ý muốn cho Long Y Hoàng hồi cung dưỡng thương, nhưng Long Y Hoàng cự tuyệt, nguyên nhân gì nàng không nhớ rõ, dù gì cũng là môt cái lý do nàng tùy tiện nghĩ ra để đối phó với hoàng đế để che dấu chuyện Phượng Trữ Lan bị thương.
Nghỉ ngơi vài ngày, vết thương của Long Y Hoàng cũng tốt hơn, ít nhất là đã không còn đau đến ghi tâm khắc cốt nữa, vẫn có thể miễn cưỡng hoạt động, lại lần nữa nàng không nhịn được bản tính hiếu động của bản thân, chuẩn bị đơn giản vài thứ, dự định cùng hoàng đế tới khu săn bắn.
Nàng cầm một khăn lụa màu trắng buộc đơn giản tóc mình, bỏ đi trang phục phức tạp, cả người nhẹ nhàng khoan khoái không ít, trong người cũng cảm giác có vài phần oai phong, gương mặt dù chưa qua trang điểm nhưng có phần càng thêm tự nhiên linh động toát lên vẻ xinh đẹp vốn có của nàng.
Trời sinh khí chất, trời sinh ngũ quan,trời sinh đã tuyệt mỹ không cần tô vẽ thêm ….
Ngay khi Long Y Hoàng chuẩn bị xong mọi thứ, vừa cưỡi Ô Nhiên, chợt nhìn thấy Phượng Trữ Lan từ trong lều đi ra, lệnh cho người hầu dẫn ngựa đến, còn bản thân mình cũng đã chuẩn bị tốt cho việc săn bắn.
“Ngươi có thể sao?” Long Y Hoàng nghiêng đầu nghi hoặc hỏi hắn.
“Ngươi cũng có thể, sao ta lại không thể.” Cầm cung tên ,người hầu cũng đã dắt ngựa đến, Phượng Trữ Lan lập tức lên ngựa, gương mặt tái nhợt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh vốn có, nhìn không ra đau đớn thống khổ mà vết thương đem lại.
Long Y Hoàng thành thạo cưỡi ngựa tới cạnh hắn, dừng lại, nhỏ giọng nói: “Vết thương của ngươi so với ta nghiêm trọng hơn rất nhiều.”
“Nhưng không có trí mạng như ngươi.” Phượng Trữ Lan lập tức tiếp lời.
Long Y Hoàng dùng khóe mắt lườm hắn, không nói gì, Phượng Trữ Lan hờ hững liếc mắt lại, giục ngựa rời đi.
Moi người đều tập trung trước doanh địa, sau khi nghe lệnh của hoàng thượng, khí thế bừng bừng bắt đầu một vòng càn quét.
Một lần nữa trở lại khu rừng này,bên tai Long Y Hoàng là tiếng gió không ngừng gào thét, giống như âm thanh mũi tên cuối cùng xé gió, sau đó là kiên quyết xuyên vào người nàng mang theo trí mạng, một phát bắn vỡ tâm nàng.
Nàng quay đầu đi, thấy Phượng Ly Uyên ở phía trên đang cách nàng hơn 10 thước đã bắn chết con mồi, ánh mắt hắn chưa một lần nhìn nàng.
Long Y Hoàng tăng tốc độ ngựa,tiến lên phía trước, dần dần cách xa phạm vi với mọi người.
Nàng không biết tại sao mình lại hành động như vậy, chỉ là cảm giác tâm trạng bản thân phảng phất rối loạn, khi vừa nhìn thấy Phượng Ly Uyên,l ại càng loạn, có đôi khi hận không thể trực tiếp bắt hắn dứt khoát song phẳng.
Bầu trời chợt có tiếng động vỗ cánh dữ dội, mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên, là một con đại bang rất lớn, so với gặp ở những lần trước thì lớn hơn rất nhiều, lượn vòng trên không, vỗ cánh gào thét.
Long Y Hoàng thấy có hứng thú khiêu chiến, nàng buông dây cương đang cầm trong tay, lắp cung tên, nhắm thật chuẩn vào đại bằng trên bầu trời kia.
Có không ít mũi tên vọt tới con chim đó,nhưng nó đều tránh được, nó bay cao rồi thấp như thể muốn khiêu khích, như muốn cười nhạo.
Nhắm đúng thời cơ, tính đúng phương hướng , thình lình Long Y Hoàng bắn mũi tên đã chuẩn bị lâu kia, như chia chớp cấp tốc xẹt qua không khí, thẳng tắp bắn đúng vào cổ họng đại bang, cơ thể khổng lồ bỗng bị kiềm hãm trong không trung.
Nhìn như trùng hợp, nhưng, Long Y Hoàng vì luyện tập tuyệt kỹ bắn yết hầu này mà không biết đã tốn bao công phu, tính toán thời gian mới đạt tới trình độ chuẩn xác như bây giờ. Song, ngay lúc cung tên của nàng bắn vào yết hầu cự điêu đồng thời từ bên kia cũng có một mũi tên được bắn ra nhanh chóng, vững vàng bắn trúng vị trí trái tim của cự điêu, hai mũi tên cùng lúc xuyên qua vị trí hiểm của cự điêu, cự điêu giãy dụa một chút rất nhanh đã rơi thẳng xuống.
Hai mũi tên đồng thời bắn trúng thân thể cự điêu, thật là ăn ý.
Long Y Hoàng vội giục ngựa lại chỗ cự điêu rơi, liếc mắt nhìn thấy nó đã nằm trên cỏ, cự điệu còn đang kéo dài hơi tàn.
Nàng đi lên phía trước một chút, thấy trên thân cự điêu, trừ mũi tên của mình ra, là ký hiệu trên mũi tên khác.
Là mũi tên của Phượng Ly Uyên !
Phượng Ly Uyên sớm đoán được nàng sẽ bắn cự điêu , hắn đã cố ý cùng nàng ganh đua cao thấp.
Long Y Hoàng chợt cười khổ, tiếng vó ngựa dần tiến lại gần nàng, nàng lập tức rút mũi tên của mình trên cổ cự điêu, rồi cho ngựa đi về hướng khác của rừng cây.
Nàng không muốn đối diện với hắn, không muốn ganh đua với hắn. Nếu như thật sự muốn phân cao thấp, trước khi lưỡng bại câu thương như vậy bản thân chịu thua trước sẽ tốt hơn.
Rời khỏi rừng cây, nàng tới một chỗ khác, trên đường là đồng trống, nơi những loại thú hoang thường lui tới.
Những cây cỏ với cành lá khô vàng cao tới nửa người, càng là nơi để những con thú trú ẩn , đối mặt với khả năng xuất hiện bất chợt của bất cứ con thú nào, quả thật là muốn khiêu chiến với thợ săn mà.
Long Y Hoàng không quan tâm, nàng hiện tại chỉ muốn huyết chiến một lần để bình phục lại tâm tình.
Bất chợt nàng thấy đằng xa có động tĩnh, lập tức giương cung, đề phòng.
Trong lúc nàng định thả tay, một bóng người cưỡi ngựa bỗng hiện ra, chặn trước mặt nàng, ngăn mũi tên nàng sắp bắn.
Thiếu chút nữa Long Y Hoàng bắn tên, nhưng người kia không sợ chết cản đường, kiên quyết bắt nàng thả vũ khí xuống, lại tỉ mỉ nhìn nàng… Người cản đường nàng nằm trong dự kiến của mình… Phượng Ly Uyên!
Long Y Hoàng muốn đổi hướng đi, hạn chế để hai người gặp mặt công kích, nhưng Phượng Ly Uyên lại nhanh hơn nàng một bước, giảm tốc độ ngựa, trong chốc lát tới cạnh người nàng, trong mắt phượng đẹp đẽ là những tinh quang không rõ và sát khí, thình lình hắn kéo tay Long Y Hoàng, không quan tâm ngựa của hai người vẫn đang chạy rất nhanh, dùng sức kéo lấy, đồng thời cả bản thân mình, xoay người lăn xuống ngựa.
Long Y Hoàng bị hành động của hắn làm không khỏi kinh sợ,nhưng hắn không cho nàng thời gian phản ứng, chỉ cảm giác được một lực vô cùng mạnh mẽ kéo thân thể mình qua, cảnh sắc trước mặt đột nhiên xoay tròn, cuối cùng, cả người té trên mặt đất thật mạnh cảm nhận được đau đớn của nội tạng bị chấn nát.
Phượng Ly Uyên… Rốt cuộc muốn nàng thế nào?
Chịu đựng đau đớn khi cơ thể va đập, Long Y Hoàng từ từ chống tay ngồi dậy, cảm giác vai phải lại đau như kim chân, có thể vết thương lại bị nứt ra.
Cơ thể nàng chưa kịp ngồi dậy nửa phần, lập tức bị Phượng Ly Uyên đè xuống, vai phải đột nhiên đau kịch liệt, Long Y Hoàng thở một cái, quay đầu nhìn vai phải, chỉ thấy tay Phượng Ly Uyên đang đặt trên vết thương, hận không thể khiến thương thế của nàng nghiêm trọng hơn.
“Long Y Hoàng, ngươi yêu hắn, ngươi yêu hắn phải không ? " Phượng Ly Uyên bình tĩnh nói, mặt càng ngày càng gần Long Y Hoàng, đôi mắt đầy sát khí cũng không dấu nổi tia đau lòng.
Long Y Hoàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn,Phượng Ly Uyên nhíu mày, tăng thêm lực đạo trên tay, phảng phất như ngàn vạn mũi tên xuyên tâm, Long Y Hoàng than nhẹ một tiếng, phản xạ có điều kiện nắm tay Phượng Ly Uyên đang đặt trên vết thương, mồ hôi lạnh từ từ đầy trán.
“Hắn hành hạ ngươi, lạnh nhạt ngươi, lăng nhục ngươi, ức hiếp ngươi, nhưng sao ngươi lại yêu hắn, ta đối với ngươi tốt như vậy …….Thật ra ngươi đang đùa giỡn ta đúng không ? " Phượng Ly Uyên lại tới gần nàng hơn, Long Y Hoàng đau đớn nhắm mắt.
Nàng muốn lắc đầu, nàng muốn nói …không phải, nàng đối với Phượng Trữ Lan , căn bản không có cảm giác gì, ở cùng với hắn chỉ là trách nhiệm…
Nhưng nàng không thể, những lời này cùng với nước mắt nàng không ngừng muốn rơi, tăng thêm không ngừng, nhưng nàng không đồng ý cho người trước mắt phát hiện nửa phần.
Nàng không muốn cho hắn bất cứ tia hi vọng nào nữa, tuyệt đối không thể ! Như vậy chỉ hại hắn… Cũng khiến khuất nhục ẩn nhẫn của bản thân, cố gắng của nàng hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ cần một ngày nàng còn là Thái tử phi, thì nàng không thể ích kỉ, không thể nghĩ cho hạnh phúc riêng mình… nàng còn có trách nhiệm, còn sứ mạng của mình, nàng nhất định phải gánh vác, phải hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa…nàng cũng không hi vọng…quan hệ không minh bạch với Phượng Ly Uyên bị người khác lợi dụng, khiến hắn mang tội loạn luân, tội quyến rũ, khi đó tương lai của hắn cũng kết thúc…
Buộc phải phân rõ ranh giới… Như vậy, bất kể đối với ai cũng là tốt nhất.
Nếu như để một người hi sinh, nàng thà hi sinh bản thân.
Thấy Long Y Hoàng lâu không đáp, mắt Phượng Ly Uyên cũng trở nên đỏ, hắn kề sát tai nàng, nói rõ ràng: " Không sao, điều này cũng không quan trọng, Long Y Hoàng, ta nghĩ, từ nay về sau ta cũng không yêu ngươi nữa…ta sẽ thành thân, ngươi hiểu chưa ? "
“Ta… Ta hiểu, đó là chuyện tốt… Chúc mừng ngươi.” Long Y Hoàng cắn môi, giọng run rẩy, từ từ trả lời.
“Đối với thê tử của ta, bất kể nàng ta là ai, ta đều tốt với nàng ấy gấp ngàn vạn lần … Giống như trước đây ta đối với ngươi tại Ngạn Chỉ Đinh Lan… Không, là tốt hơn so với trước đây! Ta sẽ đối với tốt hơn so với ngươi …cái gì cũng phải tốt hơn ngàn vạn lần!”
“Ừ…” Giọng Long Y Hoàng đã có chút hỗn loạn, có chút nghẹn ngào nhưng khó phát hiện.
" Ta sẽ thật lòng yêu nàng ta, bảo vệ nàng ta, thương nàng ta, cùng nàng ta sống trọn đời…Ta tuyệt đối sẽ hạnh phúc hơn ngươi, tuyệt đối ! " Phượng Ly Uyên từ từ không khống chế được, nhưng lý trí hắn vẫn thanh tỉnh.
“Ta… Ta hiểu, Phượng Ly Uyên trừ…Long Y Hoàng… Mặc kệ là ai, đều rất tốt , rất ôn nhu. »Vai nàng ngày càng đau, đau đến trước mắt Long Y Hoàng hơi nước mờ mịt, mấy lần tụ thành giọt nước, nhưng không rơi: " Ta tin rằng thê tử của ngươi…nhất định sẽ là nữ nhân hạnh phúc nhất, Phượng Ly Uyên…bây giờ ngươi hãy thả tay, có được không… "
Hai mắt Phượng Ly Uyên đỏ lên, trái lại gia tăng lực đạo ở cánh tay, Long Y Hoàng đau đến toàn thân run lên, hắn tiếp tục nói : " Nhưng ngươi cũng đừng nghĩ không quan tâm đến! Toàn bộ của Phượng Trữ Lan, tất cả của hắn đều sẽ là của ta ! Kể cả ngươi ! Đến lúc ta đoạt lại tất cả của hắn, ngươi cũng sẽ rơi vào tay ta, khi đó… »Phượng Ly Uyên dừng môt chút, đột nhiên giọng nói trở nên trầm thấp khàn khàn , nhưng mang theo một tia uy nghiêm cùng đe dọa : " Ta nhất định sẽ gian ngươi trên giường ta, để cho ngươi dưới thân ta uyển chuyển thở gấp, vĩnh viễn không thể xuống giường… "
“Phượng Ly Uyên!” Long Y Hoàng hơi tức giận: “Ngươi vô sỉ!”
“Ta vô sỉ cũng là bị ngươi bức! Ta nhất định sẽ làm cho ngươi yêu ta, sau đó để ngươi nhìn thấy phu thê ta cử án tề mi, hạnh phúc trọn đời, ta nhất định phải làm cho ngươi nhận thức được tư vị này ! " Phượng Ly Uyên dần trở nên thịnh nộ. Lực ở tay ngày càng mạnh, tựa như muốn bóp nát vai Long Y Hoàng, hắn thấy mắt Long Y Hoàng