"Cần bịt các sơ hở của thiên lao à?" Hạ Đông cười rất thoải mái. "Thưc ra rất đơn giản, lao đầu của nội lao không thủ mãi ở đây, chỉ cần tìm một lao đầu thích rượu, sai người mời hắn uống rượu, saụ khi hắn quá chén thì thay y phục của hắn, dịch dung thành dáng vẻ của hắn, đợi sắc trời nhá nhem tối thì mạo danh đi vào. Ngục tốt gác cổng thấy là lao đầu canh ngục sẽ không kiểm tra kĩ, như vậy sẽ dễ dàng đi vào..."
Thái Thuyên "hừ" lạnh một tiếng, nói: "Nhưng chìa khóa có hai chiếc, phải có hai lao đầu cùng mở khóa mới được."
"Ai nói vậy? Một lao đầu cầm hai chiếc chìa khóa cũng mở được." Hạ Đông nhẹ nhàng nói. "Chìa khóa của thiên lao không thể mang ra ngoài, cho nên lần đầu tiên cải trang vào chỉ để lấy chìa khóa ra ngoài đánh chiếc khác, ngoài ra không làm gì hết. Sau khi tỉnh rượu, lao đầu bị chuốc rượu cũng không phát hiện có điều gì bất thường. Vài ngày sau lại nhằm vào lao đầu khác để thực hiện kế sách tương tự."
“Lại tìm lao đầu thích rượu khác à?"
"Không thích rượu cũng không sao, dùng gậy đánh vào sau gáy, cũng không khác gì chuốc say." Dường như không thấy sắc mặt Thái Thuyên ngày càng đen, Hạ Đông vẫn nói đều đều. "Đương nhiên lúc đóng vai lao đầu thứ hai đi vào thì phải dẫn theo người để đánh tráo, mang thêm một người đương nhiên là khó hơn một chút, nhưng cũng không phải không tìm được cớ nào, chẳng hạn như nói lao đầu đóng giả này có bằng hữu nhờ dẫn người vào thăm tù gì đó, vì là vào chứ không phải ra nên bình thường ngục tốt sẽ nể mặt. Lúc này trong tay lao đầu giả đã có hai chiếc chìa khóa, có thể thừa dịp đêm khuya yên tĩnh đến phòng giam đánh tráo người, sau đó lại dẫn ta ra ngoài. Chỉ cần lúc đi ra ngục tốt canh cổng không phát hiện lao đầu giả dẫn vào và đưa ra không phải một người thì coi như đã thành công. Cho dù sau khi tỉnh lại, lao đầu bị đánh ngất cảm thấy không ổn nhưng chưa chắc đã dám khẳng định việc mình bị đánh có liên quan đến thiên lao. Hơn nữa trong lao có nhiều phạm nhân như vậy, lại không thiếu tù nhân nào, hắn không tra ra chỗ nào xuất hiện vấn đề thì làm sao dám làm ầm ĩ? Nếu may mắn thì có thể tiếp tục giấu được, còn nếu không may thì ít nhất cũng phải đến hôm sau mới bị phát hiện. Lúc đó ta đã đi ra rồi, ai quan tâm chứ?"
"Chính ngươi thì đi ra rồi, nhưng còn người vào trong lao thay ngươi?" Hắn "hừ" lạnh một tiếng. "Ả Cung Vũ ở Diệu m phường kia có quan hệ gì với ngươi?"
"Thái đại nhân." Hạ Đông nhẹ nhàng gạt tóc ra sau gáy, nói. "Ngài không biết Huyền Kính ti có lực lượng bí mật à?
Cơ má Thái Thuyên đột nhiên căng lên. "Cung Vũ là cơ sở ngầm của ngươi?"
"Không sai. Thân phận cơ sở ngầm của Huyền Kính ti rất bí mật, ngoài thủ tôn và người liên lạc với cơ sở này thì không còn ai khác biết được. Trước kia ta đã từng cứu mạng Cung Vũ, việc gì ả cũng sẵn sàng làm cho ta, đây được coi như cơ sở ngầm đắc dụng nhất của ta.”
"Thảo nào." Thái Thuyên tự nhủ. "Một nhạc kĩ mà tổng bộ đầu lại nói ả có võ công trên người, hơn nữa võ công còn không kém..."
Mông Chí nhân cơ hội, nói: "Thái đại nhân, Hạ Đông đã về, phạm nhân thật sự vẫn chưa chạy thoát, đương nhiên tất cả đều có thể giấu được. Ta cho rằng ả Cung Vũ kia cũng không cần phải thẩm vấn nữa, đằng nào cũng là cựu bộ của Huyền Kính ti, để ta đưa đi xử trí là được. Để ả ở lại bộ Hình thì đại nhân lại không tiện xử lý."
Thái Thuyên không trả lời ngay mà bình tĩnh nghĩ lại một lượt những gì hai người nói từ đầu đến giờ, không phát hiện có sơ hở gì, hắn mới "ờ" một tiêng, nói: "Tốt, sau khi Hạ Đông vào phòng giam, ta sẽ giao Cung Vũ cho ngài."
Hạ Đông cười tỏ vẻ không để ý, đi theo một giám ngục được Thái Thuyên chỉ định vào cửa nhà lao, không hề quay đầu lại.
Thái Thuyên nghĩ ngợi lại không yên tâm, đích thân đi vào xem thủ hạ khóa cửa phòng giam, lại nghiêm khắc dặn dò một phen, cuối cùng mới sai người đi gọi Cung Vũ tới.
Có lẽ vì thời gian bị thẩm vấn không dài, có lẽ vì Thái Thuyên không phải người lạm dụng tra tấn nên chỉ thấy Cung Vũ đầu tóc rối bù, mặt mũi nhếch nhác chứ trên người không hề có dấu vết bị hành hạ. Nhìn thấy cảnh này, dù không để lộ ra ngoài nhưng trong lòng Mông Chí vẫn thở phào một hơi.
Dùng chiếc áo choàng Hạ Đông mặc lúc đi vào để che kín cả người Cung Vũ, Mông Chí cáo từ Thái Thuyên rồi dẫn Cung Vũ đi ra ngoài. Đúng lúc chuẩn bị bước qua cổng, Thái Thuyên ở sau lưng đột nhiên gọi một tiếng: "Chờ đã!"
Mông Chí thoáng giật mình, bước chân nặng nề, chậm rãi xoay người lại, đồng thời đã thầm vận chân khí khắp toàn thân.
"Xin Mông đại nhân thay ta tạ ơn điện hạ một tiếng." Sau khi nở nụ cười mơ hồ, thượng thư bộ Hình chỉ nói như vậy.
"Ngươi nói cái gì? Hạ Đông lại bị đưa về rồi?" Trong đêm khuya yên tĩnh, giọng nói đầy giận dữ và ngạc nhiên nghe có vẻ vang vọng, nặng nề hơn bình thường. "Sao có thể như vậy dược, rõ ràng bọn chúng đã cứu con tiện nhân này ra, vì sao lại đưa về để tự chui đầu vào rọ?"
"Hạ quan cũng không thể hiểu được. Chúng ta hành động cũng không chậm, vừa nhận được tin Mông Chí bí mật đánh tráo người trong ngục đã lập tức lập kế hoạch, hơn nữa ban đầu hết thảy đều rất thuận lợi. Thái Thuyên vừa nhận được mật báo đã lập tức chạy đến thiên lao xem xét, cũng đích thân thẩm vấn phạm nhân giả mạo kia. Hắn không phải người hay che giấu khuyết điểm, hơn nữa để tội phạm trốn mất thì có che giấu cũng không che giấu nổi. Lúc này ta lại dâng sớ trình báo Hoàng thượng, chỉ cần chuyện này vỡ lở, tội danh thất trách của Thái Thuyên sẽ không tránh được. Trong cơn tức giận, hắn sẽ toàn lực truy tra Mông Chí. Những người có thể vào thiên lao thăm Hạ Đông không nhiều, cho dù không thể kết tội Mông Chí thì ít nhất cũng rất khó tẩy sạch nghi ngờ. Nếu hai người này trở mặt thì ai thắng ai thua đều có lợi cho chúng ta. Nhưng... ai ngờ sự tình lại khéo như vậy, đúng hôm nay Hạ Đông lại bị Mông Chí đưa về. Cơ sở ngầm của chúng ta không thám thính được bọn họ giải thích với Thái Thuyên thế nào, tóm lại bây giờ thiên lao gió êm sóng lặng, phạm nhân giả bị Mông Chí đưa đi, phạm nhân thật lại về trong lao. Trong tình hình này, ngài ép ta cáo trạng với Hoàng thưọng, ta có thể cáo trạng cái gì?"
"Vậy nghe ý Phạm đại nhân là muốn lùi bước rồi?"
"Hạ đại nhân, không phải ta muốn lùi bước. Bây giờ thực lực của đối phương mạnh thế nào thì ngài cũng biết. Mặc dù ta là ngự sử, tấu chương có thể không qua Đông cung mà đến thẳng chỗ Hoàng đế, nhưng nói chuyện cũng phải có căn cứ mới được. Từ khi hộ giá ở núi Cửu An tới nay, Mông Chí ngày càng được ân sủng. Giờ đây Hạ Đông lại ngoan ngoãn ở trong lao, không có chứng cứ gì, ta cũng là hữu tâm vô lực."
Dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn, bóng tối trên mặt Hạ Giang không ngừng lay động, trông có chút dữ tợn. Hắn nhìn kĩ người trung niên trước mặt, cười lạnh mấy tiếng. "Ngươi sợ cái gì? Ám tiễn là khó phòng nhất. Mai Trường Tô có thể liên tục đánh đổ Thái tử và Dự vương trong vòng một, hai năm chẳng phải là dựa vào việc vạch kế hoạch trong bóng tối sao? Hơn nữa ngươi cũng không có lựa chọn nào khác. Bằng chứng về những chuyện thối nát ngươi làm đều ở trong tay ta, không giúp ta thì ta sẽ dìm chết ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nương tay."
Người trung niên nọ nghiến răng, ánh mắt không ngừng chớp động.
"Ta nắm giữ Huyền Kính ti chừng đó năm, há có thể bị đánh đổ dễ dàng như thế?" Hạ Giang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. "Nếu Mai Trường Tô cho rằng ta không có sức đánh trả thì đường cùng của hắn cũng không còn xa nữa.”
"Dù nói như vậy, ta cũng tin rằng trong triều đình này không chỉ có một mình ta dốc sức phục vụ Hạ đại nhân, nhưng muốn tấn công thì cũng phải có một lý do, vốn tưởng rằng đã nắm được chuyện của Hạ Đông, không ngờ kết quả lại là như vậy, cho nên theo ý ta, sắp tới chúng ta vẫn nên yên tĩnh thì tốt hơn. Không ai biết Hạ đại nhân đang ở chỗ ta. Còn nhiều thời gian mà, nhất thời cũng không vội."
Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Hạ Giang. Hắn cũng tin mình còn nhiều thời gian, nhưng lão Hoàng đế trong cung kia thì còn bao nhiêu thời gian chứ? Điều này thì hắn không chắc chút nào. Dựa vào những bằng chứng hắn đã nắm được khi còn là thủ tôn Huyền Kính ti, hắn ẩn thân ngay giữa kinh thành, nhưng ẩn nấp một thời gian dài ở nơi nguy hiểm nhất không phải để kéo dài hơi tàn của mình, huống hồ hắn có muốn kéo dài hơi tàn cũng chưa chắc đã được toại nguyện.
Mặc dù hắn đã nói rất mạnh miệng trước mặt vị ngự sử này nhưng thực ra sức mạnh hắn che giấu đã gần mất hết vì sự phản bội của Hạ Đông và sự dao động của Hạ Thu. Những người còn nằm trong tay hắn thì dù muốn liên lạc cũng là một chuyện cực kì khó khăn.
Trong triều dù có mấy đại thần có thể ngầm khống chế nhưng bây giờ không ai dám đối mặt với khí thế như mặt trời ban trưa của tân Đông cung Thái tử, lần nào gặp mặt cũng khiến Hạ Giang buồn bực không thôi.
Đương nhiên, nếu có thể bí mật ra khỏi biên cương Đại Lương để kéo dài mạng sống thì Hạ Giang cũng không nhất định phải tiếp tục đối địch với Tiêu Cảnh Diễm, nhưng mấy lần lẩn trốn đều bị ép vào hiểm cảnh khiến hắn hiểu rõ mức độ lùng bắt mình đang gắt gao thế nào, hiển nhiên sẽ không lưu lại cho hắn sự lựa chọn thứ ba trừ cá chết và lưới rách.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách để ở lại lâu dài trong kinh thành, Hạ Giang thật sự không đoán được những chiếc ô dù bị hắn nắm cán đó rốt cuộc còn có thể che trên đầu hắn được bao lâu.
Kỳ thực, lúc này Hạ Giang giống như một con cá mắc cạn, nếu không giãy giụa mấy cái thì tuyệt đối sẽ không trốn được kết cục từ từ chết khát, cho nên hắn ngày đêm lo lắng, đăm chiêu suy nghĩ chỉ để tìm được nhược điểm trí mạng của Tiêu Cảnh Diễm, có thể ra tay một lần thì ra tay một lần, còn việc hắn hành động là nguy hiểm hay yên ổn thì hoàn toàn vô nghĩa đối với hắn bây giờ.
"Hạ đại nhân, đây chính là ta muốn tốt cho ngài, giữ được núi xanh lại, không sợ thiếu củi đốt." Bị vẻ mặt âm hiểm của Hạ Giang làm cho bất an, nụ cười trên mặt Phạm ngự sử trở nên cứng đờ. "Có lẽ tránh được cơn gió này, tình hình có thể sẽ chuyển biển tốt..."
"Phạm đại nhân." Hạ Giang không để ý tới những lời nhảm nhí của hắn, chỉ mím môi nói. "Không phải ngài nói cần nắm được chứng cớ sao? Thực ra chỉ cần chúng ta to gan hơn một chút, thủ đoạn cay độc hơn một chút thì cũng không khó để nắm được bằng chứng, bởi vì... ta biết bằng chứng ở đâu..."
"Ở... ở đâu?"
"Trong Tô trạch đó." Hạ Giang rít mấy tiếng qua kẽ răng. "Hồi đi săn mùa xuân, ta đã lục soát một lần, nhưng khi đó Mai Trường Tô đến núi Cửu An, những kẻ lưu thủ đã có phát hiện từ trước nên cả Tô trạch giống như một khu nhà ma không có người ở làm ta đến một hồi mất công, nhưng bây giờ Mai Trường Tô đã về, trong khu nhà đó chắc chắn rất náo nhiệt.
Tiêu Cảnh Diễm đang từng bước chuẩn bị lật án, nhân chứng vật chứng nhất định đã bắt đầu tập trung ở kinh thành, có thể ở đâu chứ? Đông cung đương nhiên không tiện, chỉ có chỗ ở của tên Mai Trường Tô vốn là người cũ của Kỳ vương này là thỏa đáng nhất. Phạm đại nhân, chỉ cần chúng ta có thể công phá Tô trạch thì lo gì không tìm được bằng cớ chứng tỏ Tiêu Cảnh Diễm vẫn trăm phương ngàn kế muốn tìm cách lật án?"
Phạm Trình Tương gian nan nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch, cãi lại: "Hạ đại nhân, dù nói như vậy nhưng khi làm sẽ k