"Ngươi... có ý kiến gì?” Ngữ điệu kéo dài của Hoàng đế Đại Lương nghe không ra hỉ nộ nhưng rõ ràng chẳng có bao nhiêu thiện ý.
Dự vương ngồi bên trái ông ta lập tức cung kính điều chỉnh tư thế ngồi, khóe môi nhếch lên, có điều một thoáng đắc ý này lập tức bị chính hắn phát hiện và khống chế được.
Tĩnh vương lại không thèm nhìn Dự vương, chỉ khấu đầu lần nữa, trả lời: "Nhi thần cho rằng bất kể vụ án năm đó rốt cuộc như thế nào thì cũng là nỗi đau của hoàng thất, là tổn hại của triều đình, là họa chứ không phải phúc, tại sao giờ đây nhắc tới lại có thể vui vẻ như vậy, hoàn toàn không có chút buồn bã nào? Hạ thủ tôn làm việc luôn có tiếng lạnh lùng sắt đá, thật sự khiến người ta bội phục, nhưng giờ đây phụ hoàng cai trị không phải là thời loạn thế, sao có thể dùng mấy chữ trừng trị thật nặng được? Còn cái gọi là đạo hưng quốc, đạo vong quốc thì xưa có các bậc thánh hiền viết sách ghi lời, nay có phụ hoàng thánh minh tại thượng, Hạ thủ tôn lại hỏi ta có đúng không, làm sao ta dám trả lời Hạ thủ tôn?"
Tĩnh vương chưa bao giờ có tiếng là giỏi hùng biện lại có thể trả lời một câu cao tay như vậy khiến những kẻ đối nghịch với hắn cũng phải giật mình.
Dự vương ngồi thẳng lưng, đang định nghĩ cách bác bỏ mấy câu thì Hạ Giang đã bật cười ha ha, nói: "Nghị sự trước mặt bệ hạ, có chính kiến bất đồng cũng là chuyện thường. Nếu điện hạ không tán thành đề nghị của ta thì cứ việc phủ nhận là được, cần gì phải tức giận như vậy? Chẳng lẽ vừa rồi ta có câu nào chọc điện hạ không vui? Nếu vậy thì lão thần xin bồi lễ tạ tội."
"Đúng vậy, Cảnh Diễm, ngươi..." Dự vương vội hùa theo, nhưng mới nói vài chữ đã thấy Hạ Giang liếc nhìn nên lập tức dừng lại.
Hắn là một người thông minh, chỉ giây lát đã hiểu Hạ Giang không muốn để hai người một nâng một đập quá ăn ý khiến Hoàng đế Đại Lương nghi ngờ, lời ra đến đầu lưỡi lại nuốt vào, cũng may là hắn chuyển giọng cực nhanh: "... Thực ra Cảnh Diễm nói cũng không sai, chẳng qua hơi nặng lời một chút. Có điều Hạ thủ tôn cũng thật đa nghi, ngươi biết tính tình Cảnh Diễm như thế chẳng lẽ còn cho rằng hắn có ý khác?"
"Tĩnh vương điện hạ có ý khác hay không thì lão thần không biết, có điều vừa rồi Tĩnh vương điện hạ nói "bất kể vụ án năm đó thế nào" thì lão thần quả thật nghe không hiểu. Vụ án này do bệ hạ đích thân thẩm định, hoàn toàn không có khúc mắc gì, chẳng lẽ đến tận hôm nay mà điện hạ vẫn không phân biệt được rõ ràng hay sao?"
Thực ra lúc này Tĩnh vương chỉ cần giải thích vài câu như "Không hề có ý này" hay "Không phải có dị nghị gì về vụ án năm đó" thì chuyện này cũng coi như xong, Hạ Giang là trọng thần nguyên lão thì cũng chỉ là hạ thần, không thể cố chấp theo sát không buông được. Nhưng Tĩnh vương là Tĩnh vương, sự kiên định và cố chấp suốt mười ba năm không phải có thể xóa nhòa trong vòng nửa năm ngắn ngủi, thậm chí có thể nói chính một số sự việc mới phát hiện gần đây đã khiến ngọn lửa kích động trong lòng hắn càng vượng hơn, cho nên lúc này mặc dù biết rõ Hoàng đế Đại Lương bề ngoài như không bận tâm thực ra đang chờ xem phản ứng của hắn, nhưng nếu bắt hắn bất chấp bản tâm của mình để nói ra những lời xu nịnh thì Tiêu Cảnh Diễm thật sự không làm được.
"Chuyện năm đó xảy ra thế nào, thực sự ta không biết. Ta chỉ biết khi ta phụng chỉ đi sứ Đông hải, Kỳ vương vẫn là hiền vương được thiên hạ kính trọng, Lâm soái vẫn là trung thần công huân cao ngất, Xích Diễm quân vẫn là hùng binh bảo vệ biên giới phía bắc Đại Lương. Nhưng lúc ta trở về lại được cho biết rằng bọn họ đã trở thành nghịch tử, phản thần, tội nhân, người thì chết, người thì vong, ngoài mồ hoang và linh bài, thậm chí ngay cả một cái xác ta cũng không được nhìn thấy, vậy thì làm sao ta có thể phân biệt rõ ràng?"
“Thì ra là thế." Hạ Giang gật đầu, vẻ mặt không hề thay đổi. "Thì ra trong lòng điện hạ, chỉ cần có đức danh của hiền vương, có quân công cao lấn chủ, có hùng binh là không thể mang lòng mưu nghịch hay sao?"
Sau câu hỏi ác ý này của Hạ Giang, Mông Chí cố hết sức liếc mắt với Tĩnh vương, ra hiệu cho hắn hãy tỉnh táo một chút.
Nhưng máu nóng đã sôi trào thì rất khó có thể nguội được, khi vết thương đau đớn, sâu thẳm nhất trong đời bị người khác đạp dưới chân, Tiêu Cảnh Diễm ba mươi hai tuổi thật sự không thể giữ mình nhẫn nhịn được. "Cái gọi là mưu nghịch không có chứng cứ xác thực, những gì ta nhìn thấy chỉ là một bản tấu chương bẩm báo vụ án của Hạ thủ tôn nhà ngươi mà thôi."
"Sao lại có thể như thế được? Ngươi chỉ nhìn thấy tấu chương bẩm báo vụ án của Hạ thủ tôn?" Dự vương nói xen vào với giọng nhã nhặn. "Cảnh Diễm, chẳng lẽ ngay cả chiếu thư xử trí do phụ hoàng đích thân ban hạ mà ngươi cũng không nhìn thấy sao?"
Nghe đến đây, Hoàng đế Đại Lương đang ngả người dựa vào gối cuối cùng cũng đặt bàn tay đang chống cằm xuống, ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt Tĩnh vương, nói chậm rãi: "Cảnh Diễm, về cách xử trí vụ án Xích Diễm... Ngươi có gì bất mãn sao?”
Câu này mặc dù nghe rất bình thường nhưng nghĩ kĩ thì thấy rất nặng nề, Tĩnh vương lập tức chuyển từ ngồi thành quỳ, cúi sát xuống đất, nhưng lúc ngẩng lên thì lời nói vẫn không có ý nhượng bộ.
"Không phải nhi thần có bất mãn gì với phụ hoàng, nhi thần chỉ cho rằng, Kỳ vương xưa nay..."
"Là dân đen Tiêu Cảnh Vũ!" Hoàng đế Đại Lương đột nhiên nổi giận, cao giọng nói. "Còn cái gì mà Lâm soái, đó là nghịch thần Lâm Tiếp! Ngươi còn không học được cách xưng hô tâu biểu trước mặt vua hay sao?"
Tĩnh vương cắn môi thật chặt, dấu răng ngập sâu, cơ mặt co rút mới bớt căng cứng một chút.
Mông Chí lập tức quỳ xuống, bẩm: "Bệ hạ, Tết sắp đến rồi, xin bệ hạ tạm nguôi cơn giận của thiên tử để tạo phúc dân sinh…”
"Cảnh Diễm cũng nói ít thôi." Dự vương cũng nhỏ giọng khuyên nhủ. "Trước mặt ta và ngoại thần, sao lại chống đối phụ hoàng như vậy chứ?"
Thực ra từ lúc bắt đầu tranh luận tới nay, Tĩnh vương chỉ nói hai câu với Hoàng đế Đại Lương, hai câu này đều không có gì gọi là chống đối, nhưng Dự vương chụp tội danh này xuống, dường như bất cứ câu nào Cảnh Diễm nói đều là cố ý nhằm vào Hoàng đế, thật sự là một chiêu mềm dẻo mà thâm độc.
Trên trán Mông Chí đã bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng ông ta cũng không phải một người nhanh trí, nhất thời đâu nghĩ được cách nào để hóa giải cục diện hiện nay, chỉ có thể lo lắng suông trong lòng mà thôi.
"Bệ hạ..." Cao Trạm vẫn quỳ hầu trong góc điện lúc này mới nhẹ nhàng bò tới, ghé vào bên tai Hoàng đế Đại Lương, nói nhỏ: "Nô tài bạo gan nhắc nhở bệ hạ, đã đến giờ bệ hạ ngâm chân thuốc nước hằng ngày rồi, Chỉ La cung đã đưa tin, Tĩnh phi nương nương đã chuẩn bị xong xuôi…”
Hoàng đế Đại Lương ngực vẫn phập phồng, đưa mắt nhìn những người ngồi dưới đang có những vẻ mặt khác nhau... Mông Chí lo sợ bất an, Dự vương cố gắng tỏ ra bình thản, kính cẩn, Hạ Giang mặt không biểu cảm và cả Tĩnh vương đang quỳ, không tiếp tục biện bạch nhưng cũng không hề thỉnh tội.
Vị Hoàng đế già đã quá tuổi nhĩ thuận0 đột nhiên cảm thấy nản lòng nhắm mắt lại, phất phất tay, nói: "Lui ra đi, tất cả đều lui ra đi..."
Dự vương có chút thất vọng, vốn muốn nói thêm mấy lời nữa nhưng bị Hạ Giang đưa mắt cản lại nên đành nhẫn nhịn, cùng những người khác thi lễ rồi lui ra.
Ra tới ngoài điện, Tĩnh vương sầm mặt không thèm nhìn hai người bên cạnh mà rảo bước đi ngay.
Trong nhiều năm tranh đấu với Thái tử, Dự vương đã quen với môn Thái cực hòa thuận bề ngoài, rất không quen với phong cách lạnh lùng, kiêu ngạo này. Hắn ngơ ngác nhìn bóng lưng Tĩnh vương, hồi lâu sau mới giậm chân, quay lại nói: "Hạ thủ tôn, ngươi xem hắn như vậy..."
"Cũng không mất chính trực. Điện hạ an tâm chớ vội, lão thần cũng cáo lui." Hạ Giang lại trả lời một câu ngắn gọn rồi chắp tay, lui lại.
Dự vương biết vì sao hắn cẩn thận như thế, hắn nhìn quanh một vòng, không nói thêm nữa, chào đáp lễ rồi cáo lui.
Ba người vừa đi được một lát thì liễn của Hoàng đế đã được khiêng tới trước điện Vũ Anh. Cao Trạm cẩn thận dìu Hoàng đế Đại Lương đi ra, trèo lên liễn đi đến Chỉ La cung.
Mấy tháng gần đây chứng phong thấp của Hoàng đế Đại Lương phát tác, thường xuyên đau đớn, thái y kê thuốc nhưng cũng không có hiệu quả, chỉ có liệu pháp ngâm thuốc của Tĩnh phi là có thể khiến những cơn đau thuyên giảm. Vì vậy ngày nào ông ta cũng ngâm thuốc đúng giờ, vừa rồi Cao Trạm nhắc nhở cũng không phải bịa đặt, chẳng qua thời điểm nhắc nhở có chút khéo léo mà thôi.
Đương nhiên Tĩnh phi không biết những sóng gió ở điện Vũ Anh, có điều dù biết thì thái độ bình thản, thờ ơ của bà cũng chưa chắc đã có gì thay đổi.
Sau khi tiếp giá vào cung, ngoài những lễ nghi cần có, bà không hề nhiều lời nửa chữ, chỉ bận rộn hầu hạ Hoàng đế ngồi dựa vào ghế mềm, tháo giầy cởi tất, ngâm chân xoa bóp cho ông ta.
Thường ngày, những lúc như thế này Hoàng Lương sẽ nói với bà mấy lời câu được câu chăng để giải buồn, có điều hôm nay tâm tình ông ta không tốt, vừa ngồi xuống đã nhắm mắt lại như đang ngủ, chỉ có những nếp nhăn trên trán cho thấy trong lòng ông ta đang không vui.
Tĩnh phi cũng không hỏi nguyên do, thấy ông ta nhắm mắt liền cầm khăn mềm ủ hương ngâm nước nóng, gấp thành dải nhẹ nhàng đắp lên mắt cho ông ta, cứ cách nửa khắc lại thay một chiếc khăn khác. Sau khoảng hơn nửa canh giờ ngâm chân xong, Tĩnh phi đi đôi tất trắng bằng vải bông mềm cho Hoàng đế, đặt hai chân ông ta lên ghế dài mới được cung nữ mang đến, gót chân hơi kê cao rồi bắt đầu xoa bóp bàn chân.
Trong lúc bà đang bận rộn, Hoàng đế Đại Lương đột nhiên đưa tay bỏ chiếc khăn trùm mắt ra, cúi người nắm lấy cổ tay Tĩnh phi, kéo bà tới trước mặt mình, gọi một tiếng: "Tĩnh phi!"
"Dạ!" Tĩnh phi ngoan ngoãn để ông ta kéo tới. "Bệ hạ có gì phân phó?"
"Nàng nói với trẫm, nàng nghĩ thế nào về án phản nghịch của Xích Diễm năm đó?"
Nghe thấy câu hỏi bất ngờ này, đôi mắt lúc nào cũng phẳng lặng như nước của Tĩnh phi cũng thoáng rung động, bà chần chừ hỏi lại: "Sao bệ hạ lại hỏi như vậy..."
"Nàng cứ trả lời trẫm đi, rốt cuộc nàng nghĩ thế nào, trẫm muốn nghe lời nói thật."
Tĩnh phi chậm rãi thu đôi tay đang xoa bóp chân cho Hoàng đế, lùi một bước, quỳ xuống, cúi đầu nói: "Bệ hạ hỏi, thần thiếp không dám không đáp, chỉ có điều bất kể thần thiếp trả lời thế nào thì cũng khó tránh khỏi khiến bệ hạ đau lòng, cho nên thần thiếp thỉnh tội trước, bệ hạ thứ lỗi!"
Hoàng đế Đại Lương có chút xúc động, ngồi dậy hỏi: "Nàng nói vậy nghĩa là sao?"
"Thần thiếp xuất thân Lâm phủ, có qua lại mật thiết với cố Thần phi, bệ hạ đã biết từ lâu, nếu thần thiếp dùng ác ngữ đánh giá, há bệ hạ không sầu não Thần phi sống không có bằng hữu, chết không có người tưởng nhớ? Nhưng vụ án Xích Diễm do bệ hạ đích thân xử trí, với sự thánh minh của bệ hạ thì việc xử án nhất định là củng cố được cục diện triều đình, nếu thần thiếp nhớ tới tình riêng với Thần phi mà bào chữa cho người của Xích Diễm thì bệ hạ lại khó tránh khỏi cho rằng thần thiếp không hiểu nỗi khổ tâm an ổn đại cục của bệ hạ... Thần thiếp chỉ là một phi tử nhỏ bé trong thâm cung, bất kể cái nhìn của thần thiếp đối với vụ án Xích Diễm như thế nào thì c