"Em xem anh là ai chứ, em có tâm sự chẳng lẽ anh không nhìn ra sao? Đang phiền não chuyện gì, mau nói cho anh biết." Anh đối với vẻ thấp thỏm của cô rất để ý, không thể không hỏi rõ ràng.
Quả nhiên bất kỳ chuyện gìcũng không thể giấu được anh! Đào Khuynh thở dài, đảo tròng mắt, do dự một chút rồi mới mở miệng: "Cũng không tính là tâm sự. . . . Em là muốn hỏi, Lâm Đình Tính tiểu thư còn liên lạc với anh không?" Cô không có quên lời nhắc nhở của bạn tốt, đích xác là nên đối mặt với vấn đề này.
"Có, trong công việc vẫn gặp, đương nhiên vẫn liên lạc. Em là đang ghensao?" Hạ Lâm Đế hếch mày lên, khuôn mặt bừng tỉnh ra vẻ đã hiểu.
Đào Khuynh đỏ mặt, không phủ nhận trong lòng có chút ghen tức, nhưng chuyện cô để ý nhất không phải điểm này. "Là em tò mò quan hệ của hai người."
"Lần trước không phải anh giải thích với em rồi sao? Chỉ là quan hệ trong công việc." Anh đối với Lâm Đình Tính một chút cảm giác cũng không có, anh có thể thẳng thắn, đương nhiên mà trả lời.
"Nếu chỉ có quan hệ trong công việc, cô ấy sao lạitớicông ty tìm em? Côta còn đề cập tới chuyện hai nhà kết thân." Đào Khuynh nhăn mày, nhớ tới uy hiếp của Lâm Đình Tính, giọng nói có chút không vui.
Nghe vậy, Hạ Lâm Đế mới nhớ tới tình hình hôm đó ở công ty áo cưới.
"Anh thiếu chút nữa đã quên chuyện này. Cô ấy đi tìm em, là muốn nói cho em biết chuyện đó sao?" Lúc ấy anh chỉ quan tâm phản ứng của Đào Khuynh, căn bản không thừa sức để mắt đến Lâm Đình Tính.
"Cô ấy thích anh, còn nói cha anh và cha cô ấy cũng muốn hai người ở chung một chỗ, cho nên chuyện kết thân là chắc chắn rồi."
"Đích xác là có chuyện này, nhưng anh chưa từng đồng ý." Hạ Lâm Đế cầm tay của cô, nhỏ giọng hỏi: "Em tin tưởng anh sao?"
Đào Khuynh ánh mắt phức tạp, giọng nói bất đắc dĩ, "Không tin anh thì còn có thể tin ai? Nhưng là, anh đối với Lâm tiểu thư không có tình cảm, vì sao không rõ nói cho cô ấy biết?"
"Anh sớm đã nói với cô ấy, anh cho là cô ấy đã hiểu, không ngờ cô ta lại có thể tìm đến em."
"Thật?"
Đào Khuynh nhíu mày. Phản ứng kích động của Lâm Đình Tính làm cô khó có thể quên được. "Nếu anh đã cùng cô ấy nói rõ, cha cô ấy cũng không thể nói đến chuyện kết thân nữa a!"
"Trước mắt bên anh cùng công ty Hiện Vấn đang hợp tác, có mấy dự án đang thực hiện. Anh gặp Tổng giám đốc Lâm phần lớn đều nói chuyện công việc, chỉ có một lần nghe ông ấy nhắc tới chuyện kết thân, lúc ấy anh cũng đã cự tuyệt rồi."
Hạ Lâm Đế luôn luôn có thái độ rõ ràng, tuyệt đối không lập lờ nước đôi.
"Vậy tại sao. . . . . ." Đào Khuynh tâm tình hết sức nặng nề, nụ cười cũng mang vẻ suy sụp. "Lâm tiểu thư vô cùng thích anh phải không?"
Có lẽ Lâm Đình Tính quá kiên quyết, cha cô không cách nào mặc kệ vì vậy mới kiên trì chuyện kết thân.
"Khuynh, anh sẽ tìm Tổng giám đốc Lâmnói rõ chuyện này, em không cần phải lo lắng như vậy." Anh không muốn thấy cô lo lắng.
"Em biết là anh sẽ giải quyết, nhưng là sợ mang thêm phiền toái cho anh. Thật ra Lâm Đình Tính từng đến nhà tìm em, nói không bao giờ chấp nhận chúng ta ở chung một chỗ, còn nói sẽ không từ bỏ ý đồ."
Đào Khuynh khó nén lo lắng, bả vai khẽ run nói, "Em sợ. . . . . . Cô ấy sẽ dùng chuyện làm ăn để uy hiếp anh. Nếu bởi vì em mà công việc anh gặp bất lợi, em sẽ rất tự trách."
Vì ở cùng một chỗ với cô, anh phải chịu quá nhiều áp lực, mà cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chịu khổ, không biết làm thế nào!
Đào Khuynh rất rõ ràng Lâm Đình Tính muốn lung lạc ý chí của cô, cô không nên bị ảnh hưởng, nhưng chuyện dính dáng đến Hạ Lâm Đế, cô làm sao có thể bình tĩnh không lo đây?
"Tại sao không sớm nói cho anh biết chuyện này? Lại tự mìnhphiền não huh?" Hạ Lâm Đế nhíu đôi mày rậm, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, trầm giọng hỏi.
Đào Khuynh giữ tay anh trên má, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Đó là chuyện xảy ra mấy ngày trước, em chỉ là đang suy nghĩ nên nói với anh như thế nào, cũng không phải một mình phiền não. Huống chi, chuyện này em cũng không thể giải quyết được. . ." Cô cười khổ.
"Đều tại anh làm em lo lắng, thật xin lỗi."
"Đừng nói thật xin lỗi." Anh xin lỗi sẽ chỉ làm cô càng khó chịu. Đào Khuynh nhìn vào mắt anh, "Lâm Đế, bây giờ nên làm gì? Em lo Tổng giám đốc Lâm sẽ làm chuyện bất lợi với anh."
Đểcó được nụ cười của cô, anh đã cẩn thận như vậy, thế mà những người khác lại dám làm cô đau lòng! Đáy mắt Hạ Lâm Đế xẹt qua một tia lạnh lùng, ôm chặt cô vào trongngực, vỗ nhẹ lưng cô.
"Em không cần lo lắng, Tổng giám đốc Lâm sẽkhông dám khinh suất, vọng động với anh đâu."
"Thật?"
"Cùng Tổng giám đốc Lâmtrở mặt đích xác có chút phiền toái, chỉ là người bị tổn thất tuyệt đối không phải là anh." Hạ Lâm Đế nâng lên khóe môi, "Ban đầu là ông ấy chủ động đưa ra yêu cầu hợp tác, hôm naylẽ nào vì con gái mà hủy bỏ hợp tác sao?"
Người thông minh sẽ biết nên làm như thế nào, nhưng nếu Tổng giám đốc Lâm kia đầu óc nhất thời hồ đồ, muốn đối địch với anh, anh sẽ vui vẻ theo cùng!
Nghe vậy, Đào Khuynh vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng cười như không cười của anh. "Anh không lo lắng chút nào sao?"
"Oa, để em biết rồi sao?" Anh giả bộ kinh ngạc.
Thì ra là anh đã sớm có biện pháp!
"Ghét! Người ta cho là sẽ làm liên lụy anh, rất lo lắng đấy!" Cô chu môi, đấm đấm vào ngực anh.
"Chuyện không hề nghiêm trọng như trong tưởng tượng của em đâu, cho nên về sau có vấn đề gì đều phải nói cho anh biết, hiểu không?" Hạ Lâm Đế dặn dò, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Đào Khuynh gật đầu một cái, gánh nặng trong lòng giảm bớt rất nhiều. "Ừ. Nghe anh nói em yên tâm rồi."
"Ngu ngốc”Hạ Lâm Đế lấy ngón tay điểm vào chóp mũi cô: "Anh muốn sớm một chút giải quyết vấn đề này để cho em an tâm, chỉ không ngờ chị anh lại quay sang giúp Lâm Đình Tính. So với Tổng giám đốc Lâm, chị ấy mới chính là nhân vật phiền toái."
Chị anh hơn anh tám tuổi, mặc dù rất thương yêu anh, nhưng tác phong làm việc cực kỳ cường hãn, luôn muốn giữ lập trường của mình, có lúc cũng làm anh cảm thấy khó xử.
Anh đối phó người ngoài không cần chần chờ, nhưng đối người thânanh không thể như vậy, phải suy nghĩ kỹ càng mới có thể hành động.
"Chị Lâm Ngọc hình như rất thích Lâm Đình Tính." Nhắc tới Hạ Lâm Ngọc, Đào Khuynh vẫn không nhịn được sợ hãi.
"Lâm Đình Tính tích cực như vậy, nhất định là chị anh đã ủng hộ. Tin tức kết thân đó cũng là do chị ấy truyền ra, thật không hiểu nổi chị ấy đang suy nghĩ gì nữa."
Đào Khuynh mím môi, lấy dũng khí mở miệng: "Chị Lâm Ngọc có nói chuyện này với anh sao?"
"Ừ, chị ấy nói Lâm Đình Tính rất khá, là vì tốt cho anh nên mới giúp một tay . . . Hừ, thật là ăn no rỗi việc." Bởi vì chịcó anh nhúngtay, chuyện mới trở nên phức tạp như vậy.
Đào Khuynh chán nản, không khỏi nắm tay lại, "Vậy anh có nói chuyện chúng ta hợp lại với chị ấy chưa?"
"Dĩ nhiên." Mặc dù chị anh mỗi lần cùng anh liên lạc đều sẽ nhắc tới Đào Khuynh, muốn dò xét suy nghĩ của anh, nhưng thái độ anh thủy chung kiên định, chưa bao giờ dao động.
"Phản ứng của chị ấy rất kỳ quái." Khi đó anh đắm chìm trong niềm vui có lại được cô nên cũng không hề để ý cách nói chuyện của chị, hôm nay nhớ tới, nghĩ lạiđúng là có cái gì không đúng.
"Chị ấy không tinđúng không?" Đào Khuynh nhịp tim nhanh vài nhịp, khẩn trương nuốt nước bọt.
"Ừ . . . Chị anh thích em như vậy, ban đầu nghe nói chúng ta chia tay cũng rất kinh ngạc. Hiện tại biết chúng ta hợp lại, phải rất cao hứng mới đúng chứ, phản ứng của chị ấy quả là ngoài dự liệu của anh." Tại sao Đào Khuynh vừa mở miệng đã nói chị anh không tin? Hạ Lâm Đế càng nghĩ càng thấy khả nghi.
Đào Khuynh thấy vẻ nghi ngờtrong giọng nói của anh, vội vàng mở miệng: "Chị anh luôn luôn yêu thương anh, lúc đó em vô duyên vô cớ nói chia tay, làm anh khổ sở, chị nhất định không tha thứ cho em nên mới tức giận."
"Xem ra em còn hiểu chị anh hơn anh đấy." Anh nhìn vẻ mặt kinh hoảng của cô, hếch mày lên.
"Không có, làm gì có chuyện đó chứ." Đào khuynh mở to mắt, hít sâu một cái trấn định suy nghĩ đang rối loạn.
Đến giờ cô vẫn không quên những lời Hạ Lâm Ngọc nói lúc đó.
Nhưng nếu để Hạ Lâm Đế biết là chị anh yêu cầu cô chia tay, với cá tính cường thế của hai chị em họ, chắc chắn sẽ gây nên phong ba!
Đào Khuynh cũng biết, Hạ Lâm Ngọc sớm muộn cũng đến tìm cô, giờ phút này tâm tình của cô đã đủ rối loạn, thật sự không muốn ưu phiền thêm nữa, trước hết cứ để cho cô trốn tránh đi!
Hạ Lâm Đế một tay nâng cằm Đào Khuynh lên, một tay kia ôm hông của cô. "Sắc mặt của em thật khó coi, biết chị anh muốn giúp Lâm Đình Tính, cho nên em lo lắng à?"
"Ừ, em sợ hai người vì em mà tranh chấp . . ." Đào Khuynh cứng đờ đáp lời.
"Em nói những lời này làm anh cảm thấy rất bất an, giống như em lại muốn chạy trốn vậy." Cánh tay anh trên eo cô siết chặt thêm, giọng anhkhàn khàn đầy bất đắc dĩ cùng lo lắng. "Đừng như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai có cơ hội làm tổn thương em, cho nên không cần có ý định chạy trốn."
Lời của anh khiến Đào Khuynh cảm động không thôi, cô lập tức dẹp bỏ mọi ưu phiền, mỉm cười nhìn anh. "Em chỉ là lo lắng mà thôi, lần này sẽ không chạy trốn nữa."
"Thật?"
"Em bảo đảm." Cô tuyệt sẽ không vứt bỏ anh một mình nữa.
"Nghe được câu này anh mới an tâm." Hạ Lâm Đế đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô, trong con ngươi lóe lên tia lửa nóng nhuộm màu tình dục, bàn tay khẽ vuốt tóc cô.
"Em buồn ngủ, muốn ngủ rồi." Đào Khuynh cảm thấy giống như bỏ được cục đá đè ở trong ngực xuống, cảm thấy mệt mỏi rã rời muốn sớm nghỉ ngơi.
"Sớm như vậy đã muốn ngủ rồi hả?"
"Anh còn có chuyện muốn nói sao?" Cô sửng sốt.
"Không có chuyện muốn nói mà là có chuyện muốn làm.”
"Cái gì. . . . . ." Đào Khuynh nhìn thấy ánh mắt mập mờ, hiểu ý tứ của anh, nhanh chóng đỏ bừng cả hai gò má.
"Anh. . . . Anh không biết mệt à?"
"Mệt mỏi, nhưng vẫn còn đủ sứcđể “vận động”." Hạ Lâm Đế lộ ra nụ cười mê người, không chờ cô đáp lại, lập tức hôn lên môi của cô.
"Ưmh. . . . . . Đợi đã nào...!" Đào Khuynh vội vàng đẩy anh ra. "Anh từng nói sẽ tôn trọng ý kiến của em mà?"
"Đúng vậy a, nhưng đáng tiếc là động tác của em quá chậm, anh không thể làm gì khác hơn là thay em quyết định." Anh ngang ngược làm cô buồn cười, nhưng vẫn không có ý định dung túng anh.
"Không cho anh náo loạn, ngày mai còn phải đi làm, em muốn ngủ!" Thấy anh chuẩn bị nhào tới, Đào Khuynh vội vàng né tránh, đứng dậy rời khỏi ghế salon, thật nhanh trốn vào phòng ngủ.
Vốn Hạ Lâm Đế cũng chỉ nghĩ trêu chọc cô một chút nên bị cự tuyệt cũng không cảm thấy mất mát.
"Nhóc conchân ngắnnày chạy trốn thực vui vẻ." Anh giễu cợt đi tới, đang muốn hoàn thành nốt công việc dang dở thì chợt liếc thấy bản thiết kế của cô trên bàn.
Áo cưới a. . . . . . Anh nheo lại đôi mắt đen, có vẻ như suy nghĩ đến điều gì.