"Mặc kệ hai đứalà vì cái gì gây gổ, Hạ tổng giám đốc nhiều lần tới tìm cháu, không phải bày tỏ cúi đầu trước cháu rồi sao? Cháu cũng đừng bướng bỉnh như vậy nữa. Hiện tại tất cả mọi người đều nói cháu rời nhà trốn đi, không để ý tới chồng, cậu ta là người có danh tiếng, cháu muốn đem mặt mũi của cậu ta đặt ở nơi nào?"
"Cháu không phải là vợ của anh ta!" Ô ô ô, cô không phải là đứa bé chăn cừu. Tại sao không có người nào tin tưởng cô!
"Tóm lại, thừa dịp này hảo hảo cùng ông xã nói chuyện đi. Cố gắng lên đó, cô đi bơi đây." Từ Chi Uyển đã không thể chờ đợi muốn xuống nước, lập tức cởi áo khoác, chạy đến hồ bơi.
"Bà chủ. . . . . ." Bọn họ cư nhiên liên thủ lừa gạt cô, thật là quá đáng! Đào Khuynh nhìn về phía Hạ Lâm Đế đang cùng người khác nói chuyện, bả vai sụp xuống."Tất cả mọi người đều đứng về phía anh ta, đáng ghét."
Không chỉ có Hà Ngữ Yến giúp anh, ngay cả đồng nghiệp cùng công ty với cô cũng bị anh thu mua, người đàn ông này thật đúng là có bản lãnh!
Đào Khuynh đầymột bụng lửa giận, khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh đi tới, liền vội suy nghĩ hỏi anh cho rõ ràng.
"Hạ. . . . . ." Cô vừa mới mở miệng, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của anh, trong lòng không khỏi phát rét.
Hạ Lâm Đế không có nhìn lâu cô một cái, càng không có dừng bước lại, trực tiếp lướt qua bên cạnh cô.
"Mới vừa rồi tôi đã kiểm tra lại toàn bộ, thiết bị hoàn toàn không có vấn đề, chỉ có mấy nơi còn cần hoàn thiện . . ." Bên cạnh anh một phụ tá trong tay cầm tư liệu đang báo cáo.
Anh là đang làm việc hay sao? Đào Khuynh dõi theo bóng lưng anh từ từ đi xa, tâm tình có chút phức tạp.
Anh bày cục thế cho cô đến làng du lịch này nghỉ dưỡng, không phải là muốn gặp cô sao? Cho dù bận rộn công việc, cũng nên dừng bước lại lên tiếng chào hỏi chứ?
Mà giờ khắc này anh lấy thái độ xa cách đối đãi cô, làm cho cô nhất thời không phản ứng kịp.
"Làm cái gì. . . . . ." Đào Khuynh vừa đi vừa nỉ non, không có thói quen bị anh lạnh nhạt, lại càng không thói quen cô đơn một mình." Mình thật sự vô dụng, luôn bị anh ta nhiễu loạn tâm ý!"
"Vị khách này, ở bên cạnh bể bơi mất hồn không phải là thói quen tốt." Thình lình giọng nói từ đâu vang lên làm Đào Khuynh hoảng sợ, cô vội vàng hồi hồn, mới phát hiện ra mình đã sắp muốn ngã vào trong hồ bơi.
"Trời ạ!" Cô thét chói tai ra tiếng, lúc này, cánh tay cường tráng kịp thời ôm hông của cô, dẫn cô cách xa hồ bơi.
"Dùng cái này loại phương thức này hấp dẫn chú ý của anh, thật làm người ta rung sợ a." Hạ Lâm Đế ôm cô, hồi tưởng lại tình huống mới vừa rồi cô thiếu chút nữa ngã vào hồ bơi, lòng vẫn còn sợ hãi.
Đào Khuynh cúi đầukhông nhìn anh, tâm tình cực kỳ phức tạp.
"Đúngvậy, quả thật không hay lắm." Ghét! Nếu không phải tại anh cô làm sao lại mất hồn? Vừa được anh cứu, câu oán hận nàođó cô đều nói không ra miệng.
"Em không sao chứ?" Hạ Lâm Đế thu tay lại, xem xét kỹ lưỡng sắc mặt của cô.
"Em không sao." Đào Khuynh phát hiện anh nghe cô nói xong liền nhanh chóng dời tầm mắt, ngay cả câu an ủi cũng không nói, liền ý định rời đi, nhất thời không hiểu ra sao, vội vàng kéo tay áo anh lại.
"Đợi chút, anh đây là có ý tứ gì?" Anh lập tức nhiệt tình, lập tức lạnh nhạt, rốt cuộc đang có ý đồ gì? Cô cũng không thông minh, không có biện pháp nhìn thấu tâm tư của anh!
"Em không phải là không có chuyện gì sao?" Hạ Lâm Đế liếc qua tay cômột cái, hếch mày lên hỏi.
"Anh đặc biệt tới nơi này, không phải có lời muốn nói với tôi sao?" Đào Khuynh trừng mắt nhìn lại anh,lúng túng thu tay lại, lấy dũng khí đem nghi vấn hỏi ra.
"Anh tới nơi này vì công việc, không phải vì em." Vẻ mặt anhthản nhiên, giọng nói có phần lạnh nhạt.
Đào Khuynh dĩ nhiên không thể bị anh lừa đơn giản như vậy.
"Nói láo! Rõ ràng là tốn công tốn sức để cho tôi xuất hiện tại trước mặt anh, hiện tại lại giả bộ lạnh lùng nghĩa là sao?" Bà chủ của cô đã khai báo rõ ràng, nhà tài trợ này còn muốn giả bộ ngu sao?
"Em không phải muốn hai chúng ta là người xa lạ sao? Anh chỉ là làm như mong muốn của em." Hạ Lâm Đế lộ ra vẻ mặt vô tội, đem vấn đề ném ngược cho cô.
"Ở trước mặt mọi người anh nói tôi là người vợ trốn nhà bỏ đi, thu mua đồng nghiệptrong công ty tôi còn lừa tôi tới nơi này, hôm nay lại muốn thành người xa lạ?" Bị bộ dáng dửng dưng như không của anh chọc Đào Khuynh tức muốn chết, côthở phì phò nói.
"Em rất quan tâm tới suy nghĩ của anhsao?" Không kìm nén được rồi à? Khóe môi anh khẽ nhếch, có ý xấu hỏi.
"Không có!" Cô nhanh chóngphủ nhận, càng lộ ra vẻ chột dạ.
Anh thật sự là muốn thấy cô, mới lung lạc những người bên cạnh cô, nhưng cô không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, bộ dáng thật là làm cho người ta ảo não, vì vậy anh mới cố tỏ ra lạnh lùng với cô.
Có thể thấy bộ dạng lo được lo mất của cô như thế cũng coi nhưcó thu hoạch. Hạ Lâm Đế nheo lại tròng mắt đen, nhàn nhạt nói: "Em luôn không để anh ở trong lòng, vậy anh cần gì phải ngoan ngoãn trả lời vấn đề của em?"
"Anh. . . . . . Được, tôi thừa nhận, tôi để ý anh!" Đào Khuynh nhìn không thấu tâm tính của anh, dưới tình huống bị dồn tới chân tường chỉ có thể đối mặt." Anh có vẻ ngoài xuất chúng, điều kiện lại tốt, là người đàn ông hoàn mỹ, một lần nữa xuất hiện trước mắt, sao lại không để ý? Đổi lại là những người khác có điều kiện tốt, lại đối tốt với tôi, tôi cũng sẽ có để ý như vậy, thích hay không thích không có liên quan."
Thủ đoạn ép hỏi của anh rất cao minh, nhưng cô cũng không ngu ngốcchịu thua!
"Anh không muốn quản em đối với anh là cảm giác gì, dù anh nói thế nào, làm thế nào, em đều không muốn thừa nhận tâm ý của mình." Một lần nữa lại nhắc tới người khác để kích thích anh, cô thật đúng là cứng đầu cố chống. Hạ Lâm Đế trong sự ghen tuông đang bốc lên, quyết định nhẫn nại với cô thêm lần nữa.
"Ta nói, để ý cùng thích không liên quan. . . . . ." Cô lòng như lửa đốt mở miệng.
Anh lạnh giọng ngắt lời cô, "Anh còn chưa nói hết."
Đào Khuynh nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của anh, đột nhiên cảm thấy khẩn trương, không khỏi liếm liếm hai cánh môi khô, chờ đợi anh nói tiếp.
"Tiểu Khuynh, anh tin rằng để ý lâu rồi sẽ thích." Hạ Lâm Đế thả lỏng những căng thẳng trên khuôn mặt. Nhẹ giọng dụ dỗ: "Không nên chống cự loại cảm giác đó, anh sẽ làm em một lần nữa lại yêu anh." Nếu cô không chịu nói ra nguyên nhân chia tay, thì tiếp tục ép buộc cô cũng không có chút ý nghĩa nào, anh sẽ tự mình tìm được đáp án.
Cô đối với anh không có cảm giác, anh sẽ lại theo đuổi cô; cô không thương anh nữa, anh sẽ cố gắng để cho cô lần nữa yêu anh. Tóm lại, anh muốn cô cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh anh.
"Không thể nào!" Đào Khuynh nhìn ánh mắt kiên định của anh, không khỏi tâm hoảng ý loạn, liền vội vàng lắc đầu.
"Có thật không?" Cô không phải rõ ràng nhất, thứ anh muốn trước giờ luôn luôn sẽ có được? Hạ Lâm Đế chậm rãi tiến lên, cầm lấy tay của cô.
"Anh, đợi chút, anh đừng tới đây. . . . . ." Cô bước lui về phía sau, vẻ mặt hốt hoảng.
"Tiểu Khuynh, em sợ đến gần anh sao?" Bàn tay hơi dùng sức kéo, Hạ Lâm Đế vòng tay ôm cô kéo vào trong ngực, ngửi mùi thơm trên người cô, trong lòng tràn đầy cảm khái.
Đây là cô gái mà anh yêu, vì sao hôm nay kháng cự đụng chạm của anh như vậy? Cho dù anh có rất nhiều quyết tâm muốn đoạt cô về, nhưng mùi vịbị cô cự tuyệt hoàn toàn chẳng dễ chịu.
Lòng Hạ Lâm Đế không khỏi vì cô mà sinh cảm giác đau đớn mờ ảo.
"Không nên như vậy, anh biết rõ là em không cách nào chống cự. . . . . ." Đào Khuynh túm lấy áo sơ mi của anh, hốc mắt ửng hồng. Giọng nói anh tràn đầy tình cảm lại có vẻ đau xót, bất lực như vậy, cô làm sao có thể tiếp cứng rắn được nữa?
"Tại sao không chịu thừa nhận vẫn còn thích anh?" Anh khổ sở than nhẹ, "Anh thật không hiểu vì sao em nhất định phải chia tay với anh." Cô có tài đức gì mà bức anh đến nước này? Đào Khuynh đau lòng không dứt, đôi tay khẽ run.
". . . . . . Em nói, em nói." Mặt cô vùi sâu vào trong ngực anh, nghẹn ngào cất tiếng"Em thật sự vẫn rất thích anh, nhưng em không chắc mình có đủ sức cùng anh tiếp tục." Ở bên anh rất vui vẻ, nhưng có quá nhiều lo lắng.
Trước kia, anh luôn che chở cho cô, thấy anh cực khổnhư vậy, cô không muốn những vấn đề của cô trở thành gánh nặng cho anh, thế nên cô chưa bao giờ nói ra khỏi miệng.
"Tại sao?"
"Yêu anh mệt chết đi." Phát hiện thân thể anh cứng đờ, cổ họng Đào Khuynh xông lên một tia khổ sở."Anh luôn là tiêu điểm của mọi người, em và anh không giống nhau. Em phải vô cùng cố gắng mới có thể miễn cưỡng đuổi theo bước chân anh, ở bên cạnh anh làm em rất tự ti."
"Anh chưa từng muốn em phải đuổi theo anh, anh chỉ cần em ở đây, bên cạnh anh là tốt rồi." Anh chỉ muốn cô ở bên cạnh anh, thương anh là đủ rồi.
"Cái này sao có thể được, em là người yêu của anh, em đương nhiên muốn xứng đôi anh, nhưng em càng cố gắng, càng thấy giữa chúng ta chênh lệch quá lớn." Mặc dù không nói ra nguyên nhân chia tay, nhưng sự chênh lệch giữa hai người xác thực mang cho cô không ít áp lực.
"Vấn đề này không phải chúng ta đã nói rồi sao? Lúc ấy ngay cả hai bên cha mẹ đều phản đối chúng ta chẳng phải vẫnở chung một chỗ,cuối cùng không phải bọn họ cũng bị chúng ta thuyết phục?, chứng minh chúng ta thật sự yêu nhau sao."
Hạ Lâm Đế buông cô ra, đau lòng đưa mắt nhìn cô."Đến cả bên phía người lớnđều đã thuyết phục được, còn có chuyện gì không thể vượt qua?"
"Anh không phát hiện đều là do anh sao?" Đào Khuynh lắc đầu, chỉ ra vấn đề giữa bọn họ.
"Cái gì?" Anh sững sờ, không hiểu ý tứ những lời này của cô.
"Là anh trấn an em, là anh giúp em mỗi khi em không chịu nổi ánh mắt khác thường của mọi ngườiquấy nhiễu, là anh ra mặt thuyết phục cha mẹ hai bên, tất cả, tất cả đều là anh làm. Em ư? Chỉ biết tiếp nhận sự bảo vệ, săn sóc của anh, chưa từng làm được điều gìcả." Cô thống hận sự bất lực của mình!
Nghe vậy, Hạ Lâm Đế như bị đánh một cú vào đầu, hít sâu một hơi mới mở miệng: "Không phải em từng nói, chỉ cần có thể ở chung một chỗcùng nhau, sẽ nguyện ý nghe anh, bước theo bước chân của anh sao?"
"Nghe theo lời anh, đi theo bước chân của anh, xác thực bất cứ chuyện gì cũng có thể thuận lợi tiến hành, nhưng là, em trở nên rất vô dụng, trở thành người chỉ biết lệ thuộc vào anh." Điều đó quả thật làm Đào Khuynh khổ sở, nếu không phải vì tình yêu của anh, cô căn bản chống đỡ không nổi.
Bởi vì anh thâm tình, cô không thể buông anh ra, cho là chỉ cần anh yêu cô, bao nhiêu áp lực cô đều có thể chịu đựng.Nhưng, nếu cô ở lại bên anh lại mang tới cho anh không phải là hạnh phúc mà là khổ sở thì sao? Nếu cô chỉ mang lại cho anh bất hạnh cùng gánh nặng, đoạn tình cảmnày còn kéo dài được nữa sao?
"Tiểu Khuynh. . . . . ." Nhìn theo nước mắt của cô, ngực Hạ Lâm Đế căng thẳng.
"Anh quá hoàn mỹ, làm cho em cảm thấy áp lực rất lớn, chỉ có thể tiếp nhận sự bảo vệtừ anh, càng làm cho em không còn tự tin." Đào Khuynh lui về phía sau một bước, nhẹ giọng nói: "Em rất bình thường, một chút cũng không xứng với anh... anh thích hợp với một cô gái tốt hơn em."
Cô sẽ mang lại cho anh nhiều phiền toái,cô không có tư cách được anh yêu, anh xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn cô.
Hạ Lâm Đế nhíu mày, thật không ngờ cuối cùng lại nghe được đáp án này, sắc mặt nhất thời trầm xuống.