đi rồi mới tiếc thương… ai cũng trải qua những giây phút như vậy, nên cô cần gì phải tính toán sự mở đầu và kết thúc. Tất cả đều do bản thân mình phải không?
Trên đường về khách sạn, cô ngồi trong xe lòng xúc động, nôn nóng vô cùng. Cô rất muốn sớm được gặp lại anh, nói cho anh biết nỗi lòng cô, trái tim cô. Cô giục lái xe đi nhanh hơn. Lái xe không nói nhiều, tăng ga ngay lập tức. Cô nhắn tin mãi nhưng không thấy anh trả lời. Chẳng hiểu là anh chưa nhận được hay là nhận rồi không buồn nói chuyện nữa.
Vuốt lại mái tóc rối bung vì gió, cô gõ cửa phòng mình. Tim đập liên hồi trong giây phút chờ đợi. Quan Thiếu Hàng ra mở cửa chờ cô bước vào. Anh nhấc hành lý đã được thu dọn gọn gàng nói ngắn gọn: “Anh đã thuê phòng 1527. Có việc gì cứ gọi anh”.
Cô vội vã níu anh lại: “Tại sao anh phải thuê thêm phòng nữa? Em đặt phòng giường đôi mà”.
Thiếu Hàng nhìn cô: “Em chạy biến ra ngoài không phải là cố tình né tránh anh đấy à?”.
“Em…, vừa rồi em rối bời cả lên”.
“Biết anh yêu em nên rối bời hả?”.
Cô rất bực mình vì lối nói xuyên tạc của anh: “Anh đột ngột nói lời yêu như thế làm em hoang mang là chuyện bình thường thôi có gì không được nào? Em lấy anh hơn năm năm rồi, năm năm qua em sống thế nào chứ? Anh có thể hiểu được cho em không?”.
“Em thấy ấm ức à?” Quan Thiếu Hàng lạnh lùng hỏi.
“Đúng, rất ấm ức!”. Gia Ưu tức như sắp phát khùng lên: “Nếu anh sợ nói ra rồi em không lấy anh thì anh có thể nói trong năm đầu hoặc hai, ba năm sau chứ hả? Cũng còn hơn là bắt em phải trải qua năm năm. Anh ích kỷ quá, anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em không? Trong năm năm qua em luôn sống trong cái cảm giác tội lỗi, cảm thấy có lỗi với anh, có lỗi với Gia Hảo… nhưng…”
Cô ngập ngừng, Quan Thiếu Hàng vội nhìn cô: “Nhưng sao hả?”.
“Nhưng em thấy có lỗi nhất chính là bản thân mình!”. Cô hăng hái nói hết mọi thứ đang nghĩ trong đầu: “Nếu anh yêu em thật lòng thì em là người xui xẻo nhất trên đời. Vì cách yêu của anh quá đặc biệt, quá mới lạ, quá ích kỷ. Có phải thiên tài luôn nghĩ khác người bình thường không? Tuy em không nhớ nổi anh đã bày tỏ tình cảm lần nào chưa, nhưng thái độ hiện nay của anh khiến em thấy từ chối là đúng. Đừng nói là ba lần, chứ bốn hay năm lần em cũng từ chối hết”.
Thiếu Hàng nhìn cô với ánh mắt u ám, chờ cô nói xong quay đầu đi luôn.
“Rầm”…
Cánh cửa phòng sập lại ngay sau lưng anh, cô nhanh chóng ngồi phệt ngay xuống đất. Mấy phút sau như sực tỉnh ra điều gì cô đứng bật dậy mở cửa lao ra ngoài.
Đứng từ xa trông anh tựa lưng vào cửa phòng 1523 buồn bã, hành lý đổ nghiêng ở dưới chân, lòng cô chùng lại và không buồn nghĩ ngợi gì nữa chạy tới ôm ghì lấy eo anh. Cô thấy người anh cứng đơ, như muốn thoát khỏi cô. Cô không buông tay mà càng ghì chặt hơn, chẳng đếm xỉa gì áp mặt vào lưng anh.
Anh thở dài, không cựa người nữa.
“Anh không xem bức hình em gửi à? Sao còn cố tình chọc giận em?” Mãi sau cô nói với giọng nghèn nghẹn.
Thiếu Hàng mở cửa, vừa quay người lại cô lấy đà nhào vào lòng anh, giơ hai tay siết chặt cổ anh.
Không còn cách nào khác anh kéo cô vào trong phòng, bật đèn lên.
“Đấy là tiếng lòng của em đúng không?”. Thiếu Hàng nói.
Gia Ưu ngụy biện: “Tại vừa rồi anh chọc tức em nên em mới nóng mặt…”
“Ừ thì nóng mặt, lúc nãy em nói có phải là thật không?”.
Gia Ưu định mở miệng nhưng rồi thôi.
“Giờ mặt em vẫn đang nóng chứ?”.
Cô lặng lẽ lắc đầu.
“Giờ em muốn nói gì nào?”.
Gia Ưu nghĩ ngợi rồi nói: “Anh yêu em nhường nào?”.
Anh nhìn cô chăm chú: “Năm năm qua anh đối xử với em thế nào?”.
Cô cắn môi: “Không tính năm năm qua, lúc đấy đã biết anh yêu em đâu”.
“Thế thì cho anh thêm năm năm nữa, anh sẽ chứng mình cho em biết”.
Gia Ưu ngẩng đầu lên, nhìn anh chăm chú: “Lòng em vẫn đang rối bời, không thể hiểu nổi nhiều chuyện và cũng không nghĩ ra được gì. Nhưng thật sự em không muốn xa anh”.
Thiếu Hàng nâng cằm cô lên và hôn lên đôi môi ấy: “Đồ ngốc ạ. Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, không hiểu được thì đừng tìm hiểu nữa. Trì Gia Ưu, em chỉ cần biết rằng anh yêu em là đủ rồi”.
Cô lâng lâng say trong men tình: “Anh gọi tên em lần nữa đi”.
“Gia Ưu, em thực sự không nhớ được ba lần ấy à?”.
Gia Ưu lắc đầu: “Hay là anh theo đuổi em lần nữa đi? Hoặc là nói cho em biết hồi ấy anh theo đuổi như thế nào vậy?”.
“Thôi, không nhắc lại chuyện cũ nữa”.
Thời gian qua anh đã quá mệt mỏi trong công việc và gia đình. Tối đó đầu anh đau như búa bổ, uống thuốc cũng không ăn thua. Chật vật cả đêm, đến sáng hôm sau mới ngủ thiếp đi.
Gia Ưu sợ làm anh thức giấc nên không dám dậy, cô lặng lẽ nằm cuộn trong lòng anh.
Quan Thiếu Hàng tỉnh dậy tinh thần đã khá hơn rất nhiều. Hai người xuống tầng trệt khách sạn ăn tự chọn, sau đó gọi xe đi chơi phố cả buổi chiều.
Trời xế chiều, hai người dắt tay nhau vào quán ăn bánh sen.
Chỉ có vẻn vẹn hai tiếng đồng hồ thôi cũng đủ làm cho Gia Ưu thấy lưu luyến vô cùng. Nhưng khoảnh khắc tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh.
“Xin lỗi em, tối nay anh phải bay đến thành phố T rồi. Bên ấy bọn anh có một dự án mới đang chờ anh đến triển khai”. Nhận xong điện thoại Thiếu Hàng quay sang cô nói.
“Không lùi được vài ngày hả anh?”.
Thiếu Hàng lắc đầu: “Khách hàng yêu cầu gấp lắm”.
“Có phải khách hàng lớn mà Trương Quần nói lần trước không?”.
“Ừ, để xong dự án này anh xin nghỉ dài ngày, em thích đi đâu anh sẽ đưa em đi đấy”.
“Anh nói phải giữ lời nhé”. Gia Ưu ngước nhìn ánh mắt đầy lo âu của anh: “Thực ra đi được hay không cũng không sao anh ạ. Em chỉ mong muốn ngày nào anh cũng được ngủ thêm hai tiếng nữa”.
“Anh sẽ cố gắng, em có biết là hai hôm nay làm sao anh đến đây được không?”. Anh cười bí hiểm: “Anh nói với sếp Tổng là không cho anh đi vợ anh sẽ trốn mất theo người khác. Như thế anh sẽ không yên tâm làm việc được”.
Gia Ưu lườm anh nhưng trong lòng thấy ngọt ngào quá đỗi. Cô chợt nghĩ ngay đến việc khác: “Sao anh mãi không chịu trả lời em hả?”.
“Em định lật lại nợ cũ đấy à?” Anh chọc cô: “Anh đọc sót, mãi đến hôm sau mới đọc được nên vội vàng đến ngay còn gì”.
“Thôi được rồi, em là người lớn không thèm chấp vặt anh nữa”.
Tối hôm ấy, cô tiễn anh ra sân bay. Vừa tiễn anh lên máy bay thì Đóa gọi điện đến. Vài câu vu vơ đã lật tẩy được việc Thiếu Hàng nói dối. Đóa nói: “Cái gì mà đọc sót? Cậu đừng nghe anh ấy nói vớ vẩn. Đồng nghiệp anh ấy nói là vừa xuống máy bay anh ấy đi gặp khách hàng luôn, rồi cả đêm mải mê thiết kế, sáng sớm về khách sạn đầu đau như búa bổ, suýt nữa thì đập đầu vào tường cho đỡ đấy. Lúc đó mới chịu đi bệnh viện cấp cứu, nằm ở bệnh viện một ngày một đêm mới sống lại được”.
Những lời Đóa nói càng làm cho Gia Ưu lo lắng thêm: “Tối qua anh ấy cũng đau đầu lắm, tớ khuyên nghỉ mà không chịu”.
“Anh ấy đúng là quá say công việc”. Đóa nhận xét: “Nhưng cậu đừng lo, anh ấy liên tục đau đầu như vậy tớ đoán là có liên quan đến tâm trạng. Giờ hai người hòa thuận, ấm êm như thế, anh ấy không cần phải phân tâm, chắc chắn sẽ không thấy mệt mỏi và áp lực nữa”.
“Ừ mong là như vậy. Về nhà tớ phải tìm mấy bác sĩ Trung y hỏi xem sao”.
Vừa dứt điện thoại với Đóa thì nhận được cuộc điện thoại khác. Cô không nhìn kỹ vì tưởng là của Đóa. Cô cười hỏi: “Lại có việc gì thế?”.
“Ưu à, cuối cùng con cũng chịu nghe điện thoại rồi”. Đó là giọng nói nặng nề của ba cô.
Gia Ưu lúng búng nói: “Ba à”.
“Con đừng nói gì nữa, mẹ con ốm rồi, con về nhanh lên”.
Gia Ưu bán tin bán nghi: “Mẹ ốm ư? Sao thế ạ?”.
Ông Thu thở dài: “Ưu à, mẹ con đổ bệnh vì nghĩ chuyện của con nhiều quá. Bà ấy muốn gặp con, muốn nói chuyện với con, việc có liên quan đến Quan Thiếu Hàng”.
Bỗng dưng cô cảm thấy có linh tính gì không hay: “Việc gì à? Ba nói cho con biết trước được không? Con đang tò mò đấy”.
Ông Thu im lặng không nói: “Về rồi hãy nói”.
“Ba nói đi, nếu không con không về”.
“Trời ạ, cái con bé này… Thiếu Hàng hình như có dính dáng đến cái chết của em gái con”.
Gia Ưu thần người ra, cô thấy vô cùng bất an trong lòng.