Mấy hôm nay Trì Gia Hảo thấy trong lòng uể oải. Qua Tết Nguyên đán xong, thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa. Nhoằng cái đã đến tháng tư, lại sắp đến tết Thanh minh rồi, cô ước gì năm dài bất tận.
Mấy bữa trước đọc cuốn tiểu thuyết hư cấu, Trì Gia Hảo rất xúc động trước đoạn con cáo thành tinh hơn một nghìn năm tuổi đã tìm người có duyên với mình để bình yên thoát khỏi kiếp nạn của số phận.
Mãi mới thu hình xong, Hảo nhanh chóng về phòng hoá trang thay đồ, tẩy trang. Vừa tẩy được ít phấn trên mặt, cô bạn đồng nghiệp Tưởng Dao Dao gõ cửa bước vào. Dao và Hảo sử dụng chung một phòng hoá trang, Dao thu hình muộn hơn nên giờ này mới chịu tới Đài.
Dao đến ngồi cạnh Hảo tranh thủ tán gẫu trong lúc chuyên gia trang điểm chưa tới. Cô hỏi Gia Hảo: “Này danh sách đi nghiên cứu ở cơ sở có rồi đây, cậu xem chưa?”.
Đầu năm, hưởng ứng cuộc phát động của cấp trên, các sếp nhà Đài yêu cầu hàng tháng người dẫn chương trình của Đài phải đi công tác địa phương một lần. Nói một cách mỹ miều là đi nghiên cứu ở cơ sở, chẳng qua là đi vài ngày ở những huyện nghèo tranh thủ nghỉ ngơi, xả hơi. Tuy xa xôi, hẻo lánh nhưng được cái phong cảnh hữu tình, coi như là một chuyến nghỉ mát.
Tay Hảo chậm lại, lòng cô dấy lên tia hy vọng, vội hỏi: “Đã xem đâu. Cậu xem chưa? Tớ đi tuần mấy?”.
“Cậu tuần ba, tớ tuần đầu”.
Cô thất vọng toàn tập, tia hy vọng mới vừa loé lên đã bị dập tắt phũ phàng, chán chẳng buồn nói gì nữa.
Nhưng Dao vui lắm, cô vừa chải tóc vừa hớn hở nói: “Này, đố cậu biết lát nữa tớ phỏng vấn ai đấy?”.
Dao là người dẫn chương trình của chuyên mục “Đối thoại với Dao Dao”. Mỗi kỳ phát sóng, chuyên mục này sẽ mời một doanh nhân tài giỏi, nổi tiếng của thành phố đến nói chuyện. Từ khi phát sóng đến nay được khán giả ủng hộ nhiệt liệt, tỷ lệ xem khá cao. Cũng vì thế mà Dao như chết đi sống lại, nhanh chóng trở thành người dẫn chương trình nổi tiếng của đài.
Gia Hảo thờ ơ phụ hoạ: “Ờ, ai thế?”.
Dao thấy Hảo thờ ơ nên chẳng thèm rào đón nữa, cười tít mắt nói: “Quan Thiếu Hàng chứ ai.”
Gia Hảo ngẩn người, nhưng nhanh chóng bình tĩnh nói: “Là anh ta á... Sao trước đó không thấy cậu nói gì nhỉ”.
“Tớ cũng không chắc mời được anh ta mà. Trước đó liên hệ vài lần rồi nhưng đều bị từ chối. Hôm kia tớ mới nhận được thông báo đồng ý đấy”.
Trì Gia Hảo nhìn chiếc điện thoại di động để trên bàn, chẳng nói gì nữa.
“Nghe nói là sáng nay đi công tác tỉnh khác, từ sân bay sẽ về thẳng đây. Trẻ tuổi, tài cao, đẹp trai có khác. Năm ngoái tớ đã đọc bài phỏng vấn anh ta trên tạp chí “Thiết kế nội thất quốc tế”, đúng là mẫu người cuồng việc...”
“Năm ngoái? Sao cậu nhớ rõ thế? Lần trước bị quên lời trong lúc đang dẫn chương trình thì than thở là đãng trí”.
Dao cười lấp liếm: “Nếu là người khác chắc tớ cũng không nhớ được đâu. Nhưng đây là Quan Thiếu Hàng, muốn quên đâu có dễ... hihihi. Lúc ấy nhìn thấy ảnh anh ta tớ nghĩ, anh chàng này không làm kiến trúc sư nội thất mà làm diễn viên điện ảnh chắc chắn danh cũng nổi như cồn”.
Gia Hảo mặt đang ảo não nghe vậy cũng phải bật cười: “Phải, cậu đúng là fan hâm mộ điên cuồng có khác”.
Ra khỏi phòng trang điểm, đi ngang qua sảnh của Đài truyền hình thì nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang ra từ góc xa. Gia Hảo vội đưa mắt nhìn theo.
Chu Tân Di, người phụ trách sản xuất tươi cười nhìn cô hỏi: “Quay xong rồi à?”
Cô bước đến: “Em quay xong rồi, đang chuẩn bị về ạ”.
Đứng bên cạnh anh Di còn có thư ký và một chàng trai. Chàng trai đứng rất da dáng, ngực ưỡn thẳng, ngẩng cao đầu, bộ complet màu tối trông rất sang. Anh ta nhìn cô nở nụ cười nhạt nhẽo. Đôi mắt to luôn nhìn chăm chú nên khi nhìn ai là người ấy cảm thấy mình đang được quan tâm.
Trì Gia Hảo nhìn chàng trai, thư ký của anh Di vội vàng giới thiệu: “Dạ đây là anh Quan Thiếu Hàng, một nhân vật tầm cỡ trong giới kiến trúc sư nước ta đấy. Hôm nay anh ấy đến dự chương trình Đối thoại cùng Dao Dao”.
Hảo chào xã giao: “Chào anh Hàng!”
Quan Thiếu Hàng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng rồi nói “Chào em!”
Chẳng ai ngờ hai người lại chào nhau ngắn gọn đến mức ấy, bốn người im lặng trong vài giây. Thấy vậy, Hảo cúi đầu hắng giọng ho vài tiếng rồi nói: “Em không quấy rầy mọi người nữa. Em xin phép về trước”.
Nói xong cô vội vã đi luôn. Cô nghe láng máng đằng sau có tiếng xin lỗi của thư ký và lời nói xã giao của Thiếu Hàng. Cô chẳng buồn để ý nhiều hơn nữa, chạy vội ra bãi đỗ xe. Vừa ngồi ngay ngắn trên ghế thì chuông điện thoại di động reo vang. Nhìn tên người gọi đến hiện lên màn hình cô bấm máy nghe.
“Tối nay mấy anh bạn rủ nhau tụ tập, em đi cùng nhé?” Giọng đàn ông vô cùng quyến rũ vang lên. Nhưng có lẽ là chỗ đông người, không tiện nói chuyện nên lí nha lí nhí, hoặc cũng có thể là đang mải làm việc nào khác nên nghe rõ ràng có vẻ mệt mỏi.
Gia Hảo chả buồn nghĩ ngợi nói luôn: “Em không đi đâu”.
Chắc anh đã sớm đoán được câu trả lời này nên cười nói: “Em yêu, lại không đi à? Đây là lần thứ mấy em không chịu đi rồi? Tối nay em định thế nào?”
“Tối nay Đài em cũng có hoạt động mà”. Nói theo kiểu cây ngay không sợ chết đứng xong cô ấp ấp úng úng: “Lần sau, lần sau em sẽ đi”. Không nhớ nổi mình đã bao nhiêu lần nói lần sau bảo đảm như thế này rồi. Cô cũng biết tỏng anh đã sớm biết được câu trả lời ấy, nên không khỏi cảm thấy chột dạ.
Thoáng sau thôi đã thấy anh cười nói: “Ừ, lần sau nhé”.
Ngắt điện thoại xong cô thở phào nhẹ nhõm. Số đến khổ, cô lại thoát được một kiếp nạn trong năm.
“Bờ biển vàng” là Trung tâm giải trí mà Đài truyền hình thường chọn để tổ chức đón tiếp khách và các hoạt động của Đài.
Gia Hảo vừa bước vào sảnh, Giám đốc lễ tân nhận ngay ra cô liền đi đến đón: “Chào chị, chị Dao đang ở trong phòng VIP 407. Để tôi đưa chị lên đó”.
Gia Hảo xua tay: “Thôi khỏi, tôi lên một mình cũng được. Cảm ơn”.
Vào phòng VIP không khí sôi động, ồn ào khác hẳn bên ngoài. Ngay cả Đạo diễn Chu Tân Di cũng góp mặt, cô là người đến muộn nhất. Xong màn chào hỏi xã giao, Dao Dao kéo cô ra chơi xúc xắc uống bia. Cô chơi vài ván thua cả nên uống cốc bia cho qua chuyện rồi không chơi nữa. Cô ngồi ra một phía nhâm nhi món lạc rang. Dao Dao thò cổ qua nói rất bí hiểm: “Cậu đoán xem ai đang ở phòng bên cạnh nào?”.
Gia Hảo đáp vài cái tên cho xong nhưng chẳng trúng tên nào. Dao hỉ hả lắc đầu. Cô càng hỏi dồn Dao càng làm ra vẻ. Dao kiếm hai cái ly không rót rượu vào rồi kéo cô đi qua chào hỏi.
Ai ngờ vừa đến cửa phòng bên cạnh cô nghe thấy một giọng nam cao khàn khàn đang hát bài “Tỉnh giấc mộng” của Na Anh. Giống hệt, đến cả khúc luyến khàn khàn cũng thế. Gia Hảo giật bắn mình, nắm lấy tay Dao chẳng khác gì bị điện giật ngăn không cho gõ cửa, cô nói khiên cưỡng: “Ối đau bụng quá, tớ ra toa lét một lát nhé!”.
Nói xong chạy biến luôn khiến cho Dao đứng ngẩn ngơ chẳng biết việc gì xảy ra. Cô chui tọt xuống quán cà phê ở tầng hai tìm một chỗ tranh tối tranh sáng ngồi xuống nhâm nhi ly cà phê Cappuccino. Mùi hương ngọt ngào của cà phê nhanh chóng phát huy tác dụng, không gian tràn ngập bản nhạc “Summer time” của Janis Joplin. Cô ngồi ngả mình trên chiếc ghế sô fa mềm mại, kìm chế sự chán nản bằng sự thư giãn của cơ thể.
Cô nghĩ, dù bao nhiêu năm trôi qua vẫn thế cả thôi, có một số chuyện không vượt qua được. Cuộc đời như thế ngẫm lại cũng thấy đau buồn làm sao.
Chưa uống hết cốc cà phê, Dao đã gọi điện thoại giục liên hồi. Trách cứ cô thoát thân lúc lâm trận làm cho người ta phải đi một mình, bị chuốc uống bao nhiêu là rượu.
Gia Hảo thấy yên tâm phần nào, cô cười nói: “Cậu uống rượu giỏi thế cơ mà! Ai chuốc cậu say được hả?”
“Mặc kệ, cậu quay lại nhanh lên”.
Trở lại phòng VIP, cô ngẩn tò tè khi thấy Quan Thiếu Hàng đang ngồi cạnh Dao Dao.
Dao Dao nhìn thấy cô mừng rỡ hét toáng lên: “Gia Hảo, lại đây nào, bọn tớ đang chơi xúc xắc với anh Hàng. Chơi nhé, hai đánh một kiểu gì cũng thắng”.
Quan Thiếu Hàng nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Anh cười chẳng ra cười, chắc là nốc lắm rượu vào rồi, nhìn kìa mắt sâu thăm thẳm hơn cả ngày thường.
Gia Hảo nhanh chóng ngồi xuống, cô cầm luôn cốc bia đặt trước mặt Dao uống một hơi hết cạn. “Mọi người chơi đi, thua tớ sẽ uống thay cậu”.
Dao tròn mắt nhìn cô chẳng thể thốt ra lời.
“Sao hả?” Hảo chẳng hiểu gì cả.
Dao lén nhìn Thiếu Hàng rồi quay lại ra hiệu cho cô đừng hỏi nữa. Không khí thật lạ, Thiếu Hàng coi như không có chuyện gì xảy ra, xin phép đi toa lét. Bóng Thiếu Hàng vừa đi khuất, Dao cấu Hảo một cái rõ đau. Cô đau quá vặc lại: “Rốt cuộc là có việc gì hả?”
“Cậu vừa uống cốc của anh ấy!”
Gia Hảo ngẩn người ra rồi cười ngại ngùng: “Anh ta không để ý đâu mà... tớ có bệnh tật gì đâu...”
Dao không nghĩ như vậy, trước khi phỏng vấn Quan Thiếu Hàng, cô đã bỏ rất nhiều thời gian tìm tòi, thu thập các tư liệu liên quan đến anh. Cô khẳng định Thiếu Hàng là người ưa sạch sẽ đến đáng sợ, đoán là anh ấy không chấp nhận được hành vi này. Nhưng anh là người có học, nên mới tìm cớ đi ra, không làm mất mặt Gia Hảo.
Gia Hảo coi như chẳng có việc gì xảy ra, cầm cái cốc lúc nãy đặt trước mặt rồi nói: “Tớ uống cốc này, cậu lấy cốc mới cho anh ta uống”.
Đúng lúc đó, mấy đồng nghiệp ngồi kế bên kéo đến nịnh nọt, đề nghị Gia Hảo hát một bài. Gia Hảo là giọng ca nổi tiếng ở Đài, trước kia mỗi lần Đài tổ chức liên hoan văn nghệ kiểu gì cô cũng phải độc diễn một bài.
Gia Hảo chẳng bao giờ ngại ngùng, nhưng hôm nay cô lại từ chối, lấy cớ đang mệt vì đau họng. Với những người dẫn chương trình, việc quan trọng nhất là phải giữ được họng tốt, vì vậy viện cớ này được chấp nhận ngay. Nhưng...
“Tiếc thật đấy. Gia Hảo không hát à? Thế thì anh Di phải hát thay cho cô ấy một bài”. Có người cố tình trêu chọc.
“Được thôi”. Chu Tân Di cười cười cầm micro rồi quay sang nhìn cô thật lâu, ánh mắt chứa chan với nhiều ý nghĩa.
Mọi người ai ai cũng hiểu cái nhìn ấy, tiếng cười nói ngày càng nhộn nhạo, ngay cả Dao ngồi bên cạnh cũng cười hỉ hả. Gia Hảo tức quá huých cùi chỏ một cái rõ đau vào người Dao. Quay đầu lại, cô bỗng chạm phải ánh mắt của Quan Thiếu Hàng, không hiểu anh ấy đứng cạnh quầy bar từ bao giờ. Ánh mắt của Thiếu Hàng sâu thăm thẳm, khuôn mặt không biểu lộ gì, đứng ở chỗ ồn ã mà anh không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn giữ được khí chất lạnh lùng.
Chạm phải ánh mắt nhìn chăm chú của anh, Gia Hảo bỗng thấy chột dạ trong lòng. Cô quay đầu sang kéo Dao Dao nói vài ba câu tầm phào chẳng đâu vào đâu để né tránh ánh mắt của anh.
Thật hiếm hoi mới thấy Dao Dao để ý quan sát, cô ấy đột nhiên nhỏ giọng nói: “Hảo này, cậu có để ý thấy anh ấy đang nhìn chúng ta không?”.
“Ừ”. Gia Hảo lúng túng đáp.
“Cậu nói xem, chàng đang nhìn cậu hay nhìn tớ nhỉ?”.
“Ai biết được. Chắc là đang nhìn cậu”. Điện thoại trong túi cứ rung lên bần bật, cô bỏ ra xem.
Dao lại quay nhìn và thấy anh đang đi về phía mình. Cô vội đứng lên nói: “Chào anh Hàng”.
Quan Thiếu Hàng tươi cười nói với cô: “Chào cô Dao Dao. Tôi có việc gấp nên xin phép về trước”.
“Vậy sao? Tiếc quá a. Đang định chơi xúc xắc vài ván nữa với anh...”.