Nụ hôn này không giống với nụ hôn đã diễn ra trong chiếc xe của anh vào ngày hôm đó, Diệp Tri Ngã cảm nhận được thật nhiều một thứ cảm giác gì đó như là yêu thương bảo vệ và được nương tựa vào anh. Hai bàn taycủa cô bám chặt vào bờ ngực vạm vỡ của Kiều Thận Ngôn, khoảng cách của hai người đang ôm hôn nhau lúc này quá gần kề và côkhông còn muốn thoát chạy khỏi anh nữa. Cô hơi lùi xuống đằng sau một chút, sát mình là bức tường mềm mại. Hơi thở của người đàn ông này quá mạnh mẽ quá mãnh liệt, tỏa ra từ khắp đỉnh đầu đến kẽ chân. Trong thờiđiểm này, trong rạp hát kịch cổ điển lặng im như tờ này, Diệp Tri Ngã đã đắm đuối không thoát ra được.
Hai đùi của cô có vẻ hơi mệt mỏi, cô đã đứngsuốt hai tiếng đồng hồ rồi còn gì nữa, lại còn mang cả một đôi giày cao gót. Bỗng nhiên cảm giác đau chân đến vô cùng nhức nhối trong trí óc cô. Cô không chống chịu được với cái nhói đau này thêm một giây phút nào được nữa và từ từ cúi thấp xuống. Nụ cười của Kiều Thận Ngôn hiện ra trên khóe môi của anh, anh giơ tay ra, đỡ chặt lấy cả thân hình của Diệp Tri Ngã, lồng ngực săn chắc vạm vỡ của anh ép sát vào bờ ngực mềm mại của cô, khoảng cách của hai người lúc này sát chặt vào nhau đến độ không còn bất cứ một kẽ hở nào có thể lọt qua được nữa. Cái còn lại lúc này đây chỉ là những tiếng thở mạnh gấp gáp cùng với ánh mắt nồng cháy cuồng nhiệt say đắm của hai còn người đang nhìn vào nhau.
Diệp Tri Ngã cố gắng quay đầu ra chỗ khác, mái tóc của cô bị lưng ép vào mép tường, kéo ngọn tóc chặt lại làm cô đau nhói, thế nhưng cũng đủ để cô trở về với thực tại này: “Anh Kiều… Anh đừng… Như thế mà…”
“Đừng có như nào chứ?”. Kiều Thận Ngôn lấy tay đẩy khuôn mặt của cô quay thẳng lại vào mặt anh, môi anh hôn lên đỉnh mũi cô, nhẹ nhàng mỉm cười và nói tiếp, “Không muốn như thế thì em muốn như thế nào vậy?”
Diệp Tri Ngã nuốt mạnh nước bọt vào trong cổ họng, lấy hết sức mình cúi thật thấp đầu xuống: “Anh có muốn điên lên thì anh cũng đừng phát điên ở nước ngoài chứ… Anh màlàm như thế, em sẽ hối hận vì đã đồng ý đi với anh đến thành phố Moscow này đấy…”
“Diệp Tri Ngã…”. Khi anh gọi tên cô, ba từ với ba âm điệu to nhỏ khác hẳn nhau, hơi thở lúc dồn dập lúc nhẹ nhàng sâu lắng cứ thế thở vào cổ của cô, mỗi âm tiết về tên gọicủa cô mà anh thốt lên rất chú tâm dường như chỉ để dành riêng cho cô vậy, dường như ba từ đó nếu không dùng để ghép thành họ tên của cô thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả. Diệp là Diệp của Diệp Tri Ngã, Tri là Tri của Diệp Tri Ngã và Ngã cũng là Ngã của Diệp Tri Ngã. Ba từ ấy chỉ vì ghép thành tên của cô mà tồn tại, mà có ý nghĩa thực sự. Và cũng chỉ để anh dùng, để anh gọi tên cô màtồn tại, mà có ý nghĩa thực sự.
Kiều Thận Ngôn dừng lại một cách do dự và đầy thận trọng, ánh đèn điện trong rạp hát kịch mờ mờ ảo ảo. Anh nhìn vào mái tóc dài đen nhánh óng mượt của Diệp Tri Ngã, thốt lên với bản chất đầy kiêu ngạo tự hào vốn có của mình, trả lại giọng điệu buồn lắng lo âu như trước đó và nói với cô rằng: “Diệp Tri Ngã, nếu cho đến bây giờ mà em vẫn còn nghi ngờ không tin tưởng ở anh, thế thì anh cũng cảm thấy thật hối hận vì đã đưa em tới Moscow này…”
Diệp Tri Ngã thở dài và trả lời: “Em không phảilà… Em không phải là nghi ngờ, không tin tưởng anh…”
“Không nghi ngờ, thế thì sẽ là tin tưởng!”
“Kiều Thận Ngôn, anh…”, Diệp Tri Ngã ngẩngđầu lên nhìn vào mắt anh, rồi lại cụp hai hàng mi cong lại, “Anh đừng có như vậy nữađược không anh? Hai chúng ta từ trước tới nay hầu như chưa bao giờ biết gì về nhau cả, em chẳng biết một chút gì về anh, anh mà cứ như vậy… Sau này nếu có gặp lại nhau nữa thì e rằng sẽ ngại ngùng lắm anh ạ…”
Kiều Thận Ngôn cười phá lên thành tiếng: “Em muốn tìm hiểu về anh thì chẳng có gì là khó khăn cả đâu, anh đang đứng ở đây, em muốn tìm hiểu anh như thế nào thì cứ tùy em,hoặc là chúng ta quay trở về khách sạn để tìm hiểu nhau cũng đều được hết, càng hiểurõ nhau hơn, nhiều hơn!”
Diệp Tri Ngã than vãn: “Ngày xưa sao em lại có thể nghĩ anh là một người không biết cười đùa một chút nào nhỉ?”
“Nếu không biết cười đùa thì khi cười sẽ phải mỏi mệt lắm đấy, giống như em vậy, lúc nào cũng cố gắng tạo ra vỏ bọc kiên cườngsắc lạnh bên ngoài để làm gì, mệt lắm”. Kiều Thận Ngôn nhìn vào đôi mắt đang ngước lênkhông ngừng chớp chớp của Diệp Tri Ngã, giọng anh nhỏ nhẹ khẽ khàng như thì thầm bên tai cô, “Ở Moscow này ngoài anh ra thì chẳng có ai quen biết em nữa cả, cho nên em có thể thể hiện tất cả bản tính của em ra ngoài, và anh cũng vậy, anh cũng có thể muốn thế nào thì muốn, làm như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn hẳn hay sao”.
Tài ăn nói của Diệp Tri Ngã từ trước tới nay đều không tốt cho lắm, khi cô bình tĩnh tự tạithường không biết nên nói năng hay biểu đạt như thế nào. Lúc này đây cô lại càng không biết nói năng hay biểu đạt những gì. Cô chỉ cảm thấy rằng đây là ý kiến rất hay, nhưng lại có vẻ như nếu thể hiện hết bản tính ra thì sẽ lúng túng ngại ngùng biết bao.Kiều Thận Ngôn vừa cười vừa dang rộng cánh tay ra, dắt Diệp Tri Ngã đang trong tâmtrạng thổn thức bần thần đi ra khỏi nhà hát kịch đó.
Khán giả đến xem chương trình biểu diễn của ngày hôm nay hầu nhu đã về hết rồi, hành lang và cầu thang của nhà hát kịch lúcnày rất thưa thớt vắng vẻ. Tiếng bước chân của anh và cô bỗng vì thế mà trở nên vang vọng rất to. Khi hai người đi ra khỏi nhà hát kịch và ngồi vào trong xe đi về, Diệp Tri Ngã vẫn còn ngoái cổ lại nhìn thêm một lần nữa, cô kéo tay áo của Kiều Thận Ngôn và giọng nhỏ nhẹ nói thật khẽ khàng: “Cảm ơn anh nhiều lắm”.
Đại thiếu gia họ Kiều cười vui vẻ nói: “Chỉ… chỉ nói mỗi một câu cảm ơn thôi sao em?”
Diệp Tri Ngã cũng cười theo anh: “Thế thì, ngàn lần cảm ơn anh ạ!”
“Làm nghề bác sĩ như em toàn chỉ biết nói không biết làm như thế phải không?”
“Anh Kiều Thận Ngôn!”
“Gì chứ?”
Diệp Tri Ngã cười một cách gượng gạo nói tiếp: “Em cầu mong anh hãy giữ nguyên hình tượng một người đàn ông sắc lạnh như bản chất vốn đã thế đi, anh bỗng nhiên thay đổi thế này khiến em tiêu hóa không kịp đâu anh ạ!”
Kiều Thận Ngôn phá lên cười lớn, anh vừa cười vừa quay sang nhìn thẳng vào mắt Diệp Tri Ngã đang ngồi ngay sát bên anh, nắm thật chặt bàn tay của cô và nói: “Diệp Tri Ngã, anh quên không nói với em điều này nữa, buổi tối hôm nay em đẹp lắm”.
“Em cảm ơn anh, cảm ơn anh”.
Nụ cười trên môi anh càng nở to hơn nữa: “Anh đã tốn biết bao công sức để khen em như thế, em phải đi cùng anh uống một cốc mới được, đến đất nước Nga này mà không đi uống rượu Vodka, thì các đồng chí Lê Nin,rồi đồng chí Stalin sẽ không đồng ý đâu!”
Sau khi quay trở về khách sạn thay bộ quần áo ấp ám khác, anh và cô đi đến một quầy bar nằm gần khách sạn nơi hai người ở. Kiều Thận Ngôn tuy không biết tiếng Nga nhưng gần như anh lại vô cùng am hiểu con đườngvà địa lý ở đây, anh ngồi cùng cô trên một hàng ghế cao, lắng nghe tiếng nhạc và rót rượu vào ly. Loại rượu uống với nồng độ mạnh như thế này khiến cho Diệp Tri Ngã không thể chống chịu lại được, chỉ cần mới ngửi một chút hương vị thôi là có thể ngà ngà say mất rồi. Cô nhâm nhi chút rượu trên miệng nhưng vị cay nồng của loại rượu đó đã xông thẳng lên hệ thần kinh của cô: “Loạirượu này sao lại cay như thế hả anh!”
Kiều Thận Ngôn uống sạch một ly rượu, hít một hơi dài thật sảng khoái vui vẻ: “Em nên uống như thế này này, rượu Vodka không được nhấm nháp như thế được đâu, em phảimột hơi uống hết rượu này vào trong miệng. Em thử đi, uống một mạch hết luôn đấy nhé!”
Diệp Tri Ngã cười trừ lắc tay: “Em mà uống một mạch hết ly rượu này thì có mà gục luôn xuống gầm bàn này cho xong, một mình em ởđây thì biết làm thế nào!”
“Có anh ở bên cạnh rồi còn gì nữa, anh nhấtđịnh sẽ đỡ bằng được em về đến khách sạn mà”.
Vừa nói vừa cười, anh uống một lúc hết luôn vài ly rượu. Diệp Tri Ngã không dám uống chút nào cả, cô chỉ uống một cốc nước ngọtvà lắng nghe giai điệu bài hát. Trong tiếng ồn ào của bản nhạc, cô dường như nghe thấy một thứ âm thanh khác vang lên nữa, cô liền dõi tai hướng về phía âm thanh đó vang ra, rồi chỉ vào trong túi áo Kiều Thận Ngôn nói: “Hình như anh có điện thoại gọi đến đấy, phải không anh?”
Kiều Thận Ngôn nhấc di động ra xem, là cuộcgọi đến từ thành phố Nam Kinh. Anh nhấn vào nút nghe, chưa kịp nói lời nào tiếp theo thì âm nhạc trên sân khấu đã rộn rã vang lên. Một tay anh bịt tay lại và một tay cầm chiếc di động đi ra ngoài quầy bar nói chuyện, mộtlúc sau anh trở lại với gương mặt vô cùng nghiêm nghị. Diệp Tri Ngã vừa nhìn thấy sắc mặt của anh thay đổi bất ngờ liền nhảy ngay xuống ghế hỏi han anh: “Sao thế hả anh? Có phải em gái anh…”
Kiều Thận Ngôn gật đầu đáp lại: “Bệnh tình của Tiểu Mẫn lại tái phát mất rồi, anh phải quay trở về ngay lập tức em ạ”.
Diệp Tri Ngã gật đầu lia lịa nói: “Thế thì mau đi đặt vé đi anh!”
“Đã đặt rồi… Thế nhưng còn buổi biểu diễn ngày mai nữa thì sao đây…”
“Sau này tha hồ còn có cơ hội để đến đây xem tiếp nữa mà”. Diệp Tri Ngã chủ động nắmchặt lấy bàn tay của anh, “Anh đừng lo lắngquá, đừng có lo lắng quá anh nhé, sẽ không có việc gì đâu, ngày mai chúng ta đã về tới nơi rồi mà anh”.
Không ai ngờ rằng lại có thể xảy ra chuyện như thế này được, tâm trạng vui vẻ lúc nãy giờ đã không còn nữa. Về đến khách sạn, Diệp Tri Ngã ngồi cạnh bên anh một lúc lâu rồimới bị anh bắt đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi dưỡng sức. Cô đi tắm, gội đầu sạch sẽ rồi dùng máy sấy tóc sấy khô mái tóc, sau đó nhènhẹ đi ra mở hờ cánh cửa phòng. Căn phòng khách ngay sát căn phòng của cô giờ đã tắt đèn hết rồi. Cô do dự suy ngẫm một lúc và không gõ cửa phòng ngủ nằm ngay đối diện căn phòng cô của anh nữa.
Chuyến bay quay trở về Trung Quốc sẽ khởi hành vào lúc chín giờ tối, tức là sẽ phải đợi thêm cả một ngày nữa mới tới giờ máy bay cất cánh, thật là lâu làm sao.
Diệp Tri Ngã vừa cảm thấy phấn khích vừa lạilo lắng ưu tư. Cả một buổi tối hôm qua cô không hề ngon giấc. Rồi sáng sớm ngày thứ hai cô đã bừng tỉnh dậy. Kiều Thận Ngôn đãthu dọn xong hết hành lý và ngồi chờ sẵn trên ghế sofa của phòng khách. Ăn không được thì cũng vẫn phải ăn cho xong bữa. Diệp Tri Ngã cố gắng tìm những lời nói vui vẻ thoải mái để không khí giữa hai người bớt phần căng thẳng. Nhưng lúc này, Kiều Thận Ngôn đã thực sự trở lại bản chất người đàn ông sắc lạnh khó gần của anh. Lông mày anhnhíu lại, vầng trán nhăn lên liên tục, trông bộ dạng anh hiện rõ vẻ lo lắng sốt ruột đầy khổ sở.
Thật không dễ dàng gì để qua được cả một ngày dài đằng đẵng như thế, hai người vội vội vàng vàng ăn một chút rồi lại hớt hơ hớt hải chạy đến sân bay, sau khi đổi vé làm thủ tục xong liền ra phòng chờ để chờ đợi chuyến bay cất cánh. Kiều Thận Ngôn vẫn cứ lặng thinh không nói được lời nào tạo cho người nhìn anh một thứ cảm giác hơi sờ sợ, hơi khó gần. Diệp Tri Ngã biết rằng anh đang trong tâm trạng lo lắng rối bời cho cô em gái cưng Kiều Mẫn Hàng. Những người mắc bệnh tim như cô ấy bất cứ lúc nào phát bệnh là sẽ có thể đứng ngay sát mép cánh cửa tử thần, chỉ cần một bước đi qua cánh cửa ấy là sẽ mãi mãi không bao giờ còn cơ hội quay đầu trở l