ại nữa. Hơn nữa, bệnh tình của Kiều Mẫn Hàng lúc này đã trở nên rất nặng, cô sống được đến tận ngày hôm nay có thể nói là một điều kỳ diệu lắm rồi. Cho nên những lời khuyên vô nghĩa có thốt ra cũng chẳng thể đem lại tác dụng gì cả. Việc cô có thể làm lúc này chỉ là ngồi bên cạnh Kiều Thận Ngôn, bất cứ khi nào anh cần là cô sẽ cố gắng nở một nụ cười dành cho anh,thế thôi.
Máy bay cất cánh đúng vào chín rưỡi tối. Những hành khách bay xa đều đã bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức. Thế nhưng Kiều Thận Ngôn vẫn cứ ngồi thẳng lưng trên ghế, cứ cách mười lăm phút là anh lại giơ tay lên xem đồng hồ một lần, sau khi phát hiện ra thời gian chỉ trôi qua vô cùng chậm chạp và ngắn ngủi như thế, khuôn mặt anh càng lộ rõ vẻ bần thần khó chịu, mặt anh xanh xám hết lại. Đến khi anh giơ tay lên xem đồng hồ đến lần thứ mười, Diệp Tri Ngã chặn cánh tay của anh lại và an ủi: “Hay là anh ngủ tạm một lúc đi anh, khi tỉnh dậy thì sẽ đến nơi luôn thôi mà”.
Trên môi Kiều Thận Ngôn nở một nụ cười đầy đau khổ: “Anh không ngủ được, em cứ ngủ đi”.
“Em đã nói với anh rồi, em gái anh sẽ không xảy ra việc gì cả đâu, anh nên có niềm tin vào bác sỹ và bệnh viện của chúng em chứ, nói không chừng sau khi chúng ta xuống máybay rồi, em gái anh lại nhảy múa tưng bừng mà trở về nhà ấy chứ”.
“Em Em”.
Kiều Thận Ngôn đột ngột gọi tên gọi riêng của Diệp Tri Ngã, khiến cho cô bất ngờ phản ánh không kịp và chớp hai hàng mi: “Gì cơ a?”
Kiều Thận Ngôn giơ tay lên áp mạnh vào vầng trán của cô, giọng nói lúc này thản thốtnhư chẳng thể thốt ra thành câu: “Anh không nói cho em biết rằng… bệnh viện đã ra thông báo hết cách chữa tiếp được nữa rồi…”
Diệp Tri Ngã bần thần hết cả người, phải đợi một hồi rất lâu sau cô mới thốt ra được thànhtiếng với anh: “Bệnh viện đã đến mức này rồi,em biết mà, chỉ cần có một chút không tốt là y như rằng sẽ ra thông báo khẩn cấp như vậy luôn, bệnh viện chẳng qua chỉ sợ người nhà bệnh nhân gây khó khăn cho mình sau đó thôi, chứ kỳ thực không có vấn đề gì to tát cả đâu, anh đừng có mà nghĩ ngợi vẩn vơ mông lung như thế nữa…”
Kiều Thận Ngôn nhắm nghiền hai mắt lại nói: “Anh biết làm như thế nào nữa đây. Em Em… nhìn Tiểu Mẫn bị hành hạ khốn khổ như thế này, mà anh thì chẳng có đến bất cứ một giảipháp nào hơn cả…”
Diệp Tri Ngã ôm chặt bờ vai của anh: “Tiểu Mẫn biết mà anh, em ấy rất là thông minh, tìnhcảm của anh dành cho em ấy tất nhiên là em ấy đều cảm nhận được hết cả. Anh là người anh trai tốt nhất trên đời này mà, em nói rất thật đấy”.
Kiều Thận Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, nắm chặtbàn tay của Diệp Tri Ngã và đặt nhẹ nhàng lên môi của anh, cứ như thế miệng anh hôn vào tay cô rất lâu, rất lâu. Cứ như thế, bộ râucứng của anh cắm vào làn da mềm mại của cô. Diệp Tri Ngã giống như đang an ủi chăm sóc cho một đứa bé thì đúng hơn. Bàn tay còn lại của cô nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của anh. Ghế thuộc vị trí hàng một trên máy bay trong không gian đèn mờ không chút ánh sáng chiếu vào. Chỉ duy nhất một bóng điện nhỏ heo hắt được đặt phía trên cao nơi anh và cô đang ngồi. Máy bay bay lướt qua giữa tầng khí quyển bao la, màn đêm thanh vắng tĩnh lặng đến quạnh hiu. Bạn đang đọc truyện tại 77F1.XTGEM.COM, chuyên mục truyện dài kì Chiếc xe đưa đón của tập đoàn gang sắt Ninh Huy đã đến và chờ sẵn tại sân bay Phố Đông Thượng Hải. Khi Kiều Thận Ngôn và Diệp Tri Ngã vừa xuống sân bay đã vội vàng ngồi vào trong xe và đi đến trung tâm điều trị bệnh tim mạch mới được thành lập chưa lâu của bệnh viện Nhân dân Ninh Huy. Trong tòa nhà dưỡng bệnh mới xây và được trang hoàng hiện đại sang trọng này, Kiều Mẫn Hàng đang trong quá trình phát huy tác dụng của thuốc nên ngủ một cách rất say sưa.
Diệp Tri Ngã đứng bên cạnh chiếc giường nơi Kiều Mẫn Hàng đang nằm ngủ và nhìn cô, đôi môi tím tái xanh nhợt và các mạch máu trên cơ thể tím đen xám xịt lại, rồi Diệp Tri Ngã lại nhìn vào bàn tay đặt bên ngoài chiếc gối ôm trên giường, các ngón tay và các đầu móng tay cũng đã bắt đầu chuyển sang màu tím tái rõ rệt rồi. Tâm trạng của DiệpTri Ngã lúc này bỗng trở nên bàng hoàng, sắc màu tái nhợt hiện lên trên cơ thể Kiều Mẫn Hàng đã đến mức độ nghiêm trọng như thế này rồi sao. Bệnh tình của cô lúc này không còn tia hy vọng lạc quan được nữa rồi.
Đỗ Quân chính là bác sỹ chủ đạo điều trị bệnh cho Kiều Mẫn Hàng. Anh bước đến bên giường vỗ vỗ vào vai Diệp Tri Ngã, rồi hai người nhẹ nhàng đi ra khỏi căn phòng Kiều Mẫn Hàng đang ngủ say đó, để dành lạikhông gian riêng cho người nhà bệnh nhân.
Bỏ chiếc khẩu trang chuyên dùng trong bệnh viện ra, Diệp Tri Ngã hít một hơi rất mạnh và nói: “Em ấy mấy hôm trước vẫn trongtrạng thái tốt lắm mà anh, tại sao đột nhiên tình trạng lại xấu hẳn đi như thế này cơ chứ?”
Đỗ Quân lắc lắc đầu nói: “Loại bệnh này thì làm sao có khả năng đột nhiên hay không đột nhiên hả em. Tất cả từ trước đến nay đều là do tác dụng phụ của thuốc mà duy trì được thôi, rồi cũng đến một ngày nào đó thuốc cũng bó tay chẳng thể phát huy đượctác dụng gì nữa, khi đó thì cũng là lúc bệnh tình tái phát. Tiểu Diệp ạ, anh em mình nói chuyện chẳng cần phải quanh co dài dòng nữa làm gì. Tốt nhất em nên nói rõ ràng với người nhà bệnh nhân đi, nên chuẩn bị tốt tâm lý ngay từ lúc này, giờ thì sẽ có khả năngxảy ra bất cứ lúc nào rồi đấy”.
Diệp Tri Ngã cúi đầu xuống hít mạnh mũi, rồi nhè nhẹ gật đầu đồng ý: “Em hiểu mà”.
Đỗ Quân do dự một lúc rồi cố gắng kiềm chếbản thân không hỏi thêm một loạt câu hỏi mà anh đã giấu từ lâu trong lòng mình nữa. Anh cười ân cần đưa Diệp Tri Ngã đi vào văn phòng làm việc của mình, rót cho cô một táchtrà, dặn cô yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc. u Dương Dương nghe nói Diệp Tri Ngã đến bệnh viện vội vàng từ trong phòng bệnh nhân chạy đến, nhìn thấy bộ dạng Diệp Tri Ngã giống như đã thao thức suốt cả một đêm dài mất ngủ, cô quay về văn phòng củamình lôi một đống đồ ăn vặt trong ngăn kéo ra và đem đến cho Diệp Tri Ngã: “Đây này, bánh quy hình ngón tay, em vừa mới mua thôi đấy”.
Diệp Tri Ngã cười gượng gạo và nói: “Ôi tốt quá rồi, chị đang đói run hết người lên đây này!”. Cô vừa nói vừa gạt tách trà sang một bên, “Em còn cafe nữa không vậy? Trà sữa thì càng tốt, chị không quen uống loại này, đắng quá!”
Cô đồng nghiệp u Dương Dương trợn tròn đôi mắt nhìn rồi lại tất tả chạy về văn phòng cùa mình pha một cốc trà sữa cho Diệp Tri Ngã, sau khi đã dùng thìa khuấy đều liền mang ngay đến cho cô. Anh Đỗ Quân có thểkhống chế được cảm xúc của bản thân nhưng u Dương Dương thì lại không có đượcđức tính nhẫn nại tốt như thế được. Khi cô ngồi bên cạnh Diệp Tri Ngã liền dồn dập hỏi cô ngay lập tức: “Quan hệ giữa chị và anh Kiều Thận Ngôn rốt cuộc là như thế nào vậy hả? Hai người đã đi cùng nhau, ngủ cùng nhau rồi phải không vậy? Chị mau nói cho embiết đi mà!”
Diệp Tri Ngã vừa nhai hạt hồ đào trong miệng vừa cười nói giọng không rõ ràng: “Làm gì có chuyện đó cơ chứ, chỉ là cùng nhau đi nước ngoài chơi hai ngày thôi mà…”
“Ôi mẹ ơi, thế mà chị lại còn bảo là không có chuyện gì là sao chứ. Chị muốn như thế nào mới được gọi là có nữa đây hả?”. u Dương Dương lo lắng lườm nguýt anh Đỗ Quân, “Có nói như thế nào thì cũng là đại thiếu giaKiều Thận Ngôn đã chiếm được người đẹp trong tay mất rồi đấy, đúng là lanh lợi thật, ratay nhanh thật đấy!”
Diệp Tri Ngã cất cao giọng đáp lại cô: “Em bị làm sao thế hả? Thế còn chuyện của em và anh chàng họ Duệ kia cũng chuẩn bị có tin vui rồi đấy phải không nào. ”
“Bọn em đã giải tán lâu rồi. ”
“Hả, cái gì kia chứ?”. Diệp Tri Ngã nuốt gọn đống bánh đang nhai dở dang trong miệng,“Tại sao lại giải tán cơ chứ?”
“Không – hợp – nhau – được – nữa!” u Dương Dương lắc lắc tay, “Thôi không nói về chuyện này nữa đi. Đúng rồi, em có một tin đồn nho nhỏ, chị có muốn nghe không vậy? Liên quan đến Kiều Mẫn Hàng đấy. ”
Diệp Tri Ngã nhíu mày hỏi vặn: “Tin đồn gì thế hả em?”
“Tối hôm qua khi em chuẩn bị tan ca, em đang đi từ đầu phòng bệnh nhân trong bệnh viện này đến thì nhìn thấy ông Kiều Giám An và một cô gái đẹp đứng bên cạnh nhau, cô gái rất đẹp. Em ngài ngại không chúý lắng nghe họ nói gì cả, chỉ là đi lướt qua và tình cờ nghe được vài câu họ nói chuyện với nhau mà thôi, ông Kiều Giám An đã nói những gì với cô gái đẹp đó, em đừng lên trên đó nữa làm gì, Tiểu Mẫn phát bệnh lần này đều là vì chuyện của chúng ta mới ra nông nỗi như vậy đấy… Em nghe không rõ ràng cho lắm, hình như hàm ý nói là do chuyện của hai người đó cho nên Kiều Mẫn Hàng mới phát bệnh thành ra nông nỗi như thế này. Chị thử nói xem có phải là tin đồn hay không hả chị. Cô gái đó là ai vậy? Liệu có phải bà hai chăng? Cô ấy sao lại có thể khiến cho Kiều Mẫn Hàng tức tối đến mức phát bệnh như thế cơ chứ?”
“Họ còn nói gì thêm nữa không em?”
“Những cái khác thì em thật sự nghe không rõ cho lắm, hình như còn nhắc đến bảng danh sách gì đó nữa thì phải. Chị đừng có toàn hỏi em như thế chứ, chị phải nói cho em biết trước đi, người con gái đó là ai vậy?”. Diệp Tri Ngã nhấp một ngụm cafe và cười gượng gạo trả lời câu hỏi của u Dương Dương: “Chị làm sao mà biết được?”
Mọi người đều đang bận rộn làm việc, Diệp Tri Ngã không làm phiền đến thời gian của mọi người nữa. Cô uống xong cafe liền quaytrở lại phòng bệnh của Kiều Mẫn Hàng đangnằm. Khi cô vào thì cũng là lúc Kiều Thận Ngôn vừa bước ra, thần sắc không được tốtcho lắm. Hóa ra Kiều Mẫn Hàng phát bệnh lần này là do chuyện của cô dì Đỗ Vân Vi và ba mình, hóa ra ông Kiều Giám An đã đưa tên của dì này trong bảng danh sách khách mời đến dự, điều này khiến cho Kiều Mẫn Hàng cảm thấy tức giận vô cùng, cô chỉ mới tranh cãi với ba chưa được vài câu liền bị hôn mê bất tỉnh ngã lăn xuống đất và sau đó ngay lập tức được đưa vào bệnh viện chữa trị.
Kiều Thận Ngôn ngồi trên ghế đặt dọc hành lang trong bệnh viện, lặng lẽ thở dài: “Con bé Tiểu Mẫn này… đúng là ương bướng quá!”
“Tiểu Mẫn vì sao lại có thái độ khó chịu với dìcủa anh như vậy hả anh? Em thấy tính cách của cô ấy tốt mà, anh chẳng phải đã kể rằngcô ấy đã chăm sóc cho hai anh em nhà anh bao nhiêu năm rồi sao. ”
Sắc mặt của Kiều Thận Ngôn bỗng dưng nghiêm nghị lại và trả lời: “Tiểu Mẫn biết là mẹcủa anh đã vì mình mà phải chết, em ấy không quan tâm đến bất cứ thứ gì trên đời này cả, ngoài một điều là không ai có thể thay thế vị trí người mẹ trong ngôi nhà của bọn anh mà thôi. ”
Diệp Tri Ngã thở dài: “Đã thế còn làm bảng danh sách làm gì nữa cơ chứ? Không biết là em ấy không thể bị tức giận không thể bị kích động như thế này hay sao chứ?”
Kiều Thận Ngôn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Diệp Tri Ngã, sắc mặt bỗng nhiên tỏ vẻ kỳ quái bất thường: “Là bảng danh sách liệt kê khách mời đến tham dự hôn lễ, ba anh chỉ hy vọng là tranh thủ cơ hội tốt này để hàn gắn quan hệ của hai dì cháu lại gần hơn mộtchút thôi mà. ”
Diệp Tri Ngã tỏ ra ngờ vực bị Kiều Thận Ngônchặn ngang suy nghĩ lại: “Hôn lễ sao? Hôn lễ… hôn lễ gì vậy?”
“Thì là hôn lễ sắp diễn ra của Tiểu Mẫn mà. Em ấy với Phí Văn Kiệt đã dự định kết hôn vớinhau rồi. ”
Diệp Tri Ngã lặng người, rồi lập tức đứng thẳng người lên. Cô vẫn không thể giấu nổi cảm xúc ngạc nhiên đến bất ngờ của bản thân trước sự việc vừa được nghe này, rồi ngay sau đó tiếng bước chân chạy vội vã ở ngoài hành lang vang lên tới tấp. Cô quay đầu