“Chị đúng là bó tay mất rồi em ạ, em xem chịchứ, tuổi còn thanh xuân phơi phới còn chưalấy chồng nữa cơ mà, thế mà khi nói ra những điều này thì các bà các cô ngược lại vô cùng thẹn thùng xấu hổ, thật là không biết nên nói thế nào em ạ!”. Diệp Tri Ngã than thở với u Dương Dương, “Em không biết đấy thôi, lần vừa rồi chị có khám cho một chị phụ nữ, thế mà cô ấy lại nói rằng cô ấy không biết sử dụng bao cao su, mà cô ấy á, đã có đến hai đứa con rồi em ạ, ấy thế mà lại nói với chị rằng cô ấy không biết dùng cơ chứ!”
u Dương Dương cười phá lên nói: “Thế chị không biết làm mẫu luôn cho cô ấy nhìn là học theo hay sao!”
“Cái con bé này hay thật đó!”, Diệp Tri Ngã cũng vang lên cười theo. Hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, rồi chuyển đếnđề tài mùa hè chuẩn bị tới nên sắm sửa kem chống nắng bảo vệ làn da rồi làm đẹp như thế nào, nói liên hội một tràng dài khắp lượt chủ đề, rồi cuối cùng Diệp Tri Ngã cũng nhắc tới chuỵên liên quan đến Kiều Mẫn Hàng.
u Dương Dương do dự một hồi mới trả lời cô: “Anh Đỗ Quân không nói gì với chị sao?”
Diệp Tri Ngã bất ngờ lo lắng sốt ruột, giọng như nghẹn vào trong cổ họng: “Kiểu Mẫn Hàng xảy ra chuyện gì rồi hả em?”
“Suy tim và đã phát triển đến giai đoạn lan rộng ra khắp các cơ quan khác trong toàn cơthể nữa rồi, giờ lại chuyển sang ICU mất rồi”.
Trái tim Diệp Tri Ngã như vừa nhảy khỏi lồng ngực rồi lại được lắp chặt ngay vào. Đối với Kiều Mẫn Hàng mà nói, cô hiện giờ đã được đưa vào phòng cấp cứu điều trị đặt biệt, tim bị suy yếu kiệt quệ thuộc vào giai đoạn cuối cùng không thể còn cách nào tiến hành làm phẫu thuật hay điều trị được nữa rồi, và điềunày cũng đồng nghĩa với việc sinh mệnh lúc này chỉ còn đếm ngược lại với thời gian mà thôi.
“Kiều Mẫn Hàng được chuyển vào trong đó từ khi nào vậy hả em?”
“Đã được một tuần rồi chị à”.
Diệp Tri Ngã dùng sức cắn thật mạnh vào môimình, ngập ngừng xúc động một hồi rất lâu không thốt thêm được một lời nào nữa. u Dương Dương cũng cảm nhận được tâm trạng của cô lúc này, chỉ còn cách là an ủi cô vài câu mà lực bất tòng tâm. Diệp Tri Ngã cầm chặt chiếc di động đã tắt đi từ lúc nào trong tay, rồi đưa tay lên xoa vào hai bên thái dương. Cô rất muốn tới thăm Kiều Mẫn Hàng, nhưng thật sự không biết nên đối diệnvới Kiều Mẫn Hàng như thế nào đây, và còn cả Kiều Thận Ngôn nữa chứ. Cô có thể cảm nhận được tâm trạng của những người tronggia đình họ Kiều trong giây phút này như thế nào, sẽ khổ sở và đau đớn như thế nào. Nếu lúc này đây cô mà xuất hiện trước mặt họ, chính cô sẽ làm cho họ càng cảm thấy đau đớn và chán chường hơn…
Cánh cửa nhà trọ nơi Diệp Tri Ngã sống tại đây vang lên tiếng gõ cữa, cô đi đến mở cửa ra, người tìm cô là bác sỹ họ Triệu, “Có phải đã có bệnh nhân cần tiến hành cấp cứu ngay phải không ạ? Em sẽ đến luôn đây ạ…”.
“Không phải đâu, mà là có người đến tìm em, bác sỹ Diệp ạ”.
“Tìm em sao ạ? Ai vậy ạ?”. Diệp Tri Ngã đi ra khỏi căn phòng, dừng trên ban công của tầnghai ngó nhìn xuống phía dưới. Dưới nền đất xi măng của khu phòng trọ nơi này có bóng dáng cao lớn của một người đàn ông, mà lại chính là Kiều Thận Ngôn sau bao tháng dài cô không được gặp rồi. Anh mặc chiếc áo phông màu trắng, trong ánh sáng hắt hiu củađèn điện chiều vào khiến cho thân hình của anh càng hiện lên to lớn hơn. Khi Kiều Thận Ngôn đang ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tri Ngã, ánh mắt của anh nhìn cô cũng giống hệt như ánh trăng trên bầu trời kia không hề có đến một chút độ ấm nào cả.
Diệp Tri Ngã bước xuống dưới tòa nhà, mỉm cười với Kiều Thận Ngôn với vẻ đầy ngượng ngùng bối rối: “Sao lại… là anh à…”.
Kiều Thận Ngôn nhìn vào mái tóc ngắn của Diệp Tri Ngã phải đến một lâu rồi mới cất giọng lên nói: “Tiểu Mẫn muốn được gặp em”.
Diệp Tri Ngã nhăn mày lên hỏi đầy vẻ bất ngờ: “Muốn gặp em?”
“Em có thể xin phép nghỉ được không? Ngày mai anh sẽ cho người đưa em quay lại đây thôi, chỉ cần xin nghỉ phép một ngày mà thôi”.
“Đương nhiên là…” Diệp Tri Ngã gật đầu đồng ý, “Em đi đến chỗ đồng nghiệp để nói một lời đã, anh đợi em một chút nhé”.
Diệp Tri Ngã tìm bác sỹ Lý nói qua vài lời, rồi gọi điện đến cho trưởng phòng y tế của thị trấn nơi cô nhận công tác tại đây thông báo. Sau đó cô thay trang phục, cầm túi xách rồi vội vội vàng vàng bước vào trong xe của KiềuThận Ngôn, cùng anh quay trở về Ninh Thành.
Mùi thuốc lá phảng phất trong xe và cả mùi cơ thể của anh nữa, rồi cả âm nhạc quen thuộc mà cô vẫn thường nghe. Trên con đường cao tốc dài tít tắp vô cùng yên lặng vàtĩnh vắng không người qua lại, Diệp Tri Ngã như có cảm giác đang lạc vào trong giấc mơ. Cô lặng lẽ ngồi yên trên chiếc ghế bên cạnh ghế lái chính, cố gắng khống chế ánh mắt của bản thân, cố gắng không nhìn sang phía bên Kiều Thận Ngôn đang ngồi, cố gắng chỉ đưa mắt nhìn thẳng về phía trước mà thôi.
Album âm nhạc trong xe của Kiều Thận Ngôn có thể đặt một lúc sáu chiếc đĩa nhạc, mỗi lần phát xong bài hát trong một chiếc đĩa thìsẽ được tự động phát tiếp sang những đĩa còn lại. Trong tiếng nhạc vang lên không ngừng ấy, Diệp Tri Ngã và Kiều Thận Ngôn chẳng hề nói với nhau đến nửa lời. Diệp Tri Ngã giấu hết những băn khoăn trằn trọc trong lòng, không nói với anh bất cứ một câunào. Kiều Mẫn Hàng muốn được gặp cô, chẳng lẽ là bởi vì cô sắp chuẩn bị… Thế nhưng tại sao Kiều Mẫn Hàng lại muốn gặp cô cơ chứ? Có phải là vì khi đã lâm vào những giây phút cuối cùng được tồn tại trên cõi đời này, nên cô ấy muốn một lần cuối cùng trút hết nỗi tức giận, những phiền muộn và bất mãn ra để cho lòng được thanh thản hơn, nhẹ nhàng hơn? Cô ấy muốn tóm lấy Diệp Tri Ngã để trách móc một lần cuối cùng phải không?
Nếu như đến Kiều Thận Ngôn cũng vẫn còn hiểu lầm Diệp Tri Ngã, thế thì có thêm một hay nhiều Kiều Mẫn Hàng nữa thì cũng có làm sao đâu chứ. Chấy cắn nhiều rồi nên chẳng còn biết ngứa, nợ nần nhiều rồi nên chẳng còn biết u sầu, không phải người ta vẫn thường nói ra như thế hay sao chứ? DiệpTri Ngã giấu nụ cười đau khổ gượng gạo vào trong lòng, nhìn ra phía bên ngoài kia, xe cứ thế đi lướt qua từng mốc đánh dấu làn đường, khoảng cách từ xe về Ninh Thành mỗilúc một giảm ngắn lại. Nếu như khoảng cách đến được với hạnh phúc cũng có thể tính toán được như vậy thì sẽ tốt biết nhường nào. Một trăm kilomet, rồi hai trăm kilomet, có cách xa hơn nữa thì cũng chẳng làm sao cả, chỉ cần có một mục đích để có thể phấn đấu hướng tới thì sẽ tốt biết bao. Thế nhưng sinh mệnh của mỗi một con người lại giống như một nơi hoang vu xa xăm đầy trắc trở vậy. Bốn phương tám hướng, mênh mông vô ngần biết đi đến đâu để tìm cho thấy, biết đến chốn nào để đạt được mục tiêu đây.
Diệp Tri Ngã và Kiều Thận Ngôn cũng không khác gì hai người lữ hành cô đơn buồn bã trong hành trình đi về nơi hoang dã vô định đó vậy. Mỗi người đều đang mãi miết đi tìm cho mình một chốn gọi là hạnh phúc, để không hề ngờ rằng họ đã từng lướt qua nhau, để rồi cả hai càng đi càng cách xa nhau nhiều hơn, và sau đó thì rơi vào quên lãng…
Chương 20: Phần kết - Sống trong tình yêu của anh
Khi xe về đến thành phố Nam Kinh thì cũng là lúc đồng hồ đã điểm sang sáng sớm ngày hôm sau rồi. Diệp Tri Ngã cứ tưởng rằng anh sẽ dẫn cô tìm một khách sạn nào đó bên đường để nghỉ ngơi, nhưng anh lại lái xe một cách thuần thục lướt băng băng trở về ngôi nhà nơi anh vẫn sống. Xe để trong gara dưới tầng hầm khu chung cư. Diệp Tri Ngã ngồi yên bất động đến vài giây liền rồi mới bước ra khỏi cánh cửa mà Kiều Thận Ngôn đã đứng sẵn bên ngoài mở ra cho cô, thế nhưng cô lại không đi cùng anh về phía có cầu thang máy đi vào trong tòa nhà.
Kiều Thận Ngôn cau mày hỏi: “Làm sao thế?”
Diệp Tri Ngã mỉm cười nói với anh: “Là, là, em không đi lên trên đó vậy, sáng ngày mai đến giờ được vào thăm bệnh nhân rồi thì em sẽ trực tiếp đến bệnh viện thăm Tiều Mẫn luôn anh ạ”.
Kiều Thận Ngôn càng nhướn mày lên cao hơn, nhăn nhó hơn. Rồi Diệp Tri Ngã mĩm cười vẫy tay chào anh bước đi, tay cầm túi xách hướng về phía lối vào trong gara để xe.Những nơi chuyên dành để xe như thế này thường hoang vắng đến ghê rợn, những tiếng bước chân những tiếng ma trêu quỷ hờn lúc nào cũng văng vẳng vang lên như muốn trêu ngươi con người. Đằng sau bóng dáng cô cũng chẳng hề vang lên một tiếng ngăn cản của Kiều Thận Ngôn. Diệp Tri Ngã càng đi về xa càng trở nên thất vọng, chỉ cònbiết tự cười và mỉm cười với chính bản thân mình, lấy hết sức bước đi thật nhanh hơn nữa.
“Diệp Tri Ngã!”
Thế nhưng cuối cùng thì anh cũng đã cất lời gọi. Diệp Tri Ngã liền dừng ngay bước chân lại, quay đầu mỉm cười thật nhẹ nhàng thật hiền dịu với anh, rồi lại quay người bước tiếp, cố gắng lấy hết bình tĩnh để có thể vượtra thật xa tầm mắt của anh. Phía trước có hai chiếc xe xếp hàng lần lượt chuẩn bị vào trong gara. m thanh chiếc xe ô tô đang lái vang lên truyền ra ngoài khiến cho âm thanh vang vọng to hơn gấp nhiều hơn, làm cho đôitai của Diệp Tri Ngã cảm thấy thật khó chịu, nhức nhối vì ầm ĩ. Cô hướng về một bên để nhường cho xe chạy, đi sát mép lối thông vào bên trong, đợi cho đến khi xe tiếp tục chạy rồi, âm thanh càng xa càng vọng nhỏ hơn rồi thì mới phát hiện ra Kiều Thận Ngôn đã đuổi kịp ngay sát bên cạnh cô. Tay anh nắm chặt tay của cô: “Em muốn đi đâu hả?”
Diệp Tri Ngã nhìn thẳng vào trong đôi mắt của anh, rút bàn tay của mình ra khỏi bàn taycủa anh và nói nhẹ nhàng: “Ngày mai em sẽ đến bệnh viện mà, anh cứ yên tâm nhé”.
Khuôn mặt Kiều Thận Ngôn đã không giấu nổi vẻ giận dữ. Anh nghiến chặt hai hàm răngvào nhau, “Em cũng yên tâm đi, anh sẽ khônglàm gì em đâu mà sợ”.
Diệp Tri Ngã nhún hai vai lên rồi cười một cách vô cùng thản nhiên: “Dù anh có làm gì em đi chăng nữa thì em cũng không bị thiệt thòi gì cả đâu, hi hi hi, em chỉ nói đùa thôi. Em thực sự không lên trên đó đâu. Em sẽ đếnlàm phiền u Dương Dương một chút vậy. Nhàcô ấy ở cũng nằm rất gần chỗ này, cũng rất tiện vì em có thể đi dạo trong đêm khuya thanh vắng như thế này để được tha hồ ngắm cảnh, ngồi xe suốt rồi em cũng muốn vận động co giãn chân tay một chút mà anh”.
“Diệp Tri Ngã!”
Cô ngẩng đầu lên để cho anh có thể nhìn thấymặt cô thật rõ ràng, thật rõ ràng, để anh có thể nhìn thấy thái độ bình tĩnh và nụ cười hiền hòa nhưng ánh mắt thì lại chẳng hề được tĩnh lặng một chút nào của cô. Điều màcô có thể làm trong lúc này chỉ được có thế mà thôi. Vẻ ngoài khuôn mặt cô có thể chủ động khống chế được, nhưng sự nổi sóng trong lòng thì thật là khó khống chế, khó mà có thể giữ được bình tĩnh. Cho nên cô cần phải cách anh xa một chút, để nếu như không làm như thế thì đến vẻ ngoài khuôn mặt của cô cũng sẽ khó mà duy trì được trong thời gian lâu như vậy.
“Tạm biệt anh Kiều Thận Ngôn”. Lần rời xa anh gần nhất đó đến một lời từ biệt cô cũng chằng có. Lời chào của buổi đêm hôm nay đây ít nhiều cũng có thể bù đắp được phần nào sự tiếc nuối của ngày cô đã bỏ anh ra đi ấy. Diệp Tri Ngã nhìn anh và gật nhẹ đầu, quàng túi xách lên vai rồi chầm chậm bước đi. Cô bước ra khỏi gara để xe đó và không dừng thêm một lần nào nữa cả. Khi biết anh không còn nhìn thấy cô đựơc nữa, tâm trạng của Diệp Tri Ngã bỗng trở nên nhẹ nhõm hơnrất nhiều, bước chân cũng chậm lại hơn hẳn. Cô bước thật chậm thật chậm, ngẩng cao đầulên. Ánh đèn điện trong đêm của thành phố Nam Kinh nà