Kiều Thận Ngôn cười trừ nói lại: “Bá đạo bây giờ dường như là một lời tốt, ý em là đang khen anh đó sao?”
Diệp Tri Ngã vừa cười vừa đẩy quyển sách vào trong tay anh nói: “Anh tiếp tục xem sách của anh đi, xem để thấy còn có thêm lý do nào nữa để lại khuyên người anh em của anh nhanh chóng là thủ tục ly hôn cho xong”.
Kiều Thận Ngôn đỡ lấy quyển sách và vứt xuống một bên: “Lý do ly hôn thì dù trước kiahay bây giờ cũng chỉ đều có một lý do duy nhất mà thôi, không cần thiết phải tìm thêm nữa làm gì”.
“Đó là lý do gì vậy anh?”
“Anh đã từng nói với người anh em của anh rằng, nếu không còn thích cô ấy nữa thì hãy mở đường cho cô ấy đi đi. Nếu trong tim anhcòn có cô ấy, thì dù có dùng cách nào đi chăng nữa cũng phải khiến cô ấy ở lại bằng được, chỉ khi cô ấy ở bên cạnh anh thì mới có thể gọi là của anh được. Cầu toàn, hy sinh, đau khổ, đó đều là do anh tự làm tự chịu, không đáng để người khác cảm thấy đồng cảm với anh, không đáng để thương hại anh mà là coi thường anh mới đúng”.
Diệp Tri Ngã thất vọng trả lời: “Lập luận vô lý của anh đúng thật là vô lý đến không thể tưởng tượng được!”
“Đây không phải là lập luận vô lý mà là triết lýsống của anh”. Kiều Thận Ngôn giọng trầm ngâm thốt lên với cô, “Những thứ anh yêu thích thì đều phải thuộc về anh”.
Diệp Tri Ngã chớp chớp hai hàng mi, như nhận thức được điều gì tiếp theo đó nên côliền quay mặt ra khung cửa ngoài bầu trời kia, chuyển ngay chủ đề nhạy cảm này. Nhưng bàn tay cô bị bàn tay nóng ấm êm ái của Kiều Thận Ngôn nắm chặt lại. Những ngón tay anh đan xen vào từng ngón tay của cô khiến cho cô không còn cách nào gỡra được, anh ngoan cố kiên định nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Từ trước đến nay, triết lý sống này của anh chỉ bị lay động duy nhất một lần thôi, thế nhưng đến lúc này đây anh quyết định quay trở lại chính là anh, anh không thể dễ dàng bị em làm cho thay đổi như thế nữa đâu”.
Diệp Tri Ngã cao giọng phản biện lại câu nói của anh: “Kiều tiên sinh ạ, anh có cảm thấy đời sống tinh thần của anh không được lànhmạnh cho lắm không vậy? Anh có những triết lý sống như thế nào không ai ép anh cả, thế nhưng anh cũng phải suy ngẫm đến cảm giác của người khác một chút nữa chứ!”
“Anh không biết suy ngẫm đến cảm giác của người khác như thế nào cả, cũng không để cho người khác có quyền tự lựa chọn được.Anh chỉ biết rằng việc gì anh đã nhắm chuẩn rồi thì phải làm cho bằng được mới thôi. Bởi vì không ai có thể tiên đoán được một giây một phút sau việc gì sẽ xảy ra tiếp theo. Có những lúc chỉ cần sao nhãng một chút xíu thôi là có thể có những cơ hội vĩnh viễn cả đời này cũng không thể nào nắm bắtkịp thời nữa, đến lúc đó rồi có hối hận cũng chẳng còn tác dụng gì nữa đâu. ”
Hãng hàng không Nga đến Moscow với chuyến bay đầu tiên trong ngày, hạng VIP có phòng riêng đặc biệt thiết kế phong cáchchỗ ngồi như một nửa gian phòng nhỏ, ngồi trong vị trí này sẽ không nhìn thấy những người khác đang ngồi, kể cả các tiếp viên hàng không đi đi lại lại. m thanh phát ra của động cơ máy bay và tiếng âm nhạc du dương ở phía đầu buồng máy được tách biệt hẳn với những tiếng xì xào to nhỏ khác. Vị trí này giống như một không gian riêng chỉđể dành cho hai người vậy. Thế nên ánh mắt nhìn đắm đuối của Kiều Thận Ngôn khiến choDiệp Tri Ngã đầy vẻ bối rối thẹn thùng, giống như cảm giác cô đang đứng giữa một chốn hoang vắng cô đơn và không có sự trợ giúpcủa bất cứ một ai đó vậy. Cô cười nhẹ, giọng thỏ thẻ như đang thì thầm với anh: “Kiều tiên sinh, anh ép buộc người ta thành thói quen mất rồi, nhưng những điều anh coi là nên đó đều chỉ chứng minh rằng bản chấtcủa anh vô cùng hiếu thắng, sỹ diện. Anh không thể biết được điều gì gọi là thực sự hối hận cả đâu”.
Kiều Thận Ngôn nhếch môi lên cãi lại: “Thế còn em thì sao nào, em thì biết thế nào là thật sự hối hận hay sao chứ?”
Diệp Tri Ngã cười không thành tiếng: “Em…”
Bàn tay anh càng nắm chặt vào bàn tay củacô hơn, khiến cho toàn cơ thể cô như có luồng điện chạy lướt qua, chân tay như đang run lên như đang nhảy múa, hai hàng lông mày vừa cong lên tạo thành những nếpnhỏ nhăn nhúm lại: “Bệnh của Tiểu Mẫn đã từng có cơ hội chữa trị được. Khi đó nó chỉ mới sáu tuổi thôi, vẫn còn thuộc độ tuổi chữabệnh tốt nhất. Công việc làm ăn của ba mẹ anh lúc đó đang được gọi là bắt đầu khởi nghiệp, thua lỗ rất nặng, lại còn vô số những khoảng nợ chẳng biết bao giờ mới có cơ hộihoàn trả hết được. Đến cuối năm đó thật không dễ dàng gì khi tích lũy được một số tiền nho nhỏ, bảo anh quay về thành phố Nam Kinh để nộp cho bệnh viện, vẫn còn mộtsố khoản nợ của bệnh viện lúc đó, rồi sau đó tiếp tục nộp thêm phần tiền còn thiếu nợ thêm nữa. Thời kỳ đó vẫn chưa thịnh hành trả tiền qua thẻ tín dụng, anh đã cầm bốn trăm ngàn tệ trong người để rồi trên đường cao tốc đi về đã bị tên trộm lưu manh móc hết sạch”.
“Á?”, Diệp Tri Ngã không ngờ lại được nghe những lời như vậy.
Kiều Thận Ngôn buồn bã bất lực cười gượnggạo: “Vấn đề khám bệnh của Tiểu Mẫn không thể kéo dài lâu được. Ba mẹ anh đã cố sống cố chết vay tiếp một số tiền nợ nữa, không đến một vạn tệ thì phải, mẹ anh đã cầm số tiền đó tự tay lái xe đến Thượng Hải đưa cho. Tâm trạng của mẹ lúc đó lo lắng vô cùng, trời thì lại mưa to nên rất trơn, mẹ vất vả chạy ngược chạy xuôi đã bao ngày liền rồi, mà chiếc xe mẹ lái thì chỉ là một chiếc xe cà tàng cũ kỹ, rất không chắc chắn, thế là trên đường quay trở về thì bị tai nạn, đâm vào một chiếc xe tải to, và ngay lúc đó mẹ đã…”
Diệp Tri Ngã sợ hãi lạnh tím cả người, cô nắm tay anh thật chặt, “Kiều Thận Ngôn…”
“Và rồi sau đó lại kéo dài đến tận hai năm nữa, mãi cho đến khi nhà anh đủ khả năng để chi trả cho ca chữa trị đó rồi, thì bệnh tim của Tiểu Mẫn đã phát triển nhanh đến mức không còn có thể tiến hành phẫu thuật đượcnữa. Anh lúc nào cũng nghĩ rằng, nếu như lúc đó anh cẩn thận hơn một chút, nếu như lúc đó anh không làm mất tiền, thì tất cả những điều đã xảy ra sau đó sẽ không có khả năng biến thành sự thực. Khi đó mẹ anh vẫn còn trên cõi đời này, rồi bệnh tình của Tiểu Mẫn cũng sẽ có thể chữa trị được… Anh không biết điều này có được coi là hối hận hay không nữa”.
Diệp Tri Ngã cúi xuống thật thấp: “Em xin lỗi, em không biết là anh…”
Kiều Thận Ngôn chỉ cười mà không nói thêm một lời nào nữa, nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt đan xen từng ngón vào nhau, bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ nhấc bổng Diệp Tri Ngã từ vị trí cô đang ngồilên trên đùi của anh. Diệp Tri Ngã đẩy cơ thể mình ra khỏi bờ ngực đang ép sát cơ thể cô của anh: “Kiều Thận Ngôn”.
Anh ôm chặt lấy eo của cô, hai mắt nhắm nghiền lại, ngả đầu lên hai bờ vai cô: “Anh rất buồn…”
Diệp Tri Ngã cúi đầu thấp xuống, hai má cô chạm vào mái tóc vừa ngắn vừa cứng của anh, một người đàn ông trước nay luôn tỏ ra ương ngạnh không bao giờ biết nhận sai vềmình bỗng nhiên lại có thể yếu đuối đến mức khiến cho người ta giật mình như thế. Diệp TriNgã khó xử không biết nên làm thế nào để có thể thoát ra khỏi lòng anh được, nên đành để như vậy, hai người nhẹ nhàng ôm chặt lấy nhau một hồi rất lâu. Cơ thể cô lúc đầu còn thoáng khó chịu ngại ngùng, sau đóchuyển sang một thứ cảm giác thoải mái rồi êm ái ấm áp, thứ cảm giác như kéo dài ra đếnmênh mang bất tận. Chỉ có phía cổ là bị hơi thở của anh phả vào, hơi ngứa ngáy. Cô muốn gãi nhưng lại sợ làm động đến anh, nênchỉ biết gắng gượng, co mình lại, rồi chuyển động cơ thể, rồi lại nhẹ nhàng ngồi yên. Khi cúi xuống bất chợt cô nhìn thấy nụ cười hiệnlên trên khóe miệng của anh.
“Được đấy! Anh…”, cô la lên rồi đẩy người anh ra định bật dậy nhưng bị Kiều Thận Ngôn ôm chặt lại, khiến mái tóc của cô càng bị ép chặt xuống bờ ngực của anh, giọng trầm tư nhỏ nhẹ của anh áp vào vai cô, vừa như vui cười vừa như thoáng nét mệt mỏi rã rời: “Anh thật sự thấy khó chịu… Ôm em như thế này sẽ thoải mái lên rất nhiều… Để cho anh được ôm em thêm một chút nữa đi nhé…”
Diệp Tri Ngã bần thần cả người, cô nhè nhẹ nuốt nước bọt vào trong họng, rồi một lúc sau mới nhấc được tay phải lên, đặt lên trên bờ vai của anh.
Người tiếp viên hàng không đi đến để rót thêm cafe cho khách hàng nhìn thấy một đôi thanh niên đang ôm chặt lấy nhau trên ghế, khẽ cười rồi đi ra ngoài, dành lại không gian riêng tư ấm áp ngắn ngủi trên chuyến bay cho hai người ấy.
Chuyến bay hạ cánh tại sân bay quốc tế Moscow Sheremetyevo, đi cùng trên chuyến bay này có không ít khách du lịch là người trong nước. Nga miễn thị thực cho các nhómđi theo tour du lịch từ Trung Quốc đến đây, Kiều Thận Ngôn và Diệp Tri Ngã cũng nằm trong nhóm du lịch tham gia trong chuyến bay này, cho nên mới có thể đến Moscow ngay phút chốc như thế. Thế nhưng sau khi xuống sân bay và làm thủ tục xong xuôi thì hai người lại tách ra khỏi tour du lịch đó tự do đi chơi, ngồi vào chiếc xe đã được chuẩnbị sẵn đi thẳng đến khách sạn đã được đặt từ trước đó.
Diệp Tri Ngã không muốn đi bất cứ đâu cả, trong lòng cô chỉ có một lòng muốn đến ngay nhà hát kịch lớn của Moscow mà thôi. Trước khi xuất phát bay đến đây, cô đã đặt biệt mua sẵn một tấm vé một chiều quay về Trung Quốc, và còn cầm theo hai chiếc thẻ SD có dung lượng lớn nhất mua ở cửa hàng, còn có cả chiếc máy chụp ảnh cô mua từ năm trước. Tất cả các đồ vật này đều nằm trong trạng thái tốt nhất đến mức có thể, để có thể sẵn sàng ghi chép lại tất cả quá trình cô đang và sẽ du lịch tại nơi đây.
Khách sạn nơi Kiều Thận Ngôn và Diệp Tri Ngã đặt cách nhà hát kịch không xa lắm, cũng đều nằm trong trung tâm Moscow, là một khu kiến trúc cổ với hơn hai trăm năm lịchsử, từ ngoài vào trong đều mang đậm dấu ấn của thời Nga hoàng xa xưa. Khi Kiều Thận Ngôn đi làm thủ tục nghỉ trong khách sạn, Diệp Tri Ngã đứng giữa phòng tiếp khách rộng lớn ngó nghiêng quan sát tứ phía. Cô nhìn lên chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ được làm bằng thủy tinh trong suốt đặt dưới trần nhà, chiếu rọi thứ ánh sáng rực rỡ xuống nền đá cẩm thạch, và còn cả hành lang dẫn lên tầng hai vừa rộng lớn vừa trang hoàng vô cùng sang trọng, một đội ngũ nhân viên mặc đồng phục đẹp đẽ thái độ lịch sự hòa nhã đứng ngay bên cạnh, tất cả những cảnh vật này khiến cô ngỡ ngàng trầm trồ thán phục, cảm giác cô lúc này giốngnhư lạc vào trong cõi mộng mơ thần tiên vậy.Khi còn rất bé cô đã được đọc tác phầm Chiến tranh và hòa bình của Liên Xô cũ, viết năm 1968. Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như in khung cảnh nàng Natasha mặc chiếc váy trắng quyến rũ khiêu vũ trong cung điện nguy nga tráng lệ, và đương nhiên càng không thể quên hình ảnh anh chàng Tikhonoc đẹp trai tuấn tú hấp dẫn đến mê hồn. Diệp Tri Ngã đã đọc từ đầu đến cuối đầyđủ tác phẩm dài vô cùng này, tất nhiên là vì quá dài khiến cho cô cảm thấy rất mệt mỏi, từsự miệt mài đọc chăm chỉ này đến sự mệt mỏi vì quá chú tâm suýt nữa lấy đi một nửa tính mạng của cô cũng nên.
Thế nhưng lúc này đây khi cô đang đứng trong phòng lễ tân rộng lớn của khách sạn này, cô lại có cảm giác xúc động như muốn đọc lại thêm một lần nữa tác phẩm đó, trở về giống như hồi ức khi xưa, cái ngày xưa cô đãtừng bồi hồi da diết khi cầm tác phẩm đó trên tay. Hơn một hai trăm năm trước, nhất định cũng có một anh chàng đẹp trai mặc đồng phục quân sự của Nga tuyệt đẹp như thế, chiếc cổ dài bị cổ áo nẹp cứng bên ngoài hiện lên vẻ đẹp sang trọng đầy tự hào, đeo huy ch