Lương Tuyết gọi điện đến giả bộ là bồ của Văn Bác là vì muốn để họ cãi nhau đến mức người sống kẻ chết, sau đó mau chóng ly hôn. Cô thấy Văn Bác bị vợ quản lý đến mức đó thì tức giận thay cho anh. Cô nghĩ, cứ thẳng thừng chia rẽ hai người bọn họ cho xong. Tưởng rằng họ chuẩn bị ly hôn là đã thành công rồi, nào ngờ họ lại gặp cướp, đúng là khiến cho công lao của Lương Tuyết đổ xuống sông xuống bể. Phải hiểu là để thăm dò tình hình mâu thuẫn giữa hai vợ chồng Văn Bác và Y Đồng, cô đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức. Theo dõi, thám thính, nhìn trộm…thậm chí cô còn đứng rình dưới nhà Văn Bác mấy tiếng đồng hồ chỉ để xem bọn họ có phải vẫn đang cãi nhau hay không. Chuyện này vẫn chưa là gì, cô còn thường xuyên đến văn phòng kiểm tra xem có phải anh đang ở đó không? Nếu Văn Bác đang ở văn phòng, điều đó chứng tỏ anh mới cãi nhau với vợ, cô sẽ nhân cơ hội gọi điện cho Y Đồng, mạo nhận là kẻ thứ ba. Cô đã vất vả biết mấy!
Sau khi Lương Tuyết đi, Y Đồng nổi cáu với chồng. Cô cảm thất khó chịu trong lòng. Văn Bác cũng chẳng đoái hoài đến cô. Hiện giờ, việc quan trọng nhất của anh là yên tâm dưỡng thương.
Sau khi Văn Bác nhập viện, anh nói với Y Đồng, khi nào thì đi giải quyết thủ tục ly hôn. Thật không ngờ, cô lại phản đối chuyện đó. Anh cảm thấy ngạc nhiên, rõ ràng cô đã đồng ý sẽ ly hôn rồi cơ mà? Y Đồng bảo, chuyện ly hôn cứ để sau hãy nói. Cứ như vậy, chuyện ly hôn bị gác lại.
Văn Bác bình tĩnh lại, lòng nhủ thầm thế cũng tốt, đôi bên cũng nói chuyện rõ ràng với nhau để hiểu nhau hơn, dù sao thì ly hôn cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì. Nếu ly hôn thật, anh cũng khó mà qua được cửa ải của bố mẹ. Mà nếu bố mẹ anh có mệnh hệ gì, hậu quả thật khôn lường.
Nhập viện hai tuần, Văn Bác đã khỏe hơn nhiều, có thể đi lại được bình thường nên bác sĩ đồng ý cho anh ra viện. Sau khi xuất viện, Y Đồng đưa ra đề nghị về nhà mẹ thăm cả nhà, Văn Bác liền đồng ý.
Lúc họ về đến nhà, mẹ Y Đồng vừa làm cơm vừa nói với cô: “Y Đồng à, các con về đây ở đi, bảo Văn Bác trả lại căn nhà ấy đi, hàng ngày thiếu con, mẹ ăn cơm chẳng thấy ngon. Nhà người ta đều đông đủ, sum vầy, nhà mình cứ lạnh tanh, mẹ thấy hụt hẫng lắm!”
- Vâng, để con bảo anh ấy mai dọn về ở, chúng con sẽ ngày ngày ở bên mẹ!
- Thế thì tốt! Vậy mẹ yên tâm rồi! Nếu các con về nhà ở, trong nhà có thêm người đàn ông, bố mẹ sẽ được thảnh thơi hơn.
Ăn cơm xong, Y Đồng cảm thấy mệt nên mẹ cô không cho cô về, Văn Bác muốn về nhà. Y Đồng nói, đã đến đây rồi, ở lại một đêm, ngày mai hãy về. Văn Bác đành phải đồng ý.
Ngày hôm sau về nhà, Y Đồng đòi chồng phải chuyển về ở nhà mẹ đẻ với mình, nói rằng để tiện cho việc chăm sóc cả hai. Văn Bác không đồng ý, anh cảm thấy đàn ông đi ở rể, người ta lại lời ra tiếng vào. Hơn nữa, như vậy chẳng khác nào “chó chui gầm chạn”, sau này anh làm sao ngẩng mặt lên nhìn bạn bè, đồng nghiệp? Chắc chắc là chẳng còn chút thể diện nào! Không chỉ không dám ngẩng đầu lên nhìn họ hàng, bạn bè mà còn không dám ngẩng mặt lên nhìn hàng xóm.
Mặc dù nói giờ khác rồi nhưng tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc mấy nghìn năm nay vẫn thâm canh cố đế, khó mà tránh khỏi chịu tiếng không hay. Người biết thì nghĩ anh thương vợ. Người không biết lại bảo anh ăn bám, sống bám váy vợ. Vì vậy anh quyết không đồng ý.
Y Đồng thấy chồng không đồng ý, liền nói: “Nếu anh không muốn thì hàng ngày về nhà mẹ ăn cơm vậy!”
Văn Bác hậm hực: “Ngày nào cũng về thì mệt lắm!”
- Em muốn ăn cơm mẹ nấu cơ, phải làm thế nào đây?
- Thế thì anh ra ngoài ăn!
- Không được, đồ ăn bên ngoài không ngon!
- Thế thì thôi, muốn về thì em tự về đi!
- Cái gì? Anh không về với em à? – Y Đồng khó chịu nói.
- Em về nhà mẹ đẻ, anh về làm gì? Anh đi làm cũng đủ mệt lắm rồi.
- Hứ, anh không muốn đi với em thì có! Có phải anh định nhân lúc em không ở nhà để hẹn hò với con đàn bà nào khác không hả?
- Em nói bậy bạ gì vậy?
Văn Bác nghe thấy vậy liền tỏ vẻ không vui, hai người lại bắt đầu cãi nhau. Cuối cùng, Y Đồng khóc lóc ăn vạ, Văn Bác chán cảnh này. Đành miễn cưỡng đồng ý.
Văn Bác và Y Đồng về nhà mẹ của cô, giao thông tắc nghẽn, tắc đường cả buổi, vì từ căn hộ mà họ thuê đến công ty của cả hai đều gần, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng về nhà mẹ đi làm thì ít nhất phải mất một tiếng rưỡi.
Khó khăn lắm mới về đến nơi, hai người mệt bở hơi tai. Mẹ Y Đồng vui mừng lắm, chạy ra hỏi: “Y Đồng, con thích ăn gì để mẹ làm?”
- Mẹ à, còn thích ăn cá nấu dưa, còn cả cá xốt. À phải rồi, mẹ cho thêm ít ớt cay vào mẹ nhé!
- Được rồi, mẹ đi làm đây! – Mẹ Y Đồng mỉm cười đi vào bếp.
Văn Bác nghe xong liền toát mồ hôi. Trời ơi, anh là người phương nam, đặc biệt sợ cay, anh chỉ thích ăn những món có vị thanh đạm thôi. Trước đây, ở với Y Đồng, anh thường tự nấu ăn, mặc dù Y Đồng thích món ăn cay nhưng anh có thể làm riêng vài món cho mình. Giờ về nhà mẹ cô ăn cơm, chuyện này đâu do anh quyết định nữa. Văn Bác thầm than vãn.
Một lát sau, bố mẹ và em gái Y Đồng về. Lúc này cơm nước đã xong xuôi. Văn Bác nhìn qua mâm cơm, quả nhiên toàn là những món cay! Gần như tất cả các món ăn đều có ớt.
- Văn Bác, con ăn nhiều vào nhé! – Bố Y Đồng nói.
- Vâng ạ, cảm ơn bố! Bố cũng ăn nhiều vào ạ!
- Anh rể à, món ăn mẹ em làm có ngon không? – Em gái Y Đồng hỏi.
- Ngon lắm, rất ngon! – Văn Bác giả bộ khen.
Anh nhắm mắt nhắm mũi ăn liền mấy miếng, cảm giác nóng bừng trong miệng khiến anh khó chịu. Trong khi đó, cả nhà Y Đồng ăn cơm ngon lành. Chốc lát sau, Văn Bác đã toát mà hôi hột. Anh vội vàng ăn mấy miếng cơm rồi lấy cớ là no rồi, ra ngoài xem thời sự.
Vừa mới xem được một lát, Y Đồng đã gọi anh: “Ông xã ơi, đi rửa bát đi, mọi người ăn xong hết rồi!”
- Được! – Văn Bác đáp.
Thực tình, Văn Bác rất thích xem thời sự nhưng anh chẳng còn cách nào khác, đành phải đi rửa bát. Sauk hi ăn cơm xong, bố Y Đồng vào đọc sách, ba mẹ con đi ra phòng khách xem ti vi.
Văn Bác thu dọn bàn ăn rồi đi vào rửa bát. Bát đũa sao mà lắm thế này! Bừa bộn đến độ gần như chẳng có chỗ nào mà để chân nữa. Trước đây, anh từng nghe nói mẹ vợ anh thích đánh bài lúc rỗi rãi, chắc là vì vậy mà chẳng có thời gian rửa bát, thế nên bát đũa mới tích lắm thế.
Mặc dù không vui nhưng anh vẫn phải làm. Lúc này, từ phòng khách vọng tới tiếng cười vui vẻ của ba mẹ con Y Đồng. Bọn họ đang bàn luận về tình tiết và nhân vật trong một bộ phim truyền hình nào đó.
Văn Bác bận rộn suốt cả buổi tối với đống bát đĩa ngổn ngang. Rửa xong, vừa cầm cốc nước lên chưa kịp uống, chưa kịp thở thì Y Đồng đã gọi: “Ông xã ơi, mau lau sàn nhà đi!”
Chẳng còn cách nào khác, Văn Bác đành phải đi lau nhà. Còn chưa lau xong, mẹ của Y Đồng đã nói: “Văn Bác, tí nữa con đổ rác đi nhé!”
- Dạ.
Văn Bác lau nhà xong lại tất tả dọn rác rồi mang đi đổ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Dọn dẹp xong, anh đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì mẹ vợ lại gọi: “Văn Bác, con xuống gara cọ cho mẹ chiếc xe được không, hôm nay bố mang xe ra ngoài, bẩn ơi là bẩn!”
- Dạ.
Văn Bác đành phải xách xô nước xuống cọ xe. Anh nghĩ, bữa cơm này thật chẳng ra làm sao. Đây đâu phải là đến ăn cơm, rõ ràng là đến làm ô sin thì có. Ô sin làm theo giờ bây giờ lương cũng cao lắm chứ, thế mà mình lại phải làm ô sin miễn phí. Ngẫm nghĩ một hồi, anh lại gạt đi: “Thôi bỏ đi, dù sao cũng chẳng phải làm cho người khác, làm cho nhà vợ mình cơ mà, có sao đâu, chỉ là thương bố mẹ mình.”
Rửa xe xong, Văn Bác lên lầu, định về thì Y Đồng nói: “Ông xã ơi, hôm nay không về có được không? Đã muộn thế này rồi, em mệt lắm!”
- Đúng đấy, Y Đồng nó mệt rồi, tối nay các con đừng về nữa! Sức khỏe của nó không tốt, con phải cho nó nghỉ ngơi nhiều mới được! Thường ngày chớ để nó chịu khổ. À phải rồi, con mau pha nước tắm cho nó đi!
Văn Bác cảm thấy rất ức chế. Anh nghĩ: “Chẳng lẽ chỉ có con gái mẹ mệt hay sao? Cả ngày cô ấy chẳng phải làm gì, thế thì mệt cái gì? Còn mình thì bận hết việc nọ đến việc kia, cái gì cũng đổ lên đầu, hùng hục cứ như trâu ấy, đã chẳng được ăn một bữa cơm ngon lành lại còn bị sai làm cái này, cái kia, mình mới là người phải mệt! Con gái của mẹ là người, còn người khác thì không hả?”
Sau khi Văn Bác pha nước tắm xong, Y Đồng bắt đầu đi tắm, em gái Hoàng Thanh vào phòng lên mạng, mẹ Y Đồng tiếp tục ngồi xem ti vi. Văn Bác không muốn xem những bộ phim ủy mị kia, anh chỉ thích xem thời sự hoặc các chương trình văn hóa, nhưng mẹ vợ anh đã độc chiếm ti vi, anh cũng chẳng còn cách nào khác. Anh cảm thấy rất tẻ nhạt, đành lên ban công hít thở không khí trong lành.
Anh vừa mới lên ban công đã nghe thấy tiếng vợ vọng từ trong nhà tắm: “Ông xã ơi, giúp em giặt quần áo đi!”
Văn Bác vốn định không giặt nhưng lại nghĩ, đang ở nhà Y Đồng, mình cũng không tiện từ chối. Haiz, giặt thì giặt! Nghĩ vậy Văn Bác liền đi giặt quần áo, Y Đồng tắm xong đi ra, mặc váy ngủ rồi nằm trên ghế sô pha xem ti vi và cười nói với mẹ.
Văn Bác giặt quần áo xong, mệt phờ cả người. Anh bắt đầu tắm rửa, định đi ngủ sớm vì mai còn phải đi làm. Đang tắm dở thì có điện thoại. Anh còn chưa kịp đi lấy điện thoại thì đã bị Y Đồng cướp lấy. Y Đồng vừa nghe máy đã nói: “A lô, ai đấy? Muộn thế này rồi còn tìm anh ấy có việc gì? Đồ tiện nhân, không phải mày định quyến rũ chồng tao đấy chứ? Sau này đừng có gọi đến nữa!” Nói rồi cô cúp máy luôn.
- Bà xã à, là ai thế? Em đừng có chửi bới người ta chứ! – Văn Bác nói vọng ra từ trong nhà tắm.
- Là một người đàn bà, cô ta nói là bạn học của anh, em thấy không giống!
- Haiz, sao em không hỏi xem người ta tên gì, gọi đến có việc gì không?
- Em hỏi cô ta dám nói không? Cô ta là ai thế?
- Bạn học mà, còn có thế là ai nữa?
- Anh đừng có giả bộ, các người chắc chắn có gì đó ám muội!
- Bà xã à, em đừng nói bậy, mau đưa điện thoại cho anh xem là ai nào!
Y Đồng ghi lại số điện thoại ban nãy rồi đưa điện thoại cho Văn Bác. Anh mở máy ra xem, là số điện thoại của bạn học Trương Manh. Anh thầm nghĩ, lần này thì xong rồi, anh lại đắc tội với Trương Manh rồi.
- Bà xã à, đây là số của Trương Manh, bạn học đại học với anh.
- Xí, có chúa mới biết các người lén lút làm trò gì sau lưng tôi!
- Này, sao em ăn nói khó nghe thế?
- Muộn thế này rồi cô ta còn gọi điện cho anh làm gì? Còn có thể có chuyện gì khác? Anh bảo tôi nghĩ thế nào được? Chắc chắn các người có điều gì ám muội!
Nghe thấy tiếng cãi nhau, mẹ vợ Văn Bác chạy ra, hỏi: “Y Đồng, sao thế con?”
- Mẹ à, ban nãy có một người đàn bà gọi điện cho Văn Bác, chắc chắn anh ấy đã có bồ ở ngoài rồi! – Y Đồng thản nhiên tố cáo.
- Văn Bác, người đàn bà đó là ai? – Mẹ vợ Văn Bác trợn mắt chất vấn anh.
- Mẹ à, đó chỉ là một người bạn học của con, bọn con hoàn toàn trong sạch. Hơn nữa, người ta đã có bạn trai rồi! – Văn Bác giải thích.
- Nó tên là gì? – Mẹ vợ tiếp tục chất vấn.
- Cô ấy tên Trương Manh.
- Nhà nó ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Làm việc ở đâu?
- Nhà cô ấy ở đường Tân Hải, năm nay hai mươi lăm tuổi, làm việc ở Bách hóa Lạc Hoa.
- Mau đưa số điện thoại bàn, địa chỉ nhà riêng và địa chỉ nơi làm việc của nó cho mẹ!