Ngày thứ ba sau khi chuyển về nhà mới, Y Đồng mới về nhà, mặt chẳng chút biểu cảm. Cô ta lạnh lùng nhìn sàn nhà, xem phòng bếp rồi bĩu môi:
- Cái sàn nhà này màu nhìn quê quá, giờ ai còn dùng cái sàn nhà màu này nữa chứ? Còn nữa, gạch men nhà bếp màu tối quá, trông chẳng sáng sủa gì cả!
- Nhà của tôi, tôi muốn làm gì kệ tôi! – Văn Bác nghiến răng gằn từng tiếng.
- Anh thì giỏi rồi! – Y Đồng đả kích.
Văn Bác cảm thấy vui lắm, nhớ lại trước đây, ở trong nhà của Y Đồng, cô ta động một chút là đuổi anh “Xéo”, “Biến”, sỉ nhục anh. Giờ anh có nhà rồi, còn gì phải sợ nữa chứ?
Nếu cả hai vợ chồng cùng hiếu thắng thì trong cuộc sống, ai mạnh hơn về kinh tế, kẻ đó chính là kẻ mạnh. Chân lý này rất đơn giản, ai có tiền, kẻ đó có quyền quyết định!
Văn Bác hiện giờ kiếm được nhiều tiền hơn Y Đồng, đương nhiên anh có quyền ngẩng cao đầu, những gì trước đây anh muốn mà không được, tức mà không dám nói, cuối cùng bây giờ anh đã có thể thản nhiên trút ra. Hổ không ra oai lại bị cô tưởng là mèo à?
Lúc bài trí phòng, ý kiến của Y Đồng và Văn Bác cũng không thống nhất. Văn Bác thích bài trí đồ dùng gia đình theo kiểu Trung Quốc, trong khi Y Đồng lại thích phong cách châu Âu. Văn Bác treo một vài bức tranh chữ của các danh nhân nổi tiếng trong phòng nhưng Y Đồng một mực phản đối, bắt anh phải gỡ xuống, cô nói:
- Giờ đã là thời đại nào rồi mà anh còn treo những thứ kia? Anh tưởng mình là thanh niên Ngũ Tứ[1] chắc?
[1] Ngũ Tứ là một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, công nhân, thị dân, trí thức Trung Quốc, nổ ra đúng vào ngày 4 tháng 5 năm 1919 nên được gọi là phong trào Ngũ Tứ.
Văn Bác tức tối nói:
- Cô không thích thì đừng ở, chúng ta ai ở nhà người nấy!
- Ai ở nhà người nấy còn gọi gì là vợ chồng?
- Giờ người ta sống ly thân đầy ra đấy!
- Anh thật là vô trách nhiệm, anh tưởng kết hôn rồi còn có thể làm bậy được à?
- Tôi mà muốn làm bậy thì cô cũng chẳng quản được, ly hôn là cùng chứ gì!
- Tôi biết ngay là anh đã thay lòng đổi dạ mà! Trong lòng anh giờ chẳng còn tôi nữa rồi!
- Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì chẳng ai nói trước được. Đây đều là do cô ép tôi mà ra, dù sao tôi cứ nói thẳng, kẻo đến lúc ấy cô lại trách tôi vô tình!
- Anh doạ tôi đấy à? Tôi không sợ đâu, muốn ly hôn cũng chớ có kiếm cớ trút hết mọi trách nhiệm lên đầu tôi, tôi gánh không nổi đâu!
- Tôi chưa bao giờ làm chuyện đâm lén sau lưng người khác, cô nghĩ xem, trách nhiệm nên thuộc về ai?
- Muốn đổ tội cho người khác thì thiếu gì cớ?
- Tôi chưa bao giờ làm những chuyện không có lương tâm, nhưng có những kẻ cần phải kiểm điểm lại bản thân đấy!
- Anh mới là người cần kiểm điểm lại bản thân, anh nói chuyện nên có giáo dục chút đi!
- Giờ tôi chẳng có thời gian đâu mà cãi nhau với cô, hy vọng cô đừng ở đây làm loạn! Cô thích thì ở, không thích thì đừng đến!
- Nhà anh mua thuộc tài sản chung của hai vợ chồng, tôi là vợ anh, đương nhiên phải thuộc về tôi một nửa, tôi có quyền quyết định!
- Tài sản chung của hai vợ chồng á? Thế thì nhà bố mẹ cô mua cho cô có phải cũng nên thuộc về tôi một nửa không nhỉ? Tại sao trước đây cô dám đuổi tôi ra khỏi nhà?
- Đó là nhà bố mẹ mua cho tôi, dựa vào đâu mà anh đòi một nửa?
- Những tài sản thuộc diện được cho, tặng đều xét là tài sản chung của hai vợ chồng, tôi có quyền thừa hưởng một nửa!
- Anh đừng có nằm mơ!
- Nếu như cô đã nói vậy, nhà tôi mua cô cũng đừng mong được một nửa!
- Dựa vào đâu anh dám nói thế?
- Dựa vào đâu à? Trên giấy tờ nhà đứng tên bố tôi, dựa vào điều đó đấy!
- Trên giấy tờ nhà anh đứng tên bố anh ư? Tại sao không viết tên tôi?
- Trên giấy tờ nhà cô cũng đâu có ghi tên tôi?
- Nhà của tôi là do bố mẹ mua cho, không phải của tôi mua!
- Bố mẹ tôi sinh tôi ra, nuôi tôi ba mươi năm trời, ngậm đắng nuốt cay, tốn bao nhiêu tiền, tôi mua nhà cho bố mẹ tôi dưỡng lão có gì không được? Thế là quá đáng ư?
- Tôi không cần biết, dù gì thì anh làm vậy cũng không đúng!
- Tôi không đúng ở đâu? Từ xưa đến nay, chữ “Hiếu” đi đầu, không có bố mẹ làm sao có tôi?
- Thế thì sau này anh cứ sống với bố mẹ anh đi!
- Tôi rất muốn sống chung với bố mẹ tôi, cô không thích thì biến, đừng ở đây quấy rầy tôi!
- Thế thì chúng ta ly hôn đi!
- Ly hôn thì ly hôn, tôi sợ cô chắc? Tôi không còn là tôi của trước đây đâu. Tôi ly hôn với cô rồi còn có thể tìm được một cô gái trẻ khác, tôi thấy cô vác cái bụng to thế kia thì tìm được ai chứ? Ai cần cô nữa?
- Anh.. anh.. – Y Đồng tức nghẹn họng, mặt mày hết xanh lại tím.
- Anh cái gì? Không ngờ chứ gì, không ngờ là mình cũng có ngày hôm nay chứ gì? – Văn Bác cười khẩy.
- Anh đừng có ức hiếp người khác thái quá!
- Cái gì? Tôi ức hiếp người khác thái quá? Sao cô không nghĩ trước đây cô đã ức hiếp tôi thế nào? Sau này tôi sẽ lần lượt trả lễ cho cô, còn trả thêm lãi suất nữa đấy!
Y Đồng tức tới mức trợn mắt lên, cô biết Văn Bác giờ đang cố tình “Sửa gáy” cô. Cô không nói nhiều, quay về nhà mẹ đẻ luôn. Về đến nhà, Y Đồng vùi đầu vào ngủ, mẹ cô hỏi:
- Y Đồng, con sao thế?
Y Đồng chỉ nhắm mắt, không nói năng gì. Mẹ cô càng thêm hốt hoảng.
- Y Đồng, con làm sao thế hả? Ai lại chọc giận con rồi? Con nói chuyện đi chứ?
Y Đồng vùi đầu vào chăn, vẫn không chịu lên tiếng. Mẹ cô hiểu được con gái đang có vấn đề, chắc chắn là cãi nhau với Văn Bác rồi. Thế là bà liền gọi điện hỏi tội Văn Bác:
- Văn Bác, rốt cuộc mày muốn thế nào? Mày muốn làm cho con gái tao tức chết có phải không?
Nhưng anh lại thờ ơ nói:
- Ai làm cô ta tức chứ? Tôi còn đang bận bài trí nhà mới, làm gì có thời gian mà nói chuyện với cô ta?
- Rốt cuộc mày đã nói gì với Y Đồng rồi hả? Tại sao nó thành ra thế này?
- Đáng đời! Tự làm tự chịu!
- Mày nói thế là có ý gì?
- Chẳng lẽ trước đây cô ta đối xử với tôi như thế mà không nghĩ mình cũng sẽ có ngày hôm nay à?
- Mày cũng ác độc thật đấy, thích so đo thế cơ à? Giờ đã là lúc nào rồi mà mày còn giày vò con người ta như thế hả?
- Giày vò con người ta á? Hồi đầu các người giày vò tôi, các người có để ý đến cảm nhận của tôi không? – Văn Bác phẫn nộ nói.
- Loại người như mày quá nhỏ nhen, tao chẳng phí hơi tranh cãi với mày làm gì!
Cái mà Văn Bác muốn chính là điều này, các người tự lấy đá đập vào chân mình, chỉ có hai từ thôi: “Đáng đời!”
Y Đồng tức tối nằm suốt hai ngày liền, cũng chẳng buồn ăn uống, trong lòng vô cùng rối bời, không sao nuốt được uất hận, cứ như bị sỉ nhục gì nghiêm trọng lắm. Cô sẽ không cúi đầu, quyết không khuất phục. Thực ra, nhiều lúc cãi nhau đều là do Y Đồng đã sai trước. Là con gái thành phố, cô luôn cảm thấy mình tôn quý hơn Văn Bác, có xuất thân danh giá hơn anh, thế nên có chuyện gì chồng cũng phải nghe theo lời mình. Nhưng Văn Bác nhất quyết không như vậy: “Cô muốn tôi cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời cô á? Đừng có mơ! Là một người đàn ông có chí khí, sao có thể đánh mất đi nhân cách và sự tôn nghiêm của mình được?”
Bình thường hai người cãi nhau, rõ ràng là Y Đồng sai, nhưng mẹ cô không cần biết sự thể thế nào, bà ta lúc nào cũng bênh vực con gái mình, bắt Văn Bác phải xin lỗi. Văn Bác quyết tâm không xin lỗi, bản thân anh đâu có sai, sao phải nhận lỗi?
Y Đồng ở nhà mẹ suốt một tuần liền, Văn Bác không thèm gọi cho cô lấy một cuộc. Chẳng phải cô muốn về nhà mẹ đẻ sao? Thế thì cứ ở đấy đi, muốn ở đến lúc nào thì ở, tôi chẳng quan tâm! Hôn nhân đã đi đến nước này rồi thật chẳng còn gì để nói nữa. Ly hôn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà tôi.
Văn Bác bài trí căn nhà theo ý của mình, anh không bao giờ còn phải lo lắng bị Y Đồng đuổi ra khỏi nhà nữa. Văn Bác gọi điện cho Y Đồng, bảo cô về lo thủ tục ly dị. Y Đồng không muốn ly dị, ly dị lúc này chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?
Y Đồng không chịu ly hôn, Văn Bác quyết định sống ly thân: tôi sẽ ung dung chờ đợi, cái tôi có chính là thời gian, cô có đua được không? Theo lý mà nói, vợ chồng với nhau không nên làm vậy, nhưng Văn Bác thật sự quá căm hận Y Đồng. Anh nghĩ, tôi vốn là người có lương tâm, nhưng chính cô đã dồn tôi vào bước đường cùng này, tôi càng nhẫn nhịn thì cô càng lấn tới, được đằng chân lân đằng đầu, tôi càng nhân từ với cô thì cô càng hung dữ, tôi cười với cô, cô lại cầm dao đâm tôi, tôi còn biết làm thế nào nữa?
Chớp mắt đã qua hai tuần, Văn Bác cũng chẳng buồn gọi điện cho Y Đồng, anh gần như đã quên mất sự tồn tại của cô. Sang tuần thứ ba, Văn Bác đang làm việc thì nhận được tin nhắn của Y Đồng, báo cho anh biết mẹ cô nhập viện. Văn Bác thầm nghĩ, mẹ cô nhập viện liên quan quái gì đến tôi? Anh không nhắn tin lại mà xoá luôn cái tin đó đi.
Y Đồng thấy Văn Bác không nhắn tin lại, nghĩ rằng anh không nhận được liền nhắn thêm một tin nữa. Lần này Văn Bác chẳng buồn đọc mà xoá luôn đi. Một lúc lâu sau, Y Đồng không nhịn nổi nữa liền gọi điện chất vấn Văn Bác:
- Tại sao anh không trả lời tin nhắn của tôi?
Văn Bác cười khẩy:
- Chuyện nhà cô liên quan quái gì đến tôi?
- Anh nói thế có ý gì?
- Ý gì? Chuyện nhà cô cô tự lo, đừng tìm tôi!
- Anh là con rể, không tìm anh thì tìm ai?
- Con rể á? Cô là con dâu, bố mẹ tôi bị bệnh, cô đã làm gì hả? – Mối thù trong lòng Văn Bác lại bùng lên như ngọn lửa, anh thẳng tay cúp điện thoại.
Nhớ lại lúc đó, bố anh ốm phải nằm viện, không có tiền, anh mang hai nghìn tệ tiền lương của mình về nhà cho bố chữa trị mà Y Đồng còn không cho, còn lục soát người anh. Cuối cùng vẫn là Lương Tuyết cho anh vay tiền, lúc ấy anh mới có thể đưa bố đến bệnh viện. Một nỗi nhục lớn như vậy, Văn Bác làm sao có thể quên được? Giờ mẹ Y Đồng nhập viện lại muốn anh vào giúp đỡ chăm sóc, Văn Bác chắc chắn không đi, tại sao anh phải đi chứ?
Y Đồng thấy Văn Bác không chịu vào viện thăm nom mẹ mình thì tức sôi máu. Mẹ Y Đồng bị thoát vị đĩa đệm. Trước đây thường bị đau đớn đến không chịu nổi, đêm nào cũng ngủ không ngon, giờ phải nhập viện rồi. Ngày thứ ba sau khi nhập viện, mẹ Y Đồng sẽ phải làm phẫu thuật. Y Đồng đang mang thai chả giúp được gì, bố cô lại đi làm ăn xa, chưa về ngay được. Lần này thì mẹ cô lo lắng lắm.
Ngày thứ hai, Y Đồng về nhà, mặt mày sát khí đằng đằng. Cô còn chưa vào đến phòng, Văn Bác đã ngửi thấy mùi “Thuốc súng” nồng nặc. Anh nằm trên ghế xem ti vi, là một tiết mục hài rất buồn cười. Y Đồng thấy chồng ung dung nằm trên ghế xem ti vi thì tức lắm, giật lấy cái điều khiển ti vi ném ra xa.
Văn Bác nói:
- Cô làm cái gì vậy?
Y Đồng mặt đỏ phừng phừng vì tức, cô vào phòng ngủ, hất tung đồ đạc ở trên giường xuống đất rồi lấy chân ra sức giẫm, vừa giẫm vừa chửi:
- Mẹ kiếp, xem những thứ vớ vẩn này mà không thấy nhàm chán à?
- Cô ăn nói cho sạch sẽ một chút! – Văn Bác tức giận quát.
- Sao? Anh muốn đánh tôi hả? Có gan thì đánh đi!
- Tốt nhất cô hãy tôn trọng tôi một chút, đừng có thân lừa ưa nặng!
- Anh nhắc lại xem nào! – Y Đồng hùng hổ lao đến trước mặt Văn Bác, trợn mắt nhìn anh.
Văn Bác nhìn Y Đồng, cơn giận bốc lên cao, anh thực sự không thể nhịn được nữa. Anh túm lấy cổ áo Y Đồng, gào lên:
- Cô đừng tưởng cô có bầu mà tôi không dám đánh cô nhé!