Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi làm. Trên đường đi, họ vừa nói vừa cười, lấy lại được trạng thái vui vẻ như bình thường. Văn Bác đưa vợ tới công ty trước rồi mới đi làm. Mặc dù phải lái xe hơn 15km nhưng để lấy lòng cô, anh đành phải làm như vậy.
Ở cơ quan, Văn Bác bỗng nhiên nhận được điện thoại. Mẹ nói với anh là bố bị bệnh dạ dày, rất nghiêm trọng, bác sĩ bảo là bị loét dạ dày, nhưng hiện giờ nhà không có tiền.
Trong lòng Văn Bác vô cùng lo lắng, chỉ hận không thể mọc cánh để bay về với bố mẹ ngay lập tức.
Chiều đi làm về, Y Đồng gọi điện bảo anh về nhà mẹ đẻ với mình, Văn Bác không muốn đi, anh cảm thấy việc đó chẳng khác gì sự giày vò đối với mình. Mỗi ngày tan làm đều phải mất hơn một tiếng đồng hồ đến đó, từ đó đi làm lại mất hơn một tiếng nữa, nếu gặp lúc tắc đường thì cả đi cả về phải mất đến ba tiếng đồng hồ. Trong khi đó nếu về nhà thì cả đi cả về chỉ mất một tiếng. Nhưng anh không caĩ lại được với Y Đồng nên đành phải đồng ý.
Buổi tối lúc ngồi ăn cơm, Y Đồng hỏi chồng: “Ông xã, anh có lương rồi à?”
- Ừ! – Văn Bác đáp.
- Được bao nhiêu?
- Một nghìn tám trăm tệ!
- Ừ, thế tiền đâu?
- Trong thẻ của anh!
- Văn Bác, sao con không đưa tiền cho Y Đồng cầm? Nó là vợ con, tiền nên giao hết cho nó mới phải! – Mẹ Y Đồng nói chen vào.
- Mẹ à, tháng này con có bạn học đến chơi, con phải tiếp đãi…
- Giờ con giao thẻ cho Y Đồng đi! – Văn Bác còn chưa nói hết, mẹ Y Đồng đã ngắt lời anh.
- Sáng nay mẹ con gọi điện nói bố con bị bệnh, con phải về nhà thăm bố!
- Không được, con phải đưa thẻ ngân hàng cho Y Đồng giữ, nó là vợ con! – Mẹ Y Đồng gắt.
- Chuyện này… – Văn Bác có chút miễn cưỡng.
- Cái thằng này, đầu con có vần đề à? Tiền lương không đưa cho vợ con sao được? – Mẹ Y Đồng nói như thúc ép.
Văn Bác hết cách, đành phải lấy thẻ ngân hàng ở trong túi ra, giao cho Y Đồng. Y Đồng cầm lấy thẻ ngân hàng của anh, mỉm cười hài lòng. Mẹ vợ thấy thế mới chịu thôi.
Văn Bác thầm nhủ, bố mẹ sinh anh ra, nuôi nấng anh, cho anh đi học đại học, mất bao nhiêu tiền, chịu bao nhiêu là khổ cực, cho bố mẹ chút tiền mình kiếm được chẳng lẽ không được? Kể từ khi tốt nghiệp đến giờ, anh vẫn chưa báo đáp được gì cho bố mẹ. Mặc dù nói Y Đồng là vợ của mình nhưng có ấy cũng có lương, một tháng hơn tám nghìn tệ, có tiêu cũng chẳng hết, còn của anh được có hơn một nghìn tệ, vốn dĩ đã chẳng đáng bao nhiêu, dựa vào đâu mà đòi cầm hết chứ? Hơn nữa, đàn ông trong người mà không có tiền thì còn ra thể thống gì nữa? Đi tiếp khách thì biết làm thế nào? Làm thế nào mà quan hệ bạn bè? Làm thế nào giải quyết vấn đề.
Văn Bác vô cùng ân hận vì đã lấy vợ. Anh thầm nghĩ, nếu như anh có cơ hội được lựa chọn thì cả đời này anh có độc thân cũng không thèm cưới vợ, cùng lắm thì làm thầy tu là cùng chứ gì.
Bị vợ thu thẻ ngân hàng, anh thật sự không nuốt nổi ấm ức này, trong lòng vô cùng hậm hực. Bệnh của bố, bác sĩ đã chẩn đoán là loét dạ dày, nên ông vẫn đang nằm liệt giường, giờ tiền lương lại bị vợ giữ, anh phải làm sao đây? Ngày hôm sau đi làm, anh nhăn nhó mặt mày, vò đầu bứt tai nghĩ cách.
Lương Tuyết rất tinh ý, nhìn thấy Văn Bác mặt nhăn mày nhó liền hỏi: “Văn Bác, anh làm sao thế? Sắc mặt khó coi quá, anh khó chịu ở đâu à?”
- Không sao, có thể là do không nghỉ ngơi tốt!
- Có phải anh lại ốm rồi không?
- Đâu có!
- Nếu như anh khó chịu ở đâu thì mau đi khám bác sĩ, đừng kéo dài thời gian!
- Thật sự không có việc gì mà!
- Đừng lừa em, em biết chắc chắn anh có gì khó nói, mau nói với em đi, nếu như anh tin em!
- Chuyện này…
- Đừng dài dòng nữa, mau nói em biết đi!
Lương Tuyết mở to đôi mắt sáng như sao chờ đợi Văn Bác, ánh mắt cô tràn đầy sự dịu dàng và quan tâm. Chỉ là đồng nghiệp mà Lương Tuyết còn quan tâm đến anh như vậy, thế mà vợ anh… Văn Bác cảm thấy xót xa như có ai xát muối vào ruột gan mình.
Ngập ngừng hồi lâu, anh nói: “Bố anh bị loét dạ dày, anh định gửi ít tiền về nhà cho bố chữa bệnh, nhưng tiền lại bị vợ giữ rồi, anh chỉ căm hận bản thân mình vô dụng! Haiz…”
- Hả? Vợ anh cũng thật quá quắt! Đúng là không phải người mà, chẳng có lương tâm gì hết!
- Đúng thế, sớm muộn gì cô ấy cũng bị báo ứng!
- Văn Bác, đây là hai nghìn tệ, em mới nhận lương, anh cầm lấy, gửi về cho bác chữa bệnh đi, tuyệt đối không được kéo dài thời gian!
- Thế này… thế này thì không được!
- Không sao đầu, anh cứ cầm đi!
- Lương của em đâu có nhiều, anh cầm tiền rồi em biết làm thế nào?
- Đừng nói nhiều nữa, mau cầm tiền đi điều trị cho bác trai, tránh để lâu quá!
- Thế này…
- Haiz, em cho anh vay, sau này có tiền anh trả em là được rồi!
- Được, cảm ơn em!
Hai nghìn tệ của Lương Tuyết đúng là “một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Anh hiện giờ rất cần tiền, bệnh tình của bố anh nghiêm trọng như vậy, làm con, trong lòng anh khó chịu lắm! Lúc khó khăn nhất Lương Tuyết đã chìa tay ra giúp đỡ khiến anh vô cùng cảm kích, vội vàng xin nghỉ rồi chuẩn bị về quê.
Ở công ty, Lương Tuyết rất quan tâm đến Văn Bác, Văn Bác cũng rất quan tâm đến Lương Tuyết. Lương Tuyết là một trong những đồng nghiệp thân thiết nhất của Văn Bác, hai người họ dường như chẳng có chuyện gì là không thể nói với nhau, cũng có thể coi Lương Tuyết như một hồng nhan tri kỷ của Văn Bác.
Tối hôm ấy, Văn Bác nhắn tin cho Y Đồng, nói mình phải về nhà thăm bố, sau đó tắt điện thoại. Anh không về nhà, ngay cả quần áo cũng không cầm mà mua vé tàu hỏa về quê luôn. Nếu không làm như vậy, anh e ngay đến nhà mình cũng không về nổi, do đó đành phải tiền trảm hậu tấu, lòng thầm nhủ: đều do các người ép tôi ra nông nổi này!
Đêm hôm ấy anh về đến quê. Bố anh đang nằm trên giường bệnh, đau đớn rên rỉ, mẹ anh đứng cạnh, buồn bã thở dài, đôi lông mày nhíu chặt lại. Văn Bác lập tức đưa bố lên bệnh viện lớn ngay trong đêm, đó là bệnh viện tốt nhất của cả thành phố. Chẳng mấy chốc, anh đã làm xong thủ tục nhập viện cho bố…
Qua một tuần điều trị, bố anh đã đỡ hơn một chút, có thể ra viện. Hai mẹ con anh mừng lắm. Về đến nhà, anh thử thăm dò bố mẹ: “Bố mẹ à, con muốn ly hôn với vợ con!”
- Cái gì? Con muốn ly hôn? – Bố mẹ anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Bố à, mẹ à, bố mẹ không biết đấy thôi, những ngày tháng này con đã chịu đủ lắm rồi, thực sự không thể tiếp tục được nữa!
- Không được, bố không đồng ý! – Bố anh quát lên.
- Mẹ cũng không đồng ý! – Mẹ anh cũng nói.
- Tại sao ạ?
- Con à, bố mẹ khó khăn lắm mới cho con học lên đại học, trở thành người thành phố, lấy được vợ thành phố, an cư lập nghiệp ở trên đấy. Bố mẹ được nở mày nở mặt với hàng xóm! Giờ con đòi ly hôn, như thế là làm mất mặt tổ tiên nhà mình, con có biết không hả? – Bố anh nói.
- Bố à, con thật sự chịu đựng đủ lắm rồi! Con không thể sống với cô ấy được nữa, cái gì cô ấy cũng ràng buộc con, ngay cả việc về đây thăm bố, cô ấy cũng không cho! – Văn Bác uất ức nói.
- Cho dù là thế cũng không được. Bố mẹ chẳng sống được bao lâu nữa, không cần con phải lo! – Bố tức tối nói.
- Con không thể chịu nổi con dâu của bố với mẹ cô ta nữa rồi! Đúng là không phải con người mà! Con chịu không nổi, con nhất định phải ly hôn! – Văn Bác muốn nhận được sự đồng tình và thấu hiểu của bố mẹ.
- Đồ khốn, mày định làm tao tức chết phải không? – Bố Văn Bác giận điên người, chưa nói hết câu đã ho sặc sụa.
- Bố à, bố đừng giận, bố từ từ nghe con nói đã!
- Mày là đồ nghịch tử, bao thế hệ nhà ta làm gì có ai ly hôn, thế mà mày dám ly hôn à? Tao đánh gãy chân mày! – Bố Văn Bác tức đến đỏ mặt tía tai.
- Con à, con đừng ly hôn, mẹ xin con đấy, mẹ cầu xin con đấy! – Mẹ anh nói.
- Mẹ, mẹ đừng như vậy!
- Con nghe lời mẹ đi, đừng ly hôn có được không?
- Bố, mẹ, bố mẹ không biết con dâu của bố mẹ độc tài đến mức nào đâu. Lần trước con về thăm bố mẹ, cô ta sợ con cho bố mẹ tiền nên đã lục soát người con. Lần này con về đưa bố đi khám bệnh, cô ta còn thu thẻ ngân hàng của con, cô ta hoàn toàn không quan tâm gì đến bố mẹ, không hiếu thảo với bố mẹ, còn đối xử với con như vậy nữa… Thế là kiểu con dâu gì chứ? – Văn Bác nhăn nhó khổ sở.
- Mày không biết nhẫn nhịn hay sao hả con? – Bố Văn Bác than thở.
- Con thật sự không thể nhẫn nhịn nổi nữa. Bố mẹ sinh con, nuôi con đâu có dễ dàng, con không thể bất hiếu với bố mẹ được!
- Bố mẹ không cần con phải báo hiếu, cũng không cần con phải lo lắng, chỉ cần con có thể làm người thành phố thì bố mẹ có chết cũng yên lòng! – Mẹ nói.
- Mẹ ơi, mẹ đừng nói như vậy! Con làm sao có thể không lo lắng cho bố mẹ được? Con có cái ăn thì bố mẹ cũng có, nếu con không báo hiếu bố mẹ thì sét đánh chết con đi!
- Nếu con đã có hiếu với bố mẹ như vậy thì lần này hãy nghe lời mẹ! Đừng ly hôn có được không? Ở nông thôn, chuyện ly hôn chẳng vẻ vang gì, mất mặt lắm con ạ! – Mẹ anh than thở.
Văn Bác không nói gì, trong lòng vô cùng khó chịu, anh gần như muốn bật khóc.
Bố Văn Bác thấy con trai không nói gì liền quát lên: “Nếu mày mà dám ly hôn, tao chết cho mày xem…” – Còn chưa nói hết câu, ông lại ho sù sụ.
Văn Bác sợ toát mồ hôi, chỉ lo bố mình có mệnh hệ gì, nếu vậy thì cả đời này anh chẳng thể yên lòng. Nghĩ vậy, anh đành đáp: “Thôi được rồi, con không ly hôn nữa!”
Vì bố mẹ không đồng ý nên Văn Bác đành phải tạm thời gác chuyện ly hôn sang một bên. Nhưng cứ nghĩ đến cuộc sống tương lai anh lại thấy chán nản.
Văn Bác ở nhà mấy ngày. Tình hình sức khỏe của bố anh đã có chuyển biến tốt, tạm thời không có nguy hiểm gì, mẹ anh vừa lo liệu việc nhà, chăm sóc chồng, vừa nuôi lợn và giặt quần áo thuê cho người ta, kiếm thêm chút tiền chăm lo gia đình. Trước khi bố Văn Bác nằm viện, ông làm việc ở công trường gần đó, giờ ông bị bệnh, không thể làm việc nặng được nữa, mẹ anh đành phải kham nhiều việc hơn để kiếm tiền nuôi gia đình.
Bố đã khỏe hơn, Văn Bác cũng phải về đi làm. Bố mẹ anh liền giục anh về, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh, vì thế, Văn Bác đành phải về nhà.
Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi tàu, anh về đến nhà đã là tám giờ tối. Về đến nơi, anh không thấy vợ mình ở nhà, không cần hỏi Văn Bác cũng biết là vợ ở bên nhà mẹ đẻ. Văn Bác thầm nghĩ, cô không có nhà cũng tốt, tránh được phiền phức, anh cũng đang cần yên tĩnh.
Anh vô cùng mệt mỏi, bắt đầu tắm rửa, thay quần áo, chuẩn bị đồ ăn. Làm xong mọi việc, anh định gọi điện báo với bố mẹ đã về nhà bình an. Vừa mới mở máy, một núi tin nhắn của Y Đồng đã liên tục đổ đến, chất đầy trong hòm thư của anh. Nội dung về cơ bản vẫn là chửi bới và sỉ nhục anh, chất vấn anh tại sao không chào hỏi rồi mới đi. Văn Bác đọc từng tin một, tức muốn xì khói.
Anh còn chưa đọc xong đã nhận được điện thoại của Y Đồng, cô mở miệng là chửi bới: “Anh chết ở đâu rồi hả? Bao nhiêu ngày mà không về nhà?”
- Sao cô cứ mở miệng ra là mắng nhiếc người khác thế hả? Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
- Anh đáng chửi. Mấy ngày này anh đi hú hí với con nào hả?
- Tôi về nhà đưa bố đi trị bệnh!
- Xí, có chúa mới biết anh đã làm cái gì! Tại sao chưa chào hỏi mà anh đã đi thế hả?