Văn Bác về đến nhà, vẫn gặp bộ mặt lạnh lùng của Y Đồng. Anh nhẹ nhàng đến bên cạnh, nhìn cô và bình thản nói: “Ngày mai chúng ta ly hôn thôi!”
Y Đồng không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh, ánh mắt có chút kinh ngạc. Có lẽ cô không ngờ rằng một người xuất thân nhà quê như Văn Bác lại đưa ra đề nghị ly hôn với một người vợ xuất thân thành phố như cô. Cô thật sự không tin vào tai mình.
Thấy Y Đồng không lên tiếng, Văn Bác lại lặp lại: “Nghe này, ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly hôn!”
- Được, đây là anh nói đấy nhé, chớ có hối hận! – Y Đồng hét lên.
- Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không hối hận đâu! – Văn Bác bình thản nói.
- Được, ngày mai ai không ly hôn kẻ đó là con rùa rụt đầu! – Y Đồng tức tối trợn trừng mắt lên.
Văn Bác không nói thêm mà đi thẳng vào phòng ngủ, thu dọn đồ đạc. Cứ nghĩ đến việc chỉ ngày mai thôi anh sẽ kết thúc cơn ác mộng này, được trở về cuộc sống tự do trước đây là anh lại cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng, thư thái. Anh đến siêu thị mua rất nhiều đồ ăn rồi về nhà nấu nướng.
Anh nói: “Ngày mai chúng ta ly hôn rồi, chia tay trong hòa bình nhé. Hôm nay anh xuống bếp lần cuối, làm một bữa cơm chia tay.”
Y Đồng chẳng buồn đếm xỉa đến anh, chỉ im lặng ngồi xem ti vi. Nhưng có một điều khác biệt là, hôm nay xem phim Hàn Quốc, Y Đồng không còn cười hi hi ha ha như thường ngày nữa. Văn Bác thầm nhủ, mặc kệ cô ta, mình nấu nướng, cô ta có ăn hay không thì tùy, dù sao cũng là bữa cuối rồi.
Văn Bác ăn cơm xong rồi lên giường ngủ sớm. Ngày hôm sau, anh tìm cuốn sổ hộ khẩu, giấy chứng minh, đăng ký kết hôn rồi nói với Y Đồng: “Cô chuẩn bị xong chưa? Đi thôi!”
Y Đồng không nói không rằng, cũng lấy giấy chứng minh, sổ hộ khẩu và đăng ký kết hôn ra, sau đó cô bắt đầu soi gương và trang điểm. Văn Bác nghĩ, có lẽ đây là ngày cuối cùng nên cô ấy muốn trang điểm cho tươm tất một chút. Chỉ có điều, có trang điểm ra sao, có xinh đẹp thế nào thì cũng đã chẳng liên quan gì đến anh nữa.
Một lát sau, Y Đồng đã trang điểm xong, cô mặc một chiếc váy hai dây vô cùng gợi cảm, đeo vào tay chiếc nhẫn kim cương long lánh, đeo sợi dây chuyền vàng Ý trắng tinh lên cổ, còn đeo cả khuyên tai vàng Ý nữa. Trông cô lúc này cực kỳ sang trọng, quý phái và nổi bật. Văn Bác đưa mắt nhìn, gần như không thể nào tin vào mắt mình nữa. Có thể là do trước đây khi cãi nhau, anh đã không mấy chú ý đến cô. Hôm nay, anh mới biết hóa ra cô thật sự rất xinh đẹp.
Haiz… có đẹp hơn thế cũng phải ly hôn. Văn Bác thầm cổ vũ bản thân, anh đã quyết định rồi, cứ thế mà làm thôi!
Văn Bác đi trước, Y Đồng theo sau, hai người một trước một sau, luôn giữ khoảng cách nhất định.
Đi khỏi khu đô thị, ra đến đường cái, Văn Bác đang chuẩn bị đưa tay ra chặn taxi thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng hét thảm thiết của Y Đồng: “Á…Có cướp…Cứu tôi với!”
Văn Bác giật nảy mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai gà choai choai cưỡi trên một cái xe máy màu đỏ, đầu đội mũ bảo hiểm, kẻ ngồi sau đang giật sợi dây chuyền trên cổ Y Đồng. Sau khi giật đứt sợi dây chuyền, hắn bắt đầu giật túi xách của cô. Y Đồng hốt hoảng, nắm chặt lấy túi xách của mình, sống chết cũng không chịu buông tay. Do quán tính của xe máy đang chạy, Y Đồng bị ngã và bị kéo lê trên đường. Trong cơn hoảng loạn, một chiếc giày của cô cũng bị rơi ra. Tên điều khiển xe mô tô ngoặt đầu xe lao về phía Văn Bác.
Văn Bác né người, tránh được chiếc mô tô. Tên phía sau bật một con dao sáng loáng lên, huơ huơ trước mặt, dọa: “Nếu còn không buông tay thì ông đâm chết mày!”
Văn Bác chẳng chút e sợ, xông vào đánh nhau với tên cướp. Anh cao giọng: “Mày chạy không thoát đâu!”
Tên điều khiển mô tô thấy Văn Bác không hề sợ hãi, liền rút đao ra, liều mạng lao về phía anh. Văn Bác né người, tránh được cú đấm của hắn. Tiếp theo, tên kia cũng cầm dao đâm Văn Bác. Trong lúc hỗn loạn, Văn Bác bị đâm vào đùi non, một dòng máu tươi trào ra.
Lúc này tên côn đồ tóm lấy Y Đồng, kề dao vào cổ cô, uy hiếp: “Mày mà còn lại đây là tao đâm chết nó.”
Văn Bác sợ quá, vội vàng giơ hai tay lên, nói: “Mày đừng làm bậy, đừng làm hại cô ấy. Chẳng phải mày cần tiền sao? Tao có đây này, mày qua đây mà lấy!” Nói rồi, anh lấy ra một xấp tiền trong túi, ném xuống trước mặt tên côn đồ. Anh muốn phân tán sự chú ý của hắn nhằm bảo toàn tính mạng cho Y Đồng.
Lúc này một đám đông hiếu kỳ cũng kéo đến vây xung quanh, đã có người báo cảnh sát. Hai tên côn đồ thấy mình chạy không thoát liền tuyệt vọng gào lên: “Cút hết cho tao, nếu không tao sẽ giết con này!”
Văn Bác lo Y Đồng sẽ bị thương, liền nói: “Đừng kích động, thế này đi, mày thả cô ấy ra trước, để tao làm con tin cho mày, thế có được không?”
- Không được, chúng mày đứng tránh ra hết ra, mau mang cho tao một cái xe ra đây, nếu không tao giết nó! – Tên côn đồ gầm lên.
Hai tên côn đồ đánh mắt sang xung quanh, tìm kiếm cơ hội thoát thân. Văn Bác nắm bắt thời cơ, lao đến như một mũi tên, kẹp chặt lấy tên côn đồ đang bắt Y Đồng, vừa cướp dao của hắn vừa hô to: “Y Đồng, mau chạy đi!”. Nói rồi, anh và hai tên côn đồ kia bắt đầu ẩu đả.
Y Đồng dốc sức thoát khỏi cánh tay của gã côn đồ. Lúc này, cánh tay của Văn Bác đã bị tên côn đồ kia đâm mấy nhát, máu tuôn xối xả. Nhìn thấy Y Đồng đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh sát đã đến, bắt hai gã côn đồ. Toàn thân Văn Bác toàn là máu tươi, anh nghiến răng chịu đựng cơn đau, khó nhọc lết đến gần Y Đồng. Y Đồng bị tên côn đồ kéo lê trên đường đến hơn chục mét nên da ở đùi và eo đều bị cào xước, rơm rớm máu tươi, cánh tay cũng bị thương, thê thảm không đến không nỡ nhìn.
Văn Bác ôm chặt lấy cô, an ủi: “Bà xã, đừng sợ, em bị thương ở đâu rồi? Có đau không?”
- Chân và eo của em đau lắm, rách da hết rồi!
- Để anh đưa em đi bệnh viện!
- Ông xã, vết thương của anh có nặng không?
- Anh vẫn ổn, không nghiêm trọng lắm! Em có đâu không?
Chẳng mấy chốc, xe cứu thương đã đến, Văn Bác một mực không chịu lên xe, xua xua tay nói: “Cứu vợ tôi trước đi, cô ấy bị thương rồi!”
Văn Bác nhìn Y Đồng được khiêng lên xe cấp cứu. Y Đồng rất cảm động, cô hiểu rõ Văn Bác còn bị thương nặng hơn mình. Dưới lưỡi dao vô tình của mấy tên côn đồ, chồng cô đã mạo hiểm cả tính mạng của mình để cứu cô lúc nguy cấp, điều đó đủ để chứng minh anh thật sự rất yêu cô! Nghĩ thế, cô lại mỉm cười mãn nguyện.
Văn Bác bị đâm bốn nhát, vết thương rất nặng. Cô thầm cầu khẩn trong lòng: “Ông xã ơi, chúng mình không ly hôn nữa, em chỉ hi vọng anh bình an vô sự!”
Chẳng mấy chốc, gia đình và công ty đều biết tin, bố mẹ Y Đồng cùng lãnh đạo, đồng nghiệp của cả hai người đều đến bệnh viện. Bố mẹ Y Đồng rưng rưng nước mắt nhìn con gái, xót xa vô cùng. Em gái Hoàng Thanh cũng bật khóc nức nở.
Mẹ cô lo lắng hỏi: “Con gái à, con đã đỡ hơn chưa? Mẹ đau lòng đến chết mất!”
Y Đồng khẽ gật đầu, mẹ cô xoa xoa vết thương cho cô, nước mắt trào ra, bố cô ngồi bên cạnh thở dài. Em gái Hoàng Thanh nắm chặt lấy tay chị: “Chị ơi, em lo cho chị quá!”
Y Đồng cố nén nước mắt, mỉm cười nói: “Bố, mẹ, em gái, giờ con không sao rồi, mọi người đừng buồn nữa! Chẳng phải con vẫn rất ổn sao?”
Cũng may là vết thương của Y Đồng không phải là vết thương chí mạng, không nghiêm trọng lắm, chỉ cần băng bó lại là không sao. Lãnh đạo và đồng nghiệp cũng vào an ủi và thăm hỏi cô.
- À, phải rồi, chị ơi, anh rể thế nào rồi? – Em gái Y Đồng lo lắng hỏi.
- Đúng rồi, Văn Bác bị thương có nặng không con? – Bố mẹ Y Đồng cùng hỏi.
- Vết thương của anh ấy rất nặng, hiện giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật, cũng không biết tình hình thế nào?
Quả thực, vết thương của Văn Bác rất nặng, tình hình chẳng mấy lạc quan. Thế nhưng, cuộc phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, cuối cùng, anh đã không bị nguy hiểm đến tính mạng. Biết được tin này, Y Đồng hết sức vui mừng, cô đến bên cạnh Văn Bác, nói: “Ông xã, anh đỡ hơn tí nào chưa?”
- Bà xã à, anh đỡ nhiều rồi, không sao rồi!
- Còn đau nữa không anh?
- Không đau, em cứ yên tâm!
- Nhưng em thương anh lắm! – Nói rồi, Y Đồng bật khóc.
- Đồ ngốc, thầy bói bảo anh mạng lớn, không chết được đâu! Chưa đến chín mươi thì Diêm Vương vẫn chưa sờ đến anh đâu! – Văn Bác vừa lau nước mắt cho cô vừa an ủi.
- Đã lúc nào rồi mà anh còn nói đùa được! – Y Đồng trách.
Sau đó, bố mẹ và em gái Y Đồng cũng vào thăm Văn Bác. Sau khi nói chuyện, cả nhà đã yên tâm phần nào. Tiếp đó, lãnh đạo và đồng nghiệp của anh cũng vào thăm và động viên anh.
Lương Tuyết cũng đến, vừa vào, cô đã quan tâm hỏi: “Văn Bác, anh không sao chứ? Anh làm bọn em chết khiếp đấy!”
- Anh không sao, cảm ơn các em đã quan tâm!
- Đây là thực phẩm bổ dưỡng mà các anh chị trong công ty mua biếu anh, anh phải chịu khó tẩm bổ nhé!
- Được, anh sẽ tẩm bổ, cảm ơn mọi người nhé!
- Còn khách sáo cái gì chứ? Có phải người ngoài đâu!
- Anh rất cảm động, thật đấy!
- Hy vọng anh sớm hồi phục sức khỏe, mọi người đang chờ anh đi làm lại đấy!
Nghe thấy Lương Tuyết quan tâm đến chồng mình như vậy, Y Đồng đứng bên cạnh lập tức sa sầm, mặt mày nhăn nhó như ăn phải mướp đắng, cô đang rất khó chịu. Nhìn thấy Lương Tuyết xinh đẹp như vậy, máu Hoạn Thư trong người cô lại nổi lên, cô thầm nhiếc mắng: “Ả đàn bà chết tiệt này, nói lắm nói nhiều, từ nãy không hết.”
Văn Bác dường như đã nhận ra điều gì bất thường, anh thầm kêu khổ. Anh nháy mắt ra hiệu cho Lương Tuyết, ý nhắc nhở cô mau về đi, đừng ở đây thêm nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện đấy! Tuy nhiên, đen đủi thay cho Văn Bác, khi anh nháy mắt ra hiệu cho Lương Tuyết thì Y Đồng đã nhìn thấy. Cô lại hiểu nhầm, cho rằng Văn Bác liếc mắt đưa tình với người ta.Mặt cô sầm xuống, không thể nhịn được nữa, cô gầm lên: “Cô là con đàn bà mặt dày, dám chạy đến phòng bệnh để dụ dỗ chồng tôi, còn không mau biến đi!”
Lương Tuyết nhìn Y Đồng khinh mạn: “Hóa ra chị chính là vợ của Văn Bác đấy hả? Với tính cách như vậy chẳng trách anh ấy lại không cần chị nữa!”
- Cô nói cái gì? Mau biến đi cho tôi! – Y Đồng gầm lên.
- Thôi bỏ đi, chị là người bệnh, tôi không so đo với chị làm gì! Lương Tuyết nói rồi quay sang nhìn Văn Bác: “Văn Bác, anh nhớ chú ý nghỉ ngơi, chịu khó trị thương, em đi đây.”
Y Đồng tức điên người, cô lao đến, kéo Lương Tuyết lại, định đánh cô. Y Đồng mặc dù bị thương nặng nhưng vẫn rất hung hăng. Văn Bác vội vàng níu chặt Y Đồng lại, nhờ thế mà Lương Tuyết mới thoát thân.
Nhìn thấy Lương Tuyết đã đi ra ngoài, Y Đồng tức tím tái mặt mày, Văn Bác lúc này mặt mày xám ngoét. Không phải vì anh nhút nhát, mà anh sợ Y Đồng sẽ lấy dao đâm chết Lương Tuyết. Anh hiểu rằng Y Đồng là một người phụ nữ táo tợn, chuyện gì cô cũng có thể làm được.
Thấy Văn Bác không chịu nói cho mình mà lại bênh vực Lương Tuyết, Y Đồng giận lắm, mắng chửi Văn Bác là đồ khốn, đồ bỏ đi, vợ mình bị người ta bắt nạt mà chẳng chút động lòng. Văn Bác lúc này cũng chẳng còn sức mà tranh cãi với Y Đồng, đã bị thương đến mức này rồi, còn hơi sức đâu mà cãi cọ?
Thực ra Y Đồng không biết rằng Lương Tuyết chính là “kẻ thứ ba” đã gọi điện đến trêu ngươi mình, bởi lẽ lúc gọi điện, Lương Tuyết đã thay đổi giọng nói, vì vậy Y Đồng không nhận ra.