Tâm trạng Văn Bác vô cùng tồi tệ, áp lực. Những ngày tháng này, anh không biết làm sao để sống tiếp được. Anh nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng làm sao mà qua được cửa ải của bố mẹ đây? Anh từng nói chuyện ly hôn với bố mẹ, nhưng bố mẹ anh cho rằng đó là một chuyện cực kỳ mất mặt, khiến gia đình không ngẩng đầu lên nhìn người khác, vì vậy ông bà kịch liệt phản đối. Bố mẹ anh còn nói, nếu anh dám ly hôn, họ sẽ chết cho anh xem. Văn Bác chẳng còn cách nào khác, đành phải bỏ ý nghĩ ly hôn đi.
Nhưng anh nghĩ, cuộc hôn nhân hiện giờ “Bỏ đi thì thương, vương thì tội”, nhạt nhẽo vô vị, chẳng có ý nghĩa gì. Anh rất muốn chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này.
Tối đó đã muộn lắm rồi mà chưa thấy Văn Bác về nhà, Y Đồng có một linh cảm không lành, cô liền gọi cho anh nhưng máy tắt, gọi điện đến văn phòng của anh cũng chẳng có ai nghe máy. Cô liền gọi điện thoại cho cấp trên của anh, người ta nói rằng công ty đã tan sở từ lâu rồi.
Y Đồng như ngồi trên đống lửa, không sao bình tâm được. Chồng cô muộn thế này rồi mà vẫn chưa về nhà, bảo cô làm sao yên tâm cho được?
Hơn mười một giờ, bỗng nhiên cô nhận được cuộc gọi của một cô gái trẻ, cô ta nói: “Chồng cô đang ở chỗ tôi, tối nay anh ấy sẽ không về nhà đâu.”
- Cô là ai? – Y Đồng hỏi.
- Là ai không quan trọng, tôi nói cho cô biết để cô chuẩn bị tâm lý thôi!
- Cái gì? Mày là ai? Sao mày mặt dày thế hả? – Y Đồng chưa kịp nói hết, đối phương đã cúp máy.
Y Đồng liền gọi vào máy chồng cô, máy vẫn tắt. Cô cảm nhận được tính nghiêm trọng của tình hình, trằn trọc cả đêm không sao ngủ được.
Thật không ngờ, thường ngày cô nghiêm khắc như vậy mà chồng cô vẫn ngoại tình. Hơn nữa, kẻ thứ ba kia lại dám gọi điện tới để lên mặt với cô. Xem ra, ả đàn bà này không phải hạng tầm thường, tuyệt đối không phải là loại dễ đối phó.
Đối phương rốt cuộc là loại đàn bà như thế nào? Có sức quyễn rũ đến đâu mà lại mê hoặc được chồng cô? Y Đồng rất muốn điều tra rõ ngọn ngành, nhưng không biết bắt tay từ đâu? Tìm công ty thám tử hay trược tiếp tìm ả đàn bà ấy để hỏi cho rõ đây?
Sáng hôm sau, Văn Bác mệt mỏi về nhà. Cơn giận của Y Đồng bùng bùng bốc lên:
- Tối qua anh đi đâu?
Văn Bác nhìn cô, thờ ơ nói:
- Tâm trạng tôi không vui nên đi uống rượu!
- Tại sao cả đêm anh không về nhà?
- Tôi ngủ ở văn phòng.
- Làm gì có chuyện đó? Tôi gọi đến văn phòng, làm gì có ai nghe máy?
- Tôi không nghe, thế thì sao?
- Anh đi tìm con đàn bà khác chứ gì? Con đàn bà ấy là ai?
- Cô nói lăng nhăng cái gì thế? Tôi ở văn phòng suốt mà!
- Người ta gọi điện đến cho tôi đấy, anh xem đi! – Nói rồi Y Đồng liền chỉ cho Văn Bác xem số điện thoại hôm qua gọi đến.
Văn Bác liếc qua, nói:
- Tôi không biết người này!
Y Đồng trợn mắt, gào lên:
- Đừng giả vờ nữa, rõ ràng là anh có bồ rồi!
- Tôi nói lại lần nữa, tối qua tôi ở văn phòng, không tin thì thôi! – Nói rồi Văn Bác liền đi ngủ.
- Anh còn định lừa tôi à? Hôm nay, anh nhất định phải nói cho rõ ràng với tôi! – Y Đồng liền kéo anh ra khỏi giường, quyết không chịu buông tha.
Văn Bác bực bội định ra ngoài nhưng Y Đồng đã níu áo anh, sống chết cũng không để anh đi. Văn Bác đẩy mạnh một cái khiến cô ngã ra đất. Lần này, anh lại chọc vào tổ vò vẽ rồi. Y Đồng bật khóc nức nở.
Cô gọi điện cho bố mẹ Văn Bác, mách tội anh, nói rằng anh làm điều xằng bậy ở bên ngoài, về nhà lại ra tay đánh vợ, bảo bố mẹ anh nhanh nhanh lên thành phố. Sau đó cô lại gọi điện khóc lóc với bố mẹ mình. Một lát sau, bố mẹ Y Đồng đã đến.
Mẹ Y Đồng vừa vào đến cửa đã chửi bới: “Cái thằng này vong ân phụ nghĩa kia, sao mày có thể làm những chuyện như vậy hả? Lương tâm của mày bị gặm mất rồi à?”
- Mẹ à, mẹ đừng đổ oan cho con như vậy! – Văn Bác ấm ức nói.
- Trương Thanh, có gì từ từ nói, đừng như vậy! – Bố Y Đồng nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Cái gì? Ông định ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đấy hả?
- Tôi nói là có gì thì ngồi xuống, từ từ nói!
- Từ từ nói à, chuyện đến nước này rồi, ông còn nói đỡ cho nó à? Về nhà tôi sẽ xử lí ông! – Nghe mẹ Y Đồng nói vậy, bố Y Đồng chẳng biết nói sao nữa, đành ngồi sang một bên hút thuốc.
- Mẹ, sao mẹ không hỏi sự việc trắng đen trước đã?
- Mày không nhìn lại bản thân, còn lên mặt cái gì hả?
Văn Bác không nói lại được với bà, đành cúi đầu im lặng, mặc cho bà mắng đã thì thôi. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, bố mẹ Văn Bác đã lên thành phố. Vừa gặp mặt, mẹ Y Đồng đã chỉ mặt bố mẹ Văn Bác, mắng hỏi: “Đứa con này do ông bà sinh ra đấy hả? Rõ ràng là đồ súc sinh, dám làm điều xằng bậy với đàn bà bên ở ngoài!”
- Bà thông gia, xin bớt giận, Văn Bác nhà tôi nó sai, để tôi bảo nó, xin lỗi ông bà!
- Xin mẹ hãy nói chuyện tự trọng một chút, mẹ có tư cách gì mà mắng chửi người khác? – Thấy mẹ vợ mắng bố mẹ mình, Văn Bác vô cùng tức giận.
- Tao nói cho mày biết, chuyện này chưa xong đâu! – Mẹ Y Đồng đe dọa.
Bố mẹ Văn Bác đều là nông dân, nhìn thấy thông gia tức giận như vậy, sợ làm to chuyện liền vội vàng khuyên con trai: “Con à, mau nhận lỗi với mẹ vợ đi, nhận sai đi, mẹ xin con đấy!”
Văn Bác tức tới tím mặt, nghĩ đến chuyện bố mẹ mình lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn phải chịu tội thay cho mình, mắt anh đỏ hoe. Anh nghĩ, sống chung với nhau dưới một mái nhà, không thể không cúi đầu. Để dàn hòa, anh ép mình phải xin lỗi mẹ vợ. Anh thầm thề trong lòng: “Cứ chờ đấy!”
Mẹ vợ anh càng được thể, làm ầm lên. Cứ như vậy ầm ĩ suốt cả buổi, cuối cùng cũng êm chuyện. Văn Bác đành ngọt nhạt khuyên nhủ bố mẹ mình để họ yên tâm. Hai ông bà vì sợ đắc tội với nhà con dâu nên ra sức dặn dò Văn Bác phải đối xử tốt đối với vợ mình để sống cho yên ấm. Văn Bác đành nín nhịn để bố mẹ đỡ lo lắng. Anh gật đầu đồng ý cho họ yên lòng.
Sau khi bố mẹ ra về, Văn Bác càng nghĩ càng hận, vốn chẳng có chuyện gì mà lại làm ầm lên, lôi cả bố mẹ anh từ xa xôi đến đây để mà đay nghiến, giày vò, thật chẳng ra sao cả. Anh chợt có cảm giác muốn giết người.
Vì phải nuốt sự khó chịu đó nên Văn Bác nhất định không chịu về nhà. Nào ngờ anh vừa đi thì ngay lập tức, người đàn bà ấy lại gọi cho Y Đồng, giọng nói còn kênh kiệu hơn trước, gần như khiến cho Y Đồng phát điên lên. Cô ta nói: “Cô đã nghĩ kỹ chưa?”
- Mày thật là vô liêm sỉ! Đồ thối tha, đồ mặt dày! – Y Đồng bắt đầu chửi bới với người đàn bà đó trong điện thoại, nghĩ ra được câu nào là cô tuôn ra hết. Điều kỳ lạ là người đàn bà kia chẳng chút e sợ.
Y Đồng tức điên lên, liền chạy đến công ty của chồng để gây sự. Chẳng mấy chốc, toàn bộ mọi người trong công ty đều biết chuyện này, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.
Sau đó, Văn Bác quyết định chuyển ra ngoài ở. Tâm trạng Y Đồng rất tồi tệ, lại đi tìm cô bạn thân là Ngô Liễu để tâm sự. Ngô Liễu nói với cô: “Làm ầm ĩ lên là cách ngốc nghếch nhất đấy, càng đẩy chồng mình về phía đối lập với mình hơn, chẳng khác gì mang chồng tặng không cho ả đàn bà kia.” Vợ chồng càng lục đục lại càng có lợi cho kẻ khác. Người đàn bà đó không chỉ có cơ hội được ngủ với chồng cô mà còn có thể sống trong nhà cô và tiêu tiền của cô.
Suốt bảy ngày trời, Văn Bác không về nhà. Sang ngày thứ tám, người đàn bà ấy lại gọi điện đến, nói: “Chồng cô đã lên giường với tôi rồi!”
Đây là lần thứ ba, Y Đồng nhận được điện thoại của người đàn bà đó. Hai lần trước, cô dùng cách chửi bới để đánh phủ đầu nhưng không đánh đuổi được kẻ thứ ba mà còn khiến cho đối phương thích thú phô trương thanh thế. Cô điềm tĩnh khiêu khích đối thủ: “Chồng tôi ngủ ở chỗ cô, anh ấy chẳng mất mát gì. Dạo này tôi mệt quá, chẳng có nhiều thời gian dành cho anh ấy!”
Kẻ thứ ba kia quyết không chịu lép về, liền nói: “Chồng cô không thích cô nữa rồi, cô còn không mau rút lui đi! Nếu không cứ đợi đến khi vàng mặt ra, lúc ấy chẳng còn ai đếm xỉa đến nữa thì hết đời. Giờ ly hôn vẫn còn kịp đấy!”
- Nói láo, chồng tao sao có thể ly hôn với tao được? Anh ấy chỉ chơi bời với mày mà thôi, đừng có nằm mơ! À phải rồi, anh ấy chẳng cho mày tí lợi lộc gì phải không? Nếu như đúng thế thì để tao chuyển lời đến anh ấy cho nhé! Ngủ với người ta rồi thì ít nhất cũng phải cho người ta một ít lấy lệ chứ, đi tìm đĩ cũng phải mấy trăm tệ một lần đấy!
Khẩu khí của Y Đồng quả là ghê gớm, có thể khiến cho kẻ thứ ba kia tức nghẹn họng. Đối phó với ả đàn bà vô liêm sĩ thì lại càng phải ghê gớm hơn cô ta. Nếu không, bạn hoàn toàn không có khả năng chiến thắng. Đây là điều Y Đồng đã nghiệm ra gần đây.
Mới chớp mắt đã nửa tháng, Văn Bác không về nhà. Y Đồng biết chắc chắn anh đang ở chung với người đàn bà kia. Cô hiểu rằng “trận chiến không khói” này chắc chắn còn kéo dài, bản thân cô cũng không dám chắc rốt cuộc có lấy lại được chồng mình hay không?
Văn Bác không về nhà bởi vì không muốn bị Y Đồng giám sát như một phạm nhân. Anh đã chán ghét cuộc sống như thế, thực sự rất muốn thoát ra. Khi chưa kết hôn, anh muốn đi đâu thì đi, muốn chơi thế nào thì chơi, muốn ngủ lúc nào thì ngủ, muốn giao du với ai thì giao du… Nhưng hiện giờ, tất cả đều không còn nữa. Anh đã xa cách với bạn bè, xa cách với những người khác giới, xa cách với tất cả những đối tượng bị cô ấy hoài nghi, ấy vậy mà Y Đồng vẫn không chịu tin tưởng anh.
Kể từ sau khi nhận được điện thoại của kẻ thứ ba kia, Y Đồng thường xuyên gây hấn với Văn Bác. Trong nhà có gì có thể ném được thì cô gần như ném hết rồi: điện thoại, ti vi, máy tính, bể cả…Ngay cả ảnh cưới cũng chung số phận.
Y Đồng từng gay gắt yêu cầu ly hôn với Văn Bác, nhưng mẹ cô một mực không đồng ý. Mẹ cô từng ly hôn nên không muốn con gái đi vào vết xe đổ của mình. Vì vậy, Y Đồng đành phải từ bỏ ý định ly hôn.
Rồi Y Đồng lại chạy đến công ty Văn Bác làm ầm lên. Điều kỳ lại là cho dù có làm ầm ĩ thế nào đi nữa, chồng cô cũng một mực không chịu nhận là mình đã ngoại tình. Đương nhiên là không bắt được tại trận nên cô không có bằng chứng chính xác. Có đánh chết, Văn Bác cũng không chịu thừa nhận, chẳng ai chịu thua ai. Thực ra, Văn Bác cũng rất bức xúc, bản thân không hề có quan hệ ám muội với người đàn bà nào cả, lẽ nào có người âm thầm hãm hại anh? Anh đắc tội với ai chăng?
Y Đồng như phát điên, làm ầm ĩ cả hai bên gia đình, đôi bên cãi nhau mãi không thôi. Cuối cùng, vì sự ép buộc của bố mẹ, Văn Bác đành chuyển về nhà ở, nhưng kể từ lúc anh trở về, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Văn Bác chẳng buồn ngó ngàng đến Y Đồng. Hai vợ chồng sống cùng một mái nhà nhưng ai làm việc người nấy, xa cách như người dung. Cuối cùng, Y Đồng không thể chịu nổi nữa, liền về nhà bố mẹ ở.
Cứ như vậy, chiến tranh lạnh diễn ra suốt mấy tuần liền, đôi bên chẳng ai có ý định thỏa hiệp. Văn Bác bận rộn suốt ngày, ngoài công việc ra thì chẳng còn thứ gì khác. Cuộc sống cần có “gia vị”, tình yêu cần có “gia vị”, con người sống trên đời cũng cần có “gia vị”. Nhưng tất cả, những thứ này đối với anh đều hoàn toàn vô nghĩa.
Y Đồng là một phụ nữ ghê gớm. Trước đây những người quen biết chẳng ai dám động chạm đến cô. Cô có thể mắng chửi một người đàn ông khiến họ không ngẩng mặt lên được. Chỉ có điều, mấy năm nay, tính tình của cô đã hiền