n bên cửa, nhìn đám mây trên trời nhòa dần, bị ánh nắng xua tan: “Trời nắng rồi. Phổ Nhĩ uống nước mưa, nảy mầm dưới ánh nắng rực rỡ.”
“Cậu từng bảo mẹ cậu làm trà.” Cô nói từ phía sau.
“Phải.” Anh đáp, “Trước kia, bà ấy từng làm.”
Đất nước này có đường biển rất dài, phụ nữ xinh đẹp yêu kiều có làn da mượt mà nhiều không kể xiết. Mẹ cậu cũng vậy. Tiểu Sơn không hề có ấn tượng gì về cha mình, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau từ nhỏ tới lớn. Bà rất chịu thương chịu khó, một mình lo liệu hết việc đồng áng trong nhà, tranh hạt giống và mầm trà được chia với đàn ông trong thôn, lấy nước ở chân núi tưới cho vườn trà, mỗi ngày mấy bận, bước chân vừa nhẹ vừa nhanh. Bà ngắt đóa hoa dại xinh đẹp cài lên đầu, bà hát rất hay, lại thích hút thuốc, nhất là thuốc lào, thường lấy lá trà thay đầu lọc của thuốc lá nước ngoài để hút. Trong tâm trí Châu Tiểu Sơn thường hiện lên hình Ắh: Sau một ngày lao động chăm chỉ, bà sẽ ngồi bên bậc cửa, châm điếu thuốc hít một hơi thật sâu, sau đó tay chống cằm, mắt nhìn xa xăm chẳng biết dừng lại ở nơi nào. Bà có vầng trán cao, mũi thẳng, môi mỏng, tạc trên ráng chiều màu cam một bức phác họa tinh tế.
Bà nói: “Con đừng tưởng mẹ không biết, con sắp thành thằng nhóc bất trị rồi.”
Tiểu Sơn đang ăn măng chua bà làm, không đáp lời.
Bà cười: “Vậy cũng tốt, trẻ con thì nên thế, kẻo sau này lại bị bắt nạt.”
Sau đó Tiểu Sơn cứu tướng quân Tra Tài, được ông mang theo rời khỏi quê hương. Tướng quân cho người tới đưa tiền cho mẹ Tiểu Sơn, bà chẳng hề để ý, vẫn đội nón, nhấc đòn gánh lên núi làm việc như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Đến tận khi vào học ở trường trung học quốc tế cậu vẫn chưa được gặp lại bà.
Sau lần đó Hương Lan trở nên rất kỳ lạ, lại càng lười học hơn, trong giờ, Tiểu Sơn nghiêng đầu nhìn cô ở phòng học đối diện thì chỉ thấy cô đang ngủ.
Trường học cực kỳ nghiêm khắc, sẽ không vì ai là cậu ấm cô chiêu mà thiên vị.
Có một hôm Tra Hương Lan và Nguyễn Văn Chiêu cùng bị phạt đứng hai tiếng đồng hồ dưới trời nắng gay gắt, lý do là vì nửa đêm trốn đi chơi không xin phép.
Tiểu Sơn đứng trên ban công của thư viện nhìn hai người bọn họ chịu phạt, Hương Lan ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, lộ rõ vẻ mỉa mai.
Hai cô cậu thanh niên coi trời bằng vung này không hề biết ăn năn hối cải, lại lén trốn ra ngoài chơi, lúc trèo tường trốn ra, chân Nguyễn Văn Chiêu vừa chạm đất thì đã bị ai đó đánh từ đằng sau, tóc bị túm lấy, trán đập xuống đất hết lần này đến lần khác.
Cậu chàng không chịu nổi, nghiến răng nói: “Được lắm, đừng để tao biết mày là ai. Bằng không tao cho mày sống dở chết dở.”
Tiểu Sơn xoay tay kéo đầu Nguyễn nhìn thẳng vào mình: “Nhìn rõ chưa? Biết tao là ai rồi chứ?”
Nguyễn vẫn giãy giụa, Hương Lan chạy lên ra sức kéo tay Tiểu Sơn: “Cậu làm gì thế? Làm gì thế hả?”
Tiểu Sơn không hề lay chuyển, tay vẫn nắm lấy tóc Nguyễn Văn Chiêu, lạnh lùng đáp: “Tướng quân bảo tôi trông nom cậu.”
Cô dồn hết sức muốn tách từng ngón tay của cậu ra, điên cuồng gào thét: “Cậu là ai, dựa vào cái gì mà quản tôi?”
Cánh tay còn lại của Châu Tiểu Sơn bắt lấy cổ tay cô, hất ra rồi nhìn vào mắt Hương Lan: “Về trường ngay.”
Cô cúi xuống cắn vào tay cậu, cắn rất mạnh, như thể muốn cắn tận vào xương cậu, có thứ gì mằn mặn chảy ra, không biết là máu của cậu, nước mắt của cô hay là cả hai.
Tiểu Sơn không hề cử động, đến khi cô khóc thút thít nhả ra, hoang mang nhìn cậu, không còn sức, không thể phản ứng.
“Về trường.” Cậu nói.
Hương Lan lau nước mắt, biết đấu không lại, khẽ cầu xin cậu: “Được, tớ về. Chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy, đừng đánh Chiêu.”
Nghe vậy Tiểu Sơn lập tức thả Nguyễn Văn Chiêu ra, đánh người này cũng không có ích lắm.
Nguyễn Văn Chiêu đầu óc quay cuồng, ngã xuống đất, mãi lâu vẫn không động đậy, nghe tiếng bước chân của hai người kia dần đi xa.
Lúc Tiểu Sơn đi tắm, hổ khẩu0 chỗ Hương Lan cắn đau nhói. Cậu nhìn thử, hai lỗ nhỏ như vết cáo cắn, có vẻ cô thật sự rất giận, cắn rất mạnh.
0 Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Cũng may sau đó Hương Lan ngoan ngoãn hơn một chút, nhưng trong lớp vẫn không chú ý, không trả lời được câu hỏi.
Nguyễn Văn Chiêu bắt đầu trả thù.
Đã hai lần Châu Tiểu Sơn bị đám nam sinh vây lại, lần đầu tiên là ở góc sân vận động, kẻ cầm đầu còn chưa kịp động thủ, chân cậu đã đạp thẳng lên cái mặt béo của gã, sau đó gã được bạn bè khiêng đi trồng răng giả, Tiểu Sơn căn lực rất chuẩn, nếu không chắc chắn tên đó đã gãy xương. Lần thứ hai là ở phòng vệ sinh, bọn chúng canh lúc cậu đi tiểu nhào lên từ phía sau, Tiểu Sơn đè thẳng đầu bọn chúng vào bồn, sau đó ra rửa tay. Cậu thích sạch sẽ.
Loại tranh giành này nên miêu tả thế nào đây?
Để kẻ cưỡi lừa đua ngựa với kị sĩ? Đẳng cấp quá khác biệt, không đáng nhắc đến.
Chuyện sau đó ở Bắc Kinh cũng vậy, kẻ mà bọn lưu manh quấy phá Tần Bân gặp phải chính là Châu Tiểu Sơn của sáu năm sau, một người môi giới.
Đó là cái phúc của bọn họ.
Cậu về phòng, Hương Lan ngồi trước cửa sổ, biết cậu vào cũng không quay đầu lại.
Cậu thấy không nên cứ tiếp tục tình trạng thế này nhưng chẳng biết phải nói gì, bèn dọn dẹp lại đống sách trên đầu giường.
Cuối cùng Hương Lan cũng lên tiếng, nhưng quay lưng về phía cậu: “Sao cha lại muốn tớ cùng đi Nam Mỹ với cậu nhỉ? Không, phải là vì sao ông ấy lại muốn tớ về nước. Chúng ta không nên quen nhau, Châu Tiểu Sơn.”
Họng cậu nghẹn ứ, không thốt nên lời.
“Tớ hối hận. Tiểu Sơn, tớ thật sự rất hối hận.” Hương Lan chống cằm, “Sao lại thích cậu chứ?”
Cậu nhìn cô từ phía sau, bờ vai nhỏ nhắn yếu ớt, mái tóc đen bóng, cổ hơi cúi xuống, lộ vẻ cô đơn. Cậu muốn dang tay vỗ về, nhưng chưa kịp nhúc nhích thì cô đã đứng dậy: “Cậu học đi, tớ không làm phiền cậu nữa.”
Cô quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp bình thản, khẽ cười: “Tớ chính thức hẹn hò với Nguyễn Văn Chiêu rồi. Mong sau này cậu đừng quấy rối nữa. Cậu là người của cha tớ cho nên chắc hiểu quy định hơn.” Sau đó cô nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng của cậu.
Cậu ngồi đó hồi lâu.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó không hề có điềm báo.
Tối cuối tuần, học sinh lớp trên có thể xin ra ngoài, nhưng Châu Tiểu Sơn lại chơi bóng một mình ở sân bóng rổ. Trước đó cậu gặp bạn của Hương Lan trong canteen, bọn họ mỉm cười với cậu, nhưng Hương Lan không có ở đó.
Hôm nay cậu nhắm không chuẩn, bóng chỉ đập được một lần rồi lại văng đi.
Đột nhiên có tiếng ai vọng từ xa lại, hòa vào tiếng bóng trên sân.
Châu Tiểu Sơn dừng lại, tìm kiếm nơi âm thanh phát ra.
Trong ký túc xá nam vắng vẻ, phòng Nguyễn Văn Chiêu tắt đèn, cửa khép hờ.
Tiểu Sơn đẩy cửa bước vào, dưới ánh trăng, Nguyễn Văn Chiêu trúng đạn nằm ra đó, máu chảy lênh láng tới tận cửa, quần áo Hương Lan xộc xệch, cuộn tròn ở góc tường, nhìn thấy cậu bèn run rẩy đưa tay ra: “Tiểu Sơn, Tiểu Sơn…”
Bên cạnh cô là một khẩu súng lục nhỏ chuôi bạc, được chế tạo ở Anh, đó là món vũ khí tướng quân Tra Tài trao cho cậu.
Đó là lần đầu tiên Tiểu Sơn muốn giết mình vì để xảy ra sơ suất. Cậu cau mày, nghiến răng.
Cô lén trộm khẩu súng đó lúc nào? Cậu không hề phát hiện ra.
Cậu vươn tay ra nắm lấy tay cô, an ủi: “Không sao, Hương Lan, không sao đâu, chuyện gì xảy ra vậy?” Cậu lấy khăn tay của mình ra, cẩn thận mà nhanh chóng lau sạch dấu vân tay của Hương Lan trên khẩu súng đó.
“Tớ trộm súng của cậu… chúng tớ uống chút rượu…” Trong cơn sợ hãi Hương Lan nói năng lộn xộn, “Cậu ta muốn chạm vào tớ…”
Cậu nổi giận ngẩng đầu lên: “Nó đã làm gì?”
“Không, chưa làm gì cả, bởi vì tớ bắn cậu ta.” Cô đau lòng khóc toáng lên: “Tiểu Sơn, Tiểu Sơn.” Cô nắm lấy góc áo cậu, “Có phải tớ giết cậu ta rồi không? Có phải cậu ta chết rồi không?”
“Cậu ta chưa chết.” Tiểu Sơn liếc nhìn Nguyễn Văn Chiêu, cầm điện thoại gọi bác sĩ.
Sau đó cậu cầm lấy súng, vỗ lên vai cô, nhìn vào mắt cô, nói chắc nịch: “Còn cậu, cậu không làm gì cả, Hương Lan, không phải cậu, là tớ.”
Hương Lan sửng sốt nhìn cậu.
Bác sĩ và cảnh sát đến cùng một lúc, lúc Nguyễn Văn Chiêu đang hôn mê được đưa ra ngoài, Tiểu Sơn đưa súng cho cảnh sát: “Tôi đã dùng khẩu súng này bắn bị thương Nguyễn Văn Chiêu.”
Tuy đây chỉ là tranh chấp giữa thanh niên nhưng đương sự đều có hậu thuẫn ghê gớm, lại suýt nữa tạo thành án mạng nên chuyện này rất quan trọng. Tiểu Sơn bị bắt giam, hôm sau, tướng quân Tra Tài đích thân đến thăm cậu.
Tiểu Sơn bị giải ra, ngồi đối diện cách tướng quân một cái bàn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu ta định quấy rối Hương Lan, tôi bám theo, sau đó thì nổ súng.”
“Nói thật.”
“Chính là như vậy.”
“Tiểu Sơn, nếu cậu muốn chế ngự nó, căn bản không cần dùng súng.” Tướng quân đáp.
Tiểu Sơn không lộ vẻ gì, bình tĩnh nhìn tướng quân: “May mà bọn họ không biết”
“Vì Hương Lan?” Tướng quân hỏi.
“…”
“Cậu ta vẫn ổn, nhưng hình phạt dành cho cậu không nhẹ đâu.”
“Không sao.”
“Tiểu Sơn, ta sẽ nhớ kỹ chuyện này.” Tướng quân định đi, đứng dậy bắt tay với Tiểu Sơn. Từ nhỏ Châu Tiểu Sơn đã cảm kích tướng quân là bởi ông chưa bao giờ đối xử với cậu như trẻ con.
Nhà họ Nguyễn huy động thế lực khiến Tiểu Sơn không được nộp tiền bảo lãnh, may mà khi tỉnh lại Nguyễn Văn Chiêu không hề nói gì, phía cảnh sát tạm thời lấy khẩu cung của Tiểu Sơn làm án.
Tiểu Sơn phải chịu sáu roi hình, đó đã là hình phạt vô cùng nhẹ rồi. Trên danh nghĩa đây là phán quyết của tòa án nhưng thực tế lại là kết quả thương lượng của hai nhà Tra – Nguyễn.
Ngày chịu hình, Tiểu Sơn bị giải đến một căn phòng rộng, căn phòng này rất cao. Phần cao nhất của bức tường trắng có một cửa sổ lớn mở toang, thông gió rất tốt. Đúng lúc mùa hè oi bức nhưng phòng hành hình lại rất mát. Quan tòa và pháp y ngồi dưới cửa sổ xem hành hình.
Ở chính giữa phòng là một cái bậc dẹt cao một mét, rộng mười lăm mét vuông được bọc bởi một lớp da mềm.
Người hành hình cường tráng đeo mặt nạ màu đen bước vào theo một cửa khác, đứng bên cạnh thùng nước ngâm roi mây.
Roi mây màu đen, dài hơn ba mét, lấy hai mươi bảy sợi mây bện thành chín sợi, sau đó lại bện thành roi, phần chỏm là hình đầu rắn, chỗ miệng rắn buộc thêm hai quả cầu nặng, vừa có thể tăng mức độ phạt, vừa giúp người hành pháp dễ điều khiển. Cây roi ngâm trong nước lạnh càng trở nên mềm dẻo và chắc chắn, màu đen của roi cũng như đậm thêm, lộ vẻ dữ tợn.
Tất cả quần áo của Tiểu Sơn đều bị cởi ra, quan tòa kiểm tra thân phận, pháp y kiểm tra trên người anh không có vết thương nào khác, sau đó dùng đồ da bảo vệ phần dưới, để anh cúi chín mươi độ trên chiếc bục giữa phòng, tay bị trói chặt. Tư thế này khiến mông nâng lên, phần chịu hình lộ ra hoàn toàn.
Quan tòa rung chuông.
“Châu Tiểu Sơn!” Người hành quyết cao giọng.
“Có.” Châu Tiểu Sơn đáp.
Người hành quyết chạy lấy đà ba bước, cánh tay cường tráng vung lên giữa trời, chiếc roi đen quay nửa vòng trong gió, chuẩn xác đánh mạnh vào mông cậu, vang lên một tiếng chát vang dội.
Ngay lúc ấy mọi thứ trong người cậu dường như không còn tồn tại nữa, tất cả cảm giác