Mây đen dày đặc, trời lại sắp đổ mưa. Châu Tiểu Sơn đứng bên mái hiên nhìn về phía xa. Núi non trùng trùng trải dài vô tận.
Anh vừa nói chuyện điện thoại với tướng quân Tra Tài đang ở nước ngoài, mười lăm ngày sau sẽ giao tài liệu về vật liệu A cho bên mua.
Tướng quân hỏi có vấn đề gì không.
Tiểu Sơn bảo ông yên tâm. Anh biết mối làm ăn này rất quan trọng đối với tướng quân, giá đối phương đưa ra là một số lượng vũ khí rất khả quan.
Anh ngoảnh đầu nhìn Giai Ninh đang nằm trên giường. Đầu giường treo ống truyền dịch, từng giọt từng giọt chảy vào cơ thể cô.
Lúc này Giai Ninh đang hôn mê, đôi mắt khép lại tạo thành một đường cong cong, khóe mắt hơi nhếch lên, trông như thể vầng trăng khuyết. Anh bước tới, ngón tay khẽ trượt qua gương mặt ôn hòa của cô, Giai Ninh lúc này không có vẻ giận dữ hoảng hốt như lúc bên anh, cũng không ngang ngược như hồi ở Bắc Kinh. Anh nhớ, mỗi lần ân ái xong cô đều muốn đi ngay, không hề quyến luyến anh dù chỉ một giây. Nhưng lúc này đây cô ngủ rất ngon, hệt như một đứa trẻ.
Nếu cô mãi mãi như thế này thì sao?
Nếu cô mãi mãi ở bên anh như thế này? Như một bức tranh, một gốc cây hoặc một hồ nước?
Ý nghĩ này chợt lóe trong đầu, rồi lại thoảng trôi đi.
Tiếng mưa đầu tiên đập vào phiến đá.
Giai Ninh choàng mở mắt.
Anh nhìn cô, trong phòng rất tối, nhưng đôi mắt của hai người lại sáng rõ vô cùng.
Anh vươn tay siết lấy tay cô, ngón tay cô lạnh như băng, nhưng không hề tránh né.
“Muốn tự sát? Tiếc là không đủ sức.” Anh khẽ cười nhìn cô, “Còn cách gan một xăng ti mét nữa, đã khâu lại rồi. Giai Ninh, chả mấy chốc em sẽ khỏe lại thôi, sức đề kháng của em rất tốt.”
Cô không đáp lời, chỉ nhìn anh.
Anh vuốt tóc cô: “Đói chưa? Anh gọi người mang thức ăn lên.”
Cô lắc đầu, tay kia nắm lấy tay anh: “Cứ thế đã.”
Cuối cùng mưa cũng rơi, gõ lộp độp lên mái hiên, phiến đá và tàu lá chuối, rơi xuống con đường lát sỏi tạo thành một dòng suối nhỏ.
Châu Tiểu Sơn ngồi trong phòng, nhìn Giai Ninh, cảm nhận hơi thở và nhiệt từ cơ thể của cô, ánh mắt và tâm trí đều không thể rời đi, như ngây như dại.
Lúc anh ra khỏi phòng cô thì ánh trăng đã lên cao.
Trong sân của ngôi nhà này có một cái giếng nhỏ và một gốc đa to, anh cởi áo, múc nước giội lên người, trên lưng anh có một chỗ dài độ một tấc quấn băng rất kỹ. Giếng rất sâu, nước rất lạnh, lạnh tới tận xương tủy khiến anh cũng cảm thấy đau.
Bỗng một tiếng xé gió vang lên, Châu Tiểu Sơn đưa tay ra sau lưng đón quả chôm chôm lao tới, lực rất mạnh.
Anh cầm lên nhìn: “Vẫn chưa chín.”
Chân Mạc Lị đung đưa trên chạc cây đa, cô nàng có đôi chân rất thon gọn.
“Lúc nào anh mới đuổi cô ta đi? Em ghét cô ta!” Mạc Lị cao giọng bực mình hỏi.
Anh đứng dậy, người ướt đẫm, “Em lo quá rồi, còn chưa lấy được thứ chúng ta cần, cô ấy đi sao được?”
Mạc Lị đáp: “Suýt chút nữa cô ta đã hại chết anh.”
“Loại người như cô ấy có thể làm được chuyện đó sao? Một con gà còn giết chẳng xong.”
“Cô ta giết gà làm gì? Cô ta khiến anh lật xe rơi xuống vực. Anh bị gãy xương sườn thì chớ, lại còn phải đi tìm thuốc cho cô ta.”
“Vậy em nói xem anh phải làm sao?”
“Dù gì em cũng ghét cô ta, anh mau đuổi cô ta đi đi.”
“Chuyện này kết thúc thì tự nhiên sẽ thế.” Anh đáp, “Tình hình bên đó thế nào rồi?”
“Anh đang nói tới người đàn ông đó hả? Vẫn ổn, ăn uống bình thường, hôm qua còn đòi giấy và bút, nhưng em không cho.”
Anh gật đầu: “Chuyện này không liên quan đến anh ta, dù gì sau này cũng sẽ thả, đừng làm khó anh ta.”
Tiểu Sơn cầm quần áo lên, muốn quay lại căn phòng đằng sau mình, Mạc Lị lại ném một quả chôm chôm qua, anh nghe thấy nhưng không tránh, ăn mạnh một cú vào đầu.
“Xin cô bớt giận rồi đi ngủ đi.”
Do tác động của khí hậu nên sự trao đổi chất trong cơ thể con người ở nơi này diễn ra nhanh hơn, giống hệt như loài thực vật sinh trưởng rồi lại phục hồi. Mỗi ngày đều có bác sĩ tới rửa vết thương và thay thuốc cho Giai Ninh, đó là loại thảo dược kỳ lạ, rất đắng nhưng lại có hiệu quả rõ rệt. Vết thương dần dần khép miệng, bắt đầu hơi ngứa.
Lúc ngủ cô không nhịn được, thò tay ra gãi thì lại bị người nào đó đè tay xuống.
Cô mơ màng mở mắt ra, là Châu Tiểu Sơn, anh vẫn ở bên cạnh cô: “Đợi mấy ngày nữa là có thể tháo băng ra rồi.”
Vết thương dần lành lại, có người tới giúp cô tắm và thay quần áo, quần áo để thay lại là áo dài dệt bằng tơ, thế nhưng trong gương, mặt mũi Giai Ninh cũng trắng bệch y như tà áo dài kia vậy. Cô nhìn vào gương rồi lau son đi. Ngoài thuốc lá và bật lửa thì đồ của cô vẫn còn đủ, cả con dao chặt dừa nữa. Cô cầm con dao đó lên nhìn thật cẩn thận, cảm thấy hình như nó sắc hơn.
Châu Tiểu Sơn đứng bên thềm, nhìn cô nghiên cứu con dao kia.
“Em thấy nó mà không sợ à?”
Cô nhìn anh: “Sao phải sợ?”
“Vậy được. Sau này em phải giữ lấy nó, nó chính là vũ khí của em. Chọn dao phải dùng chính máu mình khai dao, đó là phong tục của bọn anh.”
Giai Ninh đứng dậy, chầm chậm bước về phía Châu Tiểu Sơn: “Không phải chúng ta đã quên chuyện gì rồi đấy chứ? Cậu muốn tôi đến đây làm gì?”
“Em đang nói tới vật liệu A? Chúng ta vẫn còn thời gian, lúc cần anh sẽ lấy.”
Cô đi tới bên cạnh anh, ngước lên nhìn trời: “Trận mưa này lúc nào mới tạnh?”
“Có khi một tháng, có lúc nửa năm, cũng có thể ngày mai sẽ tạnh.” Anh nhìn khuôn mặt cô từ góc nghiêng, “Em không hỏi tình hình của anh ta sao?”
“Cậu bảo chồng tôi? Cậu thì làm gì được anh ấy? Thứ cậu muốn đang ở trong tay tôi. Cậu ngược đãi anh ấy không có lợi gì đâu.”
“Đúng là vậy.” Anh gật đầu, “Sau khi bị thương em đã nhìn nhận ra được rất nhiều chuyện.”
“Học hỏi mà thôi.” Cô cười, cô lúc này điềm tĩnh mà xinh đẹp, mái tóc đen tung bay lướt qua chóp mũi anh, ngưa ngứa.
Anh vươn tay ra, mái tóc tơ của cô luồn qua kẽ tay.
Giai Ninh nói: “Tôi đói rồi.” Cô nghiêng người ra phía trước, tựa lên lan can, “Cậu còn nợ tôi, nhớ không? Hồi ở Bắc Kinh tôi đi cả thành phố để cùng ăn một bát mì bò với cậu. Giờ tôi muốn ăn mì bò.”
“Ở đây không có mì bò. Nhưng phở bò cũng ngon lắm.”
“Đi thôi. Đi luôn bây giờ.” Giai Ninh nói.
Tiểu Sơn thấy cô đã lấy lại sức sống nên tâm trạng cũng thoải mái phần nào, vội vã lấy ô.
Hoàng hôn buông xuống, các cửa tiệm nhỏ ở thành phố Tra Tài đều đốt đèn lồng, làn mưa bay bay cũng hóa thành màu vàng, mang đến cảm giác ấm áp.
Phố núi xinh xắn nơi đây có từ lâu đời. ác với vùng lân cận đã hiện đại hóa hoặc thành Tây vẫn giữ lại phần lớn dấu tích của thực dân, thành Tra Tài đâu đâu cũng là những căn nhà cổ vách trúc lợp ngói, đường lát đá đen, niên đại rất lâu rồi, đá bị mưa gió và giày rơm mài cho nhẵn bóng. Giai Ninh bị trượt chân, Tiểu Sơn vội đỡ lấy tay cô.
Cô ừm một tiếng, Tiểu Sơn hỏi: “Vết thương đau không?”
Giai Ninh đáp: “Không sao.”
“Ăn xong rồi, về thôi.”
“Tới ngôi chùa đằng trước xem đi. Tôi muốn thắp một nén nhang.”
“Sao giờ em lại tín Phật rồi?” Tiểu Sơn nhìn cô.
“Trước không tin, vậy nên ông ấy mới trừng phạt tôi.”
Đó là một ngôi chùa nhỏ, nhưng được xây dựng rất lộng lẫy, thờ phụng đức Thích Ca Mâu Ni, phủ vàng dát ngọc. Tướng quân Tra Tài rất tín Phật, ngôi chùa này là do ông xây nên.
Giờ này không có khách hành hương, chỉ có vị hòa thượng già mặc áo cà sa gõ mõ trong Phật đường.
Tiểu Sơn không vào trong, chỉ đứng ngoài đợi, Giai Ninh thắp hương, ba lạy chín dập đầu tỏ vẻ thành kính.
Đi ra khỏi chùa, cất bước về nhà, bọn họ không ai nói với ai câu nào.
Đi hết đường, qua sân phơi, sân chính, tới trước cửa phòng Giai Ninh.
Cuối cùng Tiểu Sơn hỏi: “Em vừa xin Phật điều gì vậy?”
“Xin thuyết tương đối có thể thực hiện trong đời thật”
“Ồ?”
“Có sức mạnh và tốc độ chuyển hóa đẩy lùi thời gian, để tôi quay lại mấy tháng trước.”
“Quay trở lại lúc chưa quen anh?”
“Không, khi đã quen cậu rồi. Chỉ là, làm lại từ đầu thôi.”
Dưới ánh trăng, anh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, mãi lâu vẫn không thốt nên lời.
Anh dang tay ra như muốn ôm lấy cô, cuối cùng lại chỉ đẩy cửa: “Ngủ đi. Nghỉ ngơi cho khỏe.”
Cô đứng đằng sau nhìn anh rời đi. Bóng lưng cao ráo, vận áo dài, ống tay phất phơ trong gió, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động. Một người đẹp đến như thế, mỗi góc đều ưu việt đến như thế. Giai Ninh khẽ cười, không phải chính vì vậy mà mình bị mê hoặc sao? Cũng may tất cả đều có quy luật, có quy luật thì có thể dùng trí tuệ để phân tích.
Thầy trò cùng tiến bộ, quả là một học viên hiếm có.
z
Giai Ninh vén áo nhìn vết thương đã cắt chỉ trong gương, vết thương mảnh màu đỏ sẫm khắc trên da thịt cô gợi nhắc tới vài chuyện: Con dao cắm sâu vào cơ thể, rét lạnh, Châu Tiểu Sơn, cậu ta đi tìm thuốc… Cô sờ thử, vẫn có cảm giác đau, sợ rằng sẽ để lại sẹo.
“Sẽ không để lại sẹo đâu.” Tiểu Sơn nói từ đằng sau, “Chỗ đó sẽ phục hồi y như cũ khi mùa hè kết thúc.” Trong tay cầm một chén thuốc nhỏ, anh kéo chiếc ghế phía sau cô ngồi xuống, “Chỉ cần ngày nào cũng thoa là sẽ khỏi.”
“Lại gì thế?” Cô xoay người hỏi.
“Một thứ ở nông thôn.” Anh đưa tới trước mặt cho cô ngửi thử, Giai Ninh hơi lo, cánh mũi chun lại cảm nhận thấy hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ chén thuốc.
“Hiệu quả lắm.” Tiểu Sơn nói, “Không phải em quan tâm tới sắc đẹp lắm sao? Chê nó hả?”
“Để tôi tự làm.”
“Để anh. Em đứng yên là được.”
Cô đứng đối diện với anh, hơi cúi đầu nhìn anh dùng chiếc bàn chải như bút lông nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương của cô, thoa hết lớp này đến lớp khác, cẩn thận và kiên nhẫn hệt như đang vẽ một bức tranh.
Cô ngửi được mùi hương của anh, cuối cùng lúc này cô cũng hiểu ra vì sao khi ở Bắc Kinh cô luôn cảm thấy anh có mùi của cây cỏ, anh là người ở nơi đây, hương vị mát rượi đó ẩn vào từng lỗ chân lông, phải chăng ngay cả máu anh cũng có màu xanh?
Cô nhìn xuống cần cổ của anh, làn da trắng trẻo, mạch máu màu xanh, Giai Ninh chợt nghĩ khi bị dao cứa thì sẽ có cảm giác gì? Ý nghĩ hoang đường này ngay cả trong giấc ngủ cũng không biến mất, khát vọng này khiến cô ngứa ngáy, sau đó cô thò tay ra, khẽ đặt lên cổ anh.
Từ sau khi gặp lại, ngoài tình huống nguy hiểm hoặc bất đắc dĩ thì họ rất ít khi chạm vào nhau. Nhưng hôm nay khi cô đặt tay lên, tay của Châu Tiểu Sơn cũng dừng lại.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, cảnh tượng này hình như đã từng xảy ra.
Lúc đó cô muốn đi, anh ôm lấy eo cô, lắc đầu nói: “Không được. Không được.”
Lúc đó bọn họ đều không một manh áo, đó là lần ân ái cuối cùng.
Cảm giác tiếp xúc và ký ức ùa về trào dâng, sục sôi trong lòng anh.
Bàn tay mềm mại của cô tiếp tục mân mê tới bên tai, tóc anh, mỗi một đụng chạm lại dấy lên một ngọn lửa. Anh vừa muốn cô ngừng vừa hy vọng thời gian cứ thế dừng trôi. Đương lúc mơ màng cầm lòng không đặng, Châu Tiểu Sơn chỉ thấy môi cô ngày càng tiến lại gần, mang theo mùi hương anh khát khao bấy lâu nay.
Khi nụ hôn sắp rơi xuống thì bầu trời đột nhiên trở nắng, ánh sáng chiếu vào căn phòng, Tiểu Sơn hoa cả mắt: “Anh từng nói với em rồi, những trận mưa thế này có lúc kéo dài tới nửa năm, có khi lại đột nhiên tạnh ráo.”