Mấy ngày kế tiếp, Giai Ninh vẫn không thấy Châu Tiểu Sơn đâu.
Thời gian như ngừng trôi, thứ duy nhất có chuyển biến là vết thương ở bên sườn của cô, chẳng mấy chốc đã khép miệng, y như lời anh nói, chắc chắn sẽ không để lại sẹo. Cô lại mường tượng ra cơ thể anh, một vết thương cũng không có.
Ngày nào cũng có người tới lo liệu việc cơm áo cho cô, họ đều không biết tiếng Trung.
Thi thoảng Giai Ninh ra ngoài đi dạo, có lúc lại xem tivi, tất nhiên là xem cũng không hiểu, nhưng trong phim luôn có một cô gái đang khóc, hoặc quỳ xuống ôm lấy chân người đàn ông, dường như đang lặp đi lặp lại câu: Anh đừng đi, đừng đi.
Trong thời tiết âm u, cô nằm ngủ dưới gốc đa trong sân, cô mơ thấy mình gặp Tần Bân, nhưng anh thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt cô, không thể chạm đến. Cô biết có gắng sức trong mơ cũng chỉ phí công, bèn nói với anh rằng: Đợi thêm chút nữa, đợi em sẽ tới cứu anh. Khi bật dậy, người đã đẫm mồ hôi.
Có bóng người lướt qua tàng cây, nhưng Giai Ninh không hề hoảng hốt.
Trong căn nhà này vẫn còn một người.
Hôm đó Giai Ninh đang múc nước rửa mặt bên giếng thì đột nhiên đằng sau có người dúi mạnh đầu cô vào chậu nước, tay cô bám lấy miệng chậu, cô không thở được, nhưng vẫn lặng yên, không hề giãy giụa. Khoảng một phút sau, người đó thả tay ra, Giai Ninh ngẩng đầu lên nhìn ra phía sau: Quả nhiên là cô gái đi theo Châu Tiểu Sơn, cô nàng lừ mắt nhìn Giai Ninh, thẹn quá hóa giận.
“Cô nên dúi tôi thêm lát nữa.” Giai Ninh nói, lấy ckhăn lau mặt, nhìn thẳng vào cô gái kia: “Làm thế chẳng có ích gì đâu. Lúc còn học đại học tôi tham gia câu lạc bộ bơi lội, nhịn thở một phút thì có là gì?”
“Nếu muốn giết cô thì lúc nào tôi cũng làm được…”
“Nhưng cô đâu có dám.” Giai Ninh ngắt lời cô ta, “Tới tận bây giờ tôi vẫn rất có ích.”
“Cô đang nhắc tới đống tài liệu chết tiệt kia hả? Tôi không thèm quan tâm.”
“Cô không quan tâm tới đống tài liệu chết tiệt đó, nhưng…” Giai Ninh đứng dậy, bước tới bên cạnh cô ta, “Cô rất quan tâm tới cậu ta, đúng không?” Cô mỉm cười, “Có điều giờ cậu ta không muốn giết tôi nên cô cũng không dám. Thật đáng tiếc.”
Cô nàng kia nghiến răng trèo trẹo: “Cô không còn mấy ngày đâu, thằng đàn ông của cô cũng thế.”
Giai Ninh đang định bỏ đi bỗng thấy giật thót, cô đợi cô ta nói câu này đã lâu rồi.
Giai Ninh quay lại, đứng trước mặt cô ta, mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh tanh: “Cô từng đến đó chưa?” Cô vươn tay ra, chỉ về phía phòng Châu Tiểu Sơn.
“…”
“Cô từng mân mê chiếc gối của cậu ta chưa?”
“…”
“Từng thấy cơ thể của cậu ta chưa?”
Cô gái trợn mắt nhìn Giai Ninh, đang định phản bác thì Giai Ninh đã chặn lại: “Có thể cô đều đã làm rồi, nhưng vào lúc cậu ta không biết, đúng không? Cô lén vào phòng cậu ta, hít hà mùi hương của cậu ta, lén nhìn cậu ta.” Nụ cười bên môi Giai Ninh vẽ lên một đường cong đáng ghét, nhìn chòng chọc vào cô gái trẻ đang bị cơn đố kỵ tra tấn: “Thật chẳng ra sao.”
Đôi mắt phẫn nộ của cô gái như muốn phóng ra lửa, cô nàng vung tay lên định tát Giai Ninh, Giai Ninh đã chuẩn bị tinh thần từ trước, liền bắt lấy tay cô ta: “Cô làm tôi mất một sợi tóc, tôi sẽ trưng ra cho cậu ta xem lập tức. Cô đoán cậu ta sẽ thế nào?”
“Đồ gái điếm.”
Cuối cùng Giai Ninh cũng bật cười: “Cô còn trẻ người non dạ, thật chẳng biết chửi người khác gì cả. Cô biết ‘điếm’ là gì không? Đợi tới khi tôi hoàn toàn thu phục cậu ta rồi nói lại cho cô hay cũng chưa muộn đâu.”
Cô rảo bước về phòng, lấy con dao từng vấy máu của mình ra, đi qua phòng khách, bước đến vườn hoa phía sau, ở đó có một đống dừa, Châu Tiểu Sơn đã chuẩn bị từ lâu. Giai Ninh đá một quả dừa to ra, nhìn chính xác chỗ vân nhạt màu như thể căn chuẩn đó là mạch máu của Châu Tiểu Sơn, xoay tròn dao bổ mạnh xuống, phần vỏ cứng vỡ nát, nước dừa trào ra ngoài, Giai Ninh cầm lên ngửa cổ uống cho đỡ khát.
Đối với cô nàng kia mà nói, một người dù tốt hay xấu, thiện hay ác cũng không hề có ý nghĩa gì, cô ta chỉ quan tâm xem người đó có phải là kẻ địch của Châu Tiểu Sơn không mà thôi; một món đồ vô giá hay là rác rưởi, cô ta không quan tâm, quan trọng là Châu Tiểu Sơn có muốn hay không.
Từ một đứa bé lang thang bẩn thỉu, cô ta trở thành trợ thủ xuất sắc của anh, anh chăm lo miếng cơm manh áo cho cô ta, để tâm đến an nguy của cô ta. Chưa bao giờ cô ta làm trái ý anh.
Chỉ có điều, người phụ nữ này…
Lần đầu tiên cô ta căm ghét thứ anh muốn đến thế.
Thế nhưng cô ta lại không thể ra tay giết người đàn bà đó, cảm giác căm ghét này khiến cô ta ngứa răng ngứa lợi, lúc nào ruột gan cũng sôi sục không yên.
Phải loại bỏ người đàn bà đó trước khi anh quay về, nếu không càng không có cơ hội.
Mạc Lị đặt một tờ giấy trước mặt cô: “Nhìn đi, nét chữ người đàn ông của cô, có nhận ra không?”
Ba chữ Hán: Cừu, Giai, Ninh.
Cô từ từ nhận lấy, kiểm tra nét chữ trên đó. Nói là kiểm tra, thực ra chỉ cần liếc mắt một cái đã đủ rồi.
Anh biết cô đến rồi, vì thế mới viết nguệch ngoạc thế này, muốn cô tưởng rằng đây là người khác làm giả, muốn cô cân nhắc tới sự an toàn của bản thân trước. Tới lúc này rồi mà anh vẫn muốn bảo vệ cô. Tần Bân ơi là Tần Bân, nếu không thể cứu nổi anh thì cô còn sống hay không cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Giai Ninh sốt ruột nắm chặt lấy tờ giấy kia như thể muốn ghim nó vào trong cơ thể mình. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Mạc Lị, gương mặt cô lại lạnh lùng và bình tĩnh: “Cô muốn gì?”
“Thả cô đi.”
“Chỉ sợ cô không có quyền này.”
“Tất nhiên tôi có. Tôi có thể thả cô đi, hai chúng ta đi cùng nhau.” Thấy cô ta ngồi trước mặt, Giai Ninh chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp cô gái này, trong căn phòng ở ký túc xá của Châu Tiểu Sơn, cô ta cũng bắt tréo chân khiêu khích nhìn cô như thế.
“Đừng pí thời gian. Làm thế có lợi cho hai ta. Cô muốn cứu tên đàn ông của cô, tôi muốn cô mau cút khỏi chỗ này.” Nói xong cô ta rút hai tấm vé máy bay trong túi áo ra, huơ huơ trước mặt Giai Ninh: “Tôi đã cho người đưa anh ta tới thành Tây. Nếu mọi việc suôn sẻ, ngày kia hai người có thể về đến Bắc Kinh.”
Cô ta nhìn Giai Ninh: “Sau này nghĩ lại, hãy xem như đây chỉ là một giấc mơ.”
Giai Ninh không nói gì, không biết có nên đi bước này không.
Mạc Lị nói: “Muốn thì mau lên, tôi lái xe đưa cô đi.”
Cô không còn lựa chọn nào khác, kể từ lúc nhìn thấy nét chữ của Tần Bân thì cô đã không thể lựa chọn nữa rồi.
Giai Ninh cầm lấy chiếc túi mình mang theo khi đến đấy, cuối cùng nhét cả con dao vào.
Quãng đường từ thành Tây tới thành phố Tra Tài là Tiểu Sơn đưa cô đi, lúc đó hai người giằng co nên xảy ra tai nạn, cô bị thương. Con đường dài đằng đẵng này trong ký ức tràn ngập đau đớn và hận thù, còn có máu và cả tiếng nghiến răng cảnh cáo của anh vang bên tai trong lúc cô hôn mê: “Nếu em chết, anh sẽ giết tên đó, để hai người cùng xuống địa ngục. Anh nói được làm được…”
Đồ độc ác.
Ở trên đỉnh núi có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn thong thả buông xuống dòng sông Mê Kông, xuống núi chính là thành Tây, Tần Bân đang đợi cô ở đó. Bọn họ có thể ngồi cùng trên một chiếc phà, bắt tàu hỏa, rồi lên máy bay, cùng quay về nhà. Giai Ninh nghĩ, cô sẽ không bao giờ chọc anh nữa, không cãi cọ với anh nữa, cô sẽ làm cá cho anh ăn.
Chỉ cần anh vẫn khỏe mạnh.
…
Hai người phụ nữ không hề nói một lời. Chiếc xe đang chạy yên lành trên đường cái thì Mạc Lị bỗng nhiên phanh lại, tiếng thắng xe vang lên trong không gian trống trải vô cùng chói tai.
Mạc Lị không nhìn cô, chỉ lấy khẩu súng giắt bên eo ra, ung dung lên đạn, một giây sau, họng súng màu bạc đã đặt trên huyệt thái dương của Giai Ninh.
Giai Ninh ngồi yên.
“Sao không van xin đi? Không tin tôi dám giết cô à?”
“Cô đã muốn giết tôi, van xin có ích gì?”
Mạc Lị ghét cái vẻ bình tĩnh này của Giai Ninh nhất, cô ta trở tay tát một cái lên mặt cô, cuối cùng cũng được mãn nguyện.
Miệng Giai Ninh rỉ máu.
Cô bị cô ta túm tóc kéo ra khỏi xe lôi ra đường cái.
Mạc Lị nói: “Nhìn đi, có thấy đỉnh tháp kia không?”
Tòa tháp nhọn màu đỏ ở phía đằng xa thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng núi.
Mạc Lị nói: “Tôi đã đưa cô đi rất xa rồi, chả mấy nữa mà đến thành Tây, đó chính là giáo đường của đạo Thiên Chúa ở thành Tây. Cô đi theo con đường này, băng qua rừng là tới.”
Giai Ninh giãy giụa muốn hất tay cô ta ra.
Mạc Lị nói tiếp: “Có thể giữ được mạng hay không còn phải xem vận số cô thế nào. Nhưng tôi giữ chữ tín, người đàn ông của cô đang ở dưới đó chờ cô.”
Cô ta buông tóc Giai Ninh ra, đẩy cô về phía khu rừng rậm âm u, Giai Ninh không dám bước lên, Mạc Lị rút súng bắn xuống ngay bên chân cô, ép cô phải bước từng bước vào trong cho tới khi mất hút.
Mạc Lị cất súng đi, nhìn động cơ của chiếc xe, vừa hay hết xăng. Cô ta rút chìa khóa vứt ra thật xa, xắn ống quần chuẩn bị chạy bộ về thành phố Tra Tài.
Lúc Tiểu Sơn về cô nên nói thế nào đây?
Dù sao cũng chẳng liên quan đến cô.
Giai Ninh trộm xe bỏ trốn, nhưng đang trên đường thì hết xăng, cô ta đi bộ về thành Tây, ai mà biết…
Mạc Lị khẽ mỉm cười.
Ai mà biết khu rừng đó chính là nơi gài mìn.
Người đàn bà đó sẽ tan xương nát thịt.
Chuyện này chẳng liên quan gì tới Mạc Lị cô cả.
Mạc Lị mười tám tuổi, trợ thủ của Châu Tiểu Sơn, từ trước tới giờ chưa từng tự bày ra kế hoạch để hoàn thành một nhiệm vụ nào. Nhưng lần này có thể tương kế tựu kế khiến Giai Ninh bỏ mạng, cô ta cảm thấy rất tự hào.
Lúc chạy trên đường Mạc Lị vô cùng vui vẻ.
Chỉ có điều, cô ta đã xem nhẹ một chuyện.
Châu Tiểu Sơn sắp về.
z
Mạc Lị chạy như bay về thành phố Tra Tài, đưa đồng hồ ra xem, một tiếng bốn mươi ba phút, quả không tồi. Thấy khát, cô ta bèn quay về phòng mình rót nước uống, vừa bước vào đã thấy Châu Tiểu Sơn ngồi ở đó, nhìn thẳng vào cô ta.
“Anh về lúc nào thế?” Cô ta hỏi.
“Mới đây.”
“Em vừa đi đâu?” Anh hỏi.
Anh ấy không biết gì cả đâu, Mạc Lị tự nói với mình như thế.
“Chạy.” Cô đáp, rót nước uống, quay lưng về phía anh tu ừng ực.
“Cô ấy đâu?”
“Ai?”
“Cừu Giai Ninh.”
“Sao lại hỏi em?” Mạc Lị lau miệng.
“Cô ấy đâu?”
“Không biết.”
“Xe của em đâu?”
“Phải rồi, xe của em đâu?” Cô nàng mượn cớ lẻn đi.
Anh bước qua, khoát tay lên vai cô ta: “Về sau có làm chuyện này thì phải làm cho chu đáo, gọn ghẽ. Đừng dùng xe của mình, đừng để lại chứng cứ.” Anh chậm rãi mở trang giấy bị vò nát trong tay ra đưa về phía cô, bên trên là ba chữ Hán nguệch ngoạc: Cừu Giai Ninh. “Em lấy cái này lừa cô ấy đi đâu rồi?”
Mạc Lị thẹn quá hóa giận gạt phăng tay anh ra, không định tốn công nói dối nữa: “Em giết ả ta rồi. Thi thể giấu ở một nơi anh không thể tìm thấy. Anh giết em đền mạng cho ả ta đi.” Cô ta ngẩng đầu nhìn Châu Tiểu Sơn, lửa giận bùng cháy trong mắt.
“Em tưởng anh không dám? Tài liệu về vật liệu A còn chưa biết là thật hay là giả, em đã phá hỏng chuyện lớn của anh.” Tiểu Sơn nắm cổ tay Mạc Lị như thể muốn bóp nát, “Đủ để anh giết em hai lần.”
“Đừng có lôi vật liệu A ra nữa, lúc anh nhìn ả ta đến khóe mắt cũng thấy ánh cười. Bắt đầu từ khi nào anh biết nói d