" Em rất khỏe," Cô gật đầu, kéo Đào thần đến chiếc ghế dài ven đường ngồi xuống, mặt cô gối lên bờ vai anh," Bọn em sau khi ly hôn, hắn cho em một số tiền lớn, còn có hắn tại buổi đấu giá cấp cao lấy được vòng cổ “Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư”. Em mới ra Hoàng Duệ ấn tượng không lâu, liền lọt ngay vào tay bọn cướp bóc, chi phiếu cùng vòng cổ tất cả đều bị cướp, đối phương nói, bọn họ cũng là được thuê mới làm thế." Mạch Sanh Tiêu tháo đồng hồ ở cổ tay xuống," Hai nhát dao này, chính là khi đó bị người ta cắt, thầy thuốc nói em không thể nhấc nổi vật nào quá 3 cân. Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư trong tay em, em vẫn cho là chỉ có em cùng Duật Tôn biết rõ, mới vừa nghe ý của hắn, hắn cũng không giống như biết rõ em sau khi rời đi lại gặp chuyện, như vậy cũng tốt, hắn nhiều phụ nữ như vậy, chắc sẽ không quan tâm vợ trước của hắn sống chết như thế nào đâu."
Đào thần kéo tay Mạch Sanh Tiêu qua, đầu ngón tay sờ nhẹ vết thương ở trên cổ tay phải của cô.", Còn có một vết sẹo này nữa, làm sao mà có?"
Sanh Tiêu ánh mắt nhẹ rủ xuống, cũng không muốn nhớ tới cái đêm mưa rào kia," Là em cùng Duật Tôn cãi nhau thì anh ta đập vỡ đèn bàn."
Đào thần sắc mặt rùng mình," Hắn rõ ràng......"
" Đào thần, em không phải là rất ngốc sao?" Mạch Sanh Tiêu ngước mắt lên nhìn vào hai mắt anh," Vừa xong ở trấn Lâm Thủy này, hắn bên ngoài ăn chơi đàng điếm, em lại núp ở ở nơi này một mình chữa thương, em nên nghe lời anh, nên đi xa hơn một chút."
" Sanh Tiêu, hiện tại cũng không muộn, ít nhất em còn có thể tỉnh ngộ, về sau nên đối mặt không cần phải trốn tránh, có anh ở đây."
Một câu nhẹ nhàng, có anh ở đây, làm Mạch Sanh Tiêu an tâm không ít.
Về đến nhà, Đào Thần để Sanh Tiêu ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi, cô nằm xuống, lại ngủ say lúc nào không biết.
Khi...tỉnh lại, trên người đang đắp một tấm chăn mỏng, Đào thần cẩn thận đến ngay cả Mạch Sanh Tiêu đều theo không kịp, cô khẽ ngáp, vừa vặn trông thấy anh từ phòng bếp đi ra," Tỉnh rồi sao, chuẩn bị ăn cơm chiều."
" Em rõ ràng đang ngủ." Mạch Sanh nhìn anh, cô cố ý đi siêu thị mua đôi dép lê màu hồng phấn," Buồn ngủ quá."
Đào thần giúp cô xới cơm, có thể ngủ được là chuyện tốt, ít nhất cô sẽ không giống như lúc đầu tới đây, nhớ tới Duật Tôn, đau khổ cả đêm đều không ngủ được.
Mạch Sanh Tiêu đem canh hầm xương đặt lên bàn, nửa năm này, cuộc sống của cô đã quen có Đào Thần, chiều nào tan ca, anh cũng sẽ ở nhà trẻ đợi cô cùng nhau về nhà, Sanh Tiêu rất muốn có cảm giác gia đình, hôm nay, rốt cục đã đạt được ước muốn.
Nhà, cũng không phải là nơi có rất nhiều phòng, tiền có thể sống đến vài đời, Mạch Sanh Tiêu từ phía sau ôm lấy eo Đào Thần, anh cầm hai tay của cô, để cho cánh tay cô giao nhau ở bụng anh.
Sanh Tiêu dạy từ sớm, sửa sang lại tư liệu chuẩn bị tới công ty.
Bận rộn cho đến tận trưa, gần đây cả công ty tất cả đều bận rộn chuyện kí kết hợp đồng, cô ngẩng đầu mới phát hiện đã 12h đúng.
Những người khác đều lũ lượt kéo bạn bè đi ăn cơm, Mạch Sanh Tiêu bụng đói kêu vang, cô cầm lấy túi xách xuống lầu ăn cơm.
Mới ra khỏi cửa công ty, liền nhìn thấy một chiếc xe công vụ đi tới, xuống xe là một chàng trai," Mạch tiểu thư, duật thiếu có chuyện tìm cô."
Sanh Tiêu dạy từ sớm, sửa sang lại tư liệu chuẩn bị tới công ty.
Bận rộn cho đến tận trưa, gần đây cả công ty tất cả đều bận rộn chuyện kí kết hợp đồng, cô ngẩng đầu mới phát hiện đã 12h đúng.
Những người khác đều lũ lượt kéo bạn bè đi ăn cơm, Mạch Sanh Tiêu bụng đói kêu vang, cô cầm lấy túi xách xuống lầu ăn cơm.
Mới ra khỏi cửa công ty, liền nhìn thấy một chiếc xe công vụ đi tới, xuống xe là một chàng trai," Mạch tiểu thư, duật thiếu có chuyện tìm cô."
Mạch Sanh Tiêu giả bộ như nhìn đồng hồ," Thực xin lỗi, tôi có việc gấp."
" Cô hay là cứ đi một chuyến đi."
Sanh Tiêu tay trái rủ xuống ở bên người," Tôi nói, tôi còn có việc, chẳng lẽ tôi ngay cả một chút tự do đều không có sao?" Nói xong, cô mặt lạnh đi thẳng về phía trước.
Người con trai là Duật Tôn mang đến thị trấn Lâm Thủy này, loại chuyện này tất nhiên là anh chưa từng gặp qua, anh không thể không gọi điện thoại cho Duật Tôn," Vâng , duật thiếu."
" Đến chưa?"
" Cô ấy nói, cô ấy có việc gấp, không qua được."
Duật Tôn nghe xong, bàn tay không khỏi xoa bóp trán, hắn quát một tiếng chói tai,"Cô ấy nói cái gì chính là cái đấy sao?! Cô ấy không đến, cậu không biết dùng vũ lực à?, cút!"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh đô đô.
Người con trai ngơ ngẩn, anh là 1 cố vấn pháp luật, chẳng lẽ phải phạm pháp sao?
Chiếc xe công vụ lại đứng trước mặt Mạch Sanh Tiêu, lần này, người con trai trực tiếp xuống xe, đem cô nhét vào trong xe.
" Thả tôi xuống xe, các người làm cái gì?" Mạch Sanh Tiêu từ trong túi lấy điện thoại di động ra," Nếu không dừng xe, tôi sẽ báo cảnh sát."
" Mạch tiểu thư, cô đừng làm khó tôi......"
" dừng xe!"
Người điều khiển đi theo Duật Tôn không ít thời gian, anh gọn gàng dứt khoát buông câu," Trong xe có thiết bị nhiễu sóng, không tin thì nhìn điện thoại của cô có thể gọi đi hay không."
Luật sư lau nhẹ mồ hôi lạnh, Xem ra anh vẫn còn thiếu kinh nghiệm.
Duật Tôn ngồi ở trong quán cà phê, nhấm nháp một ly cà phê Lam Sơn cực phẩm , cả cửa hàng từ trên xuống dưới đã được bao trong vòng 24h, người ngoài không thể quấy rầy.
Sau lần Gặp lại Sanh Tiêu, trong lòng của hắn xúc động khiến hắn không khỏi hoảng hốt, Duật Tôn nhìn về phía cửa ra vào, trông thấy Mạch Sanh Tiêu xuống xe rồi hướng về phía quán cafe.
dưới sự dẫn dắt của người bán hàng, Sanh Tiêu ngồi vào phía đối diện Duật Tôn.
Vành gạt tàn có một điếu thuốc đặt ở đó, một nửa điếu thuốc đã cháy hết.
" Sanh Tiêu."
Cô ngước hai mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt đạm mạc, đáy mắt đầy xa cách khiến Duật Tôn lông mày nhíu chặt lại," Em còn muốn giả bộ như không biết anh sao?"
Mạch Sanh Tiêu hướng người bán hàng bên cạnh nói," Cho chị cái gì đó nhẹ, chị đói rồi."
Người bán hàng quan sát Duật Tôn, thấy người đàn ông gật đầu, lúc này mới rời đi đi chuẩn bị.
" Em đã muốn giả bộ, nhưng cũng không thể gạt mãi được, Mạch Sanh Tiêu, em là mất trí nhớ thật hay giả, anh tùy tiện đi điều tra một cái là rõ thôi."
Sanh Tiêu lúc trước cũng chỉ là kế ứng phó tạm thời, nói cho cùng giới hạn của cô và Duật Tôn đã sớm mở ra, không cần né tránh," Duật thiếu, không cần phiền phức như thế."
Người đàn ông câu dẫn ra nụ cười yếu ớt," Đấy, cứ như thế này có phải tốt không."
Mạch Sanh Tiêu vẫn giữ thái độ lạnh lùng như trước, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía ngoài cửa sổ.
" Vì cái gì giả bộ như không biết anh?"
Sanh Tiêu thu hồi ánh mắt, cô vẫn giữ sắc mặt như cũ," Không phải giả bộ, mà là thật sự thiếu chút nữa quên."
Duật Tôn đầu ngón tay đặt tại mặt bàn khẽ gõ, trong mắt lộ ra âm khí," mới không đến một năm, Mạch Sanh Tiêu, anh thực sự nên đối với em lau mắt mà nhìn."
Người bán hàng đem đồ ăn nhẹ bưng lên bàn.
" Đổi cái khác đi, đừng lấy vị dâu tây." Duật Tôn thuận miệng nói. (Kem: Thực ra anh Duật Tôn nói đến “蓝莓味” nhưng dịch ra Tiếng Việt nó là “ vị dâu xanh” , tớ không biết sao nên cho nó làm Dâu Tây luôn, sai thì tớ cũng không biết nữa, T__T)
Mạch Sanh Tiêu nhanh hơn một bước đem đĩa bánh ngọt đến trước mặt mình," Tôi rất thích ăn vị dâu tây."
Người đàn ông nhíu chặt đôi mày kiếm, ánh mắt tràn ngập vẻ dò xét, chẳng lẽ thời gian ngắn như vậy, thật có thể làm cho một người biến đổi lớn như thế này sao?
Sanh Tiêu nuốt từng miếng từng miếng xuống, cô cảm thấy nhạt như nước ốc, ăn thiếu chút nữa nôn ra.
" Anh tìm tôi có việc?"
Duật Tôn nghiêng thân mình đứng dậy, hai tay chống tại mặt bàn," Sanh Tiêu, đàn cho anh nghe một bản nhạc đi."
Mạch Sanh Tiêu động tác trong tay dừng lại, đôi mắt cô ẩn dấu điều gì đó, hắn cư nhiên còn nói được loại lời nói như này sao? Sanh Tiêu trên môi tràn đầy sự trào phúng," Tôi sẽ không lại vì người khác mà đánh đàn dương cầm."
" Vì cái gì?"
Mạch Sanh Tiêu đem dao dĩa đặt trên đĩa thức ăn, phát ra âm thanh lảnh cảnh," Duật Tôn, anh đối xử với tôi như thế nào chẳng nhẽ anh đều quên hết rồi sao? Loại người như anh, ý tứ ngọt ngào này giữ lại cho người khác đi, tôi dựa vào cái gì lại vì anh mà đánh đàn?"
" Chỉ bằng anh hiện tại lại vừa ý em, Mạch Sanh Tiêu, chỉ đơn giản như vậy!"
Cái lý do vớ vẩn tới cỡ nào kìa?
Sanh Tiêu không khỏi bật cười ra tiếng,"Anh thì cái dạng phụ nữ mới lạ nào mà chẳng có chứ? Vừa ý, cái cớ hoa lệ dường bao, Duật Tôn, tôi mang theo sự thù hận của tôi đối với anh rời khỏi thành phố Bạch Sa, cuộc đời của tôi đây cũng sẽ không động vào đàn dương cầm nữa, sẽ không!"
" Phải không?" Thái độ khinh thường đó của cô đã chọc giận Duật Tôn tới cực điểm, hắn móc chi phiếu ra," Năm trăm vạn một bài, cô đánh hay không đánh?"
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, bộ dáng tỉnh táo.
Duật Tôn lần nữa tăng giá cả," Một trăm ngàn."
Sanh Tiêu lắc đầu.
" Một ngàn năm trăm vạn."
Cô đem mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
" Tôi thiếu chút nữa đã quên rồi, số tiền ít ỏi như thế này cô sẽ không để vào mắt đâu."
Mạch Sanh Tiêu tay trái đang chống cằm khẽ buông xuống," Tôi cũng thiếu chút đã quên nói cho anh biết, đời này tôi không đụng vào đàn dương cầm, là lừa gạt anh."
Duật Tôn cười lạnh, đưa chi phiếu bên cạnh đẩy về phía cô," Vậy thì đánh tôi nghe một bản , làm gì mà giả bộ thanh cao."
" Sau này tôi đánh đàn, tuyệt đối sẽ không ở nơi này mà đánh, bạn trai tôi nếu không có ở đây, tôi cho dù có đánh đàn, cũng không có tình cảm ."
Duật Tôn ngón tay đang đè chi phiếu bỗng cứng đờ, hắn ngực bỗng dưng đau đớn, một câu một chữ của Mạch Sanh Tiêu, đều thật sâu đâm vào lồng ngực hắn, hắn cố nén kinh ngạc, hắn làm sao có thể cảm giác được đau nhức?
" Bạn trai em?"
Mạch Sanh Tiêu gật đầu," Đối, anh còn có chuyện gì nữa không?"
Sắc mặt, rõ ràng đang bày ra bộ dạng không kiên nhẫn.
" Mạch Sanh Tiêu, em bày cái này bộ dạng này cho ai xem?"
Sanh Tiêu cầm lấy cái túi bên cạnh đứng lên," Tôi buổi chiều còn phải đi làm, không giống anh có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy."
Vừa đi ra hai bước, cánh tay đã bị Duật Tôn bắt lại, hắn dùng lực đem cô kéo về phía đại sảnh đặt khung đàn dương cầm, Mạch Sanh Tiêu cực kì sợ hãi, dường như quay trở lại đêm đó, hắn cũng đem cô túm đến bên trước bệ cửa sổ.
" Thả tôi ra!"
Sanh Tiêu bị hắn đặt ở trước đàn dương cầm," Tôi sẽ hết lần này tới lần khác không tin, tôi muốn nghe một bản nhạc mà khó như vậy, nếu như em hôm nay không chịu , đừng nghĩ sẽ đi được ra ngoài!"
Mạch Sanh Tiêu hai tay đè ở khung đàn, cố gắng muốn nâng nửa người trên lên, người đàn ông đứng vững ôm chặt thắt lưng cô, cô thở phì phò giãy dụa," Anh cho dù dùng tất cả các biện pháp, tôi đều khó có khả năng đánh đàn cho anh."
" Sanh Tiêu, em đừng có bướng bỉnh như vậy."
Mạch Sanh Tiêu tóc ngắn tả tơi che khuất một bên mặt, ánh mắt cô mất hồn bất định, tay bị thương vốn là nỗi đau trong tim cô, cô cố gắng không không nghĩ đến nó nữa, cố gắng quên đi, lại bị Duật Tôn cứ như vậy mà vạch trần, hắn hoàn toàn không ngại đem vết thương của cô rạch thêm sâu, do dù là vực sâu u tối, tuyệt vọng bao phủ đỉnh đầu cũ