Đầu ngón tay Duật Tôn nhẹ lướt, tiếng đàn bay bổng lách vào từng ngóc ngách trong Hoàng Duệ Ấn Tượng từng, ánh trăng đêm giao thừa bị khói bụi của pháo hoa nhuốm thành một màu đỏ, rọi lên bóng lưng thẳng tắp của Duật Tôn, càng làm tăng lên sự cô độc.
Hải Bối yên lặng nằm ở bên chân chân hắn, ủ rũ.
Cả Hoàng Duệ Ấn Tượng đắm chìm trong bóng đêm lúc sáng lúc tối, chỉ có tiếng đàn kia, như đang lay động đến tận lòng người, lúc nóng lúc lạnh, giống như lòng người.
Chuông cửa bên ngoài bỗng nhiên vang lên không ngừng, như đang thúc giục.
Duật Tôn đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa, liền thấy Thư Điềm nắm chặt hai tay đứng bên ngoài. Vừa nhìn thấy Duật Tôn, liền hét ầm lên, "Sanh Tiêu đâu, Sanh Tiêu ở đâu?"
"Tôi không biết." Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ, cũng rất lạnh.
Thư Điềm vừa tức vừa cuống, đứng trong gió đêm buốt giá, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đến mức trắng bệch, cô đến Hoàng Duệ Ấn Tượng đi tìm vài lần, đều không gặp được Duật Tôn, "Sao anh có thể không biết? Cô ấy là vợ của anh!"
"Chúng tôi ly hôn rồi."
Trên người người đàn ông mặc một chiếc sơ mi màu trắng, Thư Điềm ngẩng đầu, có thể nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của hắn, bộ dạng hời hợt như thế này, sợ là tất cả phụ nữ nhìn thấy đều sẽ bị mê hoặc. Cô không khỏi giật mình, nước mắt cũng không ngừng tuôn ra, "Hai người ly hôn rồi?"
"Tôi nghĩ là cô đã biết." Tuy rằng bên ngoài không ai biết, nhưng khi Mạch Sanh Tiêu gặp phải chuyện này, không có khả năng không nói cho Thư Điềm.
"Thật tốt!" Thư Điềm lau nước mắt, miệng nở một nụ cười lạnh, "Cậu ấy ly hôn với anh chính là sự giải thoát tốt nhất."
Thư Điềm lạnh quá liền nhét tay vào trong túi, "Sanh tiêu ở đâu?"
"Chẳng lẽ cô ấy không nói cho cô sao?"
"Nếu nói cho tôi biết rồi thì còn cần phải tới tìm anh sao?" Thư Điềm chán nản, ánh mắt xuyên qua sườn mặt Duật Tôn, muốn nhìn xem con tiểu tam họ Mạc kia có ở trong nhà không, "Anh giấu Sanh Tiêu ở đâu rồi?"
"V sao tôi phải giấu cô ấy?"
Thư Điềm muốn nói hắn biến thái như vậy, còn chuyện gì khôg làm được, "Dựa vào tính cách của Sanh Tiêu, cậu ấy không có khả năng đi rồi cũng không nói cho tôi biết, có phải anh đã làm gì cô ấy?"
Thư Điềm vươn hai tay chặn cửa "Vì sao hai người trở nên như vậy? Trước đây không phải anh đã đồng ý với cậu ấy, cả đời sẽ đối xử với cậu ấy thật tốt, Sanh Tiêu không còn người thân nào, sau khi rời đi sẽ đi đâu anh cũng không quan tâm sao?"
Duật Tôn muốn, cô cũng có đủ tiền, đi đến cũng sẽ sống rất tốt.
"Tóm lại, tôi không biết bây giờ cô ấy ở đâu."
"Vậy, " vẻ mặt Thư Điềm khẩn trương, "Khi cậu ấy đi vẫn ổn chứ?" Cô lo Mạch Sanh Tiêu cứng đầu, trong lòng luẩn quẩn có thể sẽ làm chuyện gì đó điên rồ.
"Rất ổn." Hắn nhớ tới vết thương trên cổ tay Sanh Tiêu cổ tay cùng với hình ảnh ra đi không thèm quay đầu lại một lần, vẻ mặt không khỏi hoảng hốt.
"Cái gì mà rất ổn, trong lòng cậu ấy đang rỉ máu cũng là ổn sao? Chính chồng mình ở bên ngoài bao dưỡng tiểu tam, còn nói là ổn?"
Vẻ mặt Duật Tôn cứng ngắc, đối với sự chất vấn của Thư Điềm, trên mặt hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn, hắn chơi đã chán, phụ nữ ở trong tay hắn từ trước đến nay đều là thứ để chơi đùa, trừ Mạch Sanh Tiêu, chưa từng có người dám nói chuyện với hắn như thế.
Thư Điềm nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông như vậy, trong lòng cũng có chút sợ hãi, không ngờ khi Duật Tôn thay đổi thái độ, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn cả Tang Viêm.
"Những lời tôi nói đều là thật."
Cô nhẹ giọng than thở, "Anh thật sự không biết Sanh Tiêu ở đâu sao?"
"Không biết!"
Duật tôn đóng sập cửa lại.
Thư Điềm vừa định nói dựa vào đâu mà hắn đánh thám tử tư do cô tìm, rõ ràng người đuối lý nên là Duật Tôn, cô quệt mũi một cái, đành phải nhẫn nhịn xoay người, nàng mới không tin lời của Duật Tôn, nếu khi Sanh tiêu rời đi thật sự rất ổn, vì sao cô ấy ngay cả cô không nói cho?
Tâm trạng người đàn ông phức tạp, Mạch Sanh Tiêu không liên lạc với Thư Điềm, cho dù cô ra ngoài giải sầu, tình bạn giữa con gái với nhau hắn cũng không thể hiểu được, bị Thư Điềm chất vấn một phen, tâm trạng của người đàn ông càng trở nên tồi tệ.
Chẳng mấy, xuân về hoa nở.
Sau khi Mạch Sanh Tiêu tan làm liền trở lại tiểu khu, cô nghe thấy tiếng đàn vọng ra từ trong nhà trẻ, cô không khỏi bước chậm lại, rồi đi vào.
Đám trẻ sớm đã tan học về nhà, Đào Thần có thói quen ở lại đây, vừa tập đàn vừa chờ Sanh Tiêu tan làm.
Mạch Tanh Tiêu chậm rãi bước tới cửa phòng học, cô đặt đồ xuống đất, không bước tới làm phiền anh.
Nếu không phải vì sự việc ngoài ý lần đó, bây giờ Đào Thần vẫn sẽ là một thầy giáo đáng kính ở Hoa Nhân, Duật Tôn không chỉ hủy đi bàn tay của cô và Đào Thần, mà còn phá đi ước mơ của bọn họ. Mạch Sanh Tiêu nhìn chằm chằm chiếc piano cũ kia, cô suy nghĩ đến mức xuất thần, giống như nhìn thấy chính mình đang ngồi trước đàn, hai tay dường như đang nhảy múa trên những phím đàn đen trắng.
Tay trái của Sanh Tiêu không khỏi cầm lấu cổ tay phải, lòng bàn tay chạm tới, vẫn còn chiếc đồng hồ.
Rồi đột nhiên cô hoàn hồn, vẻ mặt ảo não, khi nào thì, có thể từ bỏ được mơ ước quen thuộc này đây.
Mạch Sanh Tiêu cụp mắt, đời này, trừ khi không gặp lại, nếu như đối diện, đến chết cô cũng không tha thứ chi Duật Tôn.
Đào Thần theo phản xạ nhìn ra cửa, đã thấy Sanh Tiêu đứng ở kia.
Anh dừng động tác đứng lên, "Tan làm rồi."
"Vâng."
Đào Thần nhanh chóng thu dọn, anh đi ra khỏi phòng học, đóng cửa lại.
Anh nhanh hơn Sanh Tiêu một bước, xách đồ ăn lên, "Để tôi."
Lúc trước, anh luôn lấy lí do không biết nấu cơm để Sanh Tiêu sang giúp, thường xuyên như vậy, Mạch Sanh Tiêu cũng hiểu được, là Đào Thần muốn chăm sóc cô, như vậy vừa có thể để cô ăn được một bữa tối tử tế, còn có thể tiết kiệm được tiền thức ăn.
Từ đó, Sanh Tiêu tan làm liền đi chợ, thường thường thì sẽ mua thức ăn về, theo lời của cô, chính là góp gạo thổi cơm chung với Đào Thần, vì vậy mỗi ngày ba món ăn, cũng có thể ăn hết, không lãng phí.
Ban đầu, tất nhiên Đào Thần không đồng ý, nhưng không lay chuyển được Sanh Tiêu, chỉ đành gật đầu đáp ứng.
Hai người sóng vai đi ra ngoài trường học, tháng ba thời tiết thật ấm áp, gió nhẹ thổi vào mặt, Sanh Tiêu mặc một chiếc áo len màu xanh lá cây nhạt, bên dưới mặc một chiếc quần bò đen. Đi trên đường, cho dù ai nhìn thấy, cũng nói rằng cô còn trẻ, tuyệt đối không ai nghĩ rằng cô đã từng ly hôn.
"Sanh Tiêu, gần đây công việc thuận lợi chứ?"
"Vẫn vậy ạ." Từ trước đến nay khi về nhà Mạch Sanh Tiêu đều không nhắc đến công việc, cô thường thận trọng hơn Đào Thần, nếu không còn khả năng đối diện với piano, cô càng hiểu rõ hơn cả, nếu sự nghiệp của cô không còn piano, chỉ có thể làm lại từ đầu. Nhân viên nhân viên văn phòng cả đời cũng chỉ có hai ba ngàn tiền lương, cô còn muốn sau này mua một căn nhà, còn phải lo đường lui cho Mạch Tương Tư. Sanh Tiêu xác định mục tiêu bây giờ là phải bắt đầu đứng dậy, cô không thể đau buồn vì quá khứ mãi được. Gần đây cô học tập chị Vương ở văn phòng học thiết kế, Mạch Sanh Tiêu chưa bao giờ tiếp xúc với những kiến thức về kiến trúc, bản vẽ tỉ mỉ, khiến cô hoa hết cả mắt. May mà bình thường cô cũng được coi là biết nghe lời, chị Vương cũng là người tốt, cũng thẳng thắn chỉ bảo, chỉ cần cô cố gắng gấp đôi người khác, sớm muộn cũng sẽ được bù đắp.
Chị Vương cũng từng nói với cô, xem bản vẽ chỉ là bước đầu, nếu muốn khắc họa được bản vẽ ở trong đầu, còn phải đến công trường thực tiễn nhiều. Bởi vì mỗi một trình tự, mỗi một loại vật liệu, thầm chí quên một chi tiết, cũng có thể sai lệch so với tính toán ban đầu, khi đấu thầu sẽ để vuột mất cơ hội.
Hai người vừa lên lầu, Đào Thần liền lấy chìa khóa ra, hàng xóm bên cạnh cũng vừa đi chợ về, "Thầy Đào, lại chờ bạn gái tan làm à?"
"Cô gái, không cần ngại, hai cháu trai tài gái sắc, rất xứng đôi." tầm mắt của vị hàng xóm liền dừng lại trên túi đồ trong tay Đào Thần, đang vội về nấu cơm, nhất định là thế.
Mạch Sanh Tiêu thay dép đi vào, "Bọn họ thật hay hiểu lầm."
Đào Thần mang thức ăn vào bếp, "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt."
"Cái gì?" Sanh Tiêu theo vào trong.
Đào Thần như mọi khi cầm rổ lên nhặt rau, "Sanh Tiêu, em nên thử bắt đầu lại."
"Em từ sớm đã lựa chọn sống lại từ đầu."
"Thứ tôi nói, là tình cảm."
Động tác trong tay Sanh Tiêu liền ngừng lại, Đào Thần thấy cô không nói gì, lời còn nghẹn trong lòng cũng vội buột ra, "Sanh Tiêu, em có thể chấp nhận anh không?"
Mạch Sanh Tiêu không hề nghĩ đến việc giấu diếm, "Đào Thần, em đã từng ly hôn, hơn nữa bây giờ bàn tay phải của em cũng đã bỏ đi, quan trọng là, em không muốn có tình cảm gì nữa, bây giờ em chỉ muốn kiếm tiền cho tốt."
"Sanh Tiêu, anh biết trong lòng em còn đắn đo, anh không quan tâm chuyện em đã từng ly hôn, càng không quan tâm đến quá khứ của em."
Lời nói giống như vậy, Nghiêm Trạm Thanh cũng đã từng nói.
Mạch Sanh Tiêu chẳng còn sức lực để chứng thực bọn họ có thật sự không cần không, trong lòng vẫn không thể buông lỏng được, "Đào Thần, cả đời này, có lẽ em sẽ không lấy ai nữa."
"Sanh Tiêu, không sao, anh có thể chờ."
"Đừng lãng phí thời gian với em." Mạch Sanh Tiêu đã bị Duật Tôn đâm một nhát quá nặng, còn có thể đứng dậy đã là may mắn lắm rồi.
"Sanh Tiêu, em có biết lần đầu tiên anh nhìn thấy em là ở đâu không?"
"Lớp học?"
Đào Thần lắc đầu, anh mỉm cưởi, ánh mắt dịu dàng, "Là ở trước cổng vườn trường, lúc ấy, là ngày đầu tiên có giấy báo, anh nhìn thấy em đeo một chiếc túi vải, không giống những người khác có người đưa đón, hơn nữa ăn mặc cũng rất bình thường, em giơ tay che trên trán nhìn ra xa, anh đi qua bên cạnh em, trong lòng anh đã nghĩ, người như vậy, mới thích hợp nhất để đánh đàn."
Mạch Sanh Tiêu dường như có thể nhớ lại cảnh tượng lúc đó, "Lần đầu tiên em đi vào vườn trường Hoa Nhân, liền đứng ngồi không yên cả buổi, khi tới em đi một mình, lúc đó nghĩ rất đơn giản, em phải trở thành sinh viên đàn giỏi nhất trường Hoa Nhân." Sanh Tiêu nói đến đây, không khỏi cười khổ, hình như là cảm thấy suy nghĩ của mình lúc đó thật ngây thơ.
"Sanh Tiêu, em vẫn cần thời gian, anh có thể chờ."
Mạch Sanh Tiêu không yên lòng mà nhặt rau, đối mặt với lời thổ lộ bất ngờ của Đào Thần, bữa tối cũng trở nên vô vị.
Mạch Sanh Tiêu về nhà, hai cô bạn thuê cùng không ở nhà, hẳn là đã ra ngoài dạo phố.
Cô tắm rửa qua rồi đi vào phòng ngủ, sau khi kéo rèm lại, liền lấy bản vẽ mà cô mang về ở trong túi xách, tiền mà bây giờ cô còn chỉ đủ để mua báo kiến trúc cuối tuần và cad chương trình học, cô muốn có gắng tiết kiệm hai tháng, xem có thể mua được laptop không.
Từng đồng tiền Mạch Sanh Tiêu chi ra đều rất có kế hoạch, cũng không hoang phí, cô học rất chăm chỉ, thường xuyên mất ăn mất ngủ, cô luôn tin tưởng rằng, người khác có thể làm, cô cũng có thể.
Nội dung bản vẽ phức tạp, chi tiết nhỏ cần phải tính toán, mấy quyển sách Sanh Tiêu có, đề